Tối qua khi đến nhà Ngô Tân Vinh trở về, Vũ Dịch Đức quyết định sẽ buông xuôi đoạn tình cảm vợ chồng ngắn ngủi khi Đặng Song Nhi đã dõng dạc tuyên bố không còn là vợ anh.
“ Vũ Dịch Đức, cậu ngồi đây thì được gì, tại sao cậu không làm gì đó để vực dậy Vũ Thị. ”
Phó Tôn Trạch tức giận đi vào, cánh cửa va đạp tạo ra âm thanh vô cùng lớn. Vậy mà Vũ Dịch Đức vẫn ngồi trầm ngâm ở đó, khuôn mặt không một biểu cảm.
“ Vũ Dịch Đức...! ”
Phó Tôn Trạch giận dữ quát lên.
“ Tôi phải làm gì đây, tôi đã mệt mỏi lắm rồi. ”
Vũ Dịch Đức xoay ghế quay lưng với Phó Tôn Trạch. Tầm mắt anh nhìn vào bức tường, giọng nói trầm trầm đáng thương phát ra:
“ Một năm qua có ngày nào tôi ngủ quá 5 giờ đồng hồ không? Tôi ở trên xe, trên tập đoàn, trên máy bay còn nhiều hơn ở nhà. Cậu nghĩ tôi không cố gắng à, nếu tôi không cố gắng thì Vũ Thị đã phá sản từ lâu rồi! Vũ Thị là sụp đỗ trong tay tôi, cậu nghĩ lòng tôi dễ chịu lắm à? Nhưng hiện tại tôi đã hết cách rồi! Chẳng lẽ cậu muốn tôi quỳ xuống cầu xin bọn họ hay sao? ”
Nghe được những câu nói trong lòng của Vũ Dịch Đức, Phó Tôn Trạch thở nặng một hơi biết mình đã quá lời với anh. Nhưng nhìn anh buông xuôi ngồi đây thật khiến cho người khác bực mình.
Vũ Dịch Đức ngông nghênh, không cúi đầu, không sợ sệt của ngày trước đâu rồi.
“ Tôi không phải có ý đó. ”
“ Tôi biết...! Cậu ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình. ”
Phó Tôn Trạch hậm hực bỏ ra khỏi phòng.
Bảo vệ vợ mình, nhưng cuối cùng bị chính vợ mình cắn ngược. May mắn anh đã chọn đúng người, Sở Kiều Ân lúc nào cũng bên cạnh ủng hộ, san sẻ, giúp đỡ anh từ công việc đến chăm sóc con cái.
Người con gái mặc trên người chiếc quần đùi jean, kết hợp áo body và áo khoác dáng dài, mang thêm một đôi bốt đùi gót nhọn đi vào tiến lại gần bàn làm việc nơi Vũ Dịch Đức đang ngồi.
Im lặng một lúc, người con gái đó mới lên tiếng gọi tên anh:
“ Vũ Dịch Đức! ”
“ Em đến đây để làm gì? ”
Từ khi cánh cửa được mở ra, anh đã đoán được người bước vào là cô, Đặng Song Nhi.
Tối qua cô đã thừa nhận, nên giờ còn gì đâu mà giấu giếm. Anh còn biết được, hôm nay cô đến đây để nói gì với anh.
Đặng Song Nhi nhìn xuống bàn làm việc, cầm lấy khung ảnh được đặt trên đó lên xem, nhếch mép khinh bỉ:
“ Anh đừng làm như mình rất yêu tôi, vì điều đó làm tôi rất buồn nôn, anh có biết không? ”
Vũ Dịch Đức xoay ghế lại đối diện với Đặng Song Nhi, nhìn cô lên tiếng:
“ Nếu như anh nói rằng, anh yêu em, hơn một năm qua anh vẫn luôn tìm em, thương nhớ em, liệu em có tin không? ”
Đặng Song Nhi bật cười trầm thấp, tháo mắt kính râm xuống, nhìn thẳng vào mắt anh trả lời:
“ Anh nghĩ tôi ngu ngốc đến thế sao, Vũ Dịch Đức? Ngày đầu tiên làm vợ anh, anh nói anh sẽ không đối xử tệ bạc với vợ mình nhưng rồi thì sao? Anh bảo tôi phải tin tưởng ở anh, tôi vẫn ngây thơ tin tưởng anh, nhưng rồi kết quả thế nào? ”
Vũ Dịch Đức đứng dậy, đôi mắt đỏ hoen, thành thật nói:
“ Anh không có phản bội em, dù trong suy nghĩ cũng chưa từng.! ”
Những lời nói của Vũ Dịch Đức bây giờ, Đặng Song Nhi chẳng ngấm được một câu nào, vì cô cho rằng tất cả điều là ngụy biện, xảo trá.
Đặt mạnh, lập úp khung ảnh xuống bàn. Giọng nói của cô đầy sự uất hận nhắc lại:
“ Trước ngày anh đi công tác, anh hứa với tôi những gì? Sẽ về sớm đưa tôi đi ăn tối, nhưng kết quả đến tận khuya anh mới về. Anh đã làm gì trong thời gian đó, công việc đột xuất à? Công việc đột xuất của anh có phải là lên giường với Thái Tuyết Như không?
- Hôm tôi bị bắt cóc, người tôi nghĩ đến đầu tiên chính là anh, nhưng lúc đó anh đang ở đâu hả? Khi tôi an toàn trở về, chỉ có mấy tấm ảnh anh đã vội kết tội tôi ngoại tình với Tân Vinh. Một câu hỏi tôi có sao không? Có sợ lắm không? Cũng chẳng có! Anh biết rõ tôi yêu anh nhiều thế nào, tôi làm sao có thể phản bội anh được, nhưng anh cố tình lấy lý do đó để lạnh nhạt muốn ly hôn với tôi, mục đích là quay lại bù đắp cho Thái Tuyết Như. Tôi nói có đúng không Vũ Dịch Đức?
- Anh từng hỏi tôi rằng, tôi có hối hận khi kết hôn với anh không, đến giờ câu trả lời của tôi vẫn là không! Chỉ có kết hôn với anh tôi mới sáng mắt ra, nếu không đến giờ tôi vẫn còn yêu anh, xem anh là người đàn ông hoàn hảo tuyệt vời nhất trái đất này! ”
Từng câu từng chữ mà Đặng Song Nhi nói ra tuy nó là thật do cô cảm nhận rõ ràng và chính Vũ Dịch Đức cũng thừa nhận, nhưng nó chưa phải là sự thật.
Vũ Dịch Đức đi vòng ra bên ngoài, đối diện với Đặng Song Nhi, bàn tay đưa lên cầm lấy hai vai cô, ánh mắt điên dại hỏi lại:
“ Em hết yêu anh rồi sao Song Nhi? Anh không tin, chỉ mới hơn một năm, anh không tin em đã hết yêu anh. ”
“ Vậy ra lúc kết hôn với tôi anh vẫn còn yêu Thái Tuyết Như. Có phải những lúc anh nói những câu ngọt ngào đều do tưởng tượng nói với chị ta, những lúc anh thân mật với tôi có phải cũng tưởng tượng người nằm dưới thân anh là chị ta không? Phải rồi, có cặp vợ chồng nào không hôn môi không? Anh nói tôi nghe thử xem? ”
Đặng Song Nhi hét thẳng vào mặt anh, vung tay, đẩy mạnh anh ra.
Vũ Dịch Đức lảo đảo, không ngờ Đặng Song Nhi lại có thể suy diễn ra những điều vô lý đến như vậy.
Vũ Dịch Đức nhất quyết bước tới, giữ chặt Đặng Song Nhi trong ngực, cúi xuống bao phủ chiếm trọn đôi môi ngọt ngào của cô.