Đầu Quả Tim

Chương 10: Khó tin vào mắt mình



Cô biết Cảnh Phong rất ưu tú, anh chính là tín ngưỡng mà cô sùng bái nhất từ lúc còn đi học. Và đến bây giờ vẫn vậy.

Cô biết họ đang đánh giá cô không xứng đi cạnh anh.

Ánh mắt đó đã nói lên tất cả.

Cô cũng không bao giờ ngờ đến bản thân mình lại càng lúc càng gần anh như hiện tại. Còn cả việc hai người lãnh chứng một cách mơ hồ. Đến bản thân cô đến giờ vẫn còn chưa tiêu hóa nổi. Vậy mà... Hai nụ hôn đó.

Trái lại với ánh mắt của mọi người.

Cảnh Phong vẫn nắm lấy tay cô bao trọn trong lòng bàn tay ấm áp.

Anh không hề ngại cô ăn mặc như vậy sao.

Nếu là Tần Vĩ Khang chắc chắn anh ta sẽ không dám đứng cạnh cô.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh.

Cảnh Phong cũng đang cúi xuống nhìn cô, tay còn lại anh vén mái tóc cô ra sau.

Chủ nhà hàng vừa nhìn thấy hai người đã bước nhanh đến niềm nở đón chào.

"Dạ mời hai vị. Mời đi bên này."

"..." Trần Thư Di.

Một lần nữa những vị khách có mặt lại trố mắt vì ngạc nhiên. Tại sao chủ nhà hàng phải ra tận cửa đón tiếp. Không hề đơn giản.

[...]

Thức ăn rất nhanh đã được dọn ra.

Chủ nhà hàng có vẻ khép nép.

Cô nhìn Cảnh Phong.

Cảnh Phong nhìn cô.

"Không vừa miệng à."

Chủ nhà hàng nghe vậy liền lau mồ hôi trán

Trần Thư Di dở khóc dở cười.

"Không phải."

Anh gấp thức ăn vào cho cô.

Trần Thư Di không biết là trùng hợp hay là ngẫu nhiên. Thức ăn trên bàn đều là món cô rất thích. Cô vờ hỏi.

"Anh thích ăn những món này à."

Cảnh Phong lắc đầu.

Trần Thư Di ngạc nhiên.

"Vậy sao anh lại gọi?"

Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Có hợp khẩu vị em không?"



Trần Thư Di thành thật gật đầu.

"Vậy thì tốt. Ăn nhiều vào."

Cô không hiểu được Cảnh Phong suy nghĩ cái gì. Ăn no trước đã. Dù sao cô cũng đói lắm rồi.

Cảnh Phong gọi ông chủ qua không biết hai người nói gì chỉ thấy ông ta gật đầu lia lịa.

[...]

Trần Thư Di ăn đến căng cả bụng. Cô nhìn bàn thức ăn còn vài món vẫn chưa động đến lại có chút tiếc. Nhưng cô không dám nói vì sợ mất mặt anh.

"Sao anh không ăn."

"No rồi."

"Anh có ăn gì đâu."

"Sáng nay."

Vừa nghe câu này sắc mặt cô liền nóng hừng hực. Mình nghĩ cái gì vậy không biết.

Anh đặt thẻ lên bàn.

Dường như chủ nhà hàng hôm nay là phục vụ cho bữa ăn này rồi. Ông ta cung kính nhận lấy.

"Chắc tốn kém lắm."

Cảnh Phong nhìn cô.

Trần Thư Di rụt cổ lại. Có lẽ mình hơi lắm lời rồi. Dù sao mình cũng không có tiền để trả.

Chủ nhà hàng trả thẻ lại cho anh.

"Lần sau Cảnh thiếu lại đến."

Anh đứng dậy, hai người rời khỏi nhà hàng.

Trần Thư Di cũng không muốn làm cản trở anh. Cô nhớ trước đây Cảnh Phong học chuyên ngành về y. Giờ chắc là một bác sĩ rồi. Không giống với những gì cô nghĩ đâu.

"Không phiền anh nữa. Cám ơn vì bữa ăn. Lần sau tôi mời."

Cảnh Phong gật đầu.

[...]

Trần Thư Di chạy khắp nơi mượn tiền nhưng chẳng thể mượn được ai. Đối với cô hiện tại, ai dám đây. Số tiền đó cũng không hề nhỏ.

Ủ rũ trở về nhà đã là sáu giờ chiều. Cũng như mọi hôm đi làm về. Vì cô không muốn mẹ lo lắng thêm.

Vừa về đến, cô liền nở nụ cười chạm tay vào chốt cửa.

Cạch! Cửa mở ra.

Gương mặt trước mắt khiến cô ngơ ngác không phải là mình đến nhằm nhà ai chứ. Mà không phải số nhà của mình mà. Cô nhìn sang bên cạnh sát định một lần nữa.

Cảnh Phong khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào cửa nhìn cô.

"Vào thôi."

"..." Trần Thư Di ngơ ngác nhìn vào trong.

Vừa lúc, mẹ cô từ bếp bước ra.



"Thư Di về rồi à. Vào rửa tay ăn cơm."

"Vâng!"

Cảnh Phong nhìn gương mặt đầy biến đổi của cô khoé môi cong lên.

Cô nhỏ giọng.

"Sao anh lại đến đây. Anh có nói gì linh tinh không vậy?"

Cảnh Phong nhún vai tỏ vẻ tùy ý.

Trần Thư Di nghiến răng nghiến lợi.

"Anh đừng để..."

"Con rể! Ăn cơm thôi."

Trần Thư Di thật sự sốc với hai từ "con rể" này từ mẹ của mình. Cô không biết cái quái gì đang xảy ra.

Bà từ bếp bước ra nhìn thấy Trần Thư Di cứ ngây người ra đó liền nhíu mày.

"Con rửa tay ăn cơm. Đứng nhìn chồng mình chằm chằm như vậy thật chẳng hay chút nào. Muốn nói gì lát vào phòng rồi nói."

"..." Trần Thư Di.

Cảnh Phong đứng dậy.

"Rửa tay ăn cơm."

Vẻ mặt thản nhiên này thật sự khiến cô khóc không ra nước mắt. Anh đã nói gì mà mẹ mình lại dễ dàng chấp nhận như vậy.

[...]

Ngồi vào bàn ăn, cô nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi mẹ mà không dám nói lời nào.

Cô vờ như không hay không biết uống ngụm canh.

"Hai đứa khi nào mới cho mẹ cháu để ẵm bồng đây. Mẹ cũng không cổ hủ đến như vậy."

"Khụ! Khụ!"

Trần Thư Di vừa nghe mẹ mình nói mà sặc sắp chết luôn rồi.

Cảnh Phong mày khẽ chau lại sau gọng kính, vỗ nhẹ lưng cô. Rót ly nước ấm.

Trần Thư Di nhận lấy uống một ngụm nhỏ, cô thấy khá hơn một chút.

"Cám ơn!"

Phan Liễu nhìn tình cảm hai người tốt như vậy cũng thấy an ủi phần nào.

"Tần Vĩ Khang dù sao cũng là danh môn. Chúng ta không với tới. Chỉ cần con hạnh phúc là đủ rồi."

"Mẹ!"

Trần Thư Di cảm thấy sống mũi cay cay.

Bà mỉm cười, đứng dậy.

"Tuổi trẻ thật tốt. Cứ hạnh phúc với quyết định của mình. Mẹ đã già rồi, không thể mãi mãi bên cạnh con được. Giờ có Cảnh Phong mẹ an tâm rồi."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.