Khi Trương Tịch Nhan quay trở lại xe, Liễu Vũ đã thay một bộ quần áo mới trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp.
Lúc trước Ngô Phượng Khởi giới thiệu Liễu Vũ đến tìm Âm Dương Đạo phái, Liễu Vũ còn giữ thái độ không quá tin tưởng, hiện giờ phát hiện ra Ngô lão thật sự rất có lương tâm, giới thiệu đại lão lợi hại như vậy cho cô. Ngô Phượng Khởi có thể tọa trấn ở tổng cục Tây Nam, tuyệt đối không phải là dạng mèo mèo chó chó tùy ý người khác khi dễ, chỉ bằng tên vãn bối của Ngô gia hôm nay vừa giáng một kiếm từ trên trời xuống đã phá tan ảo trận kia, liền biết gốc gác Ngô gia không phải dạng vừa. Nhưng mà Du đại lão Du Thanh Vi, đừng nói chừa chút mặt mũi, nàng ấy thậm chí còn đem mặt mũi của Ngô lão đạp xuống đất chà qua chà lại, ở đó có nhiều đại lão của các môn phái khác như vậy, mà nàng ấy tới cái liếc mắt cũng không thèm cho, cũng chưa thấy những môn phái đó dám hó hé cái gì.
Tịch Nhan bảo bảo nhà cô đánh người ta tan nát uy phong một cõi như vậy mà còn cố ý chạy tới cấp một cái thang cho những môn phái kia leo xuống, so sánh với nhau, bảo bảo nhà cô thiệt là dễ nói chuyện hơn Du Thanh Vi nhiều.
Liễu Vũ không dám chậm trễ, trực tiếp lái xe đến Cửu Lê hội sở.
Cửu Lê hội sở mở cửa 24/24, phòng bếp nấu đủ các món từ Á tới Âu, phòng tổng thống, phòng hội nghị, phòng đại tiệc thậm chí đặc thù phục vụ đều có.
Liễu Vũ đi đến quầy lễ tân kêu nhân viên mở hai phòng nghỉ dành cho khách siêu VIP, lại mở thêm một phòng ăn. Lộ Vô Quy và Trương Tịch Nhan cả người dính đầy máu, dơ đến không nỡ nhìn, từng người đi về phòng tắm rửa, thu thập xong mới đến phòng ăn dùng cơm.
Một bàn thức ăn ngon, Lộ Vô Quy ăn đến đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Đại Bạch thu nhỏ lại chừng một mét, chiếm một cái ghế, móng vuốt rồng ngắn ngủn bóc đồ ăn lia lịa ăn tới đầu cũng không ngẩng lên, động tác cực kỳ nhất trí với Lộ Vô Quy, tới khẩu vị cũng không khác biệt lắm.
Liễu Vũ nhìn mà há hốc mồm: Đồ chơi này là rồng à? Rồng có thể ăn như vậy sao?
Trương Tịch Nhan và Du Thanh Vi lấp đầy bụng, sau đó đi đến ngồi vào ghế sofa bên cạnh.
Du Thanh Vi vào thẳng vấn đề: "Tôi biết vị trí của Canh Thần, cũng có thực lực đối phó với gã."
Trương Tịch Nhan hỏi: "Muốn giao dịch cái gì?"
Du Thanh Vi giơ quạt xếp trong tay lên nhẹ nhàng chỉ về phía Lộ Vô Quy và Đại Bạch, hỏi Trương Tịch Nhan: "Cô từ trên người Đại Bạch và tiểu muộn ngốc... Lộ Vô Quy, có thể nhìn ra được gì?"
Trương Tịch Nhan biết Du Thanh Vi đây là muốn xem một chút thực lực của mình, nàng nói: "Nói về Đại Bạch trước, nó không có dương cương chi khí của Thiên Thần Tộc, mà mang theo một thân sơn xuyên linh tú chi khí, cùng căn cùng nguyên với Lộ Vô Quy, thuộc về Linh Tộc, nếu tôi không nhìn lầm, Đại Bạch và Lộ Vô Quy đi theo chị, chị nhiều nhất chỉ có thể đảm bảo hai nàng không bị đói chết, về lâu về dài mà nói, chị không thể nuôi sống các nàng."
Lộ Vô Quy nghe xong lập tức phản bác: "Không đúng nha, tôi có thể tự nuôi sống chính mình, tôi còn có thể nuôi sống cả Đại Bạch lẫn Du Thanh Vi."
Trương Tịch Nhan nói: "Đồ ăn ở Âm Phủ ăn nhiều quá không tốt cho cô. Chủng tộc của cô được xưng là bất tử, nhưng tiền đề là phải có đầy đủ linh khí. Cô từng bị đánh tan, hiện tại có thể một lần nữa tụ lại hình người là nhờ Đại Bạch hiến đôi sừng rồng cho cô, vì thế mà nó phải trả giá bằng 500 năm đạo hạnh." Nàng quay sang nhìn Du Thanh Vi: "Hội trưởng Du, xương sống của chị đã hoàn toàn chuyển hóa thành giao cốt, nốt chu sa phù giữa trán dùng để trấn hồn khóa mệnh."
Du Thanh Vi cốt cách dị tương cộng với đạo phù giữa trán, có thể nhìn ra được rất nhiều chuyện. Cốt cách dị tương của nàng ấy cũng giống như thể chất thuần âm của Liễu Vũ, đều hình thành từ trong bụng mẹ. Xác thực mà nói chính là từ lúc các nàng còn chưa được hoài thai, vì những người lớn trong nhà làm bậy mà bị dính nguyền. Liễu Sĩ Tắc bán đất phần mộ tổ tiên lấy tiền lập nghiệp đắc tội tổ tông, bị tổ tông nguyền rủa khiến cho hai đứa con một trai một gái đều mang thể chất thuần âm, đặc biệt dễ chọc đến âm linh tà ám, sống không yên ổn. Trưởng bối của nhà Du Thanh Vi càng không xong, chọc tới Đại Bạch khiến cho nó dùng mạng làm đại giới gieo nguyền rủa. Loại nguyền rủa này khắc vào trong cốt nhục sẽ theo huyết mạch truyền thừa kéo dài nhiều thế hệ, con cháu đời sau vừa được thụ thai trong bụng mẹ thì nguyền rủa liền phát huy tác dụng, thay đổi thể chất của bọn họ. Nếu Du Thanh Vi không trấn áp được nguyền rủa trong cơ thể thì sẽ biến thành quái vật nửa người nửa rồng táo bạo thị huyết điên cuồng công kích người cùng huyết thống với mình. Nhưng là từ tình huống trước mắt tới nói, nợ máu đã trả, Đại Bạch cũng đắc đạo hóa rồng, tuy rằng nguyền rủa vẫn còn bên trong cơ thể Du Thanh Vi, nhưng chỉ cần Đại Bạch không làm yêu giở trò gì, thì Du Thanh Vi cơ hồ sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào, ngược lại nhờ Đại Bạch hóa rồng mà dính vào phúc trạch, có được thể chất và lực lượng không thua gì giao long.
Liễu Vũ không biết rõ nội tình bên trong, Trương Tịch Nhan lại nói có chút mơ hồ, cô nghe đến đầy đầu mờ mịt: "Sao em nghe hổng hiểu gì hết trơn." Cái gì mà xương sống biến thành giao cốt? Cái gì mà chu sa phù trấn hồn khóa mệnh? Hay đây cũng là đồng đạo nhỉ, cô tu luyện cổ thân, còn Du Thanh Vi thì tu luyện giao long chi thân?
Trương Tịch Nhan khó mà nói quá nhiều, vì thế chốt hạ: "Nói đơn giản một chút, chính là Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy, Đại Bạch có vận mệnh buộc chặt vào nhau, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, hiện tại thế giới này đã không thể nuôi sống Lộ Vô Quy và Đại Bạch nữa, các nàng cần thiết tìm đến một nơi có thể nuôi sống các nàng. Khẩu giếng âm trong nhà Lê Vị đã đưa hội trưởng Du tới đây."
Du Thanh Vi gật gật đầu, nói: "Sau khi Đại Bạch hóa rồng liền bay đi. Chân long về trời, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều. Nhưng không bao lâu lại rộ lên tin đồn cao nguyên Thanh Tạng xuất hiện rồng trắng. Có một ngày sư thúc của tôi cầm về một khối ngọc li long bát quái, tôi nhận ra đó là Đại Bạch, vì thế mang theo người đi tìm. Chúng tôi tìm thấy Đại Bạch cả người vết thương chồng chất trốn trong một hang động đá vôi bên bờ hồ Thanh Hải, mới biết được nó vẫn luôn du đãng lẩn trốn bên trong núi cao và sông hồ, không có chỗ để đi. Chân long về trời, mà trời lại ở đâu? Vì sao Đại Bạch lại không có nơi để đến? Ngay cả Thành Hoàng cũng không rõ vì lý do gì, chỉ nói đại khái là có liên quan đến thời kỳ mạt pháp."
Nàng ấy nhìn về phía Trương Tịch Nhan: "Bài đăng của cô trên diễn đàn có đoạn nói về thời kỳ mạt pháp, gần nhất những chuyện có liên quan đến thần linh thời thượng cổ như Lê Vị, Ô Huyền và Canh Thần nháo đến ồn ào huyên náo, Cổ Sơn ở bộ lạc Hoa Tế sụp xuống, Lê Vị và Ô Huyền biến mất, Canh Thần đuổi giết các người, đủ loại dấu hiệu chứng tỏ có một thế giới khác, một thế giới mà chân long về trời nên đến." Du Thanh Vi nói trắng ra: "Nơi Canh Thần muốn đi, tôi cũng muốn, gã lựa chọn cường đoạt, tôi lựa chọn hợp tác, tôi nghĩ tôi có đủ thực lực để nói chuyện hợp tác với cô."
Liễu Vũ nghĩ thầm: Người tới không có ý tốt nha. Là địch hay là bạn, còn phải xem nói điều kiện có thỏa đáng hay không.
Trương Tịch Nhan gật đầu: "Có thể hợp tác."
Liễu Vũ kinh ngạc nhìn Trương Tịch Nhan: Tùy tiện như vậy mà được à? Nhưng cô nghĩ đến tính tình Trương Tịch Nhan từ trước tới nay làm việc gì cũng lưu loát dứt khoát không ướt át bẩn thỉu, vì thế thoải mái thả lỏng.
Du Thanh Vi cũng rất thống khoái: "Được, cho cô làm đội trưởng."
Liễu Vũ: "..." Sao cô lại có cảm giác Du Thanh Vi đang ném củ khoai nóng phỏng tay cho người khác nhỉ.
Du Thanh Vi liếc nhìn phản ứng của Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan, đúng lý hợp tình bổ sung một câu: "Tôi không biết đường, đội trưởng để Trương Tịch Nhan đảm đương là đúng đắn nhất."
Liễu Vũ: "..." Sa mạc hạn hán lời.
Trương Tịch Nhan hỏi Du Thanh Vi: "Canh Thần ở đâu?"
Du Thanh Vi mở ứng dụng bản đồ trên điện thoại, nhập tên địa phương vào đó, rồi đưa điện thoại cho Trương Tịch Nhan: "Ở ngay tại ngọn núi này."
Liễu Vũ thò lại gần xem xét bản đồ, hỏi: "Canh Thần ở Động Đình Quân Sơn à?"
Du Thanh Vi nhẹ nhàng di chuyển màn hình một chút: "Quân Sơn ở chỗ này." Sau đó lại di chuyển màn hình về vị trí cũ, nói với Trương Tịch Nhan: "Cô ấy không hiểu, cô giải thích cho cô ấy đi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Thiên Tài Tiên Đạo 2. Ta Đi Rồi 3. Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh 4. Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người =====================================
Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: "Nơi này chắc cũng có đại trận che lấp giống như bộ lạc Hoa Tế. Người thường liếc mắt nhìn một cái thì chỉ thấy một mặt hồ lóng lánh ánh nước, nhưng trên thực tế kia rất có thể chỉ là hình ảnh của những hồ nước xung quanh bị copy rồi paste lên bên ngoài đại trận tạo thành ảo ảnh."
Du Thanh Vi nói: "Không chỉ như vậy. Nơi này ban ngày là một mảnh thủy vực rộng lớn, chỉ có vào khoảng thời gian nhất định đi theo một lộ tuyến riêng mới có thể đến được. Này có chút giống với tình huống chúng tôi đi Âm, ban đêm giờ Tý theo giếng Âm đi xuống dưới âm phủ. Ban ngày thì giếng Âm lại trở thành một cái giếng bình thường, thậm chí không có giếng, chỉ khi âm khí thực nùng mới hiện ra."
Liễu Vũ rất là tò mò, hỏi: "Chỗ khó tìm như vậy, làm sao chị tìm được thế? Còn tìm ra rất nhanh nữa chứ."
Du Thanh Vi đáp: "Dâng lên tam sinh lễ gồm heo bò dê cúng tế, cộng thêm kim bạc tiền đã được cung phụng nhang đèn, khai đàn làm phép mời các Châu Thành Hoàng đến ăn bữa cơm, đừng nói là hang ổ của Canh Thần, tới những chỗ mà bộ lạc Ứng Long tụ tập quần cư cũng biết được hết." Nàng ấy nói xong, lấy một tấm bản đồ trong balo ra đưa cho Trương Tịch Nhan: "Tôi đã đánh dấu rồi. Thành Hoàng ở các nơi đều có địch ý với bọn chúng, có vẻ không đơn giản chỉ là do những người chết vào tay bọn chúng đều không thể câu được hồn phách về âm ty, mà hẳn còn có nguyên nhân khác, nhưng không hỏi thăm rõ ràng được, thật giống như các Thành Hoàng đều nhất trí với nhau chán ghét bọn chúng. Này rất kỳ quái."
Trương Tịch Nhan mở tấm bản đồ Du Thanh Vi đưa, giải thích: "Bộ lạc Ứng Long thuộc về Thiên Thần Tộc, thuần dương, Thành Hoàng phụ thuộc vào Quỷ Tộc, thuần âm, trời sinh đối địch, hai bên đều chán ghét nhau, thế như nước với lửa." Nàng nhìn những điểm đánh dấu lớn lớn nhỏ nhỏ trên bản đồ, hỏi: "Có bao nhiêu chỗ quần cư? Dân số như thế nào?"
Du Thanh Vi đáp: "Lớn lớn bé bé tổng cộng chừng vài trăm chỗ quần cư, dân số chừng mấy trăm ngàn, phần lớn là người thường, người tu hành và người thường hỗn cư với nhau, người thường thì chỉ là dựa vào quan hệ họ hàng, thậm chí có chút quan hệ rất xa, bọn chúng chỉ cho những người thường cùng họ này sinh hoạt trong một chỗ. Nếu tính cả họ hàng xa lẫn người của dòng chính, thì số lượng sẽ vô cùng đồ sộ, muốn ăn miếng trả miếng liên lụy đến người thường, thì không thể thực hiện được."
Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm bản đồ: "Oan có đầu, nợ có chủ, những việc này không có quan hệ gì với người thường hết."
Du Thanh Vi nói: "Vậy là tốt rồi."
Trương Tịch Nhan kinh nhạc nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi: "Đó là điểm giới hạn."
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu. Vấn đề về điểm giới hạn này, hai nàng vô cùng nhất trí với nhau. Nàng trả bản đồ lại cho Du Thanh Vi: "Nơi Canh Thần muốn đi là Bất Chu Sơn."
Du Thanh Vi kinh ngạc hỏi: "Bất Chu Sơn mà Cộng Công tức giận húc vào đó đó hả?"
Trương Tịch Nhan gật đầu tỏ vẻ, chính xác. Nàng đơn giản nói về con đường đã bị chặn ở Bất Chu Sơn, bây giờ chỉ có thể tìm con đường khác: "Cho nên hiện tại chỉ có thể từ giếng Âm mượn đường đi đến Quỷ Quốc. Ô Huyền là Thiên Thần Tộc, có được chân hỏa thuần dương lẫn Thái Dương chân hỏa, đường Âm với cô ấy mà nói là trí mạng. Điểm này, Ô Huyền và Canh Thần giống nhau."
"Đồ vật bên dưới tầng hầm tòa nhà Lê Vị, hẳn là nàng ấy chuẩn bị cho Ô Huyền để mượn đường đi Quỷ Quốc, những món đồ đó đều là di vật của Ô Huyền, lây dính linh lực trên người Ô Huyền, lại được Lê Vị dẫn tinh thiên chi lực và thiên địa linh khí uẩn dưỡng rất nhiều năm. Nhiều năm như vậy trôi qua, cho dù là một kiện phàm vật cũng có thể biến thành linh bảo."
"Ô Huyền có ba giọt tinh huyết Phượng Hoàng bảo vệ tinh hồn, hơn nữa còn có đồ vật bên trong tầng hầm của Lê Vị, như vậy cũng đủ để cô ấy bình an xuyên qua Quỷ Quốc đến Bất Chu Sơn. Canh Thần chỉ là một cái hồn rồng, còn là tàn hồn, cho dù gã có lấy được di vật của Ô Huyền thì cũng không có cách nào bình an đi qua đường Âm hết." Trương Tịch Nhan chỉ về phía Đại Bạch: "Nếu gã có thể đoạt xá Đại Bạch thì sẽ không còn vấn đề gì."
Đại Bạch chậm chạp xoay cái đầu rồng qua, miệng hơi há, làm cho đùi gà đang ngậm bên trong rớt lên trên bàn.
Lộ Vô Quy nghe nói phải đi qua Quỷ Quốc, tôm hùm nhập khẩu cũng ăn không vô.
Biểu tình của Du Thanh Vi có chút vi diệu, nàng ấy giơ tay che trán âm thầm chửi thề một tiếng.
Liễu Vũ nhìn ra khác thường, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Thanh Vi buồn bã thở dài: "Chúng tôi từng cùng Quỷ Đế đánh nhau, lúc nãy nàng nói tiểu muộn ngốc từng bị đánh tan, chính là... lần đánh nhau với Quỷ Đế."
Liễu Vũ: "..." Du đại lão, cô đúng thật không phải trâu bò bình thường a. Khó trách không thèm để Ngô lão và Đạo môn thiên hạ vào mắt, hóa ra đối thủ của cô đều đã vượt giới hết trơn. Cô chậm rãi nói: "Hội trưởng Du, trọng điểm mà cô cần lưu ý có phải nên đặt vào việc Canh Thần muốn đoạt xá Đại Bạch nhà cô không nha."
Đại Bạch liều mạng gật đầu, cơm cũng ăn không nổi nữa, bay lên không trung vặn vẹo thân mình thành hình chữ S lượn đến quấn lên cánh tay của Du Thanh Vi, vẻ mặt đáng thương hề hề ủy khuất vô cùng.
Liễu Vũ nhìn Đại Bạch, nghĩ thầm: Thứ này nếu không phải là hàng pha ke, tôi liền ăn cái bàn này cho mấy người xem.
Du Thanh Vi liếc Đại Bạch một cái: "Tiền đồ chút coi, làm như bị bắt đi lính hay gì?"
Lộ Vô Quy nói: "Đại Bạch, chúng ta có thể ăn Canh Thần kia mà. Nó chỉ là tàn hồn thôi, cùng với đại quỷ trên đường Âm không khác là bao, khẳng định ăn rất ngon."
Trương Tịch Nhan cả người căng thẳng, hỏi Lộ Vô Quy: "Cô... ăn đồ ăn dưới âm phủ... là quỷ à?"
Lộ Vô Quy đáp: "Đúng rồi, âm phủ không có gì ăn hết trơn, trừ bỏ trong sông Âm có thể bắt được long lươn ở nơi phong thủy cát huyệt thì cũng chỉ có thể ăn quỷ thôi."
Trương Tịch Nhan mình mẩy nổi đầy da gà, mặt bị dọa trắng. Nàng bỗng nhiên ngộ ra một vấn đề rằng nếu mượn đường Quỷ Quốc, thì trên đường chắc chắn toàn là quỷ không thôi! Bên cạnh còn có một cái bất tử linh tộc không biết bị đáp sai cọng dây thần kinh nào mà cư nhiên thích đi ăn quỷ.
Các nàng gộp thành một đội, thực lực là không thành vấn đề, nhưng... sao đồng đội toàn là thứ kỳ kỳ quái quái... cũng quá đáng sợ đi.
Trương Tịch Nhan đứng hình hơn nửa ngày, sợ tới mức não cũng sắp chết máy, nàng nói với Du Thanh Vi: "Hội trưởng Du, cũng không còn sớm nữa, chúng ta trước đi nghỉ ngơi, tỉnh ngủ rồi bàn bạc kỹ hơn." Nàng ráng gồng đứng thẳng người lên, nghiêng ngả lảo đảo rời đi.