Ứng Hữu Thành ngẩng đầu nhìn Từ Hằng, bị sự hào phóng của hắn làm cho sợ ngây người.
Hắn có thể cảm nhận được, đây không phải là một thanh pháp khí bình thường, hẳn là rất hiếm lạ.
- Ta cũng không phải kiếm tu, thứ này cho ta cũng vô dụng, ta thấy ngươi dùng cũng vừa vặn.
Nội tâm Từ Hằng: Mau lấy đi! Nhanh lên! Ta sắp mất kiểm soát tay mình rồi.
- Cái này......
Hẳn là thành công vẫn còn do dự.
Mình và Từ Hằng không thân chẳng quen, không thích hợp chứ?
- Ứng Hữu Thành, còn không đa tạ Từ sư thúc?
- Đây chính là pháp khí Địa giai, thể chất của ngươi cũng phi thường tương hợp, cho dù đi kiếm đạo đại hội, cũng chưa chắc có thể tìm được thứ khác thích hợp với ngươi như vậy.
Một thanh phi kiếm chậm rãi rơi xuống.
Ngọc Thất và Tinh Dao từ trên xuống, hai người cũng không biết đã xem náo nhiệt bao lâu.
Đệ tử bị trói nhất thời không có tâm tình xem náo nhiệt, nhao nhao cúi đầu, hận không thể che giấu tại chỗ.
Tiền Hưng Lộc đi tới, chủ động quỳ xuống hô:
- Sư tôn.
- Đi, đem kiếm của ngươi nhặt về!
- Một kiếm tu, bất cứ lúc nào cũng không thể bỏ lại kiếm của mình, quên rồi sao?
Ngọc Thất nghiêm khắc răn dạy.
- Vâng.
Tiền Hưng Lộc đứng dậy, cất kỹ kiếm của mình.
Ánh mắt hâm mộ đảo qua Tinh Quang Kiếm trong tay Ứng Hữu Thành, sau đó lại ngoan ngoãn quỳ về bên cạnh Ngọc Thất nghe ngóng xử lý.
- Vâng, đệ tử, đa tạ sư thúc.
Ứng Hữu Thành đôi tay cầm Tinh Quang Kiếm, trịnh trọng hành đại lễ cho Từ Hằng.
[Đầu tư thành công.]
[Hiện tại có nhận phần thưởng đầu tư hay không.]
- Đứng lên đi.
Từ Hằng bưng bộ dáng trưởng bối từ ái, cười vui vẻ.
Tại sao hắn lại vui như vậy? Giống như là mình chiếm được một thanh pháp khí Địa giai.
Có lẽ là cũng giống như mình tiếc tài yêu tài đi.
Ngọc Thất nhìn Từ Hằng, nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết:
- Lần này đa tạ công tử, nếu không công tử vừa vặn ở đây, tiểu đệ tử ta nguy rồi.
- Không sao, nếu Ngọc trưởng lão đã tới, vậy chúng ta cũng không có nhiều chuyện.
Từ Hằng nói xong, không dừng lại quá nhiều, xoay người rời đi.
Tinh Dao rất muốn ở lại xem bát quái, nhưng Từ Hằng đi rồi, nàng giữ lại rõ ràng không thích hợp.
Đành phải bước nhanh đuổi theo, vừa đi vừa hỏi:
- Công tử, ngươi liền không tò mò Ngọc trưởng lão xử lý chuyện này như thế nào sao?
- Không tò mò, đệ tử là của hắn chứ không phải của ta.
Từ Hằng chỉ muốn trở về nhận ban thưởng.
Tinh Dao bĩu môi, thật sự là!
Nhớ tới là Từ Hằng hẹn mình tới, giữ chặt hắn hỏi:
- Công tử còn chưa nói tìm ta có chuyện gì đâu?
Từ Hằng vò đầu.
Quên chuyện này đi.
Tán gẫu vài câu, quan tâm tình huống Lãnh Thiền ở Đan Sa điện.
Chủ yếu là cho Tinh Dao hít thở không khí, nếu có người của Tây Cảnh Phong Xuyên Phụ đến thăm, xin nàng nhất định phải tới thông báo cho mình.
Đại trưởng lão không có ở đây, công việc ngoại giao tông môn đều do Hạ Y Y xử lý.
Tinh Dao là đệ tử có kinh nghiệm phong phú nhất, dáng dấp cũng đẹp nhất trên danh nghĩa của nàng.
Người của Phong Xuyên Phụ đến, lúc Hạ Y Y tiếp đãi nhất định sẽ mang theo nàng.
- Công tử tìm người của Phong Xuyên Phụ làm gì?
Tinh Dao truy vấn.
- Hảo sư tỷ của ta, sao ngươi cái gì cũng muốn biết?
Từ Hằng bất đắc dĩ.
- Ha ha, ha ha ha.
Tinh Dao xấu hổ cười nói:
- Ta sẽ lưu ý, nhưng là trao đổi…
- Ta sẽ không làm gì Tinh Viêm sư huynh.
- Thành giao!
Đạt thành nhận thức chung, Tinh Dao mang theo oán niệm chưa xem xong náo nhiệt rời đi.
Từ Hằng trở lại Bạch Vũ viện.
Ngải Hàm Sương dùng Thuần Dương Đan, lại đã sinh long hoạt hổ.
Từ Hằng bảo Ngải Hàm Tuyết tự mình đi Đan Sa điện, tìm quản sự sư thúc mua một ít mỹ nhan đan.
Lên lầu đến cửa phòng Vệ Vân Kính.
Cốc cốc cốc!
- Là Từ sư thúc tới.
Vệ Vân Kính Chính vẻ mặt hiếm lạ, dùng vải tơ lụa lau chùi đại bảo kiếm mình mới thăng cấp tốt.
Từ cửa sổ nhìn thấy là Từ Hằng, thu hồi Băng Lăng Kiếm đứng dậy mở cửa.
- Chuyện của Cảnh Phỉ Nhi xử lý như thế nào?
Từ Hằng đi thẳng vào vấn đề.
Hắn cùng Tinh Dao ở Quy Nguyên viện ngây người một buổi chiều, hiện tại trời cũng sắp tối.
Dựa theo hiệu suất làm việc của tông môn, hẳn là có kết quả.
Nhị trưởng lão yêu cầu nghiêm trị, phế tu vi trục xuất tông môn hoặc là đến Tĩnh Tâm Phong tu hành trăm năm.
- Sư thúc cũng biết, Tĩnh Tâm Phong là một tòa linh khí đã khô kiệt núi cũ, ở phía trên nào có cái gì tu hành, không công lãng phí trăm năm thời gian thôi.
Cho nên Tam trưởng lão không muốn.
Cảm thấy vì hai ngoại môn đệ tử trọng trách hạch tâm đệ tử không đến mức, để cho nàng ở động phủ của mình suy nghĩ mười năm cũng không kém nhiều lắm.
- Lại nói tiếp cũng kỳ quái, chính là một cái Cảnh Phỉ nhi, lại để cho hai vị trưởng lão giằng co không hạ, ai cũng không chịu nhượng bộ…
Vệ Vân Kính lắc đầu, tỏ vẻ không nghĩ ra.
- Vậy Cảnh Phỉ Nhi bây giờ ở đâu?
Từ Hằng truy vấn.
- Bởi vì hai vị trưởng lão mỗi người một ý, nhất thời cũng không có quyết định, nàng tạm thời bị nhốt ở Tư Quá Nhai của Đệ Tử Phong.
- Tư Quá Nhai động nào?
- Vậy ta cũng không biết, ai?! Việc này sư thúc vì sao tới hỏi ta?
Vệ Vân Kính đột nhiên phản ứng lại.
Ngươi cũng vừa vặn biết không phải sao?
Từ Hằng đắn đo cười, không nói gì bỏ đi.
- ...…
- Sư tổ rõ ràng nói cho ta biết, công tử tâm tư đơn thuần, hơn nữa nhiều năm rời xa tông môn quyền lợi hạch tâm, là rất dễ lừa dối sao?
Vệ Vân Kính cảm giác mình bị người lừa.
Ngải Hàm Tuyết từ Đan Sa điện trở về, trời đã tối đen.
Từ Hằng bảo các nàng hôm nay ở Bạch Vũ viện hảo hảo tu luyện, ngày mai ban ngày lại trở về tiểu viện chuyển đồ.
- Sư tôn, trong viện của người...... A! Tỷ tỷ, sao lại véo ta?
- Sư tôn, chúng con biết rồi.
Ngải Hàm Tuyết nhu thuận đáp.
Đan Sa Điện giá đan dược không thấp, hiệu quả cũng rất tốt.
Ngải Hàm Tuyết mặt đã hoàn toàn khôi phục lại, trắng nõn như ngọn cây tuyết đầu mùa, giờ phút này đang chứa một vòng "Ta biết, nhưng ta cái gì cũng không nói" nụ cười.
- Rất tốt.
Từ Hằng lười giải thích, về viện của mình thu dọn một phen.
Nương theo ánh trăng, thân hình ẩn nấp dưới tốc độ phi kiếm gia trì rất nhanh đã tới Tư Quá Nhai.
Tư Quá Nhai, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ.
Mùa xuân hàng năm, bên vách núi đều mọc đầy hoa đón xuân vàng rực rỡ.
Từ Hằng khi còn bé rất thích những bông hoa này, thường xuyên chạy đến bên này chơi.
Tư Quá Nhai không có trấn thủ đệ tử, chủ yếu là dựa vào ngăn cách trận pháp trao quyền làm ra vào quyền hạn.
Từ Hằng đã tới không biết bao nhiêu lần, tự nhiên có được quyền tiến vào.
Bởi vì chủ yếu là dùng để quan phạm tội đệ tử, cũng liền không cần cái gì hoa viên viện các loại kiến trúc đồng bộ.
Chỉ là dựa theo phạm tội phân loại, đơn giản chia làm bất đồng động phủ.
Từ Hằng tìm được động phủ "Ức hiếp đồng môn, vô cớ sinh sự".
Không có tìm được Cảnh Phỉ Nhi, ngược lại là ngoài ý muốn gặp được ban ngày ở Quy Nguyên viện gây sự đệ tử.
- Sao chỉ có hai người?
Từ Hằng tò mò tiến lên, gỡ tấm bảng treo trên cửa xuống xem.
[ Xúi giục đệ tử tiến hành ác đấu, tạo thành hộ tông điện hai người bị thương nhẹ.
Ý kiến xử lý: Nhuế Trạch, tư quá nhai tư quá ba mươi năm. Bào Đức Hội, trục xuất tông môn.]