Tiêu Viêm không trả lời câu hỏi của Tiêu Viễn, ngược lại cười ha hả nói: "Tộc tổ, ta giới thiệu một chút những vị này cho người hay!"
"Tiên tổ!"
Tiêu Viêm chỉ và nữ tử vận áo bào xanh, cười nói: "Nàng là Huân Nhi, con gái của tộc trưởng Cổ tộc trên Đấu Khí đại lục, cũng chính là vợ con!"
"À, hóa ra là vợ ngươi, không trách được!" Với tính cách của Tiêu Viễn, khi Tiêu Viêm giới thiệu Huân Nhi thì hắn đã hiểu vì sao Tiêu Viêm lại động thủ với người Quản gia.
Nhìn thấy thanh y nữ tử, Tiêu Viễn khẽ gật đầu đánh giá Huân Nhi, xem nàng như cháu dâu của mình.
Tiêu Viễn khẽ hỏi: "Con cũng từ Đấu Khí đại lục đến đây sao? Vợ của Tiêu Viêm? Ha ha, không tệ, không tệ chút nào!"
Nghe thấy lão giả trước mặt hỏi vậy, Huân Nhi cực kỳ nhu thuận trả lời: "Đúng thế, con tên Huân Nhi, là một tộc nhân của Cổ tộc, vị bên cạnh con đây chính là phụ thân của con – tộc trưởng Cổ tộc."
Dứt lời, Huân Nhi tránh xang một bên để lộ ra Cổ Nguyên với một thân vận bạch trắng.
"Còn vị này chính là Long Hoàng của Ma thú nhất tộc – Chúc Khôn lão tiền bối!"
"Còn về vị này, tỷ ấy tên là Thải Lân – cường giả của Xà tộc trên Đấu Khí đại lục, cũng là vợ của Tiêu Viêm đại ca!"
Huân Nhi giới thiệu từng người với Tiêu Viễn.
"Cái gì? Con bé cũng là vợ của Tiêu Viêm sao?" Tiêu Viễn lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng thần sắc nhanh chóng chuyển thành ý vị thâm trường hỏi.
"Tốt rồi, tất cả đều là người trên Đấu Khí đại lục, không cần phải khách khí như vậy nữa. Ta là Tiêu Viễn – chấp pháp trưởng lão dưới trướng Tiêu Điền tộc trưởng Tiêu tộc đời thứ mười một."
"Trưởng lão dưới trướng Tiêu Điền tộc trưởng Tiêu tộc đời thứ mười một? Tiền bối là người Tiêu tộc?" Huân Nhi ngạc nhiên ồ lên.
Bọn người Cổ Nguyên, Chúc Khôn ở bên cạnh cũng tương tự như Huân Nhi. Bọn họ vốn tưởng Tiêu Viễn là sư phụ hoặc là bằng hữu nào đó của Tiêu Viêm chứ không nghĩ ra người này lại có lai lịch to lớn đến vậy.
"Xin hỏi Tiêu Viễn tiên tổ, những vị tiền bối của Cổ tộc giờ này đang ở nơi nào?" Cổ Nguyên ôm quyền hỏi Tiêu Viễn.
"Ai, bát tộc chúng ta ngày xưa trên Đấu Khí đại lục bởi vì tham gia đại chiến thời Viễn Cổ nên bị tổn thương thảm trọng, đại bộ phận cường giả đều đã qua đời, hiện tại chỉ còn lại một vài người ẩn cư tại Đông Minh địa vực."
Ngừng lại một chút, Tiêu Viễn nói tiếp: "Vốn lần này ta định mang Tiêu Viêm về Đông Minh địa vực nhận tổ quy tông, các ngươi cũng là hậu nhân của bát tộc thì các ngươi cũng đi theo đi!"
Nghe thấy Tiêu Viễn nói vậy, bọn người Cổ Nguyên trầm tư một lát liền gật đầu đồng ý.
"Được rồi, Đông Minh địa vực cách nơi này rất xa, nếu dựa theo tốc độ của các ngươi mà tính thì phải mất vài chục năm mới đến đó được. Cho nên chuyện nhận tổ quy tông này cũng không vội làm gì, các ngươi có thể du ngoạn đại lục để gia tăng tu vi, đến lúc đó có thể thuận lợi nhận tổ quy tông. Phải biết rằng những tên gia hỏa ở Đông Minh địa vực, muốn bọn chúng đồng ý thì các ngươi phải xuất ra thực lực. Nếu không thì bọn chúng cũng không cho phép các ngươi nhận tổ quy tông đâu. Hiện tại, Dược hội được tổ chức năm năm một lần tại Dược vực còn một tháng nữa sẽ bắt đầu. Đợi cho Tiêu Viêm tham gia Dược hội xong thì chúng ta lại bắt đầu đi tiếp."
"Tốt!"
"A, thật không?"
"Nhanh thật, chỉ còn có một tháng nữa là tới rồi."
"Thời gian này ngươi cứ an tâm bế quan tu luyện đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta là được."
Tiêu Viễn lấy một khối tinh thể xanh biếc từ trong Nạp Giới ra, đưa cho Tiêu Viêm nói: "Đây là một khối nguyên tinh, ngươi cầm đi. Có thứ này thì chuyện ngươi thăng lên một cảnh giới nhỏ sẽ ổn hơn nhiều!"
Dứt lời, Tiêu Viễn ném cho Tiêu Viêm: "Tứ này rất quý, ngay cả ta cũng không có bao nhiêu. Nếu không ta đã cho các ngươi mấy vạn khối rồi, lúc đó thì việc tấn cấp chỉ như việc chạy ào ào về phía trước mà thôi!"
"Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà cả mà còn nói vậy, con quá khách sao rồi đấy!"
Nghe thấy những lời này của Tiêu Viễn, Tiêu Viêm đột nhiên "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tiêu Viễn. Từ trước đến nay, đây là lần thứ hai Tiêu Viêm quỳ trên mặt đất. Lần thứ nhất là trước khi Tiêu Viêm tấn cấp Đấu Thánh, thụ ân dưỡng dục của Dược lão.
Còn lần thứ hai thì chính là lúc này đây. Tiêu Viêm quỳ xuống trước mặt Tiêu Viễn nói: "Con đã từng nói, Tiêu Viêm con không phải kẻ xấu, nhưng cũng chưa bao giờ tự nhận con là một kẻ tốt. Những sự tình con làm từ trước đến nay đều dựa vào những quy tắc của chính con định ra. Những người đối tốt với con, con nhất định sẽ tốt gấp mười lần với họ. Người nào có ý định xấu với con, con quyết đáp trả gấp mười, lấy tính mạng của họ, phấn thân toái cốt, ngọc thạch câu phần."
Ngưng lại một chút, Tiêu Viêm nói tiếp: "Ngày hôm nay, tộc tổ đối xử với con tốt như vậy: truyền cho con đấu kỹ lại còn tặng cho con cả nguyên tinh. Đại ân như thế này, Tiêu Viêm con nhất định nhớ kỹ. Sau này con nhất định sẽ báo ân người gấp mười, gấp trăm lần."
Dứt lời, Tiêu Viêm mạnh mẽ dập đầu bái tạ Tiêu Viễn. Sau đó, dưới ánh mắt săm soi của mọi người nhanh chóng quay người bước về phòng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lúc này trong Ngạo Tiên Cư, Tiêu Viêm bắt đầu bế quan.
Sau khi Tiêu Viêm bắt đầu bế quan, mọi người đều đoán được lần bế quan này của hắn hẳn tu vi sẽ tiến bộ hơn trước.
"Huân Nhi, Thải Lân. Các con đều là thê tử của Tiêu Viêm. Trong khoản thời gian Tiêu Viêm bế quan này, hai người các con một nhóm, bọn ta một nhóm phụ trách an toàn cho Tiêu Viêm nó, không để cho kẻ khác quấy rầy nó."
Hai nữ đều biết chuyện tình nghiêm trình, khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu.
"Cổ Nguyên, Chúc Khôn. Hai ngươi theo ta ra ngoài thu thập dược liệu Tiêu Viêm nó cần. Dược liệu nó cần để luyện chế Đế Phong Thánh Đan hình như còn thiếu một loại chủ chốt. Nơi này là một thành thị phồn hoa tại Dược vực, hẳn sẽ không để cho chúng ta thất vọng. Các ngươi coi thử ta phân phối vậy có ổn không?!"
"Được, cứ làm vậy đi!" Tất cả mọi người đầu gật đầu đồng ý.
Thời gian như cơn gió nhẹ thoảng lướt qua, chẳng mấy chốc đã hơn nửa tháng. Căn phòng nơi Tiêu Viêm bế quan lúc này không có bất kỳ động tĩnh nào nhưng khí tức chung quanh căn phòng càng ngày càng mạnh dần, không ngừng chấn động. Có thể thấy được Tiêu Viêm đang ở thời khắc mấu chốt để tấn cấp Nhị tinh trung kỳ Đấu Đế.