Tính theo tuổi mụ năm nay Loan Xảo Khuynh đã 14 tuổi, đang ở cạnh Tống Thư, cô bé cắt tóc ngắn, khuôn mặt mũm mĩm người nhìn người thích, bé mặc bộ quần áo vang leng keng leng keng, so với các bạn gái ở Nhị Trung còn đáng yêu hơn mấy phần.
Tống Thư lần đầu tiên thấy một cô gái như vậy.
- -Loan Xảo Khuynh cũng như vậy.
Không biết có phải là do có cùng huyết thống nên gen kỳ diệu hay sao, diện mạo tích cách của Tống Thư và mẹ Bạch Ca của Loan Xảo Khuynh có điểm giống. Đặc biệt là Tống Thư còn so với chính mình lùn hơn 2cm, Loan Xảo Khuynh chỉ có được cái nghiêm khắc của mẹ Bạch Ca hồi còn trẻ.
Tống Thư và mẹ của cô bé giống nhau ở chỗ không có cảm xúc gì.
Cho nên Loan Xảo Khuynh không có một chút sợ hãi với cái người luôn ôn nhu cười đối với cô bé, hỏi han Bạch Chúc, từ lần đầu tiên cô bé đã không chút tiếng động quan sát chị họ, từ trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
Hận không thể tránh xa chị họ một chút.
"Xảo Xảo đây là chị con Tống Thư. Thư Thư lúc trong điện thoại mẹ có nói qua với con, đây là em gái, tên là Loan Xảo Khuynh, con chỉ cần kêu bé Xảo Xảo là được."
Loan Xảo Khuynh ở trong lòng trợn trắng mắt, nghe tên Xảo Xảo, Xảo Xảo đã khó nghe gần chết, cô bé mới không cần gọi như vậy, nghe tên thật muốn buồn nôn.
Sau đó Loan Xảo Khuynh ngẩng đầu, miệng mở ra đến một nửa, biểu tình không muốn đang chuẩn bị phản đối, vừa vặn đối mắt với cô gái nhỏ đối diện, cặp mắt đen nhánh của cô gái kia không có chút cảm xúc.
Âm thanh ở trong cổ họng nghẹn lại, nuốt trở về.
Xảo... Xảo Xảo liền Xảo Xảo đi.
Tống Thư an an tĩnh tĩnh mà nhìn Loan Xảo Khuynh vài giây, chậm rãi gật đầu, "Được."
"Mấy ngày sau mẹ sẽ sắp xếp cho Xảo Xảo chuyển đến Nhị Trung học. Con làm chị, về sau ở trong trường học phải chăm sóc tốt cho em gái nha."
Tống Thư trầm mặc vài giây, lại nhìn về phía Loan Xảo Khuynh.
Bị nhìn một lần nữa khiến cho Loan Xảo Khuynh không ý thức được, tự giác đứng thẳng người lên: "..."
Tống Thư gật gật đầu: "Được."
"Vậy các con ở nhà chơi đi. Mẹ còn phải đến công ty, nếu có chuyện gấp cứ gọi điện thoại cho mẹ, được không?"
"Vâng."
"..."
Nhìn theo Bạch Chúc rời đi, nghĩ đến chính mình sắp phải ở cùng chị họ kỳ kỳ quái quái không biết bao lâu, Loan Xảo Khuynh lần đầu tiên cảm thấy tha thiết không nỡ xa Bạch Chúc.
Nhưng cũng vô dụng.
Cửa phòng rộng mở, chung cư lớn như vậy chỉ còn lại hai cô gái nhỏ.
Loan Xảo Khuynh cắn chặt răng, cô bé nghĩ bản thân nên đem khí thế lúc trước đối mặt với mấy bạn cùng tuổi ra áp chế, phải áp chế khí thế của chị họ lại, những ngày tháng sau này ở đây mới an ổn được...
"Biết chơi rubik không?"
"Hả?" Loan Xảo Khuynh không đuổi kịp suy nghĩ đột nhiên thay đổi của cô gái nhỏ, con mắt mờ mịt.
"Cái này."
Loan Xảo Khuynh nghe theo tiếng nói cúi đầu nhìn, sau đó liền thấy Tống Thư lấy trong cặp của cô bé ra một khối ô vuông nhiều màu sắc, gọi là rubik.
Loan Xảo Khuynh: "..."
Cô bé thật muốn nói với chị rằng không phải ai cũng biết chơi khối rubik kia.
Tống Thư tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Loan Xảo Khuynh: "Cái này chơi rất dễ, em xem."
Loan Xảo Khuynh thật sự nhìn.
Nhìn đại khái khoảng ba phút, muốn hoa cả mắt, thời điểm cô bé sắp không phân biệt được màu sắc của sáu cạnh rubik, bên tai "cùm cụp" một tiếng.
Con rubik sáu cạnh được phục hồi như cũ ở trước mặt cô be quơ qua quơ lại, ở đằng sau lộ ra chị họ xinh đẹp tinh xảo không có biểu tình trên mặt.
"Em xem, có phải rất đơn giản không?"
Loan Xảo Khuynh: "..."
Chị họ bị biến thái, cô bé muốn về nhà, mau đưa cô bé về nhà đi...
*
Loan Xảo Khuynh thật sự chạy.
Ngày đó ở thời điểm Bạch Chúc rời đi, có cho Tống Thư và Loan Xảo Khuynh mỗi người một phần tiền tiêu vặt, cho hai cô bé và bạn bè đi công viên trò chơi để chơi, chơi xong còn có thể rảnh rỗi dạo phố.
Loan Xảo Khuynh nắm tay người bên cạnh có chút ghét bỏ, nhưng lúc Tống Thư nhìn cô bé một cái.
Loan Xảo Khuynh trầm mặc hai giây, ngoan ngoan nâng tay lên tiếp nhận tiền, còn lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn chị."
"Xảo Xảo thật ngoan."
Xảo Xảo ở trong lòng rơi lệ đầy mặt.
Nhưng lúc quay đầu đi cô bé bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận một chuyện - - cô bé vốn dĩ biết địa chỉ mới cả ba ba, chỉ là luôn không có thời gian và tiền bạc để đi đến nơi đó, hiện tại hình như cả hai yếu tố đó đều có đủ.
Loan Xảo Khuynh bắt đầu động tâm tư.
Lúc đến công viên trò chơi, Loan Xảo Khuynh phát hiện nơi đây rất rất nhiều người, trường hợp này tạo điều kiện thuận lời cho cô bé chạy trốn. Đôi mắt cô xoay chuyển, giữ chặt Tống Thư, "Chị ơi, bụng em đau, em muốn đi toilet." Một bên nói chuyện, Loan Xảo Khuynh còn lấy tay đặt ở trên bụng làm bộ xoa xoa.
"Chị đi cùng em." Cô bé biểu tình vô cảm nói.
Loan Xảo Khuynh liền nghẹn, "Không cần không cần, em chỉ là đi đến nhà vệ sinh, chị ở chỗ này chờ em, em đi một lát liền trở lại ngay!"
Nói xong Loan Xảo Khuynh liền chuẩn bị tư thế chạy trốn, lại bị một cánh tay giữ chặt.
Cô bé chột dạ quay đầu lại, Tống Thư an an tĩnh tĩnh mà nhìn chằm chằm cô hai giây, chậm rãi gật đầu, đồng thời buông tay ra.
"Đi đường cẩn thận."
"..."
Loan Xảo Khuynh sợ tới mức quay đầu liền chạy.
Cô bé chạy đi rất xa, quay đầu lại phía sau, nhìn thấy người so với cô còn lùn hơn 2cm vẫn như cũ đứng trong đám người, an an tĩnh tĩnh mà nhìn theo phương hướng cô chạy.
Tống Thư năm nay đã mười lăm mười sáu tuổi, không như lúc trước nữa hiện giờ rất ra dáng tiểu mỹ nhân, xung quanh cô bé có thật nhiều nam sinh đi ngang qua, hoặc ở đằng sau cô bé quan sát đánh giá cô.
Nhưng mà trong mắt cô bé giống như không nhìn thấy ai, chỉ chuyên chú mà nhìn theo phương hướng của Loan Xảo Khuynh.
Loan Xảo Khuynh đột nhiên thấy chột dạ.
Nhưng cô bé vẫn muốn đi về nhà. Cô nghĩ rằng về sau có cơ hội, cô bé sẽ nguyện ý đi cùng chị họ tới công viên trò chơi, chơi cùng một chút.
Cầm tay đi dạo phố... cũng không phải không được.
Loan Xảo Khuynh cầm tiền Bạch Chúc cho mình, chạy ra ngoài cổng lớn công viên trò chơi bắt một chiếc xe, thẳng đến địa chỉ mới của ba ba.
Bên ngoài là một khu dân cư xa hoa, nối nhau bởi các dãy nhà xây dựng vững chắc,màu sắc lớp sơn bên ngoài cũng đẹp đẽ. Đây là lần đầu tiên Loan Xảo Khuynh đi đến nơi này, cô bé có chút sợ hãi, nhưng vẫn là cố gắng gan dạ đi vào trong.
Dựa theo biển số trên các ngôi nhà mà cô bé tìm thấy nhà ba ba mình, nhìn vào trong, tiểu biệt thự xinh đẹp cùng cái đình nhỏ, Loan Xảo Khuynh hít một hơi thật sâu, ấn chuông cửa kim loại bên ngoài, vang tiếng chuông nguyên cả sân.
Chỉ chốc lát sau, bên trong bậc thang cửa mở ra, một thân hình người phụ nữ lộ ra bên ngoài.
"Ai vậy?"
"...!"
Loan Xảo Khuynh chạy một vèo liền ngồi xổm bên cạnh lùm cây sau cửa. Cô bé ôm đầu gối mờ mịt mở to hai mắt, trong kí ức của chính mình nhìn đến người kia.
Đó là mẹ mới của cô bé, cô bé biết, nhưng đối phương không thích cô bé, bé cũng không thích đối phương chút nào; nhưng mà cô bé nghĩ đến ba ba, vì ba ba cô bé sẽ nhịn xuống.
Nhưng mà...
Tại sao bụng của dì kia lại lớn lên?
Không đợi Loan Xảo Khuynh suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, ở lùm cây phía sau cửa cô bé nghe thấy một giọng nói quen thuộc, người đàn ông từ sau đi tới âm thanh mang theo điểm trách cứ nặng nề.
"Không phải đã nói để anh mở sao? Em còn lớn bụng, cẩn thận một chút đi."
"Em nghe thấy có tiếng chuông, nhịn không được."
"Không được, chỗ này nhiều bậc thang như vậy, lỡ như bị thương là em hoặc là bảo bảo, anh rất đau lòng có biết không?"
"Được rồi, nghe theo lời anh nói."
"Được, để anh cùng bảo bảo nói hai câu nào..."
"Thôi thôi, anh đừng náo loạn, vừa mới nãy em thấy giống như là có người ở bên ngoài."
"Phải không?... Không có ai hết. Anh đã nói rồi, khẳng định là em nghe lầm, đi thôi, đi thôi, bên ngoài nóng như vậy, đừng hại bảo bảo nóng..."
"..."
Thanh âm xa dần.
Cuối cùng "Phanh" một tiếng, tiếng nói thân thiết một nhà ba người dừng hẳn, người bị nhốt ngoài cửa yên tĩnh đến lạ.
Loan Xảo Khuynh ngồi xổm sau lùm cây.
Cô bé ngồi đến hai chân tê dại không còn cảm giác, ngồi xổm đến bên ngoài trời đã gần chập tối, ngồi xổm đến mưa to ào ào, tích tách nhỏ xuống cô bé ngồi trên nền gạch phía trên, rơi xuống theo mặt phẳng chảy dọc xuống, giống như họa bức tranh u ám của bé.
Rốt cuộc Loan Xảo Khuynh cũng chống đầu gối đứng lên.
Cô bé thấy cách đó không xa, bức màn mỏng bên cửa sổ bị lôi kéo, ánh sáng từ bên trong chiếu ra, hình bóng nam nữ ở cửa sổ dựa sát vào nhau, trong phòng ánh đèn thực ấm áp.
Cô bé nâng nâng đầu.
Mặt khác ở trong nhà, ánh đèn một lần lại một lần chiếu sáng trong phòng, trong sách nói mười nghìn ngọn đèn dầu chiếu sáng chắc là ý nghĩa này.
Nhưng trong sách không có nói, người nhìn mười nghìn ngọn đèn dầu chiếu sáng sẽ là người đứng ở ngoài cửa, mưa to thì mưa to, bên ngoài mái hiên thực u tối.
Mười nghìn ngọn đèn dầu chiếu sáng ấm áp, cùng cô bé một chút cũng không có quan hệ.
...
Loan Xảo Khuynh đem chính mình xối thành một con gà bị rớt vào nồi canh.
Cô bé cũng không biết chính mình muốn đi đâu. Cơn mưa lớn như vậy, giữa trời giữa đất đều trắng xóa một mảnh, người đi đường vội vã chạy loạn ở bên cạnh cô, có rất ít người chần chờ liếc mắt một cái xem cô gái nhỏ xối mình ướt đẫm.
Loan Xảo Khuynh bị mù quáng làm cho hoảng, mơ hồ đi ra bên ngoài tiểu khu.
Bên cạnh cửa chỉ có duy nhất một gian cửa hàng tiện lợi hoạt động 24 giờ, Loan Xảo Khuynh sờ sờ túi tiền, không biết bọn họ có thu tiền bị ướt đẫm hay không.
Cô bé ngẩng đầu nhìn xem, sau đó ngước nhìn ở trong mưa.
Nhìn đến giống người ngốc.
Hình bóng người ngốc từ cửa kính pha lê của cửa hàng tiện lợi phản chiếu ra.
Làm cho cô bé càng giống người ngốc, phản chiếu lại bên trong, ngồi ở trên ghế cao nghỉ ngơi của cửa hàng tiện lợi, cái chân kia đung đưa, khuôn mặt xinh đẹp không có biểu tình của nữ xinh.
Nữ sinh kia cũng nhìn thấy cô bé.
Nữ sinh nhảy xuống ghế dựa, đẩy cửa của cửa hàng tiện lợi ra, sau đó ngừng ở dưới mái hiên, hăng hái vẫy vẫy tay cô bé.
Loan Xảo Khuynh lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô bé là lâm vào suy nghĩ, cái người chị gái này ngồi ở trên ghế cao có thể đung đưa hai chân, vậy là có bao nhiêu lùn?
Phản ứng thứ hai, cô bé nhìn gương mặt trương lên không có cảm xúc gì nhưng vẫn như cũ kêu bé đầy thân thiết, không biết làm sao lại thấy an tâm, cô bé "oa" một tiếng nhào lên trước.
- - Cô bé cho rằng cả thế giới đã đem bé vứt bỏ rồi.
Nhưng thật ra không có.
Thật tốt... không có.
Loan Xảo Khuynh ôm người Tống Thư so với cô bé lùn hơn 2cm, khóc đến nước mắt nước mũi một phen, người bị bé ôm không phát ra tiếng cũng không giãy giụa, nhưng Loan Xảo Khuynh vẫn là cảm thấy rất ủy khuất, nức nở nói:
"Mẹ và ba ba có con khác rồi! Bọn họ không cần em! Oa-- "
Những người qua đường tránh mưa quay đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt nhìn hai cô gái trạc hơn mười tuổi như nhìn thấy hai người thiểu năng trí tuệ.
Tống Thư an tĩnh, bình tĩnh hơn Loan Xảo Khuynh nhiều, cho nên cô bé cũng chú ý đến bên kia. Nhưng cô cái gì cũng chưa nói, chỉ là ở trong lòng nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
Cô bé nhớ tới năm ấy ở nhà của Tần Lâu.
Tống Như Ngọc mặt đầy tươi cười nhào đến ôm lấy người cha, thân mật, ấm áp, sự ấm áp đó như có duy nhất dành cho cô ta, cha lúc nhìn cô mang đầy chán ghét, ánh mắt lạnh băng như muốn đả thương người...
Tống Thư nhẹ nhàng sờ sờ cô gái đang ôm chính mình, khuôn mặt dầm dề nước mắt.
"Chúng ta cũng không cần bọn họ."
Những người có lỗi với chúng ta, chúng ta đều vứt bỏ đi.
*
Từ ngày đó trở đi, Loan Xảo Khuynh cảm xúc phức tạp đối với Tống Thư, nếu nhất định muốn hình dung thì nói đại khái là yêu hận đan xen.
Yêu là vì trước đây Loan Xảo Khuynh chưa bao giờ được chị gái quan tâm và trấn an, mặc dù người nọ không có biểu tình gì.
Đến nỗi hận...
Loan Xảo Khuynh nhớ rõ ràng đến nay, lúc cô bé khóc đến hỗn hễn, một bên vừa nức nở khó hiểu trời mưa to như vậy vì cái gì mà Tống Thư một chút cũng không ướt.
Sau đó Tống Thư bình tĩnh mà từ trong người lấy ra một cái ô che, ở bên người bị xối mưa thành gà rớt vào nồi canh chậm rãi căng ô ra-
"Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa."
"..."
Nhìn cô gái có khuôn mặt tinh xảo vô tình, một khắc này Loan Xảo Khuynh chưa từng có nhận thức khắc sâu đến như vậy, chị gái này đại khái là ma quỷ thật sự.
Cuối cùng Loan Xảo Khuynh cùng chị gái ma quỷ này tiến vào học ở Nhị Trung.
Xếp hạng của Nhị Trung thực ra là dựa vào trọng điểm cao trung, trong nước có chút danh tiếng, học hành hơi hà khắc, mà thành tích Loan Xảo Khuynh... không đề cập đến cũng được.
Cho nên lúc Loan Xảo Khuynh tiến vào cấp sơ trung, phát hiện vài lần trường học khen ngợi học sinh ưu tú đại biểu đều có tên của Tống Thư, bất tri bất giác cô bé cũng sẽ liên tưởng tới cái hôm buổi chiều nọ, bị khối ô vuông đầy màu sắc dọa sợ, lúc này đối với khối Rubik là một lòng sợ hãi.
Bởi vì thành tích kém quá mức, cách xa nhau, Loan Xảo Khuynh đối với ai cũng không dám nói qua chị gái ở cấp cao trung xinh đẹp học bá, chị gái đó thực chất chính là chị gái của mình.
Bí mật này bị cô bé che giấu thật sự kín mít.
Thẳng đến khi có một chuyện "ngoài ý muốn" xảy ra.
Loan Xảo Khuynh luôn cho rằng, mình là một bé gái ưu tú, nên có khá nhiều lịch sử tình cảm phong phú. Bắt đầu từ khi học nhà trẻ, cô bé liền kết giao bạn trai nhỏ, chuyện này làm đến không biết mệt.
Có lẽ do gen ưu tú Bạch gia cho, nên cho dù cắt tóc thật ngắn cũng không làm cản trở hay chậm trễ lý lịch tình cảm "huy hoàng" của Loan Xảo Khuynh
Sau đó Loan Xảo Khuynh liền ở Nhị Trung một lần gặp gỡ.
Ngày hôm sau cô bé cùng một tiểu nam sinh trắng nõn sạch sẽ thành công cầm tay, đã bị em gái khối dưới chặn ở cửa phòng học.
Buông cho nhau lời hung ác, quy định thời gian cùng địa điểm "quyết đấu"- đây là các cô giải quyết từ đầu đến cuối theo quy trình.
Suy xét đến đối phương người đông thế mạnh, Loan Xảo Khuynh cảm thấy chính mình chỉ có một người đi thật mất mặt mũi, nghĩ nghĩ liền đem thời gian cùng địa điểm chia sẻ cho Tống Thư.
Giữa trưa tan học, lúc đi phía trước, cô bạn ngồi cùng bàn cô bé nhân lúc không có ai sắc mặt trắng bệch nói với cô: "Mày xong rồi, mày không biết nữ sinh kia có địa vị như thế nào đâu."
Loan Xảo Khuynh tự nhận mình đánh nhau rất đỉnh, không sợ chút nào, "Có thể có địa vị gì?"
"Bọn họ ở cấp Cao Trung nhận một người làm anh trai, người đó là tùy tùng của Tần Lâu!"
"Tần Lâu, là ai?"
"Tần Lâu mà cũng không biết, vậy mày ở Nhị Trung láo cái gì?"
Bạn ngồi cùng bàn ghét bỏ khinh thường mà trừng mắt liếc nhìn cô bé một cái, sau đó bắt đầu kể lại lịch sử của đàn anh Tần Lâu đã trải qua.
Bất quá nói xong lời cuối cùng, người ngồi cùng bàn lại trịnh trọng mà dặn dò: "Anh Lâu nếu mà có đi, mày liền ngoan ngoãn nói lời xin lỗi, nhận sai. Tao tuy rằng chưa gặp bao giờ, nhưng nghe người ta nói rất nhiều, anh ấy mà điên lên thật không phải người bình thường, trong trường học các giáo sư đều sợ anh ta."
"Được được, đã biết..."
Loan Xảo Khuynh thấy thời gian không sai biệt lắm, không có tâm tư nói chuyện, tạm biệt người ngồi cùng bàn rồi lao tới chiến trường.
Nơi bọn họ "ước chiến" là chỗ phía Tây Nam trường học, phía sau nhiều dãy phòng học có một sân vận động mini.
Tới gần giờ cơm trưa, bọn học sinh đều hướng đến nhà ăn phía Đông Bắc, bên này cơ hồ không có ai.
Loan Xảo Khuynh đến nơi, liền thấy có mấy nữ sinh đứng dưới tán cây, bên cạnh còn có nam sinh cấp Cao trung, hẳn chính là người bạn cùng bàn của cô nói "nhận anh trai".
Người được nhận làm anh trai kia thấy Loan Xảo Khuynh tự mình đi tới, buồn cười, quay đầu hỏi nữ sinh kia, "Không phải nói cô ta cũng dẫn người sao? Chỉ có một người nữ sinh mà lừa dối tao đem anh Lâu gọi đến, muốn chơi tụi tao à?"
Nói xong, cậu ta quay đầu chuyển hướng đến đài cao.
"Anh Lâu, thực xin lỗi, lần này em lại giúp học muội gây chuyện..."
Nghe theo hướng âm thanh này, Loan Xảo Khuynh xoay đầu, mới chú ý tới bóng cây hạ còn có một người.
Thiếu niên mặc sơ mi trắng, ngồi trên ba bốn bậc thang của phía trên đài cao. Nghe thấy âm thanh cậu mới buông sách vở trong tay, nâng nâng mắt. Bị bóng cây hạ chiếu sáng miêu tả ngũ quan tuấn mỹ cực kỳ, môi mỏng, mũi trắng nõn thẳng đứng, còn có một đôi mắt màu đen.
Loan Xảo Khuynh trước nay chưa từng thấy qua thiếu niên nào đẹp như vậy.
Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy thiếu niên hiền lành.
Cậu lãnh đạm mà liếc qua cô bé, tầm mắt dời đi, sách vở trong tay chậm rãi khép lại, một vòng nhìn đến phía dưới, hướng người nam sinh ban nãy mở miệng.
" [ Trường hận ca ] (1) tao còn chưa đọc xong thì hôm nay không được nhìn thấy tiểu vỏ trai, mày cố ý tới hại tao?"
(1) Trường hận ca( tên chữ hán 長恨歌) gồm 120 câu của Bạch Cư Dị: tóm tắt đại khái là miêu tả chuyện tình yêu gây chấn động thời kỳ nhà Đường của Dương Quý phi và Đường Huyền Tông. Thời kì phản loạn, Đường Huyền Tông ban cho Dương Quý phi một dải lụa trắng để tự vẫn, sau Đường Huyền Tông cũng vì ngày đêm nhớ thương Dương Quý phi mà uất hận sau 4 năm qua đời. Muốn biết thêm chi tiết tìm nguồn: Trường hận ca-Wikipedia tiếng Việt.
Nam sinh cười yếu ớt nói tiếp, "Không phải, anh Lâu, lần sau tuyệt đối không dám chậm trễ thời gian của anh, anh tiếp tục đọc, tiếp tục đọc."
Loan Xảo Khuynh nghĩ thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy thiếu niên ham học như vậy mà cũng bất lương (2), cũng không biết cậu ta nói "tiểu vỏ trai" là...
"!" Vừa nghe thấy âm thanh không phập phồng không gợn sóng, Loan Xảo Khuynh thấy sau lưng lạnh một mảnh. Cô bé nhanh chóng quay đầu lại một chút, phản ứng ngay lập tức mà há mồm kêu: "Chị họ."
"..."
Một tiếng kêu này động tĩnh hơi lớn, dẫn tới trên dưới vài người ở đài cao đều nhìn qua.
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Loan Xảo Khuynh lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Tống Thư có biểu tình thực rõ ràng-cô gái nhỏ nhìn phương hướng phía sau cô bé, chậm rãi nhăn mi lại.
"Anh đọc [ Trường hận ca ] xong rồi sao?"
"..."
Lời này hiển nhiên không phải là đang hỏi cô bé.
Loan Xảo Khuynh quay đầu theo hướng Tống Thư nhìn.
Sau đó cô bé thấy thiếu niên làm cô bé kinh diễm không biết từ khi nào đứng lên.
Sự việc phát sinh ngoài ý muốn làm cho cặp mắt đen như mực kia chưa kịp thu hồi cảm xúc.
Cậu cúi nhìn người bên cạnh Loan Xảo Khuynh, cô gái an tĩnh đang nhíu mày kia, trong nháy mắt cảm xúc cuồng nhiệt dâng trào như sóng vỗ.
Cô bạn ngồi cùng bàn nói không sai, thiếu niên này xác thật là người điên.
Loan Xảo Khuynh nghĩ.
Bởi vì nếu nhất định phải hình dung ánh mắt kia thì biểu tình này được nói là...
Tựa như thượng | bệnh "nghiện người". (3)
(3) Khúc này mình edit cũng không hiểu lắm, không có ý nghĩa nên để nguyên văn.
Giống như bất chấp tất cả, không có sức lực, khao khát muốn có...