Theo Ngọc Hậu đi vào sâu trong Lạc Nhật sâm lâm, tới một khu vực khá là thoáng đãng, chỉ có duy nhất một cái hồ lớn, một cây cổ thụ cao lớn cùng một bãi đất rộng lớn cỏ mọc khá cao. Ngay khi Ngọc Hậu đặt chân tới khu vực này, một đàn ngọc thỏ từ trong những bụi cỏ rậm rạp kia lao ra, phải tới hơn trăm con, dẫn đầu là một con thỏ hồng khá to, thân mật chạy tới nhảy vào lòng Ngọc Hậu. Đồng thời từ trên tán cây cổ thụ kia, một con tinh tinh to lớn, ngoài thân như mang một bộ khôi giáp làm từ nham thạch và đất đá, từ phía trên nhảy xuống rồi ầm ầm chạy tới.
"Nương, nương, Đại Minh xảy ra chuyện gì vậy? Hắn có làm sao không? Ai bắt nạt hắn? Ai dám bắt nạt hắn, ta liền dẫn người đ·ánh c·hết hắn." Đầu phấn hồng thỏ ngọc nhảy vào lòng Ngọc Hậu hung thần ác sát nói, vừa chạy tới tinh tinh cũng hùa theo. "Đúng vậy, Vũ tỷ nói đúng, ai bắt nạt đại ca, chúng ta đi xử chúng." Nói xong, đầu tinh tinh ngửa đầu cuồng hống.
Ngọc Hậu lườm hai tên gia hỏa không sợ lớn chuyện, không sợ trời không sợ đất này, nghiêm giọng rân dạy: "Hai người các ngươi yên lặng cho ta. Tiểu Vũ, ngươi là nữ hài, lại còn nhỏ, suốt ngày nghĩ tới đánh đánh g·iết g·iết cái gì, còn muốn làm đại tỷ đầu. Tộc Ngọc Thố chúng ta gia tiểu nghiệp tiểu, không gánh nổi ngươi tôn đại thần này, nếu muốn làm đại tỷ đầu suốt ngày đánh đánh g·iết g·iết, vậy ngươi rời khỏi nhà đi, đừng mang họa cho tộc nhân. Cha ngươi vì trùng kích cảnh giới, thân vẫn dưới thiên kiếp, mấy năm nay chỉ để tộc nhân ổn định sinh sống, ta đã mệt mỏi lắm rồi. Còn Nhị Minh ngươi, ta không cần ngươi khuyên bảo nàng, chỉ cần ngươi không hùa theo là tốt lắm rồi, nếu năm đó ta biết ngươi cùng Đại Minh phiền phức như vậy, mới không cứu giúp các ngươi."
Bị Ngọc Hậu quở trách, hai tên ngựa non háu đá vừa rồi còn hò hét kia vội vàng rụt rụt đầu lại, im lặng không nói thêm tiếng nào nữa.
Ngọc Hậu thấy hai nhóc con này biết thu liễm, bèn ngừng việc răn dạy, phân phó bọn chúng: "Nhị Minh, ngươi trở về nhà trên cây, dọn dẹp một chút, chúng ta có khách tới. Tiểu Vũ, con đi ổn định tộc nhân, nói với họ không có vấn đề gì xảy ra cả, sau đó liền tới nhà cây gặp ta."
Hai người đầu gật như bổ củi, vội vội vàng vàng chạy đi làm việc. Lúc này, Ngọc Hậu mới quay người lại, mỉm cười với nhóm người Tuyết Mặc Quân: "Phải xử lý chút việc riêng, để các vị phải chờ lâu. Hiện tại, mời đi theo ta, ta cũng khá hứng thú cùng tò mò về những lời tiểu hài tử này vừa nói."
Nhóm người đi tới bên cạnh hồ lớn thì dừng lại, lúc này Thiên Thanh Ngưu Mãng cũng không đứng phía sau nữa mà bò vào trong hồ lớn, sau đuôi còn tiện thể quấn hai con gà già. Ngọc Hậu lúc này quay lưng với nhóm người Tuyết Mặc Quân, tay ngọc vẫy vẫy ra hiệu.
Tuyết Mặc Quân thấy vậy, ra hiệu cho những người khác yên tâm, sau đó nắm lấy tay A Ngân tiến lại gần.
"Ngọc Hậu đại nhân, ta muốn một nơi riêng tư hơn chút nữa, việc sắp tới ta muốn nói cũng là bí mật đối với những người kia." Tuyết Mặc Quân nhỏ giọng, kính cẩn nói.
Liếc mắt nhìn tiểu tử trước mặt, Ngọc Hậu nở nụ cười, vô cùng có ý tứ. Có vẻ như tiểu tử trước mặt nàng cũng không đơn giản. Gật đầu đồng ý, nàng dẫn hai người Tuyết Mặc Quân đi tới bên kia hồ, xoay người nhìn chằm chằm vào Tuyết Mặc Quân nói: "Ngươi có thể nói được rồi chứ?"
Tuyết Mặc Quân gật đầu, bình tĩnh trình bày mối quan hệ của mình cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông, cũng đề cập tới quan hệ hợp tác cùng các nghiên cứu của mình. Ngọc Hậu nghe được liền ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó gật gật đầu, tán thành hắn tài hoa, nhưng những điều này còn chưa đả động gì quá lớn đến nàng. Nếu đã vì nghiên cứu mà tiến nhập Lạc Nhật sâm lâm, vậy nàng chỉ cần tạo ra hiện trường giả vì nghiên cứu mà phải ở lại Lạc Nhật Sâm Lâm một thời gian, cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nếu không dính líu tới một trong Thượng Tam Tông, nàng đã g·iết c·hết đám người này rồi.
Tuyết Mặc Quân thấy Ngọc Hậu thần sắc một mực bình tĩnh, không có sắc thái ba động gì, bèn đưa ra đòn tiến công, nhận vơ quan hệ: "Ngọc Hậu, ngài xem vị A Ngân tỷ bên cạnh ta, cũng là một hồn thú mười vạn năm hóa hình. Nàng đi theo ta, bởi vì ta đã từng giúp bộ tộc của nàng phát triển vượt bậc, đồng thời cũng giúp nàng phát triển tốt hơn rất nhiều, mạnh hơn rất nhiều trong trạng thái loài người này."
Đến lúc này, trên khuôn mặt của Ngọc Hậu mới tỏ vẻ kinh ngạc. Nàng cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức hồn thú nào, phải biết dù là hóa hình, nhưng bản nguyên của hồn thú không thể thay đổi, khí tức dù được che giấu, nhưng với cường giả lại khó có thể lừa dối được. Vì vậy, Phong Hào Đấu La, thậm chí có một số Hồn Đấu La, đều có thể phân biệt được hồn thú hóa hình.
Nhưng vị nữ tử trước mắt này, không chỉ lừa qua nàng, mà còn lừa qua cả Thái Thản Cự Viên, Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng con gái của nàng. Ngọc Hậu lúc này cũng tò mò hỏi: "Vị này là?"
A Ngân lúc này cũng tự tin chào hỏi, nàng dù gì cũng là nhất tộc hoàng giả: "Lam Ngân nhất tộc chi hoàng, các hạ có thể gọi ta là Lam Ngân Hoàng. Hiện tại đã hóa hình, là khoảng 12, 13 tuổi nhân loại, hồn lực đạt cấp 39, thân thể thu luyện thành sáu loại đặc thù, tinh thần tu luyện tới Thất Bảo Linh Lung Tâm. Cũng chính vì thứ này, ta mới có thể hoàn mỹ che giấu khí tức tự thân."
Nghe A Ngân trả lời, Ngọc Hậu kinh ngạc. Thân thể tu luyện? Tinh thần lực tu luyện? Này là cái gì, chẳng nhẽ đây là thứ mà nam hài bên cạnh trợ giúp nàng sao? Còn nữa, mới hóa hình sáu năm, nàng đã sắp đột phá cấp 40 rồi. Vậy nàng hóa hình 16 năm, mới chỉ có cấp 56, vậy có phải hơi có vẻ phế vật không? Nhân loại này trợ giúp nàng tới mức mạnh mẽ như vậy?
Kỳ thực Ngọc Hậu không biết rằng, là do ưu thế của chủng tộc, A Ngân mới có cấp độ hồn lực dọa người như vậy, chứ chẳng liên quan gì tới Tuyết Mặc Quân cả. Dù vậy, nàng cũng cần mau chóng trở nên mạnh mẽ. Chuyện năm đó, nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra một lần nào nữa.
Nhìn thẳng vào Tuyết Mặc Quân, Ngọc Hậu nghiêm túc hỏi: "Nam hài nhân loại, ngươi đích thực khơi dậy được lòng hiếu kì của ta. Hiện tại, ta cực kỳ có hứng thú với hợp tác mà ngươi đề cập tới. Nói đi, ngươi có điều kiện gì để có thể khiến ta nhanh chóng trở nên mạnh mẽ?"
Tuyết Mặc Quân âm thầm thở phào, mạng nhỏ bảo trụ thành công. Mặc dù cực kỳ căng thẳng, nhưng Tuyết Mặc Quân mặt không đổi sắc, bình tĩnh đàm phán.
"Vậy hiện tại, ta cùng ngài sẽ là một mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Điều hợp tác thứ nhất, ta sẽ tăng cường thực lực của Ngài theo trạng thái hồn sư nhân loại, đổi lại, chúng ta đều còn sống, đảm bảo an toàn và rời khỏi Lạc Nhật sâm lâm."
"Điều thứ hai, tộc nhân của ngài sẽ đạt được hỗ trợ của ta, tăng cường thực lực, cải thiện môi trường sống, kế hoạch sinh sản, để mỗi cá thể trưởng thành đều có thực lực mạnh mẽ, cá thể nhỏ yếu có một môi trường sống dễ dàng phát triển. Đổi lại, ta cần khu chăn nuôi thức ăn của Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên, ba loại hồn thú ở đó, ta cần sử dụng."
"Điều thứ ba, ta biết hồn thú các ngài khi đến mười vạn năm tu vi, mỗi mười vạn năm bắt buộc phải trải qua một lần thiên kiếp, độ qua thì mạnh mẽ hơn, độ không qua tức là c·hết. Ta thấy Thiên Thanh Ngưu Mãng, Thái Thản Cự Viên cùng đầu phấn hồng ngọc thố kia cũng sắp tới giai đoạn phải độ kiếp. Một hai thiên kiếp đầu, ta nghĩ bọn hắn có thể dễ dàng độ qua, nhưng càng về sau càng khó khăn, không thể nói trước được điều gì. Mà ta, sẽ toàn lực nghiên cứu thiên kiếp, trợ giúp bọn hắn độ qua thiên kiếp. Đổi lại, ta muốn tại trong Lạc Nhật Sâm Lâm, có quyền uy nhất định, tối thiểu là sẽ nhận được hỗ trợ vô điều kiện của Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên."
Ngọc Hậu trầm tư suy nghĩ, một lát sau lắc lắc đầu.
"Điều thứ hai không có vấn đề, Đại Minh cùng Nhị Minh cũng chỉ là thèm ăn mà thôi, dù dinh dưỡng của ba loại hồn thú kia xác thực rất tốt, nhưng tới cấp độ này thì chừng đó chất dinh dưỡng là không đáng kể. Nhưng đầu thứ nhất không được, ta tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào cho tộc nhân, nên việc rời đi là không thể. Điều thứ ba càng là bánh vẽ, không có gì đảm bảo rằng nó sẽ thành sự thật, mà tộc ta không có hứng thú xưng vương xưng bá, sẽ không can thiệp cùng ảnh hưởng tới bất kỳ hồn thú nào khác trong Lạc Nhật Sâm Lâm."
Tuyết Mặc Quân vội vàng thuyết phục: "Ngọc Hậu, ngài thấy bên cạnh ta là một hồn thú hóa hình, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời nào, mà phía Thất Bảo Lưu Ly Tông ngài cũng không cần lo lắng. Ba loài hồn thú kia ta là dùng để nghiên cứu bù đắp tiên thiên bản nguyên thiếu hụt từ đó bù đắp Thất Bảo Lưu Ly võ hồn, là mệnh mạch của cả tông môn. Vì tương lại của tông môn, họ tuyệt đối sẽ không hé miệng nửa lời. Ngài hoàn toàn có thể yên tâm. Mà đầu thứ ba thì chỉ là một cái hứa hẹn, thành cũng được mà không thành ngài cũng không thiệt thòi. Mà để đảm bảo hơn, khi ngài chuyển giao khu vực chăn nuôi hồn thú kia cho chúng ta, ta cũng cần người quản lý chúng. Ngài hoàn toàn có thể giữ hai trong bốn vị kia lại, đặc biệt là vị chiến lực mạnh nhất kia. Chỉ cần như vậy, với tâm lý ném chuột sợ vỡ bình, Thất Bảo Lưu Ly Tông còn phải toàn lực giữ kín bí mật này, nếu không họ sẽ mất cả hiện tại và tương lai của tông môn."
Nghe Tuyết Mặc Quân phân tích, Ngọc Hậu cũng cảm thấy hợp lý và có chút khả thi. A Ngân lúc này cũng bồi thêm một câu: "Ngọc Hậu, Lam Ngân nhất tộc ta được sự trợ giúp của Quân đệ, hiện tại lượng thế hệ mới đã dễ dàng đạt tới tu vi trăm năm, lượng ngàn năm tu vi cũng xuất hiện rất nhiều. Trước đây chúng ta chỉ có duy nhất một vị vạn năm tu vi, là Lam Ngân Vương phụ tá đắc lực của ta, mà hiện tại đã xuất hiện bốn vị. Vị Lam Ngân Vương cũ tu vi cũng đã tăng tiến tới ngưỡng cửa mười vạn năm. Nếu tộc nhân của ngươi đạt được hỗ trợ. Ta tin tưởng tương lai của Ngọc Thố nhất tộc cũng sẽ tươi sáng hơn rất nhiều."
Tuyết Mặc Quân lúc này hơi có chút thấp thỏm, đối với Lam Ngân nhất tộc, hắn kỳ thực cũng không làm gì nhiều. Lúc đầu chỉ là cải tạo chút môt trường sống, dạy một chút cách rèn luyện tinh thần lực, ai biết đâu sinh mệnh chi lực của Lam Ngân nhất tộc to lớn đến vậy, đạt được phù hợp điều kiện, liền trực tiếp như chó dại xổng chuồng. Phát triển không thể kiểm soát được, hắn cũng không ngờ tới kết quả như vậy.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Ngọc Hậu mới ngẩng đầu. Nếu có thể để Thất Bảo Lưu Ly Tông giữ kín miệng, nàng đồng ý. Thực lực tăng mạnh là cám dỗ quá lớn đối với nàng.