Phong Lăng cùng Chu Trúc Thanh về tới phòng, nhanh chóng dọn dẹp thùng thủy. Cũng chỉ còn thùng thủy của Chu Trúc Thanh, Phong Lăng tắm xong đã tự dọn thùng của mình. Hiện tại hỗ trợ Chu Trúc Thanh dọn dẹp thùng của nàng.
“Cảm ơn. Vất vả ngươi.” Chu Trúc Thanh sau khi dọn dẹp xong, nói ra lời cảm tạ với Phong Lăng.
“Không vất vả.” Phong Lăng tươi cười đáp.
“Tiểu Lăng, ngươi nói muốn giúp Tiểu Áo học cách chiến đấu, ngươi có thể hay không cũng dạy ta?”Chu Trúc Thanh có chút ngượng ngùng nói.
“Ta biết yêu cầu của mình rất vô lý, sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi, nhưng ta…”, thấy Phong Lăng im lặng, nàng liền giải thích.
“Dĩ nhiên là có thể!” Phong Lăng vội vàng đồng ý, cô chính là nghe Trúc Thanh gọi mình là Tiểu Lăng, nhất thời phấn khích quá độ, quên mất trả lời mà thôi. “Ngươi đừng cảm thấy ngượng ngùng, giúp một người hay hai người đều như nhau, đều trong khoảng thời gian đó thôi. Không ảnh hưởng đến việc tu luyện của ta, cứ yên tâm đi ha.”
“Thật sự cảm tạ ngươi. Nếu có gì cần ta giúp đỡ, ngươi cứ nói thẳng. Trong khả năng của mình, ta sẽ tận lực hỗ trợ. Còn có học phí, ta sẽ trả. Ngươi muốn lấy bao nhiêu?” Chu Trúc Thanh biểu đạt sự cảm kích của mình, cũng hứa hẹn với Phong Lăng một ân tình.
Với nàng mà nói, Phong Lăng nguyện ý chỉ dạy nàng, đó đã là điều vô giá. Phải biết rằng, kỹ năng chiến đấu không phải dễ dàng được truyền ra ngoài, đặc biệt là kiếm pháp cùng bộ pháp xuất quỷ nhập thần như của Phong Lăng.
“Ngươi trực tiếp tặng mình cho nàng a Trúc Thanh.” Tiểu Bạch đột nhiên lên tiếng, nhưng tiếc là chỉ có Phong Lăng nghe được lời nó nói. Phong Lăng trực tiếp làm lơ nó, cười đáp lại Chu Trúc Thanh, “Học phí thì ta không cần. Nhưng ngươi hỗ trợ thì ta sẽ nhận.”
“Mấy ngày nay ngươi cứ tập trung vào khóa của Đại Sư đi, ăn nhiều sẽ không tiêu. Khi đã thích ứng được với cường độ luyện tập mới, ta sẽ chuẩn bị bài tập cho các ngươi.” Phong Lăng nói tiếp, cô sợ cô nàng này lại bức ép thân thể của mình.
“Hảo. Nghe ngươi.” Chu Trúc Thanh đáp lại, thanh âm trước sau như một dễ nghe. Phong Lăng lại không tiền đồ mà đỏ ửng hai tai. Này trách cô thế nào được, Chu Trúc Thanh thanh âm quá gian lận, lại còn nói ra ba chữ dễ hiểu lầm như vậy.
________________________________
Cả hai dường như cũng không vội vàng tu luyện, yên tĩnh ngồi trên giường của mình. Chu Trúc Thanh bỗng nhiên phá vỡ yên tĩnh. Nàng hôm nay phá lệ nhiều lời, “Tiểu Lăng, vì sao ngươi lại muốn trở thành Hồn Sư không thuộc một hệ nào cả?” “Ngươi cảm thấy trở thành Hồn Sư như vậy có tốt không?” Phong Lăng cười hỏi lại.
Có lẽ ngay cả Phong Lăng cũng không phát hiện, đối mặt với Chu Trúc Thanh, cô cười rất nhiều.
“Ta cảm thấy lý luận của Đại Sư rất đúng, cũng là điều mà ta được dạy bao lâu nay. Nhưng nếu ta sinh ra với Võ Hồn của Phụ trợ hệ, có lẽ nó cũng không còn đúng nữa.” Chu Trúc Thanh nói ra suy nghĩ của mình.
“Đúng vậy. Ta cũng không cho rằng mỗi người nên làm tốt ở vị trí mà họ được sinh ra. Chiến Hồn Sư nên chiến đấu, Phụ trợ hệ nên ở phía sau hỗ trợ, nếu ta có Phụ trợ hệ Võ Hồn, chẳng lẽ mạng sống của ta phải phụ thuộc vào Chiến Hồn Sư hay sao? Những người đó sẽ bảo vệ ta?”
Phong Lăng tự giễu cười, nói tiếp, “Ta không thích cuộc đời của mình bị phụ thuộc vào người khác, hay bất cứ điều gì. Thậm chí là đồng đội, ta có được những đồng đội cực kì đáng tin đi, như các ngươi vậy. Có thể ta sẽ được an toàn, có các ngươi ta có thể sống sót. Vậy nếu không có đồng đội ở bên cạnh ta đâu? Chúng ta đều sẽ chết một mình. Đúng không?” Phong Lăng tạm dừng, nhìn Chu Trúc Thanh. Nàng đang chăm chú nghe Phong Lăng nói, thấy Phong Lăng nhìn mình, mới gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Phải, dù có bao nhiêu người đáng tin cậy đi chăng nữa, khi chết vẫn là một mình rời đi. Đồng đội không phải lúc nào cũng ở bên cạnh mình, người thân cũng vậy. Những lúc không có họ, nếu không tự mình cường đại, làm thế nào để tồn tại đâu. Cho nên, phải học cách cường đại tự mình, dù kẻ thù có là ai, bao nhiêu người đi chăng nữa, trong bất cứ tình huống nào, mình vẫn có thể tồn tại được.”Phong Lăng nói.
Căn phòng trở nên tĩnh mịch, Phong Lăng không nói tiếp, Chu Trúc Thanh cũng im lặng.
Có vẻ như là một khoảng lặng để suy ngẫm của cả hai. Phong Lăng nhớ về quá khứ đã trải qua. Còn Chu Trúc Thanh đôi mắt chăm chú nhìn khoảng không bên ngoài của sổ, ánh mắt xa xăm. Có vẻ nàng đang nghiền ngẫm những điều Phong Lăng nói. “Vì như vậy nên ngươi mới có Hồn Kỹ chữa thương sao?” Chu Trúc Thanh hỏi, sau một lúc lâu yên tĩnh.
“Có lẽ cuộc sống của ngươi đã rất khó khăn, để ngươi có thể nhận ra một sự thật tàn nhẫn như vậy.” Chu Trúc Thanh khẽ thở dài, tâm trạng nàng cũng trở nên nặng nề.
Phong Lăng sửng sốt, lại nhanh chóng thay thế bằng một nụ cười khẽ. Cô ngạc nhiên với sự tinh tế cùng nhanh nhạy của cô nàng này. Chỉ nghe quan điểm và cái nhìn của cô, đã biết cô phải trải qua những gì. Thật là tú ngoại tuệ trung mỹ nhân mà.
Nhận thấy Chu Trúc Thanh tâm trạng nặng nề, biết là nàng có tâm sự, Phong Lăng không khỏi nhẹ giọng an ủi, “Trúc Thanh, tự mình cường đại không chỉ là biến mình trở nên lợi hại hơn trong chiến đấu. Còn phải học cách biến cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn, cũng phải vui vẻ và hạnh phúc hơn. Bắt đầu với suy nghĩ của chính mình. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, mọi thứ chắc chắn sẽ ổn thôi.” “Với lại, nếu một mình không giải quyết được thì có thể tìm trợ giúp. Ta có thể là lựa chọn đầu tiên a, đạo nghĩa không chối từ mà giúp ngươi.” Phong Lăng cười nói, vỗ vỗ ngực đảm bảo.
Chu Trúc Thanh từ ngạc nhiên chuyển sang cảm động, rồi lại bật cười với câu cuối của Phong Lăng, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, cũng trêu chọc nói, “Giúp ta gϊếŧ người ngươi cũng giúp sao. Rất nhiều người a.”
Phong Lăng cũng làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, tiến tới cạnh nàng, nói, “Nếu gϊếŧ bọn họ là cần thiết thì ta sẽ gϊếŧ. Ta không ngại gϊếŧ người. Nhưng đó cũng là biện pháp vạn bất đắc dĩ thôi. Con người của ta tương đối hiền lành. An thân thủ phận, an phận thủ thường cái loại này. Cho nên không phải đến cuối cùng, ta cũng sẽ không khai sát giới a.”
“Phốc xích.. haha… ngươi cũng thật biết nói.” Chu Trúc Thanh bị nàng đậu cười ra tiếng. Từ trong miệng Phong Lăng mà nghe an phận thủ thường, còn tự nhận mình hiền lành… Quả thật buồn cười. Trong mắt nàng, Phong Lăng là kiểu người ngoài nhiệt trong lãnh, là tiếu diện hổ loại. Thoạt nhìn thường thường vô kỳ, hay ái cười, lại không thích tranh chấp gây sự. Nhưng tốt nhất đừng đụng đến Phong Lăng điểm mấu chốt, sẽ không có cái nhẹ nhàng kết cục cho người đó.
Phong Lăng so với bất cứ ai nàng gặp còn phải tàn nhẫn. Ẩn sau gương mặt tươi cười hào phóng đó là một trái tim sắt đá, lạnh lùng đến cực điểm.
Không tàn nhẫn, kiếp trước Phong Lăng đã không thể tồn tại được trong Hắc đạo, đừng nói là làm được lãnh đạo Ám Dạ Hội.
Chu Trúc Thanh bởi vì từ nhỏ trải qua, cho nên nàng cực kỳ mẫn cảm với bản chất của người khác. Thêm vào Võ Hồn của nàng - U Minh Linh Miêu, nhạy cảm của loài mèo càng làm cho nàng trở nên nhạy bén với lòng dạ của một người. Cho nên, không khó để nàng có thể biết được Phong Lăng là người tàn nhẫn. Tàn nhẫn nhưng lại rất ấm áp. Ấm áp theo một cách rất tinh tế và tỉ mỉ, nếu không để ý, sẽ chẳng thể nhận ra.
Mâu thuẫn tột độ, nhưng cũng hợp lý đến kỳ cục.
Chẳng qua, ấm áp này chỉ dành cho những ai tiến được vào tâm của Phong Lăng mà thôi. Nàng biết được bí mật này, cũng làm nàng khát vọng thứ ấm áp đó từ Phong Lăng. Mỗi ngày lại muốn có được nhiều hơn.
Một cách vô thức, Phong Lăng nâng lên tay, xoa xoa đầu Chu Trúc Thanh, không khỏi cảm thán xúc cảm thật tốt. Phong Lăng nói ra chân thật ý tưởng, “Ngươi cười nhiều một chút. Dù không cười đã xinh đẹp, nhưng cười lên mới có sức sống sao.”
Chu Trúc Thanh ngơ ngẩn, động tác đình trệ, ánh mắt cố định trên người Phong Lăng. Phong Lăng lúc này mới phát hiện chính mình vừa làm cái gì, vội vàng rụt tay lại, ngượng ngùng nói, “Ta.. ta đi tu luyện Hồn Lực đây.” Xoay người trở về giường của mình, động tác liền mạch lưu loát, ngồi xuống bắt đầu đả tọa.
Bởi vì Phong Lăng vội vàng quay lưng, cho nên cô không phát hiện gương mặt ửng hồng của Chu Trúc Thanh. Chu Trúc Thanh nàng không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể, nhưng nếu người đó là Phong Lăng, nàng cũng không bài xích cái xoa đầu này.
Ngược lại, nàng còn ẩn ẩn có chút vui sướng. Người này còn khen nàng xinh đẹp, không khỏi làm nàng có chút ngượng ngùng. Cũng có một chút phấn khích là như thế nào?
Chu Trúc Thanh không hiểu được cảm xúc của chính mình hiện tại, cũng lắc đầu bỏ qua, bắt đầu tu luyện Hồn Lực.