“Anh Phong! Em thật sự có làm gì cả. Là cô ấy tự…”
“Câm miệng! Loại người như cô chỉ có ông nội lú lẫn mới tin thôi.”
“Cháu…”
Cảnh Phong xoay người lại bế Trần Thư Di lên như muốn rời khỏi.
Lúc này, La Tú Quỳnh mới ngăn lại.
“Khoang đã! Thư Di ướt cả rồi để lâu sẽ cảm. Để bác gái đưa con bé lên thay đồ trước. Có gì từ từ nói.”
“Cảnh Phong! Em không sao mà. Để em đi cùng bác hai được rồi.”
Trần Thư Di nhỏ giọng.
Cảnh Phong bất đắc dĩ gật đầu, anh thả cô xuống.
Trần Thư Di ôm chặt chiếc áo khoác của anh đi theo bà ta lên tầng.
Thấy cô đã đi khuất sau cầu thang anh mới quay lại.
Phương Ngọc Ái sợ ánh mắt đó của Cảnh Phong liền nép sau lưng ông nội Cảnh.
Cảnh Phong từ từ bước về phía cô ta.
“Cháu muốn làm gì hả?”
Ông nội Cảnh ngã xuống.
Rất may là Cảnh Lâm đã đỡ kịp.
Lời chưa dứt, tay anh đã dí thẳng vào cổ cô ta.
“A… Cảnh… Thả…”
Cô ta cố gắng giãy dụa. Sắc mặt trắng bệch rồi chuyển đến đỏ bừng vì thiếu oxy.
Mọi người trong nhà lúc này mới đến ngăn cản.
“Cảnh Phong, dừng lại đi. Sẽ chết người thật đó.”
Quả thật con người trước và sau này của anh hoàn toàn khác nhau sau khi tai nạn xảy ra.
Cảnh Phong từng học ngành y. Tính tình trầm ổn.
Còn hiện tại, tùy hứng. Nóng lạnh thất thường chỉ duy nhất đối với Trần Thư Di luôn dịu dàng.
“Dừng lại ngay Cảnh Phong. Cháu nổi điên cái gì hả. Thả ra.”
Phương Ngọc Ái cũng không còn sức lực giãy dụa nữa như sắp chết đến nơi rồi.
Cảnh Phong lúc này mới nới lỏng tay.
Cả người cô ta ngã nhoài xuống. Như tìm lại được sự sống, cô ta cố gắng hít lấy không khí.
“Khụ! Khụ…”
Ai nấy nhìn một màn này liền đơ cả người. Trong đầu liền nghĩ ra cùng một quan điểm. Đừng bao giờ động vào Cảnh phu nhân, mọi chuyện sẽ ổn.
Tô Lệ vội vàng kéo cô ta ra ngoài.
Cảnh Lân liền hoà hoãn lên tiếng.
“Mọi người không cần để ý cứ tiếp tục. Chúng ta ra ngoài nhập tiệc thôi. Chỉ là chút việc riêng đều được giải quyết rồi.”
“Được! Được!”
Ông nội Cảnh nhìn đứa cháu ngoan ngoãn hiểu chuyện ngày trước và hiện tại thật sự không thể tin nổi.
“Cũng tại nó cháu trở thành con người như vậy. Cháu… Cháu…”
Cảnh Phong híp mắt nở nụ cười.
“Tôi luôn như vậy mà. Ông nội! Đừng đổ lỗi cho người khác. Ông cứ việc ở nhà hưởng phúc con cháu. Đừng làm mọi chuyện không thể đến mức cứu vãn.”
“Cháu…”
Lời Cảnh Phong nói làm ông khựng lại. Dường như câu nói có ẩn ý.
Lúc này, Tô Lệ quay lại.
“Ba không sao chứ. Có cần con đưa ba vào nghỉ ngơi không?”
Ông phất tay.
“Không cần đâu. Ngọc Ái thế nào rồi?”
“Con cho người đưa con bé về rồi. Nhưng…”
Bà ta khẽ nhìn sang Cảnh Phong.
Cảnh Phong cũng không quan tâm, anh ung dung bước lên tầng. Nơi toàn rắn độc anh không yên tâm để Thư Di một mình.
[…]
Trần Thư Di mặc chiếc váy màu kem với hoa văn rất đẹp mặc dù không phải cầu kỳ. Nhưng lại rất vừa vặn với cô.
La Tú Quỳnh gõ cửa bước vào.
“Cháu mặc thật đẹp nha.”
“Cám ơn bác hai. Rất vừa vặn.”
Thư Di mỉm cười.
“Ở trong phòng Cảnh Phong. Không phải của con gái bác hai đâu.”
La Tú Quỳnh như vô tình nói ra vội vàng che miệng mình lại.
“À… Cháu đừng để ý. Tuổi trẻ mà, ai không có một thời đâu. Không phải bây giờ nó rất thương cháu sao. Nhưng…”
“Nhưng thế nào bác hai không cần ngại.”
“Cháu hiền lành nên bác hai không nở. Nhưng… Nhìn cháu, bác lại thấy rất giống một người. Cô ấy cũng tên Thư Di. Không ngờ trên đời này lại nhiều chuyện trùng hợp như vậy.”
Thấy ánh mắt cô đang dao động. Bà ta lại nói tiếp nhưng câu nào cũng đều mâu thuẫn.
“Cháu cũng không cần lo lắng. Dù sao hiện tại Cảnh Phong không nhớ gì về quá khứ sau tai nạn lần đó.”