Nơi đây là dành cho những người có thu nhập thấp vì chi phí sinh hoạt điện nước cũng không cao. Hoàn toàn tách biệt với cuộc sống nhộn nhịp sầm uất của trung tâm. Mặc dù chỉ cách một dãy phố nhưng đó là lằn ranh giới giữa người giàu và nghèo.
Mặc dù đã chín giờ sáng nhưng vẫn còn chút se lạnh, bầu trời vẫn còn ảm đạm do trận mưa lớn đêm qua kéo dài.
Dãy nhà số sáu.
Cô gái có vóc dáng mảnh khảnh, nhỏ nhắn với làn da cũng không mấy gọi là trắng. Có thể do cuộc sống nên mới trở nên như vậy. Mái tóc đen dài đang được cô uốn xoăn nhẹ nhàng xoã xuống. Trần Thư Di hai mươi lăm tuổi.
Lúc này, người phụ nữ ăn mặc vô cùng đơn giản bà là Phan Liễu, bước ra từ bếp đi đến phía sau con gái chỉnh lại mái tóc.
"Con gái hôm nay thật xinh đẹp."
Cô mỉm cười, nắm lấy tay bà.
"Mẹ! Chúng ta cùng đi đến đó được không?"
Bà khựng lại, nở nụ cười.
"Không cần đâu. Họ đã nói chỉ muốn con đến nếu thấy mẹ sợ rằng..."
Bà vỗ vỗ lên tay cô.
"Ngoan mẹ ở nhà đợi con về ăn cơm tối."
Trần Thư Di có chút chạnh lòng. Nhưng vẫn cố gắng nếu cô thành công kết hôn với thanh mai trúc mã thì tương lai mẹ không vất vả nữa rồi. Bao năm qua, mẹ đã khổ nhiều rồi.
Cô xoay lại ôm mẹ.
"Mẹ! Sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn."
Bà mỉm cười.
"Con gái ngốc đến giờ rồi đi đi."
"Vâng!"
Bước ra cửa, cô vẫn quay lại nhìn mẹ mình.
Thấy bà vẫy tay chào cô lại đau lòng. Bước nhanh ra cửa sợ rằng mình lại khóc.
Từng sống trong giới thượng lưu vậy mà đến khi tuổi xế chiều lại chịu nhiều khổ sở. Nghĩ đến thôi cô lại muốn khóc. Trách bản thân mình vô dụng không thể thay ba chăm sóc tốt cho mẹ.
Bước xuống nhà, cô lấy chiếc xe điện ra.
Nhìn có chút không thích hợp khi đang mặc chiếc váy xinh đẹp lại chạy chiếc xe này. Nhưng cô không muốn phí tiền đi taxi.
Ánh mắt những người đi đường nhìn sang rõ ràng là tò mò. Có một số người không tế nhị đến nỗi bật cười thành tiếng chế giễu.
Trần Thư Di cũng không quan tâm dù sao cô cũng quen rồi.
[...]
Nhà hàng VIP.
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng rõ ràng sắc mặt không hề vui vẻ khi nói chuyện. Bà ta là Hứa Huệ mẹ của Tần Vĩ Khang.
"Mẹ không muốn đứa không có bằng cấp bước vào Tần gia."
Người lên tiếng là Tần Vĩ Khang.
"Mẹ! Dù sao đó cũng là lời hứa của hai gia đình lúc trước. Nếu giờ mẹ làm trái sẽ khiến mọi người quay lưng lại với chúng ta. Cổ phiếu của Tần thị cũng sẽ lao dốc."
"Hừ! Mẹ không chấp nhận được."
"Mẹ! Con cũng không phải người ngu ngốc."
Bà ta híp mắt.
"Ý con là sao?"
Hắn ta cười khuẩy.
"Kết hôn chỉ là diễn trước mặt người khác. Để họ thấy gia đình chúng ta có tình có nghĩa không thấy họ sa sút mà ruồng bỏ. Còn sau khi kết hôn, chơi chán thì ly hôn. Không lãnh chứng thì dù có ly hôn cô ta cũng không có một đồng."
Nghe như vậy bà ta bật cười.
"Đúng là con trai ngoan. Không uổng công mẹ thương con."
[...]
Trần Thư Di mím chặt môi, nước mắt cô rơi xuống. Tay đang đặt ở cửa như hoá đá. Cuộc nói chuyện của họ cô đều nghe thấy. Hóa ra, anh ta đang đùa giỡn với mình sao. Vậy mà...
[Thư Di! Dù em thế nào anh cũng sẽ kết hôn với em. Đừng nghĩ anh sẽ ruồng bỏ em. Tin anh.]
Câu nói ấy đã khiến cô cảm động.
Cuộc gặp mặt này là để mẹ anh nói về hôn sự của hai người.
Trần Thư Di đẩy cửa ra.
Cả hai mẹ con họ có chút giật mình.
Tần Vĩ Khang đứng dậy.
"Em đến rồi à. Sang đây chào mẹ một tiếng."
Trần Thư Di bước vào.
Chát! Một tiếng.
Bên má anh đau rát.
Hứa Huệ quát.
"Cô bị điên hả dám đánh con trai tôi."
Tần Vĩ Khang chặn lại tay bà ta.
"Mẹ để con."
Anh ta quay sang.
"Thư Di! Em xin lỗi mẹ đi. Anh không trách em."
Trần Thư Di bật cười.
"Xin lỗi sao. Không cần đau. Tôi không cần hôn sự này nữa."
Vừa nghe câu này, Tần Vĩ Khang liền nắm lấy cổ tay cô lực cũng không hề nhẹ.
"Em dám nói lại xem."
Trần Thư Di cố rút tay ra, thật sự rất đau nhưng không rút ra được.
"Thả tay ra. Tôi không kết hôn với loại người như anh. Tôi huỷ hôn."
Hứa Huệ quát lên đưa tay lên tát vào mặt cô.
"Cô dám. Đúng là đứa vô học."
Trần Thư Di mím chặt môi giật mạnh tay ra.
"Đúng tôi vô học. Còn hơn đám cặn bã như các người."
"Cô..."
Bà ta tức điên lên.
Trần Thư Di xoay người chạy ra ngoài.
Tần Vĩ Khang không ngờ cô lại nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi. Anh ta chạy theo.
"Để con!"
"Con đứng lại đó. Hủy hôn càng tốt. Là nó không biết tốt xấu không phải gia đình chúng ta làm sai."
"Nhưng..."
Anh ta nhìn theo cũng không dám bước tiếp.
[...]
Trần Thư Di chạy ra ngoài, ngồi xuống ghế đá bật khóc. Tại sao lại đối xử với mình như vậy?
Khóc sướt mướt một trận, cô lau mặt mình.
"Chắc lem hết rồi."
Sẵn bên cạnh có kính xe của xe hơi đang đỗ.
Cô soi mặt mình.
Nhưng cô nào biết bên trong xe còn có người.
Trần Thư Di lẩm bẩm.
"Mình không mang theo khăn giấy rồi phải làm sao đây?"