Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ ở trong phòng chưa được bao lâu, mẹ Liễu đã đi lên kêu hai nàng xuống nhà ăn cơm.
Liễu Vũ thấy ba của mình giống như hổ rình mồi muốn nhào tới ôm đùi Trương đại lão, ý đồ đem người mời tới ngồi bàn của nhóm người già. Giỡn cái gì vậy, Tịch Nhan bảo bảo của cô làm sao có thể ngồi chung bàn với nhóm cô dì chú bác nhiều chuyện kia cơ chứ. Cô quyết đoán giành trước một bước, dẫn Trương Tịch Nhan đến ngồi cùng bàn với mấy người trẻ cùng thế hệ.
Một bàn này đều là con cái của chú hai, chú ba và cô tư, anh chị em họ của cô cùng với vợ chồng và người yêu của bọn họ.
Liễu Vũ ngồi xuống liền phát hiện bên cạnh mình có một người phụ nữ lạ mặt, không quá xinh đẹp, nhưng rất có khí chất, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, hơn nữa trong bụng còn đang dựng dục một đứa bé, rất nhỏ, phỏng chừng chưa tới một tháng. Quan trọng nhất là người phụ nữ này dính đầy hơi thở của Liễu Lôi. Người phụ nữ thấy Liễu Vũ đang nhìn mình, cười cười chào hỏi: "Tiểu Vũ, chào em."
Liễu Vũ ngọt ngào đáp lời: "Chào chị dâu."
Liễu Lôi kinh ngạc nhìn Liễu Vũ: "Giỏi nha, ánh mắt không tệ, nhưng mà không có bao lì xì đâu."
Liễu Vũ liếc Liễu Lôi một cái, âm thầm đắc ý: "Hiện giờ chị đây còn giỏi hơn cả máy siêu âm màu nữa kìa." Bỗng nhiên nghĩ tới bản thân tự nhiên trở thành máy siêu âm thai hình người nghe không được hay cho lắm, vì thế quyết đoán xóa đi suy nghĩ này. Cô lôi kéo Trương Tịch Nhan ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Liễu Lôi: "Trong bụng bạn gái của anh có em bé rồi đấy, chưa đến một tháng."
Liễu Lôi xem tin nhắn, đọc đi đọc lại mấy lần, quay sang hỏi Liễu Vũ: "Em có gửi tin nhắn nhầm người không vậy?"
Liễu Vũ tức giận trả lời: "Bộ em có bệnh hay gì, rảnh hay sao đi lo chuyện bao đồng của người ngoài." Nếu không phải Liễu Lôi là anh ruột của cô, cô mới lười đi nói chuyện riêng tư này ra. Tết nhất lễ lộc, một đống người hút thuốc uống rượu, nếu hai người bọn họ muốn giữ lại đứa bé thì nên suy xét đến sức khỏe sau này của bé a.
Tay Liễu Lôi run run, nắm lấy tay bạn gái: "Vợ, em qua đây một chút." Anh cẩn thận đỡ bạn gái đi đến ngồi lên ghế sofa, tính đi ra ngoài mua que thử thai. Anh suy nghĩ một lúc, xoay người đi đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, hợp cái lễ: "Sư muội, làm phiền em một chút." Rồi chỉ chỉ về phía bạn gái của mình, cả người vừa kích động vừa khẩn trương đến nỗi nói năng có chút lộn xộn.
Trương Tịch Nhan thầm nghĩ: "Kỹ thuật bắt mạch của tôi như thế mà anh cũng muốn tôi thử à." Bất quá khi phụ nữ mang thai, lượng hormone và estrogen trong cơ thể sẽ không giống bình thường, rất dễ dàng phân biệt. Nàng nói thầm vào tai Liễu Lôi: "Đại khái cũng được ba hoặc bốn tuần rồi."
Liễu Lôi thiệt tình muốn quỳ xuống cúng bái hai nàng. Thần tiên a!
Vẻ mặt bạn gái của anh ngây ngốc: Xảy ra chuyện gì ấy nhỉ?
Liễu Lôi nói lời cảm ơn với Trương Tịch Nhan, nhanh chóng trở lại bên cạnh bạn gái, dắt cô về phòng.
Người trong nhà hoang mang mờ mịt: Chuyện gì vậy?
Liễu Vũ: "Ăn cơm, ăn cơm thôi."
Trương Tịch Nhan nhỏ giọng hỏi Liễu Vũ: "Không thể chờ cơm nước xong hãy nói à?"
Liễu Vũ đáp: "Lỡ như uống rượu thì sao?" Cô dùng đũa chỉ chỉ mấy bình rượu tây trên bàn, cô em họ ngồi cạnh đã mở nắp rót đều cho mỗi người một ly.
Một cô em họ khác ngồi đối diện nhìn chằm chằm đánh giá Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan: "Chị Tiểu Vũ, nhẫn mà chị và chị Trương Tịch Nhan đang đeo hình như là một cặp, bản giới hạn số lượng, rất đắt nha. Hai người đúng là chị em tốt mà, nhẫn đắt như thế mà còn mua giống nhau, nhưng hình như đây là nhẫn đính hôn thì phải?"
Liễu Vũ ngẩng đầu, nói: "Bớt âm dương quái khí đi, nói chuyện đàng hoàng sẽ chết hay gì. Đã nhận ra là nhẫn đính hôn, mà con mẹ nó còn nói là chị em tốt, cô với chồng cô cũng là anh em tốt à."
Cô em họ: "..."
Trương Tịch Nhan: "..."
Người trong bàn: "..."
Người bàn bên cạnh cũng dòm qua: Ai lại chọc cái thùng thuốc nổ Liễu Vũ kia nữa vậy.
Liễu Vũ nhận lấy bình rượu tây do em rể đưa tới, rót đầy cho mấy người cùng bàn: "Chính thức tuyên bố một chuyện, hiện tại tôi cũng đã có người yêu rồi nha. Bây giờ mọi người không cần phải sốt ruột giới thiệu đối tượng cho tôi xem mắt nữa, chị đây đã khổ tận cam lai rồi." Cô giơ ly lên, nói: "Nhanh, chúc mừng một cái xem nào, cạn ly." Liễu - thần của bộ lạc Hoa Tế - ngàn ly không say uống cạn rượu rồi dốc ngược đáy ly lên trời. Cô đặt ly xuống tiếp tục rót đầy, nhìn về phía cô em họ, hỏi: "Cô có ý kiến gì về Tịch Nhan bảo bảo nhà tôi à?"
Cô em họ ngẩng đầu nhìn Liễu Vũ, thấy Liễu Vũ đang cười tủm tỉm, nhưng trong mắt toàn là sát khí. Cô em họ cười cười, nâng ly: "Chị Tiểu Vũ, chị Tịch Nhan, em kính hai chị một ly, chúc hai chị trăm năm hạnh phúc."
Trương Tịch Nhan bắn cho Liễu Vũ một ánh mắt: Em không làm vậy thì không chịu được hả?
Trước mặt bao người, Trương đại lão đổ mồ hôi lạnh. Nàng nâng ly rượu, đáp lời: "Cảm ơn." Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đặt cái ly xuống.
Hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc đương trường dại ra, ngây ngốc nhìn Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ.
Liễu Vũ quay đầu nhìn ba mẹ của mình, kéo tay Trương Tịch Nhan, cầm ly rượu đi đến trước mặt họ. Liễu Vũ nói: "Ba, mẹ, ly rượu này, hôm nay không uống thì không còn là anh em tốt."
Mẹ Liễu vẻ mặt khó xử, nói: "Tiểu Vũ, Trương... Tiểu Trương đạo trưởng..." Lời nói ra một nửa, bị ông Liễu Sĩ Tắc ngăn lại.
Ông Liễu Sĩ Tắc đã lăn lộn trong thương trường hơn nửa cuộc đời, trải qua nhiều chuyện, cho nên rất nhanh phản ứng lại, cười nói: "Sau này chúng ta đều là người một nhà, Tịch Nhan có thể nhìn trúng Tiểu Vũ, là nhà chúng ta trèo cao. Hai anh em chúng nó từ nhỏ đã không yên ổn, đặc biệt là Tiểu Vũ, cả ngày chạy bên ngoài không chịu về nhà, chú và mẹ con bé lo lắng tới ngủ không yên. Hiện giờ xem ra, người ngốc có phúc của người ngốc a." Ông cầm ly rượu, nói với Trương Tịch Nhan: "Chú uống trước ly này." Uống một hơi cạn sạch.
Trương Tịch Nhan: "..." Quả nhiên là cha con ruột với nhau.
Mẹ Liễu vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc, bị ông Liễu Sĩ Tắc khều khều nhắc nhở mới hồi phục lại tinh thần, "à ừm" một tiếng rồi uống cạn ly rượu, bà nghĩ nghĩ, tháo chiếc vòng ngọc đang mang trên tay xuống, đeo cho Trương Tịch Nhan: "Phải hạnh phúc nha." Vẻ mặt của bà dại ra ngồi xuống, đầu óc chạy xe nửa ngày mới tiêu hóa xong tin tức: Trời ơi à, Tiểu Vũ nhà bà trộm vác con gái cưng của đại sư Trương Trường Thọ về nhà. Bà sợ tới mức nắm lấy tay ông Liễu Sĩ Tắc, đang tính nói: "Coi chừng đại sư Trương Trường Thọ đánh tới cửa." Nhưng chợt nhớ ra, hai vợ chồng ông ấy đã không còn nữa, trong lòng bà bỗng chốc trăm vị đan xen. Liễu gia có được ngày hôm nay, Liễu Lôi và Liễu Vũ có thể bình an sống đến bây giờ, tất cả đều là nhờ vào Trương đại sư, hai vợ chồng ông ấy tốt như vậy, nói không còn liền không còn nữa. Trương Tịch Nhan đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, bỗng dưng không còn ba mẹ. Bà phục hồi lại tinh thần, nói với ông Liễu Sĩ Tắc: "Về sau chúng ta có thêm một đứa con gái nữa đó." Bà ngẫm nghĩ, vui mừng không thôi: "Sau này, Tịch Nhan sẽ là con gái của chúng ta. Đúng không ông?"
Ông Liễu Sĩ Tắc: Phản ứng của bà có phải vòng một vòng hơi bị xa không vậy?
Mẹ Liễu nói: "Tôi có chút kích động ông ơi." Bà mang theo điểm kích động nho nhỏ đi nói chuyện với mấy người em trai em gái em dâu em rể của chồng mình.
Em dâu không vui, bà ta còn đang chờ giới thiệu đối tượng cho Liễu Vũ xem mắt kìa kìa: "Chị dâu, không phải là em kỳ thị, nhưng mà cái tiếng đồng tính luyến không dễ nghe a. Tiểu Vũ vẫn là nên lập gia đình sinh con đi thôi. Lúc trước con bé còn nói mình thích một người, cái gì mà ưu tú đến trên trời có dưới đất không, bây giờ sao lại tìm một đứa con gái thế kia, nghe nói còn làm đạo sĩ nữa."
Liễu Vũ không chút khách khí quay đầu lại móc mỉa: "Đồng tính luyến ái thì sao? Đồng tính luyến ái ăn hết cơm hết gạo hay ăn hết mặt mũi nhà thím? Làm đạo sĩ thì sao? Tình huống nhà chúng tôi như vậy, thế mà đi ghét bỏ đạo sĩ, được nha, mai mốt mà gặp chuyện, tự mình đi giải quyết đi. Tôi muốn sinh sống cả đời với ai là chuyện của tôi, tôi đâu có phải sống với các người đâu."
Em dâu phản bác: "Thím nói là vì muốn tốt cho nhà con thôi. Ba mẹ của con đều là nhân vật lớn có uy tín danh dự, chuyện này của con mà truyền ra ngoài thì mặt mũi bọn họ biết để ở đâu."
Ông Liễu Sĩ Tắc lên tiếng: "Sau này Tịch Nhan chính là người của nhà họ Liễu, nếu ai có ý kiến về con bé, thì về sau đừng có tới nhà này nữa. Tịch Nhan và Liễu Vũ ở bên nhau, đó là phúc khí của gia đình tôi, nếu hai đứa nhỏ đồng ý, tôi sẽ làm một tiệc cưới thật lớn cho tụi nhỏ ngay, để cho tất cả mọi người đều biết Tịch Nhan là người nhà họ Liễu tôi đây."
Trương Tịch Nhan là trung tâm của chủ đề, nhưng nàng lười xen vào mấy cái chuyện miệng lưỡi phân tranh trong gia đình, cũng cảm thấy không phải là chuyện gì to tát. Rốt cuộc các nàng ở lại Liễu gia không lâu, chỉ là Tết nhất, bồi Liễu Vũ về thăm ba mẹ ăn bữa cơm đoàn viên, tụ hội một phen. Họ hàng nhiều, người đông, chuyện nhà là khó tránh khỏi.
Bỗng dưng, một tia cảm giác khác thường chợt lóe lên, giống như thể radar hay máy rà bỗng dưng tìm được vật thể lạ.
Nàng buông ra ngũ cảm đi thăm dò bốn phía, nhưng không phát hiện ra điều gì.
Theo lý thuyết, bộ lạc Ứng Long đã bị tổn thương nặng nề, rất khó có thể tụ lại thêm một chi lực lượng đến đối phó nàng. Canh Thần không xuất hiện, thêm nhiều người nhào tới cũng chỉ là đi chịu chết, bọn chúng hẳn sẽ tránh đi nàng mới đúng. Làm sao còn sẽ tìm nàng?
Mẹ Liễu đứng ra hòa giải: "Được rồi, ăn cơm ăn cơm thôi. Tết nhất, có thêm một chuyện vui, chúng ta nên uống nhiều thêm mấy ly mới được." Bà vừa nói xong, nhìn thấy Liễu Lôi dẫn theo bạn gái xuống lầu. Bà gọi to: "Liễu Lôi, Tiểu Hiểu, nhanh tới ăn cơm."
Liễu Lôi giúp bạn gái kéo ghế, đỡ nàng ngồi xuống rồi bản thân mới an vị. Anh cười ha hả cầm ly rượu, nói với Trương Tịch Nhan: "Sư muội, có phải em nên sửa miệng đổi cách xưng hô không?"
Đột nhiên, Trương Tịch Nhan cảm thấy mạch đập nhảy lên, máu trong cơ thể phảng phất như thể bị thứ gì đó lôi kéo rung động.
Nàng tức khắc có thể xác định, vừa rồi không phải là ảo giác, có người thông qua huyết mạch cảm ứng truy tung nàng, hơn nữa đã xác định được vị trí của nàng. Biểu tình của nàng lạnh đi, nói với Liễu Vũ: "Chị ra ngoài một lát."
Liễu Vũ cho rằng Trương Tịch Nhan vì chuyện lúc nãy nên tức giận, nhanh chóng giữ chặt lấy tay Trương Tịch Nhan: "Chị ngồi xuống đi. Sống là người của nhà em, chết cũng là quỷ của nhà em, chỗ nào cũng không cho đi."
Trương Tịch Nhan nói: "Có người tìm chị." Nàng phải đi ra ngoài, tránh cho bị người tìm được náo loạn bữa cơm nhà Liễu Vũ. Nàng nói: "Mọi người tiếp tục dùng bữa đi."
Liễu Vũ đứng lên, bị Trương Tịch Nhan ấn trở lại ghế.
Trương Tịch Nhan nói: "Chị đi một chút rồi về ngay." Nàng nói xong, cảm giác được bên ngoài biệt thự có âm khí và sát khí dao động, đồng thời cảm giác được Trương Kế Bình xuất hiện.
Liễu Vũ cũng cảm thấy được có người đến, tức khắc toàn thân không thoải mái. Tổ tông đời thứ hai đi tìm mẹ sao lại tìm tới chỗ này cơ chứ.
Mấy cái 'người' có bản lĩnh thông thiên triệt địa này có còn chừa chỗ cho người khác sống hay không đây? Các nàng đã chạy xa mấy ngàn dặm rồi, cậu ta nói tìm liền tìm tới. Nếu không phải thứ này quá hung tàn, cô nhất định phải nhảy lên đạp cậu ta ra khỏi cửa.
Trương Tịch Nhan dại ra ngay tại chỗ: Có thể giả bộ không có mặt ở đây hay không a?
Trương Kế Bình vừa mượn đường Âm chạy tới nhà Liễu Vũ, leo tường nhảy vào sân, đẩy ra cửa nhà, bước vào, nói với Trương Tịch Nhan: "Con tới kêu Trương Kiều Nghiên về, trong núi cũng không có chuyện gì, nên con xuống núi đi loanh quanh một chút." Trên thực tế là chạy ra nắm đầu Trương Kiều Nghiên vừa trốn đi mấy ngàn dặm xa, thuận tiện giúp cháu gái hoạt động gân cốt một phen.
Trương Tịch Nhan hỏi: "Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đâu?"
Trương Kế Bình đáp: "Trương Kiều Nghiên đã quỳ xuống đất thề thốt bảo đảm sẽ dạy dỗ hai đứa nhóc đó thật tốt, ngài cứ yên tâm."
Bà nội ba quỳ xuống đất thề thốt? Trương Tịch Nhan: "..." Cậu đã làm gì bà nội ba vậy hả?
Liễu Lôi nhìn thấy Trương Kế Bình lớn lên giống hệt như Trương Tịch Nhan, tưởng là anh họ hoặc em họ của Trương Tịch Nhan, lập tức đi đến tiếp đón lấy thêm chén đũa mời người ngồi vào mâm.
Trương Kế Bình ngồi đến thẳng tắp, nói với Liễu Lôi: "Làm phiền rồi."
Liễu Lôi cười đáp: "Không có gì phiền hết trơn." Anh yên lặng nhìn Trương Tịch Nhan rồi nhìn nhìn Trương Kế Bình, trong lòng buồn bực nghĩ: "Chẳng lẽ sư phụ sư mẫu sinh ra cặp thai long phượng mà giấu mình hả ta?"
Liễu Vũ cạn lời nhìn anh trai mình: "Liễu Lôi, anh cũng quá trâu bò đi, dám mời cả cổ thi tổ tông ngồi ăn chung mâm."
Cô quay sang nhìn Trương Kế Bình, Trương Kế Bình cũng quay đầu nhìn Liễu Vũ. Ánh mắt giao nhau, trong mắt cả hai đều viết 'nhìn không lọt con mắt chút nào'.
Liễu Vũ mỉm cười: "Đây là nhà của tôi."
Trương Kế Bình nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi biết."
Trương Tịch Nhan bất đắc dĩ ngồi trở về chỗ của mình, nói với Trương Kế Bình: "Cơm nước xong rồi cậu trở về đi."
Trương Kế Bình lấy điện thoại ra gọi cho Trương Kiều Nghiên.
Điện thoại vừa vang lên một giây liền có người bắt máy, trong loa truyền ra tiếng kêu rên bi thảm làm quá của Trương Kiều Nghiên: "Tổ tông ơi là tổ tông, tốt xấu gì ngài cũng để cho tôi dưỡng lành mấy chỗ bị gãy xương chứ."
Trương Tịch Nhan: "..."
Trương Kế Bình mặt không biểu tình đưa điện thoại cho Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan nhận lấy điện thoại, nói: "Bà nội ba."
Đầu bên kia yên tĩnh hai giây mới truyền ra giọng nói của Trương Kiều Nghiên, trước sau như một trầm ổn lão luyện: "Con chăm sóc tổ tông đời thứ hai cho tốt đi, dẫn ông ấy đi ăn đi uống đi chơi cho biết với người ta, nhà tổ hết thảy có bà trông coi. Bà tay già chân yếu... khụ, gần đây nhiều việc bận rộn, tạm thời không có thời gian rảnh chăm sóc cho tổ tông, con thay bà báo hiếu với tổ tông đi nha." Nói xong liền treo điện thoại.
Trương Tịch Nhan nhìn Trương Kế Bình: "Cậu đánh gãy xương cốt của bà nội ba?"
Trương Kế Bình đáp: "Con bé dám bất kính với tổ tông."
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng hữu khí vô lực nói: "Ăn cơm đi, cơm nước xong trở về đạo quan."
Liễu Vũ thiệt muốn lấy đôi đũa thọc chết Trương Kế Bình. Cô hít thở sâu, mỉm cười, nói với Trương Tịch Nhan: "Em và chị cùng trở về đó."
Trương gia thôn, bà nội ba Trương Kiều Nghiên ngồi trong lều trại, bên cạnh đặt hộp cứu thương khẩn cấp. Bà nhanh nhẹn quấn băng kẹp thanh nẹp cho bản thân, biến mình thành bộ dáng trọng thương, sau đó ngã vào lều trại bày ra tư thế hấp hối, nói với Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đang há hốc mồm đứng nhìn: "Thất thần làm gì? Biết phải nói như thế nào với cô út của mấy đứa chưa? Đạo Dĩnh, con mau lấy điện thoại ra chụp ảnh cho bà cố." Bà nghĩ nghĩ, giơ tay vò đầu tóc cho rối thành một nùi, vận chuyển cổ thuật khiến cho sắc mặt nhìn có vẻ không tốt, như thể bị nội thương khá nặng: "Xong rồi, chụp đi."
Trương Đạo Côn: "..." Bà cố nội xấu như quỷ trở nên xinh đẹp, nhưng sao lại đáng sợ hơn lúc xưa thế này.
Trương Đạo Dĩnh cầm điện thoại, nhanh chóng chụp hình.
Trương Kiều Nghiên lấy điện thoại của Trương Đạo Dĩnh, nhắn tin cho Trương Tịch Nhan: "Cô út ơi, cô ngàn vạn lần đừng để cho tổ tông trở về, bà cố nội từng xốc nắp quan tài của tổ tông, cho nên tổ tông thấy bà một lần liền đấm một lần, xương cốt đều bị đấm gãy, đau tới nỗi không ngồi dậy được, đáng thương quá chừng."
Trương Kiều Nghiên nghĩ nghĩ, nhắn thêm một câu: "Con với anh cả cũng sợ quá đi thôi."