Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 119



Trương Tịch Nhan nói chuyện với Trương Đạo Dĩnh xong, La Cự đến tìm nàng, biểu tình có chút thấp thỏm khó xử.

Trương Tịch Nhan nói với La Cự: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."

La Cự đưa danh sách cho Trương Tịch Nhan: "Cô chủ, người tham gia có chút đông. Nhóm tiểu nhị đều muốn đi theo ngài học chút bản lĩnh, cũng muốn cho con cháu của mình đi học chung, tên đều đã đăng ký xong."

Trương Tịch Nhan mở danh sách ra, 28 tiểu nhị, hơn phân nửa đã lập gia đình có con cái, trên danh sách không chỉ có con cái của bọn họ mà còn có bà con và anh em dòng họ, thêm vào chừng bảy tám chục người.

Lúc La Cự lập danh sách không nghĩ tới sẽ có đông người đăng ký như vậy, cho nên mới lỡ miệng nói rằng có thể đem cả cháu trai cháu gái tới, thành ra mới nhiều như vậy. Các anh em hằng năm đều lang bạt làm việc bên ngoài, gia đình của mình đều nhờ bà con họ hàng trông chừng, hiện giờ khó được có một cơ hội như này, tiện thể kêu lên họ hàng, nói không chừng trong tương lai có thể đổi vận. Thời đại này vất vả mới tốt nghiệp đại học, đi làm không phải là sáng đi chiều về, mà là làm theo kiểu 996*, còn mệt hơn cả công việc của bọn họ, tiền lương thì không bằng bọn họ. Bọn họ chọn được chủ tốt, các anh em đều kiếm đủ tiền về già dưỡng lão. Hiện giờ cô chủ nguyện ý nâng đỡ bọn họ một phen, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, cho nên bọn họ mới kéo cả nhà đến. Nhưng bây giờ người quá nhiều, thật sự không tốt cho lắm, cô chủ lại không giới hạn danh ngạch, anh ta cũng không dám gạt bớt người nào, chỉ có thể đưa danh sách cho cô chủ xem qua.

*996: dân văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày/ tuần.

Trương Tịch Nhan xem xong danh sách, nói với La Cự: "Mỗi ngày từ 5 giờ đến 7 giờ sáng là khóa tu hành, đả tọa, dưỡng khí, tu tập nội gia công pháp. Buổi tối từ 7 giờ đến 9 giờ là học lý thuyết, thứ bảy và chủ nhật học thực chiến, thời gian còn lại thì tự học. Sắp xếp như vậy có thể giảm việc ảnh hưởng đến thời gian học tập ở trường cho trẻ nhỏ và thời gian làm việc cho các anh, ngày mai đến hội quán Cửu Lê bắt đầu học."

La Cự khó có thể tin nhìn Trương Tịch Nhan: "Cô chủ, đều nhận hết sao?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Nếu không thích hợp thì trả về sau."

La Cự vui mừng quá đỗi, liên thanh nói lời cảm tạ.

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, kêu La Cự đi làm việc. Nàng quay sang nói với Liễu Vũ: "Em nói hội quán Cửu Lê an bài cho tôi một phòng hội nghị lớn vị trí xa một chút, tôi cần thêm một cái bảng trắng lớn, không cần bàn học, thảm trải sàn sạch sẽ là được." Nàng ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Em cũng tới nghe giảng bài."

Liễu Vũ không dám có ý kiến. Cô hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị không bận việc gì sao?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Vừa lúc gần đây có thời gian rảnh." Trước khi Du Thanh Vi cải tạo xong thôn Liễu Bình, nàng lúc nào cũng rảnh.

Liễu Vũ: "..." Cáo từ! Cô đi ra ngoài gọi điện thoại, sắp xếp phòng dạy học cho cô giáo Trương.

Trước kia dù là thi đại học hay là thi lên thạc sĩ, Liễu Vũ chưa từng phải thức dậy lúc 5 giờ sáng học bài, cô nghiêm trọng hoài nghi cô giáo Trương Tịch Nhan lúc trước về nhà tổ học nghề đã lọt vào sự đầu độc của bà nội ba khiến cho tâm linh vặn vẹo, cho nên hiện giờ cô giáo Trương muốn đi tai họa bọn họ. Cô có ý kiến, nhưng cô không dám nói, vì thế lúc rạng sáng bốn giờ bị đồng hồ báo thức kêu dậy, cô xoay người đè lấy Trương Tịch Nhan làm một tràng hô hấp nhân tạo. Cô hôn xong liền nằm ì trên người Trương Tịch Nhan không chịu dậy, dùng ngón tay phác họa đường nét khuôn mặt của Trương Tịch Nhan. Nằm trong ổ chăn quá thoải mái, Trương Tịch Nhan cũng không muốn dậy, nàng lười biếng nằm nướng thêm trong chốc lát rồi mới đột nhiên đứng bật dậy khiến cho Liễu Vũ té lật ngang trên giường, sau đó đi đánh răng rửa mặt.

Liễu Vũ đang chơi đến vui vẻ, đột nhiên trời đất quay cuồng té lăn vào trong ổ chăn, cả người nằm phát ngốc. Cô nằm dại ra hết nửa ngày mới hồi thần, đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm, lúc này Trương Tịch Nhan đã rửa mặt xong, từ phòng tắm ra tới. Cô hừ hừ hai tiếng, nói: "Trương Tịch Nhan, chị có chút quá đáng à nha."

Trương Tịch Nhan nói: "Còn 20 phút nữa là đến 5 giờ. Người đến trễ sẽ bị phạt đứng ở bục giảng, hữu nghị nhắc nhở em một câu, buổi học hôm nay hơn nửa lớp đều là các bạn nhỏ."

Liễu Vũ: "..." Này không phải quá đáng bình thường. Cô giơ tay chống tường, tính ép tường hôn Trương Tịch Nhan, kéo dài thời gian đến 5 giờ sáng, khiến cho cô giáo Trương dẫn đầu đến trễ.

Trương Tịch Nhan nhẹ giọng hỏi: "Em muốn giải khóa trò bị quăng ngã bằng N loại tư thế hả?"

Thôi bỏ, không dám khiêu chiến sức chiến đấu của Trương đại lão. Liễu Vũ liếc Trương Tịch Nhan một cái thật sâu, cởi bỏ quần áo của mình nhét vào ngực Trương Tịch Nhan: "Sợ chị luôn." Sau đó chạy vào phòng tắm tắm rửa. (Đố mấy đạo hữu biết tại sao bà Vũ bả phải đi tắm, há há)

Trương Tịch Nhan: "..." Lúc này mà còn đi tắm? Thật sự không sợ đi trễ mà. Nàng thúc giục Liễu Vũ: "Em canh thời gian đi, đừng có đến muộn."

Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị không cần tắm rửa gì à?"

Một loạt dấu chấm hỏi thổi quét qua đầu Trương Tịch Nhan: Vì cái gì cần phải đi tắm? Tối qua hai người các nàng đi ngủ lúc 1 giờ cũng đã tắm rồi, bây giờ mới rạng sáng 4 giờ 40 phút, lại đi tắm thêm lần nữa, là có tật xấu gì sao?

Liễu Vũ không nghe thấy Trương Tịch Nhan trả lời, từ trong phòng tắm thò đầu ra nhìn, thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Trương Tịch Nhan, chỉ biết thở dài thầm than: "Lời chị đây nói ý nhẹ những nghĩa nặng a."

Liễu Vũ dành 10 phút tắm rửa, năm phút mặc quần áo tân trang lại nhan sắc, sau đó giống như một trận gió cùng Trương Tịch Nhan bay đến phòng học.

Hai người các nàng cơ hồ bước vào lớp học vào những giây cuối cùng. Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan chân trước chân sau bước vào lớp học, sau đó cô kinh ngạc nhìn Trương Tịch Nhan giống như thay đổi hoàn toàn, khí thế khí chất nháy mắt trở nên cao lãnh cường đại tới mức có thể trấn trụ toàn trường.

Nhóm tiểu nhị vốn dĩ còn đang giới thiệu con cháu nhà mình cho nhau, dặn dò bọn nhỏ phải nghiêm túc ngoan ngoãn nghe giảng bài không được làm ầm ĩ linh tinh này nọ, chợt thấy có dị, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cô chủ đã bước vào phòng học.

Trong nháy mắt, cả phòng trở nên yên tĩnh, gần một trăm đôi mắt động tác nhất trí nhìn về phía Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan đứng trên bục giảng nhìn bên dưới có cả những đứa bé mới ba bốn tuổi, cũng sửng sốt mất một lúc.

Âu Dương Hào thấy cô chủ nhìn con của mình, ưỡn ưỡn ngực, hô to: "Chào cô chủ, đây là Âu Dương Phong con trai tôi."

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, dù sao đây cũng chỉ khóa giảng bài, con của anh ta nghe được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu đi. Nàng lại nhìn về phía một lão tiên sinh hơn sáu mươi tuổi, hỏi: "Tôn giá là?"

Lão tiên sinh trực tiếp vái chào kiểu đạo gia: "Trương Đạo Niên gặp qua Tịch Nhan trưởng lão."

Trương Đạo Niên, có chữ lót là 'Đạo', họ hàng xa không cùng chi, tuổi lớn nhưng vai vế nhỏ. Một trong số những người sống sót của Trương gia.

Trương Tịch Nhan hỏi: "Tôi nhớ ông ở Quý Dương đúng không?"

Trương Đạo Niên đáp: "Tối hôm qua bà cố chưởng phái chân nhân gửi tin, nói ngài mở lớp truyền công, kêu chúng tôi ai đến được thì đến ngay. Tôi đã suốt đêm chạy đến, rốt cuộc đuổi kịp buổi học đầu tiên." Ông còn vẫy vẫy tay với mấy người đằng sau, giới thiệu con cháu của mình cho Trương Tịch Nhan.

Bàn về vai vế, Trương Đạo Niên 65 tuổi phải gọi Trương Tịch Nhan là cô, con gái của ông kêu Trương Tịch Nhan là bà cô, cháu gái của ông kêu Trương Tịch Nhan là bà cố. Trương Tịch Nhan tức khắc cảm thấy gọi nàng là Tịch Nhan trưởng lão còn tốt hơn nhiều.

Liễu Vũ nhìn về phía bạn học chung hôm nay, từ ông già sáu mươi tuổi, cho đến nhóc tỳ 3 tuổi, Trương đại lão, ngài đúng là dạy học không phân biệt tuổi tác a.

Trong phòng học, Trương Tịch Nhan không sắp xếp bàn ghế, tất cả mọi người đều ngồi xuống sàn, những bạn nhỏ thì ngồi đằng trước, người trưởng thành thân hình cao lớn thì ngồi phía sau. Liễu Vũ và phần lớn người đang ngồi ở đây đều rất tò mò Trương Tịch Nhan sẽ dạy cái gì cho bọn họ.

Một phần là do tuổi tác, kinh nghiệm, bản lĩnh và nghề nghiệp của những người ở đây khác biệt rất lớn, không quá có thể cùng ngồi một chỗ nghe giảng, Trương Tịch Nhan gom bọn họ thành một nhóm dạy học, rất khó có thể chiếu cố cho tất cả mọi người. Phần còn lại là mọi người đều biết Trương Tịch Nhan rất có bản lĩnh, ngày thường nàng biểu hiện ra ngoài chỉ là băng sơn một góc, không chỉ cao thâm khó dò mà còn thông hiểu tất cả mọi thứ. Những bạn nhỏ thì càng tò mò, ba hoặc các chú các bác của các bạn nhỏ nói rằng đi theo nghe cô chủ của bọn họ dạy học thì tương lai sẽ trở nên vô cùng lợi hại, còn lợi hại hơn cả bọn họ nữa. Như vậy là lợi hại cỡ nào nhỉ?

Trương Tịch Nhan đối với lớp học có học sinh chênh lệch tuổi tác tới cả lục thập hoa giáp*, cảm thấy vẫn nên đơn giản trắng trợn mà giảng cho dễ hiểu.

*Lục thập hoa giáp = 60 năm

Thời gian không nhiều lắm, không cần thiết nói lời dư thừa, nàng trực tiếp đi vào chính đề.

Trương Tịch Nhan cầm lấy bút viết xoành xạch rồng bay phượng múa lên bảng trắng hai chữ "Tu Hành". Nàng nói: "Đây là thứ mà tôi muốn dạy cho mọi người. Tu hành chia làm hai loại, một loại là tu tâm tu đạo, nói trắng ra chính là học đạo lý làm người. Vấn đề này, người lớn đều hiểu biết, mấy bạn nhỏ không hiểu thì để cho người lớn về nhà dạy sau, chúng ta trực tiếp nhảy đến loại thứ hai, loại này cũng gọi là tu đạo, nhưng không phải học đạo lý này nọ, mà là bản lĩnh." Nàng xoay người nhìn về phía nhóm người bên dưới, hỏi: "Cái gì là bản lĩnh? Lại là bản lĩnh gì?"

Liễu Vũ nói thầm trong bụng: "Đại lão, chị làm nghề gì kiếm tiền bằng cách nào, bộ chị không biết hay sao mà còn hỏi." Cô lại nghĩ nghĩ, Trương đại lão là về nhà kế thừa gia nghiệp, đến bây giờ còn đang bị lỗ vốn, cái loại âm luôn vốn gốc kia kìa, tức khắc cảm giác bản thân tìm nhầm sư phụ rồi.

Không ai trả lời câu hỏi của Trương Tịch Nhan, chỉ chăm chăm nhìn nàng. Vấn đề này thật sự không dám trả lời, sợ đáp sai sẽ đắc tội người ta.

Trương Tịch Nhan lại viết thêm tám chữ to lên bảng trắng: "Phi thiên độn địa, dời sơn di hải."

Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, có bạn nhỏ thấp giọng hỏi ba mình: "Ba ơi, là sẽ bay giống như Ultraman ấy à?"

Liễu Vũ quay đầu nhìn sang: Thần mẹ nó Ultraman.

Tiểu nhị đó dùng tay bịt miệng con của mình lại, mỉm cười với mọi người, sau đó trừng mắt nhìn bạn nhỏ: Không được phát biểu linh tinh!

Trương Tịch Nhan nhón mũi chân nâng người lên, cả người vững vàng 'treo' trên không trung. Cửa sổ của phòng học đóng kín nên không hề có gió lùa vào, thế nhưng quần áo và tóc của nàng lại bay phần phật giống như bị gió lớn thổi qua.

Rất nhiều bạn nhỏ phát ra tiếng kinh hô 'oa oa'.

Nhóm tiểu nhị bị một màn trước mắt làm cho hết hồn quên cả thở, theo bản năng nhìn thử sau lưng cô chủ xem có treo dây thép hay cái gì không, sau đó tam quan bị đả kích một trận.

Trương Đạo Côn dùng sức xoa xoa hai mắt, nhìn tới nhìn lui xung quanh Trương Tịch Nhan, xác thật không có gì khác thường, nàng thực sự đang lơ lửng giữa không trung. Cậu nhóc liên tục phát ra những câu hỏi khảo vấn linh hồn bản thân: Tại sao lúc trước không chịu về nhà tổ luyện công cho thật tốt? Tại sao không thử một lần vượt đại trận của tổ lăng tiến vào Tàng Thư Lâu? Nếu luyện công cho thật tốt thì biết đâu bây giờ đã có thể phi thiên độn địa, sẽ không bị người ta đánh tới nỗi suýt chút nữa phá tướng.

Trương Đạo Dĩnh nghĩ thầm: "Tương lai mình cũng sẽ biết bay."

Trương Tịch Nhan lấy khăn lau bảng, xoèn xoẹt mấy phát đem tám chữ "Phi thiên độn địa dời sơn di hải" xóa đi, nói: "Những thứ này nằm trong chương trình học cao cấp, hiện tại mọi người cần phải học là cách 'hô hấp', chính xác hơn gọi là 'phun nạp'." Nàng viết lên bảng hai chữ 'phun nạp' rồi giảng giải: "Phun, là thở ra, nạp, là hít vào, hô hấp bình thường dựa vào phổi, còn phun nạp thì dựa vào đan điền. Cơ thể người có ba vị trí đan điền..." Nàng vừa giảng bài vừa nhanh chóng vẽ sơ đồ cơ thể người, đánh dấu vị trí ba chỗ đan điền: "Dùng đan điền thông qua phun nạp, không ngừng hấp thu ngưng tụ năng lượng, bước đầu tiên là tụ khí hạ đan điền, cho đến khi mọi người học được cách dùng hạ đan điền phun nạp tụ khí, thì sẽ bước đầu đạt đến cấp bậc nhập môn." Nàng chỉ về phía Trương Đạo Dĩnh, nói: "Cũng chính là cấp bậc tụ nguyên cảnh mà con đạt tới bây giờ." Nàng vén tóc mái lên triệt hồi ảo thuật che giấu Thiên Nhãn: "Nếu có ngày mọi người học đường cách dùng nơi này để hô hấp phun nạp, hấp thu lực lượng của thiên địa, thì mọi người cũng có thể mở ra Thiên Nhãn giống tôi, có được năng lực phi thiên độn địa dời sơn di hải."

Nàng vẽ một vòng tròn ở hạ đan điền, nói: "Nhưng mà, hiện tại mọi người cần học cách làm thế nào có thể chuyển hô hấp từ phổi thành phun nạp vào đan điền. Chờ đến khi mọi người có thể học được cách dùng đan điền phun nạp, thì có thể tiếp tục học cách tu luyện thuật vận khí, thuật bế khí, thuật khinh thân, thuật đề túng và các loại thuật pháp khác." Nàng vừa nói xong, mũi chân nhún nhẹ lên mặt đất, nháy mắt từ đầu phòng học đi đến cuối phòng học.

Mọi người còn đang buồn bực vì Trương Tịch Nhan đột nhiên biến đâu mất tiêu, bỗng nhiên nghe giọng nói của nàng truyền đến từ phía sau lưng: "Thuật khinh thân kết hợp với thuật đề túng, thêm vào chút tốc độ, mọi người có thể trực tiếp nhảy từ trước mặt đến phía sau lưng người khác." Nàng chờ mọi người quay đầu nhìn lại thấy rõ vị trí bản thân đang đứng, sau đó mới thi triển khinh công, mũi chân nhẹ nhàng chạm vào vai những bạn nhỏ bay trở về phía đầu phòng học: "Chờ mọi người học được bước này thì mới tính bắt đầu nhập môn. Hiện tại, chúng ta bắt đầu học cách phun nạp." Nàng nói xong, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dạy tư thế đả tọa.

Liễu Vũ: "..." Đại lão, tuy chị nói bước này chỉ là bước nhập môn, nhưng em... còn chưa có học qua a. Cô lén lút liếc nhìn bạn học trong lớp, phát hiện mọi người giống như bị tẩy não ngoan ngoãn làm theo sự chỉ dạy của Trương Tịch Nhan, cô thầm nói với bản thân: "Ở đây không có thần của bộ lạc Hoa Tế, tất cả đều là bạn học." Liễu Vũ nhìn thấy Trương Tịch Nhan liếc nhìn mình, vội vàng ngoan ngoãn làm theo tư thế đả tọa mà Trương Tịch Nhan vừa dạy.

Trương Tịch Nhan khoanh chân đả tọa bày xong tư thế, cẩn thận giải thích tư thế này có quan hệ như thế nào với huyệt vị cơ thể con người, vì sao phải ngồi như vậy mà không nằm hoặc là cuộn người hay quỳ xuống, sau đó đứng dậy đi sửa lại tư thế cho từng người, chờ đến khi tư thế của bọn họ đều đúng mới dạy bọn họ cách phun nạp.

Phun nạp là nhập môn, có khẩu quyết tu luyện, Trương Tịch Nhan lúc dạy khẩu quyết cho bọn họ cũng không có ý đi giải thích ý nghĩa của khẩu quyết, chỉ nói cho bọn họ nên làm như thế nào, động tác nào ứng với khẩu quyết nào, bọn họ rất tự nhiên lĩnh ngộ, lúc sau nàng vẽ cho bọn họ một bộ sơ đồ, sau đó tan học.

Mọi người nghe thấy Trương Tịch Nhan kêu tan học liền có chút ngây ngốc, sau đó nhìn xem thời gian, xác thực đã đến giờ, tức khắc ai ai cũng có loại cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh.

Liễu Vũ vẫn luôn cho rằng bản thân dù không phải đại lão, nhưng ít nhất cũng là một cái tiểu boss, cô nghe Trương Tịch Nhan giảng bài một buổi xong, tức khắc có suy nghĩ: "Cái đệt, chị đây thế mà bước phun nạp tụ khí cơ bản nhất cũng không làm được." Cô thật sự sẽ không tụ, mà chỉ biết tán, trực tiếp tán thành sương mù cổ bay đầy trời.

Trong khoảng thời gian cô ngây người, Trương đại lão đã lau sạch bảng đi ra khỏi phòng học, nói 7 giờ tan học là đúng 7 giờ tan học, một phút cũng không lưu lại.

Liễu Vũ không rảnh để ý tới mấy bạn nhỏ ngây ngốc tuổi còn bé xíu xiu vừa đi học vừa ngủ kia, vội vàng đứng dậy đuổi theo ra ngoài, tìm thấy Trương Tịch Nhan đang đứng chờ mình bên ngoài: "Cô giáo Trương, giáo viên mà không dạy lố giờ thì không phải giáo viên giỏi nha."

Trương Tịch Nhan khinh phiêu phiêu đáp lại: "Sư phụ đưa vào cửa, tu hành do bản thân, mọi người lại không phải thi cử, học giỏi cũng đâu có cho tôi tiền thưởng, còn chẳng đóng học phí nữa là." Nàng hoàn thành nghĩa vụ dạy học, an bài phòng học, soạn giáo án, tận tâm tận lực chỉ dạy đã thực không tồi.

Liễu Vũ nghĩ thầm: "Em mới là người cung cấp phòng học nha."

Trương Tịch Nhan nói: "Đọc cho tôi nghe mấy khẩu quyết tôi vừa dạy xem."

Liễu Vũ sửng sốt, nói: "Không phải chứ đại lão, chị nói không thi cử gì kia mà? Vừa tan học liền bắt trả bài?" Có còn nhân tính hay không!

Trương Tịch Nhan mặt không cảm xúc: "Dò bài một chút cũng đâu có tính là thi cử."

Liễu Vũ: "..." Đại lão, chị gái, em đã tốt nghiệp biết bao nhiêu năm rồi, chị còn xem em như học sinh tiểu học à, còn dò bài em nữa chứ? Chỗ chị dạy học là địa bàn của em à nhen, đi một đoạn là có nhân viên vệ sinh hoặc nhân viên phục vụ, chị làm như em không cần mặt mũi không biết xấu hổ chắc.

Trương Tịch Nhan quay sang nhìn Liễu Vũ, dùng ánh mắt ý bảo: Đọc nghe coi.

Liễu Vũ yên lặng lấy điện thoại di động ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em viết chữ." Cô mở ra ứng dụng nhắn tin, gõ chữ viết khẩu quyết, gửi qua cho Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan xem xong lâm vào trầm mặc.

Liễu Vũ hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Sai chính tả tùm lum hết, tôi quên dạy tên của các huyệt vị cho mọi người."

Liễu Vũ: "..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.