Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 41





Có lẽ Hồ Hỉ Mị đã thật sự thông suốt, giờ khắc này nàng ấy cảm thấy đi hỏi Thân Công Báo có thích mình hay không, là hơi làm người thẹn thùng, nàng ấy không nhịn được vặn ngón tay, đầu cũng cúi thấp hơn.
“Công Báo, ngươi…… Ngươi thích ta không? Chính là…… Không phải là loại thích của trưởng bối đối với tiểu bối……”
Thân Công Báo không nghĩ tới Hồ Hỉ Mị sẽ hỏi mình vấn đề như vậy, rõ ràng đời trước thẳng đến cuối cùng, Hồ Hỉ Mị cũng không thông suốt.
“Sao đột nhiên A Trĩ hỏi ta vấn đề này?”
Thân Công Báo không vội vã trả lời, mà hỏi lại nàng ấy.
Hồ Hỉ Mị không phải một người thông minh, nàng ấy hưởng thụ sự an nhàn, mặc kệ là sinh hoạt, hay là quan hệ với người khác, nếu không có người đẩy nàng ấy một cái, nàng ấy căn bản sẽ không nghĩ đến.
Nghe được Thân Công Báo hỏi như vậy, đầu Hồ Hỉ Mị chôn càng thấp, đương nhiên nàng ấy hiểu, Thân Công Báo tránh mà không đáp tất nhiên là không thích nàng ấy, mà không cự tuyệt nàng ấy luôn là vì giữ gìn tôn nghiêm của nàng ấy.
Hồ Hỉ Mị mím môi, nàng ấy cảm thấy bản thân không nên xúc động như vậy, ngơ ngác nói ra tiếng, Thân Công Báo khẳng định không biết nên cự tuyệt nàng ấy như thế nào mới có thể để lại cho nàng ấy một chút thể diện, cho nên mới lựa chọn phương thức như vậy.
“Vậy…… Ngươi coi như chưa từng nghe qua đi……”
Hồ Hỉ Mị cắn cắn móng tay, nàng ấy không muốn nói cái gì nữa, chỉ nghĩ chạy nhanh rời khỏi căn phòng này, rời khỏi Thân Công Báo.
“Thời điểm không còn sớm, tỷ tỷ còn đang đợi ta, ta đi về trước.”
Hồ Hỉ Mị thấp thấp nói, đôi mắt nàng ấy hơi chua xót, giống như ngay sau đó sẽ rớt nước mắt, đây là nàng ấy không muốn để Thân Công Báo thấy.
Nếu lúc này Hồ Hỉ Mị còn thể diện, cũng chỉ dư lại nước mắt đong đầy hốc mắt, nếu một khi nước mắt nóng bỏng rớt xuống, vậy thì thật sự làm người chê cười.
“Trở về? A Trĩ , lại tính toán trở về như vậy?”
Thân Công Báo cúi đầu nhìn nàng ấy, tiểu cô nương trước mặt đã là một bộ dáng muốn khóc, thoạt nhìn cực kỳ tủi thân.

“Ta cũng chỉ hỏi một câu, ngươi đã tủi thân thành như vậy, nếu ta nói không thích, sợ là ngươi không phải sẽ khóc ra a.”
Thân Công Báo thở dài một hơi, ôm Hồ Hỉ Mị vào trong lòng.
“Ta cho rằng A Trĩ sẽ không thông suốt, rốt cuộc ngươi ngốc như vậy, chuyện gì cũng không muốn nghĩ nhiều.

Có đôi khi ta nghĩ, ngươi như vậy cũng rất tốt, vô ưu vô lự, vui vui vẻ vẻ, A Trĩ của ta chỉ cần vui vẻ, có hay không có ta ở bên, lại có cái gì khác nhau đâu.”
Thật sự Thân Công Báo không nghĩ tới, hắn sẽ chờ được một ngày Hồ Hỉ Mị chính miệng hỏi hắn có thích mình hay không, hắn chờ mong lại không hy vọng.
Chuyện cảm tình, thật sự phức tạp, cho dù lưỡng tình tương duyệt, cũng không có khả năng không khổ chút nào.
A Trĩ của hắn là một cô nương kiều khí, không phải người có thể chịu khổ, mà hắn cũng không thể đảm bảo sẽ để nàng ấy ngày ngày không đổ lệ.
“Nếu có thể, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn vô ưu vô lự, mà không phải tới hỏi ta như hôm nay.”
Thân Công Báo giơ tay sờ sờ tóc Hồ Hỉ Mị, rất mềm mại, giống như người trong lòng ngực.
“Cho nên vì sao A Trĩ nhất định phải hỏi ra kết quả, chúng ta cứ như vậy không tốt sao?”
“Không tốt, một chút cũng không tốt.”
Hồ Hỉ Mị rời khỏi ngực Thân Công Báo, nàng ấy không muốn cứ như vậy.
Nếu Thân Công Báo không thích nàng ấy, nàng ấy có thể rời khỏi hắn, nhưng nếu Thân Công Báo thích nàng ấy, vậy nàng ấy cũng không cần có mắt như mù, coi như chuyện gì cũng không có.
“Ta chỉ hỏi ngươi có phải thích ta hay không, nếu ngươi không thích, ta sẽ không bao giờ nữa tới phiền ngươi, cũng sẽ không làm mấy chuyện không đúng mực.”
Hồ Hỉ Mị muốn được đáp án chính xác, nếu không hôm nay nàng ấy sẽ không xuất hiện.

“A Trĩ, ta không thể trả lời ngươi.”
Thân Công Báo nhìn Hồ Hỉ Mị rời khỏi ngực mình, nhắm đôi mắt, nhẫn tâm nói.
Hiện giờ hắn đã có thể hiểu tâm tư của Tô Đát, thì ra không nói cũng là một loại bảo hộ.
“Không thể trả lời tính gì là trả lời?”
Hồ Hỉ Mị không hiểu, nàng ấy không rõ sự do dự của Tô Đát, cũng không rõ băn khoăn của Thân Công Báo, theo nàng ấy thấy, thích chỉ là một câu nói.
“Ta không rõ băn khoăn của các ngươi, cũng không nghĩ sẽ hiểu, ta chỉ biết, nếu ta muốn chết, ta khẳng định sẽ quý trọng thời gian cùng người mình thích ở bên nhau, mà không phải một mực đẩy ra.”
Hồ Hỉ Mị không đợi Thân Công Báo mở miệng đã phản bác, lúc trước nàng cũng biết được điều cố kỵ của Thân Công Báo từ trong miệng Tô Đát, nhưng nàng ấy cũng không cho rằng như vậy, có lẽ bởi vì nàng ấy suy nghĩ đơn giản, nhưng nàng ấy không hối hận.
“Tỷ tỷ là như thế này, ngươi cũng như vậy.

Nhưng trong mắt mọi người tỷ tỷ đã chết, rõ ràng có cơ hội rời đi, lại vẫn phải về Triều Ca, kể cả Đế Tân thủ không được, cũng không có ảnh hưởng……”
Hồ Hỉ Mị nói tới đây, đã nói không được nữa, nàng ấy thật sự rất khổ sở.
Vì Tô Đát, cũng là vì Thân Công Báo.
Bọn họ luôn ẩn nhẫn trả giá như vậy, nhưng lại không một ai biết, thậm chí lừa gạt bản thân, không muốn nói cho mình, kỳ thật là thích.
“A Trĩ, ta chỉ muốn để ngươi luôn vui vẻ.”

Thân Công Báo há miệng thở dốc, hắn không biết giải thích cho Hồ Hỉ Mị như thế nào, cũng không biết nên nói cho nàng ấy như thế nào, đáng sợ cũng không phải tử vong, mà là bị vận mệnh an bài, bị một thứ vô hình bóp lấy yết hầu, bị khống chế không thể làm được gì.
Kể cả hiện giờ hắn đồng ý, cũng không có mấy ngày tốt.

Đại quân Tây Kỳ đã tới gần bọn họ, Thân Công Báo có kinh nghiệm một đời, đã hiểu, kết cục của bọn họ vẫn giống như vậy.
Khi Thân Công Báo đối mặt với các sư huynh đệ cũng không có nhiều lời, cũng là vì nhận thấy được quỹ đạo của bọn họ cũng giống như đời trước, bởi vậy hắn chỉ có thể lựa chọn tận lực giảm bớt thương tổn bá tánh.
“Chỉ cần ngươi vui vẻ là đủ rồi.”
Thân Công Báo rũ con ngươi, thấp giọng lặp lại.
“Ta không vui, ta một chút cũng không vui.

Ta không nghĩ được, ở lúc ta biết được tâm ý của mình, còn muốn cố ý làm bằng hữu có thể có cái gì đáng giá để vui vẻ.”
Hồ Hỉ Mị lui về phía sau vài bước, nàng ấy lắc đầu, nước mắt cũng chảy xuống.
“Ta cảm thấy chúng ta vẫn bình tĩnh một chút, tạm thời trước không cần gặp mặt đi.”
Hồ Hỉ Mị hạ quyết tâm, nàng ấy không cần duy trì tình trạng cũ, nàng ấy muốn là chân chính cùng người trong lòng ở bên nhau, nàng ấy đều phải chết, còn quản cái gì đại cục.
“A Trĩ……”
Thân Công Báo nhìn Hồ Hỉ Mị biến mất, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không đuổi theo.

Hắn nghĩ, A Trĩ sẽ nghĩ thông suốt.
Hồ Hỉ Mị cũng đánh cuộc, đánh cuộc thái độc của Thân Công Báo, kết quả có thể nghĩ, nàng ấy thua cuộc.

Hồ Hỉ Mị cắn cắn môi, “Không đuổi thì không đuổi, ai hiếm lạ, dù sao mọi người đều muốn chết.”
Hồ Hỉ Mị đã cam chịu mình sẽ cùng Tô Đát đồng sinh cộng tử, nàng ấy tuyệt không sẽ để Tô Đát một mình, nàng ấy không hiểu thống khổ của A Ngọc, cũng luyến tiếc rời khỏi Tô Đát.
Nàng ấy không chịu thừa nhận, trong lòng mình cũng nhớ thương Thân Công Báo.
Buổi tối Tô Đát luôn ngủ không tốt, khi Hồ Hỉ Mị trở về, nàng nghe được động tĩnh.
Thường thường sau khi Hồ Hỉ Mị đi ra ngoài thông khí, trở về cũng sẽ không có động tĩnh, nhưng hôm nay nàng lại giống như nghe được tiếng khóc.
“A Hỉ, làm sao vậy?”
Tô Đát ngồi dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương.

Nàng ngủ không sâu, gần đây buổi tối lại nghỉ ngơi không tốt, cho nên lúc này hơi đau đầu.
“Không có việc gì, tỷ tỷ, tỷ tiếp tục ngủ đi, hiện tại trời còn sớm.”
Hồ Hỉ Mị không muốn để Tô Đát lo lắng, lau lau nước mắt, nhẹ giọng nói.
“Thật vậy chăng? A Hỉ có việc nhất định phải nói cho ta.”
Tô Đát nghi hoặc hỏi một câu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, sợ chọc nàng ấy khóc.
“Tỷ tỷ, ta thật sự không có việc gì.”
Hồ Hỉ Mị đương nhiên biết Tô Đát muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng nàng có quá nhiều chuyện, lúc này cũng không phải thời cơ tổ để nói chuyện phiếm.
“Vậy được rồi, ta ngủ trước, muội cũng nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
Tô Đát lại bọc chăn nằm xuống, hiện tại nàng đích xác không có tinh thần, rất cần một giấc ngủ.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.