Du Thanh Vi đi đến sân bay tụ họp với Lộ Vô Quy, Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền, lúc này mới gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan. Khi cả nhóm đáp máy bay liền chuyển sang đi tàu cao tốc, vừa xuống ga tàu cao tốc thì chạm mặt với nhóm tiểu nhị do Trương Tịch Nhan phái tới đón.
Nhóm tiểu nhị phụ giúp Tiết Nguyên Kiền đem balo và hành lý chất lên xe, lái xe thẳng một đường đến trấn trên, lại dọc theo con đường mà xe ủi đất mới đào ra chạy đến doanh trại.
Nhóm của Du Thanh Vi vừa đến chân núi đã nhìn thấy được sườn núi bên trên sát khí lượn lờ, đợi đến doanh trại, vừa xuống xe liền chạm trán với một khối cổ thi đang khoanh chân ngồi bên ngoài. Nếu không phải giữa ban ngày ban mặt, còn là địa bàn của Trương Tịch Nhan, Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền đã thiếu chút nữa theo bản năng người rút kiếm kẻ giơ đao lên rồi.
Tả Tiểu Thứ nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Quy Quy, em xem thử xem đó là loại cương thi gì vậy, sao không sợ ánh mặt trời thế?" Cô vừa nói vừa chỉ tay vào mặt trời treo trên đầu, ánh nắng gắt chính ngọ rọi trên người 'thi quái' kia, vậy mà nó không bị sứt mẻ chút nào.
Lộ Vô Quy trợn trắng hai mắt, đáp: "Còn sống nha." Cô ấy chỉ chỉ Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đang đi ra đón tiếp, nói: "Người một nhà nè." Cô ấy lại chỉ chỉ vị trí trái tim: "Nơi này có một con sâu. Nhưng mà sâu của người nọ không giống với hai người kia. Một đống lúc nha lúc nhúc, đập thay cho trái tim, sau đó còn..." Cô ấy cẩn thận chăm chú nhìn nhìn, cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Vì sao kinh mạch và não của ông ấy toàn là do sâu biến thành không vậy... Ai da, em xem không hiểu gì hết trơn." Cô ấy dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nói: "Khác nghề như cách núi."
Rất nhiều đồ vật của Trương gia không thuộc về thế giới này, đều là thông qua Bất Chu Sơn đưa tới đây, các nàng xem mà hiểu được mới là kỳ quái. Nàng ấy vừa nói vừa nhìn về phía Trương Tịch Nhan khí sắc cực tốt, vô cùng kinh ngạc. Trương Tịch Nhan nói không xuống núi được, nàng ấy còn tưởng rằng Trương Tịch Nhan là do lấy thân làm trận cách không đoạt đao, cùng Canh Thần cứng đối cứng cho nên bị thương nặng, kết quả người thế nhưng không bị sao cả.
Nàng ấy hỏi: "Không xuống núi được? Cô đang mưu tính cái gì thế?" Tuy tính tình của Trương Tịch Nhan vừa thẳng vừa quật như lừa, nhưng đầu óc lại thông minh khủng khiếp, nói về việc đào hố, tất cả đều toàn chơi dương mưu, mặc kệ người ta có nhảy hố hay không, xuất chiêu nào nhìn cũng có vẻ vô dụng, nhưng kỳ thật chính là đang cắm từng quân cờ vào nơi yếu hại, tùy thời đoạt mạng. Nàng ấy theo bản năng suy đoán việc Trương Tịch Nhan vẫn luôn không chịu xuống núi đi xử lý đại trận ở Côn Minh, có chút cân nhắc không rõ ràng lắm Trương Tịch Nhan đi nước cờ này có tác dụng gì.
Trương Tịch Nhan chỉ chỉ vị đang ngồi đả tọa trước cửa lều: "Tổ tông đời thứ hai nhà tôi đang bế quan đến thời điểm mấu chốt, tôi ở lại hộ pháp cho ông ấy."
Du Thanh Vi lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm: "Hiểu rồi, con trai ruột đang bế sinh tử quan đây mà." Có công lực và bản lĩnh cách không cướp đi thanh đao đầu rồng của Canh Thần, còn hồi phục nhanh như vậy, toàn bộ Trương gia chắc chắn không tìm được người thứ hai, chỉ có thể là Lê Trùng Trùng. Mẹ ruột gọi con trai mình là tổ tông đời thứ hai, nghe kiểu gì cũng thấy sai sai nhỉ. Nếu không phải tiểu muộn ngốc còn đang đứng bên cạnh, hơn nữa nàng ấy và Trương Tịch Nhan cũng chưa quen thân tới mức có thể tùy ý nói giỡn, thì nàng ấy thật sự rất muốn đùa giỡn lão tổ tông Trương gia này một chút, kia khẳng định sướng phải biết.
Doanh trại toàn là lều trại, tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng vật tư sinh hoạt vẫn khá đầy đủ. Không có phòng trà hay ghế sofa, nhưng mấy bộ bàn ghế cắm trại vẫn có, vì thế mọi người chọn một cái lều để bày bàn ghế làm phòng tiếp khách tạm thời.
Du Thanh Vi cũng không vô nghĩa, trực tiếp lấy ra bản vẽ thi công đưa cho Trương Tịch Nhan: "Thanh đao đầu rồng cũng đã cướp lại, sơ đồ công trình phải sửa lại một chút." Nàng ấy nói xong, từ trong balo của Lộ Vô Quy lấy ra một cái hộp gấm đưa cho Trương Tịch Nhan: "Quà mừng năm mới." Nàng ấy cười tủm tỉm bồi thêm một câu: "Đổi lấy thanh đao đầu rồng."
Trương Tịch Nhan biết Du Thanh Vi từ trước đến giờ thích làm việc trực tiếp, nhưng trực tiếp cỡ này vẫn là lần đầu tiên thấy.
Nàng mở hộp gấm ra, nhìn thấy bên trong là một đôi bông tai ngọc được bọc bằng bạch kim bên ngoài, bạch kim ngọc trụy, lớp bạch kim bên ngoài chỉ là vỏ bảo hộ, đáng giá nhất chính là viên ngọc bên trong, ngọc này rõ ràng đã được uẩn dưỡng nơi phong thủy bảo địa, bên trong có một luồng linh khí tinh thuần hình dạng giống giọt nước, mặt ngoài của đôi bông tai khắc đầy phù văn, chữ cực kỳ nhỏ, mắt thường không thể nào nhìn rõ được trên đó khắc những gì. Nàng mở thiên nhãn tập trung nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm giác hồn phách bị thứ gì đó thu hút, phảng phất như thể có ai đó đang kêu gọi nàng, giọng điệu kia nghe vừa giống tiếng gió vừa giống một làn điệu cổ xưa.
Thuật tụ hồn của bất tử linh tộc!
Nếu nhỏ một giọt tinh huyết lên đôi bông tai này, chỉ cần ngọc bên trong không bị hủy, thì cho dù có bị đánh cho hồn phi phách tán, dựa vào thuật tụ hồn và giọt tinh huyết bên trong là sẽ có thể đem hồn phách tiêu tán một lần nữa ngưng tụ lại. Có giọt tinh huyết bên trong ngọc, sẽ có thể lần nữa tu luyện thành linh thể, tiến tới trọng sinh. Này tương đương nhiều thêm một cái mạng.
Trương Tịch Nhan có nhiều thủ đoạn để bảo mệnh, không cần dùng tới cái này, nhưng Liễu Vũ thì không giống nàng, thích nhảy nhót tìm đường chết còn không yêu tu luyện cũng đã đành, tới tu luyện còn hay đi đường ngang ngõ tắt, Trương Tịch Nhan thật sự sợ một ngày nào đó Liễu Vũ tu luyện cho tẩu hỏa nhập ma bồi luôn cái mạng nhỏ đi vào. Có vật này lưu lại một giọt tinh huyết, chẳng sợ có ngày cô tu luyện Hoa Thần Cổ tu tới phế đi bản thân, thì vẫn có cơ hội sống lại một lần nữa. Nàng đậy nắp hộp lại, nói: "Cảm ơn." Đứng dậy cầm thanh đao đầu rồng, đưa cho Du Thanh Vi, nhắc nhở một câu: "Tôi có thể cách không đoạt lấy thanh đao này, thì gã cũng có thể cách không đoạt lại, cẩn thận chút." Nàng còn giữ lại thanh đao này tới bây giờ, mục đích cũng chỉ là để làm mồi nhử.
Du Thanh Vi cười doanh doanh, nói: "Phế bỏ thanh đao của gã, cô nói xem gã có tức tới thở không nổi giãy đành đạch hay không? Trương Tịch Nhan, cô và Tiểu Quy Quy hỗ trợ hộ pháp, tôi để cho Đại Bạch hút khô thanh đao này biến nó thành chất thải công nghiệp."
Trương Tịch Nhan làm sao có thể không nhìn ra chút tâm tư này của Du Thanh Vi cơ chứ. Đại Bạch vì cứu Lộ Vô Quy mà hy sinh cặp sừng rồng, Du Thanh Vi vì nó đổi lấy thanh đao đầu rồng của Canh Thần giúp nó tăng tu vi trở lại, phần tình nghĩa như vậy rất khó có được. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Được. Bất quá không thể tiến hành ở chỗ này, thanh đao là bản mạng pháp khí của Canh Thần, gã tất sẽ có cảm ứng." Câu nói kế tiếp cũng không cần nàng phải nói ra, Du Thanh Vi hiểu được ý của nàng.
Bên cạnh Du Thanh Vi có một bất tử linh tộc, tự nhiên biết rõ được rằng những linh loại không có thực thể chỉ có thể dựa vào cảm ứng, cho dù cách xa ngàn vạn dặm vẫn có thể tìm được mục tiêu chính xác. Nếu thực lực đủ mạnh, vượt ngàn dặm mà đến trong nháy mắt cũng chỉ là việc hạ bút thành văn. Các nàng muốn hủy thanh đao của Canh Thần, nếu gã thiếu kiên nhẫn giết qua tới cướp lại thanh đao cũng là chuyện có khả năng. Tổ tông đời thứ hai đang bế quan ở chỗ này, không thích hợp đặt chiến trường ở đây.
Du Thanh Vi gật đầu, đáp: "Đương nhiên." Nàng ấy châm chước từ ngữ một lúc, chậm rãi nói: "Báo cho cô một sự kiện, Canh Thần đã gom đủ 81 cặp đồng nam đồng nữ, đưa vào bên trong ẩn sơn." Nói không chừng lúc này các nàng tiến hành hủy đao, sẽ quấy rầy đến việc Canh Thần đoạt xá trọng sinh.
Trương Tịch Nhan kinh ngạc hỏi: "Đã đưa vào trong ẩn sơn?" Con đường có thể tiến vào ẩn sơn đã bị nàng liệt kê ra hết, 162 đứa trẻ, không phải là một số lượng nhỏ, mục tiêu lớn như vậy, phàm là người của Đạo môn hơi chút xuất lực phong tỏa đường đi, bộ lạc Ứng Long sẽ không thể nào đưa người vào được. Bộ lạc Ứng Long làm sao đưa đồng nam đồng nữ vào ẩn sơn được chứ? Trừ phi bên trong Đạo môn cũng có nội ứng của bọn chúng, hơn nữa, chắc chắn là đám đại lão cao tầng cũng mắt nhắm mắt mở dung túng bọn chúng.
Du Thanh Vi đưa một bản danh sách cho Trương Tịch Nhan, trong đó ghi rõ tin tức tư liệu về những người trợ giúp bộ lạc Ứng Long vận chuyển người vào trong núi, cùng với thông tin của 81 cặp đồng nam đồng nữ kia. Nàng ấy nói: "81 cặp đồng nam đồng nữ không phải là đệ tử trong Đạo môn, tất cả đều là những đứa trẻ dưới 12 tuổi con cái của gia đình bình thường." Nàng ấy dứt lời liền thấy biểu tình và khí chất của Trương Tịch Nhan biến đổi, rõ ràng tức giận vô cùng.
Nàng ấy cười khẽ một tiếng, cảm thất thực châm chọc. Yêu nữ mà đám người kia hô hào đòi đánh đòi giết này còn giống người của Đạo môn hơn cả đám người Đạo môn kia.
Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm bản danh sách, xem xong hết tất cả, nhìn bút tích cũng biết là chữ viết tay của Du Thanh Vi. Nàng đi lấy giấy bút, sao chép lại một bản khác, sau đó chụp ảnh bản danh sách vừa sao chép, đăng lên diễn đàn của Đạo môn, trừ bỏ ảnh chụp ra cũng không thèm viết thêm một chữ nào. Nàng tắt điện thoại, nói với Du Thanh Vi: "Chị đi theo tôi."
Nàng nhờ Liễu Vũ hộ pháp cho tổ tông đời thứ hai, dặn dò nếu có gì ngoài ý muốn thì dùng Hoa Thần Cổ triệu tập cổ thi bên dưới lòng đất ra hộ pháp, sau đó mang theo Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy đi về phía đỉnh núi đối diện.
Du Thanh Vi đi phía sau Trương Tịch Nhan chậm rãi leo núi giống như đang tản bộ trong sân vắng, khi đến chỗ cao, nàng ấy mới quay lại quan sát Trương gia thôn, rõ ràng là nơi có thể liếc mắt một cái xem hết, nhưng bây giờ lại có cảm giác nhìn không thấu như thể bị sương mù che khuất. Nàng ấy thấy chung quanh không có người nào khác mới lên tiếng: "Trong Trương gia thôn còn có một tòa thượng cổ đại trận mắt trận đè lên sát mạch đúng không?"
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc nhìn Du Thanh Vi một cái: "Nói nhiều quá không tốt đâu."
Du Thanh Vi nói: "Nếu Canh Thần thật sự tới cướp đao, chúng ta cứ thế ba đánh một đánh bừa một trận à? Cô không nghĩ trực tiếp ấn chết gã ở chỗ này luôn sao?"
Du Thanh Vi mới là người mà Trương Tịch Nhan hiện tại nghĩ ấn chết ở chỗ này. Nàng phát hiện người phụ nữ kia tâm nhãn quá nhiều, bộ dáng giống như cái gì cũng biết hết trơn. Nàng dám cá, ý của Du Thanh Vi là muốn dùng ngục tối và Tàng Thư Lâu bày trận diệt Canh Thần ngay tại chỗ. Nhưng đó là gốc gác của nhà nàng a!
Du Thanh Vi thấy Trương Tịch Nhan không vui, vì thế không đề cập đến nữa, nghĩ thầm, được thôi, muốn đánh bừa thì cứ đánh bừa vậy. Nàng ấy chỉ là tương đối lười, từ trước đến nay nếu không cần bản thân phải động thủ thì tận lực không động thủ.
Bất quá hiện tại đi hộ pháp cho Đại Bạch, vô pháp lười biếng.
Nàng ấy đi tới đỉnh núi, nhận lấy balo của Lộ Vô Quy, từ bên trong rút ra một cái la bàn bắt đầu đo sơn hình địa thế và từ trường, sau một trận bấm đốt ngón tay, mới lấy ra một cái la bàn định tinh đặt trên mặt đất, lúc sau lại lấy thêm một mâm ngọc toàn thân xanh biếc tản ra linh quang mênh mông, cùng với một đống pháp khí, đặt tại các vị trí khác nhau trên trận vị.
Trương Tịch Nhan đứng bên cạnh nhìn rõ ràng cách bày trận của Du Thanh Vi, mỗi bước đi của nàng ấy đều có chủ ý, mỗi một bước chân đặt xuống, chân khí liền từ bên trong cơ thể nàng ấy tràn ra quán chú vào thổ địa bên dưới dẫn địa khí xung quanh tụ lại hình thành một cái khí xoáy. Mỗi một pháp khí nàng ấy đặt xuống giống như đóng một cây đinh vào khí xoáy kia tạo thành cơ quan, đem chúng nó kết nối với nhau, đến khi trận thành, hơi thở xung quanh chợt biến đổi, vô số địa khí mạnh mẽ tràn vào trong trận, địa sát chi khí hội tụ bên dưới pháp trận tạo thành một hình Thái Cực đen nhánh. Thông thường tới nói, Thái Cực sẽ chia thành hai phần là âm ngư và dương ngư, thế nhưng Thái Cực hình thành bên dưới trận pháp đều là hai âm ngư, lạ ở chỗ ngay mắt của hai âm ngư, lại dật tràn ra linh khí nhàn nhạt mà chỉ ở phong thủy bảo huyệt mới có. Linh khí thẩm thấu vào trong trận pháp, rơi xuống chính giữa la bàn định tinh. La bàn định tinh tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt mênh mông, phảng nhất như đang dẫn đường cho cái gì đó, cùng lúc ấy, có quang hoa mỏng manh từ không trung sái lạc lên trên pháp trận.
Tinh quang và linh khí đan chéo tạo thành Thái Cực, tinh quang chiếm vị trí của dương ngư, linh khí chiếm vị trí của âm ngư.
Đại Bạch bám trong cơ thể của Du Thanh Vi bay ra ngoài, dừng ở mắt âm của âm ngư trên Thái Cực, Lộ Vô Quy nhảy vào trong trận, tay cầm thước phép Lượng Thiên đứng ở vị trí mắt dương của dương ngư, toàn bộ Thái Cực bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.
Du Thanh Vi khẽ nâng tay hư nắm, cách không cầm lấy thanh đao đầu rồng, ném mạnh vào trong trận pháp.
Thanh đao đầu rồng bay vào trong trận, dường như có cơ quan nào đó bị kích phát, tức khắc một trận bàn bát quái hiện ra, trận bàn giống như một cái khóa lớn cực kỳ phức tạp chặt chẽ giam cầm thanh đao bên trong. Bên trong trận bàn bát quái hiện lên vô số đồ án kim sắc, dật tán lực lượng hồn hậu, phảng phất như thể toàn bộ lực lượng của trận pháp đều tụ lại rồi chuyển đến trận bàn giúp nó trấn áp thanh đao đầu rồng kia.
Thanh đao đầu rồng vừa bị ném vào trận liền chấn động không ngừng, nhưng nó bị khóa chặt nên không thể nào thoát ra ngoài được. Từng làn linh khí và long khí nhè nhẹ dật tràn từ trong thanh đao ra bên ngoài, bị trận bàn bát quái đẩy đi, sau đó lần lượt dừng lại trên người Lộ Vô Quy và Đại Bạch, bị hai nàng hấp thu.
Du Thanh Vi đổ một đống đồ ăn vặt từ trong balo xuống đất, sau đó khoanh chân ngồi lên trên balo, nói với Trương Tịch Nhan: "Nếu Canh Thần tới cướp đao, gã chỉ có thể từ bên trong trận chui ra, lúc đó cô dẫn địa sát chi khí vào trong trận là được." Nàng ấy lại chỉ xuống đất: "Hướng chỗ đó dẫn địa sát chi khí, thêm củi thêm lửa rất có hiệu quả."
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, nhìn trận bàn chằm chằm không chớp mắt, nàng có thể minh bạch nguyên lý, nhưng lại không cách nào nắm giữ được quy tắc vận hành và hoạt động của nó. Nhân loại không có bất luận một thiên phú cường đại nào, nhưng lại có thể thông qua việc không ngừng mày mò, sáng tạo ra những pháp trận và pháp khí có thể áp chế thượng cổ thần linh. Bởi vì thái độ của Đạo môn cùng với rất nhiều chuyện, nàng từng khinh thường Đạo môn trong thiên hạ, nhưng Du Thanh Vi xuất hiện, khiến cho nàng phát hiện ra Đạo môn cũng không dung khinh thường. Phải biết rằng Âm Dương Đạo phái không quá nổi danh, chỉ là một lưu phái không có bất luận tổ chức gì tự hành phát triển mà thành, Du Thanh Vi cũng chỉ là một hội trưởng của ngành này ở đô thị cấp hai cấp ba. Có lẽ Đạo môn mà nàng nhìn thấy chỉ là bề nổi của tảng băng thôi.