Bọn hắn đi trả thù như thế nào, Phong Lăng không biết. Nhưng nhìn cô nàng đối diện mình, một bộ muốn nói lại thôi bộ dáng, không khỏi cười khẽ, “Có thắc mắc gì cứ việc hỏi a?”
“Lúc nãy ngươi có nói tên kia khả năng sẽ có đồng bọn, vậy tại sao lại không đi theo bọn họ?” Chu Trúc Thanh nói ra suy nghĩ của mình.
“A, thật đúng là thông tuệ mỹ nhân. Câu hỏi luôn vào đúng trọng tâm a.” Phong Lăng không khỏi âm thầm cảm thán. Cô cũng không thể nói với nàng là Đường Tam hắn có vai chính quang hoàn a.
“Đó cũng chỉ là khả năng thôi. Vả lại, Trúc Thanh, ngươi cảm thấy Mập mạp đáng bị đánh không?” Phong Lăng hỏi lại Chu Trúc Thanh.
“Đáng.” Chu Trúc Thanh không do dự trả lời, nàng không thích những tên nam nhân thích động nửa thân dưới như vậy.
“Vậy ngươi nói, bọn Đới Mộc Bạch đi thế Mập mạp trả thù, có đúng hay không?” Phong Lăng hỏi tiếp. “Xét về lý là sai, nhưng về tình thì bọn họ không có chỗ đáng trách.” Chu Trúc Thanh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói.
Phong Lăng cho nàng một cái đại tươi cười, hài lòng mà nói, “Câu trả lời rất chính xác! Cho nên ta cũng không ngăn cản bọn họ. Nhưng có những thứ, phải tự mình chọc họa rồi thì mới rõ ràng hơn được. Bọn họ cũng cần phải học cách chịu trách nhiệm cho mọi quyết định của mình, không ai có thể giúp bọn họ giải quyết rắc rối mãi được.”
“Này không phải ta cũng nói cho bọn họ rồi sao, ở lần đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lần trước. Quả thật lời nói không có giá trị gì nếu người nghe không để tâm a.” Phong Lăng không khỏi than nhẹ.
“Có ta để tâm.” Chu Trúc Thanh gương mặt đầy nghiêm túc mà nói, “Những lời nói của ngươi, ta luôn luôn đặt trong lòng. Chúng thật sự rất có giá trị để suy ngẫm, cũng là kim chỉ nam mỗi khi ta rối rắm, không biết phải làm gì với tương lai. Bọn họ không nghe vào là việc của bọn họ, nhưng ta nghe vào. Thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều.” Phong Lăng ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Chu Trúc Thanh, tâm cô bị thứ gì chạm một chút, tựa như vô số lông vũ cào nhẹ tâm mình, ngứa ngảy khó nhịn cực kỳ, nhưng lại không hề khó chịu. Cảm giác kỳ lạ, nhưng cô không chán ghét, cũng không bắt giữ được cảm xúc này.
Cũng trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy Chu Trúc Thanh lại tiến thêm một bước vào tâm của mình rồi.
______________________________
Bảy ngày nghỉ ngơi rất nhanh trôi qua. Cuộc sống lại bắt đầu chuỗi ngày học tập, từ ngày mấy người len lén trộm đi ra ngoài đối phó với gã Bất Nhạc bỉ ổi. Vài ngày tiếp theo chuyện này cũng dần dần quên lãng. Ngoại trừ Mã Hồng Tuấn, mấy người đều không biết tiểu kê kê của Bất Nhạc bị nướng chín. Mã Hồng Tuấn cũng bởi vì chuyện này mà thu liễm rất nhiều.Vài ngày nghỉ ngơi còn lại hắn cũng không có đến Tác Thác thành. Ăn xong điểm tâm, nghe âm thanh quen thuộc của giờ học vang lên, cả bọn tám người lập tức đi tới thao trường.
Hôm nay ánh mặt trời vô cùng chói chang. Ngàn dặm bầu trời không mây, mặc dù vẫn còn sáng sớm, nhưng dưới ánh mặt trời cảm giác đã có vài phần nóng rực. Bóng Đại Sư bị ánh mặt trời kéo dài, hai tay ôm trước ngực đã đứng sẵn từ bao giờ chờ tám người đến.
"Từ khi ta tới nơi này, bắt đầu dạy các ngươi đến bây giờ thời gian đã trôi qua ba tháng. Được các vị lão sư đốc thúc cùng trợ giúp, thân thể các ngươi đã có chút cơ bản trụ cột. Nhưng nếu muốn trở thành một gã vĩ đại Hồn Sư thì vẫn còn xa mới đủ."
Đáng nói tới là trong ba tháng trước ma quỷ huấn luyện. mấy vị lão sư cũng không có nhàn rỗi, chính Mã Hồng Tuấn sau một lần lười biếng mới biết được, các lão sư nấp ở trong luyện đường bí mật giám sát bọn họ. Hậu quả lười biếng của Mã Hồng Tuấn, trực tiếp đã dẫn đến kết quả, mọi người phải trong ba ngày huấn luyện tăng thêm 50%. Đại Sư thủy chung đã quán triệt “Một người phạm sai lầm, toàn thể phải chịu phạt”. Đây thật sự mới gọi chỉnh thể. Phong Lăng cũng đã từng khen tư tưởng này của Đại Sư, này không phải phương pháp huấn luyện thường thấy trong quân đội hiện đại ở Địa cầu sao.
“Cho nên bắt đầu từ hôm nay. Ta sẽ tiến hành cấp huấn luyện thứ hai, nghe Flander nói, các ngươi đều đã trải qua Đấu Hồn tràng của Tác Thác thành, nơi đó sẽ trở thành chỗ huấn luyện trong thời gian kế tiếp, lần này huấn luyện không hạn chế thời gian, lúc nào lấy được Đấu Hồn Ngân Huy (huy chương bạc) thì huấn luyện lúc đó sẽ chấm dứt. Trong thời gian huấn luyện, ta sẽ an bài các ngươi ở tại một lữ điếm gần Đấu Hồn Tràng, hết thảy chi phí các ngươi tự lo. Chỉ cần có bản lãnh, các ngươi sẽ thu được kết quả sớm từ Đấu Hồn Tràng.” Nghe xong Đại Sư nói, chúng đệ tử đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Tới Đấu Hồn Tràng tham gia Đấu Hồn, so với ma quỷ huấn luyện của Đại Sư dễ hơn nhiều.
“Nhưng có điều các ngươi phải nhớ kỹ. Chiếm được Đấu Hồn Ngân Huy không phải chỉ là ở phương diện 1 đối 1, đồng thời phải chiếm được Ngân Huy dành cho đoàn thể. Quân đoàn các ngươi sẽ lấy tên Shrek xuất chiến. Tuy nhiên, nếu các ngươi muốn thu được đấu hồn huy chương nhanh hơn, cũng có thể tự do tổ hợp tham gia 2 đối 2 ta không ngăn cản. Nhưng ta có mấy cái hạn chế các ngươi phải ghi nhớ. Đầu tiên, không được tại Đấu Hồn hiển lộ ra tướng mạo thật và báo cho đối thủ danh tính của mình. Hết thảy đều phải lấy danh hiệu xuất chiến. Thứ hai, Đường Tam không được sử dụng ám khí. Thứ ba, bất luận là thắng hay bại, mỗi ngày mỗi người ít nhất phải xuất chiến 2 lần” Oscar có chút kêu ca nói, "Đại Sư, ta cùng Vinh Vinh là Phụ trợ hệ Hồn Sư, cũng phải chiếm được Đấu Hồn Ngân Huy sao?"
Đại Sư lạnh nhạt nói, "Nếu không muốn. Ngươi có thể lựa chọn huấn luyện giống như trước, cho đến khi người khác đoạt được Đấu Hồn Ngân Huy thì dừng lại."
"Ách ……, Đại Sư. Ta đột nhiên phát hiện, ngài bắt chúng ta tới Đấu Hồn tràng tiến hành tỷ thí để tăng thực chiến kinh nghiệm, quyết định này thật là anh minh, lời nói mới rồi… coi như ta chưa nói."
Ninh Vinh Vinh vốn cũng muốn đưa ra vấn đề giống vậy, thấy Oscar bị như vậy không khỏi âm thầm cảm giác may mắn, ở một bên nở nụ cười.
“Phong Lăng, ngươi tình huống đặc thù. Giai đoạn hai huấn luyện ngươi có thể không cần tham gia.” Đại Sư nhìn Phong Lăng, nói, “Ta cho phép ngươi tự mình huấn luyện.” Đón nhận ánh nhìn hâm mộ cùng ngạc nhiên của mọi người, Phong Lăng cười nói, “Đa tạ Đại Sư, nhưng ngài có thể hảo tâm cho ta tá túc ở lữ điếm cùng mọi người hay không?”
Đại Sư thoải mái đáp ứng, “Việc này đơn giản. Chi phí vẫn là ngươi tự mình chi trả.”
“Đa tạ Đại Sư.” Phong Lăng cười cảm tạ.
Sau khi Đại Sư rời khỏi, Phong Lăng bị cả bọn xoay quanh dò hỏi. Nhiệt tình nhất là Oscar, cái miệng oa oa không ngừng, “Tiểu Phong a, ngươi mau nói, vì sao ngươi có thể được đặc cách miễn khóa như vậy? Ngươi thành thật khai báo, chúng ta sẽ cố mà bao dung bỏ qua lỗi lầm của ngươi.”
“Đúng đúng. Tiểu Phong ngươi làm thế nào a?” Mập mạp cũng tham gia náo nhiệt.
“Nếu đoàn chiến ngươi vì cấp bậc quá cao không thể tổ đội với bọn ta, ngươi vẫn có thể tham gia 1 đấu 1 a.” Ninh Vinh Vinh cũng nói ra tò mò của mình, Đường Tam gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đồng tình với Ninh Vinh Vinh. Ngay cả Chu Trúc Thanh cũng dành ánh mắt tò mò hướng Phong Lăng, làm cô cũng không banh được mặt mà diễn một bộ thần thần bí bí. Tiểu Vũ trực tiếp cho Phong Lăng một cái tát vang dội vào lưng, “Ngươi mau nói a! Làm gì một bộ thần thần bí bí.”
Nếu Phong Lăng không phải thân thể cường tráng, cái tát này có thể bị đánh đến rạn xương. Chu Trúc Thanh nhíu mày nhìn một màn này, liếc Tiểu Vũ một bộ hung hăng, lại chăm chú quan sát biểu cảm của Phong Lăng.
Trải qua thời gian dài chung sống và huấn luyện với nhau, quan hệ của tám người đã trở nên cực kì thân thiết, có thể nói đã trở thành bằng hữu cả đời của nhau. Cho nên, cả bọn cũng không hề câu nệ điều gì, đùa giỡn lên vô cùng sảng khoái.
“Khụ…khụ…” Phong Lăng đây là bị Tiểu Vũ đánh cho nghẹn nước bọt, ho khan vài tiếng, cũng không có ý kiến gì với việc nàng động tay động chân. Sau đó lấy từ vòng tay trữ vật ra một đồ vật, nắm trong lòng bàn tay, đưa ra trước mặt mọi người. “Khụ, các ngươi mở to mắt xem cho rõ nga.” Nói xong, mở nắm tay ra. Đập vào mắt mọi người là là một đồ vật, hình dạng giống như huy chương, hồng sắc huyễn lệ, vật này có vẻ được làm từ hồng ngọc. Dưới ánh nắng mặt trời, phản xạ ánh sáng lấp lánh tiến vào đồng tử mọi người.
“Đấu Hồn Huy chương? Hồng…Hồng Bảo Thạch Đấu Hồn?” Đới Mộc Bạch là người đầu tiên nhận ra đây là vật gì, hắn không khỏi lắp bắp. Đây là vật gì hắn không thể rõ ràng hơn, chính hắn cũng có một cái Thiết Đấu Hồn Huy chương đây. Hồng Bảo Thạch là cái gì cấp bậc, chỉ còn một cấp nữa là trở thành Kim Cương - cấp bậc cao nhất ở Đấu Hồn Tràng.
“Thật là Hồng Bảo Thạch Đấu Hồn sao Đới lão đại?” Mập mạp cũng líu lưỡi, hắn vất vả một năm cũng mới lăn lộn ở Thiết Đấu Hồn, còn chưa được thăng cấp. Vậy mà Phong Lăng có thể trực tiếp đến Hồng Bảo Thạch Đấu Hồn, lại còn nhỏ tuổi hơn hắn! “Tiểu Phong, ngươi không cần dùng ngươi hào quang lóe mù mắt bọn ta!” Oscar lập tức kêu ca, “Ngươi quả thật đả kích nỗ lực bao lâu nay của ta. Thật là người so người tức chết mà!”
“Ta cảm thấy nhận tri của ta về thường thức Hồn Sư đã hoàn toàn đảo lộn. Cũng tê liệt luôn rồi.. ta cảm thấy không có gì có thể khiến ta ngạc nhiên được nữa.” Ninh Vinh Vinh phun ra một hơi, quả thật làm khó cái đầu nhỏ đầy hiểu biết của nàng.
“May mắn ngươi là ta đồng đội.” Đường Tam cảm thán, vỗ vỗ vai Phong Lăng. Hắn đã biết được Phong Lăng thật sự quái vật tới bậc nào. Hắn phải hướng Phong Lăng học hỏi rất nhiều.
“Ngươi cái đồ quái vật.” Tiểu Vũ trừng mắt Phong Lăng, nàng cũng biết được Đấu Hồn Tràng là cỡ nào chiến trường. Đạt được Hồng Bảo Thạch Đấu Hồn trước khi đến Học viện, Phong Lăng là quái vật của quái vật. “Ha hả. Trước khi mắng người khác ngươi đến nhìn lại bản thân a.” Phong Lăng âm thầm phun tào, bị một con hóa hình người Hồn Thú mắng mình quái vật, cảm giác nói không nên lời… mới lạ.