Vũ Dịch Đức mở cửa bước vào, chầm chậm tiến lại người phụ nữ nằm nghiêng trên giường với khuôn mặt đang rất tức giận.
Ngồi xuống mép giường, anh không biết mình nên nói hay không nói, nhưng đứa bé trong bụng ngày càng lớn. Không giải quyết, không thống nhất với nhau thì mẹ anh sẽ phát hiện vì bà cũng là phụ nữ.
“ Song Nhi... ”
“ Hình như em mang thai rồi Song Nhi! ”
Đặng Song Nhi hoang mang mở to đôi mắt, mất bình tĩnh ngồi dậy, đưa tay sờ vào trán của Vũ Dịch Đức.
“ Dịch Đức... anh bị sao vậy? Anh đừng làm em sợ mà... híc... ”
Đôi mắt của Song Nhi đỏ trạch tràn ngập sự bất an, cứ nghĩ trong bụng là Vũ Dịch Đức bị di chứng sau khi trải qua căn bệnh u não và lần phẫu thuật.
“ Song Nhi, anh không bị làm sao cả. ”
“ Mẹ... em....em gọi mẹ... ”
Đặng Song Nhi lắp bắp, nước mắt tự động rơi xuống, tay chân run lẩy bẩy cố gắng bước xuống giường.
“ Song Nhi... ”
Vũ Dịch Đức kéo tay cô lại, khuôn mặt của anh còn hoang mang hơn cả cô.
“ Anh thấy trong người thế nào? Anh có đau đầu hay chóng mặt gì không? ”
“ Em nói cái gì vậy? ”
“ Bác sĩ Lý, đúng rồi... Điện thoại của anh ở đâu? ”
Đặng Song Nhi nhìn dáo dác khắp căn phòng, thấy điện thoại ở bàn trang điểm, cô chạy nhanh tới đó cầm lấy lên trên tay.
“ Mật khẩu điện thoại, anh còn nhớ không? ”
“ Em bị sao vậy Song Nhi? ”
Vũ Dịch Đức cao giọng khó chịu, bước tới, đặt tay lên bã vai của cô cố định một chỗ, nhìn cô tiếp tục nói:
“ Vì yêu em, anh chấp nhận đứa bé. Anh biết, dù anh có bảo em phá thai thì em cũng sẽ không đồng ý, nhưng anh cũng không tàn nhẫn đến thế đâu, đứa trẻ vô tội mà. Nhưng anh có một điều kiện hơi ích kỷ một chút, anh không muốn cho Ngô Tân Vinh biết sự xuất hiện của đứa bé, đứa bé chỉ có người ba duy nhất là anh. Sau khi đứa bé được sinh ra, anh sẽ bảo bác sĩ nói đứa bé sinh thiếu tháng cho ba mẹ không nghi ngờ. Anh đảm bảo anh sẽ yêu thương, chăm sóc đứa bé như con ruột của mình, không để thiếu thốn bất cứ thứ gì. ”1
“ Anh vừa nói cái gì? ”
Nước mắt lộp độp rơi xuống, dừng như cô đã hiểu ý tứ trong từng câu nói và hành động của Vũ Dịch Đức.
Anh cho rằng cô từng thân mật với Tân Vinh, và hiện tại còn đang mang thai con của anh ấy.
“ Nhi à... ”
“ Anh cho rằng em đang mang thai à? ”
“... ”
“ Nhưng anh và em chưa thân mật thì làm sao em mang thai đây? ”
“... ”
Đặng Song Nhi nhẹ nhàng gạt giọt nước mắt, bình tĩnh phủi tay anh xuống khỏi vai mình, giải thích trong tủi hờn:
“ Anh quá đáng lắm rồi đó, mấy hôm nay em vì lo cho sức khỏe của anh nên mới từ chối, vậy mà anh bảo là em thương hại anh. Anh còn vô lý đến mức cho rằng em mang thai con của anh Tân Vinh, anh có biết phải làm gì mới có con không? Anh nghĩ em dễ dãi đến mức muốn lên giường với ai cũng được hay sao? Anh cho rằng em không có liêm sỉ hay sao, đã lên giường với người khác còn nói yêu anh, về với anh? ”
Con ngươi đen ngòm chuyển động qua lại, như đang phân tích từng chữ Ngô Tân Vinh đã nói và của Đặng Song Nhi vừa nói.
« Cô ấy là của tôi! Tất cả! »
Nhưng mà Song Nhi rất kín đáo, ngày trước mặc dù đã đính hôn cô còn chưa cho anh làm gì, phải đợi đêm tân hôn anh mới được phép.
Trong khi thời gian vừa qua Song Nhi bị bệnh, trái tim của cô cũng chưa quên hẳn được anh, không thể có chuyện đó xảy ra được.
Khốn kiếp, Ngô Tân Vinh dám chơi anh sao?1
Anh bị hình ảnh và câu nói nũng nịu của Song Nhi hôm ở nhà anh ta làm cho mù mịt đầu ốc, cộng thêm Ngô Tân Vinh nói khích và Song Nhi liên tục từ chối, anh thật sự bị quay vòng vòng mà!
“ Anh đừng có chạm vào người em, em bị người đàn ông khác chạm vào rồi đó, em dơ bẩn lắm! ”
Đặng Song Nhi mếu máo lại giường, chùm chăn kín mít cả người bật khóc nức nở trong sự tủi thân.
Mấy hôm nay cô cứ nghĩ Vũ Dịch Đức đã hiểu, hiểu rằng cô và Ngô Tân Vinh làm vậy chỉ để chọc tức anh, cho anh hiểu được cảm giác khi cô chứng kiến anh và Thái Tuyết Như thân mật.
Nhưng anh không hiểu, anh có thể hỏi thẳng cô mà, cô lúc nào cũng sẵn sàng trả lời, nữa lời cũng không nói dối anh, tại sao lại nghĩ cô như vậy?
Lúc trước anh thông minh lắm mà, cô chưa nói anh đã đoán ra, vậy mà chuyện này...
“ Song Nhi...hình như anh bị ngốc thật rồi, em rộng lòng thông cảm mà hết giận anh được không? ”
Vũ Dịch Đức sốt sắng lên giường, kéo chiếc chăn xuống khỏi đầu nhưng Song Nhi liền phản ứng mạnh, đạp thẳng anh ra.
“ Anh đi ra khỏi phòng nhanh lên, em không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe anh nói bất cứ điều gì nữa cả... huhu... ”
“ Nhi, anh bị anh ta lừa. Anh ta bảo là... à không... hôm đó... anh thấy em và anh ta thân mật với nhau... Sáng nay em buồn nôn, anh gọi cho Lý Thiên, Lý Thiên bảo là em đang mang thai chứ anh có biết gì đâu. ”1
“ Tránh ra, em ghét anh! ”
Đặng Song Nhi vùng vằng bên trong chiếc chăn, không cho Vũ Dịch Đức chạm vào.
Đổ thừa không được, anh chuyển sang dùng kế:
“ Nhi, anh đau đầu quá! ”
Lần này Vũ Dịch Đức đã thành công, Song Nhi mở tung chiếc chăn, gấp gáp ngồi dậy xem tình trạng của anh thế nào.
Nhưng chưa ngồi đến đâu thì cô đã bị anh đè xuống giường, không kịp la lên thì môi cô đã bị môi anh bao phủ, chặn lại hết âm thanh phát ra, mạnh bạo hôn đắm đuối.
“ Ứm... ”
Đặng Song Nhi giẫy giụa tay chân nhất quyết từ chối, ở bờ môi chán chê thì anh dời xuống chiếc cần cổ thơm tho quyến rũ, trong đầu anh bây giờ chỉ có chuyện đó.
Vì vợ chồng giải quyết chuyện vợ chồng thì chỉ có làm chuyện vợ chồng!
“ Vũ Dịch Đức, anh đừng có quá đáng, em đã đồng ý đâu. Anh còn dám lừa em! ”
“... ”
“ Anh không có tôn trọng em một chút nào cả, lúc nào anh cũng làm theo ý anh muốn... hức... vậy thì anh làm đi...huhu....”
Vũ Dịch Đức nghe thế liền dừng lại, ngồi dậy, xót xa ôm cô trong lòng không muốn rời xa.
“ Song Nhi, anh thật sự rất mệt và áp lực, anh muốn phát điên lên rồi. Em mắng anh cho đã đi rồi hết giận anh được không? ”1