Sau khi thẩm định, các video được xác nhận đều là thật chưa qua chỉnh sửa, cảnh sát bắt toàn bộ đám người lên cục, mặc chúng kêu oan.
Cố Trường Sinh cũng muốn chạy, nhưng bị ông Trần kéo lại: “Ly trà hồi nãy là cậu đưa?”
Ly trà đó có vị khác hẳn so với quán trà phục vụ khách, rõ ràng là tự mang. Hơn nữa phẩm chất rất tuyệt, ngon hơn loại trà cao cấp của quán rất nhiều. Nói thật, trà quý trong nhà ông cũng kém một bậc.
Trà không chỉ ngon, còn giúp bình tâm tĩnh khí. Hiệu quả vô cùng rõ ràng, một ly xuống bụng, lập tức dập tắt lửa giận của ông. Mấy lá trà có tác dụng bảo vệ sức khỏe ông uống hàng năm còn chẳng có tác dụng này.
Là đồ tốt.
Ông Trần không thiếu tiền, trừ sở thích nghiên cứu động vật, còn có đam mê thưởng trà, giữ tay Cố Trường Sinh cũng vì lý do này: “Chàng trai, trà kia còn không, để lại cho ta hết đi. Ông già này đảm bảo không để cậu bị thiệt!”
Trong tay có lá trà tốt, khẳng định cũng là người biết thưởng trà. Ông Trần suy nghĩ, dùng tiền có thể không đả động được đối phương. Trà của ông tuy hương vị không bằng, nhưng lấy số lượng bù chất lượng chắc được. Ông sở hữu không ít loại trà quý, có tiền cũng mua không được.
“Ta có trà cổ thụ Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn thượng hạng. Không nhiều lắm, toàn bộ sáu lạng ta đều có thể cho cậu. Mao Tiêm Tín Dương hàng chính tông thì nhiều hơn, có thể cho cậu một nửa. Thiết Quan Âm ở An Khê và Bích Loa Xuân núi Động Đình tương đối nhiều, có thể cho cậu một phần ba. Đều là lá trà phẩm chất tốt nhất. Ta một bó tuổi rồi, đảm bảo không lừa cậu. Muốn đổi không? Nếu không đủ cậu nói xem thiếu cái gì, ta tìm được sẽ đưa cậu liền, tìm không thấy thì bù tiền.”
… Ngữ khí tràn ngập mê hoặc, Cố Trường Sinh buồn cười. Nếu không phải biết thân phận đối phương, cậu đã tưởng ông Trần là kẻ lừa đảo.
Cố Trường Sinh không thích uống trà hay đam mê nghiên cứu trà, nhưng ba cậu lại rất thích. Mưa dầm thấm đất, ít nhiều cậu cũng biết chút kiến thức về trà. Nếu có thể mang Đại Hồng Bào về, ba cậu chắc vui đến điên luôn.
Người quan tâm trà đều biết, Đại Hồng Bào cổ thụ từ mấy năm trước đã ngừng bán. Đại Hồng Bào trên thị trường đều lấy từ lá cây bị rụng, hương vị kém cỏi. Thậm chí có kẻ làm hàng giả, lấy đại một loại trà bình thường, lừa gạt mấy người ngoài nghề.
Trần lão thấy Cố Trường Sinh động tâm, cười tủm tỉm nói: “Thế nào, đổi hay không?” Hồi nãy nóng giận, ông tu sạch ly trà như trâu nhai mẫu đơn. Ông Trần tự nhủ sau khi nhận được trà, mình phải dùng dụng cụ pha trà rồi thưởng thức này nọ, thì thấy Cố Trường Sinh tỏ vẻ tiếc nuối.
“Sao vậy, có gì khó xử à?” Bộ dáng Cố Trường Sinh không phải là không muốn trao đổi. Chẳng lẽ chút lá trà cuối cùng đã pha hết? Ông Trần đau lòng quá, càng hối hận nãy mình uống cứ như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm.
“Cũng không phải.” Cố Trường Sinh không biết nên nói như thế nào. Cậu đâu thể nói ông thích uống bao nhiêu cũng có. Ngoài lý do trà ngon, còn vì thêm chút thuật phép, hai thứ chồng lên nhau tạo thành hiệu quả khác biệt.
Cậu sợ vừa nói xong, ông ấy không tin, tưởng cậu là kẻ lừa đảo kêu công an bắt vào cục cảnh sát.
Tầng trên quốc gia có không ít người biết thuật sĩ. Nhưng ông Trần đã nghỉ hưu nhiều năm, bang ngành đặc thù thì chỉ mới xuất hiện mấy năm nay, có lẽ ông Trần không biết. Cố Trường Sinh nhất thời có chút do dự. Ông ấy đã lớn tuổi rồi, cả đời vì nước vì dân cúc cung tận tụy, dù tin hay không tin, mình không nên dọa ông ấy sinh bệnh.
“Ta nói này, cậu tuổi còn trẻ, suốt ngày lo trước lo sau còn ra thể thống gì?” Có gì cứ nói thẳng đi, ông Trần nóng tính bắt đầu sốt ruột.
“Cha,” Nghe nói ba mình hôm nay gặp chuyện nổi giận, con trai ông Trần hơi lo lắng, chờ mãi không thấy ông Trần về nhà, đành chạy tới quán trà tìm người. Thấy Cố Trường Sinh cũng ở đó, hắn giật mình: “Cố đại sư?”
Cố Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, không cần rối rắm nữa. Sự nghiệp của con trai ông Trần phát triển như mặt trời ban trưa, tất nhiên biết ban ngành đặc thù, thậm chí có một phần quyền quản lý: “Cục trưởng Trần, ngài giải thích chuyện của tôi với ông Trần nhé.”
“Xảy ra chuyện gì?” Cục trưởng Trần suy nghĩ phức tạp, tưởng Cố Trường Sinh nhìn ra cái gì, vội nói: “Đại sư không cần băn khoăn quá nhiều, mời ngài trực tiếp ra tay.” Loại bỏ tai họa ngầm là quan trọng nhất.
Làm quan, địa vị cao nhiều khi có điểm không tốt. Cố Trường Sinh chưa kịp giải thích, ông Trần ngơ ngác mù mờ nhịn không được hỏi: “Cái gì đại sư?”
“Ta muốn đổi trà thôi, sao có thể xảy ra chuyện gì?”
Cục trưởng Trần nhận ra mình hiểu lầm, nhìn cha mình tỏ vẻ không hiểu, hắn thấp giọng giải thích về Cố Trường Sinh một lần. Cuối cùng nói: “Bản lĩnh gia truyền của Cố đại sư không tầm thường, lấy thực nhập đạo. Rất nhiều đồ ăn cậu ấy làm có hiệu quả đặc biệt, hương vị cũng ngon. Đồ ăn Bếp Lửa Cố Gia con hay mang về nhà mà cha thích nhất, chính là sản nghiệp của Cố đại sư.”
“Chén trà lúc nãy, kỳ thật chỉ là trà Long Tỉnh Tây Hồ quán trà cung cấp,” Thấy ông Trần đã hiểu, Cố Trường Sinh giải thích: “Cháu thêm một câu chú ngữ, nên mới có hiệu quả bình tâm tĩnh khí. Ly trà đó không phải đồ quý, không đáng để ngài trao đổi đâu ạ.” Dùng loại trà bình thường đổi Đại Hồng Bào thì kỳ lắm.
May cục trưởng Trần tới, nếu không cậu chẳng biết phải giải thích thế nào. Cố Trường Sinh muốn mua Đại Hồng Bào, nhưng không thích lợi dụng tạo quan hệ.
“Ôi tưởng thế nào,” Biết không thiếu lá trà, ông Trần yên tâm, cười nói: “Nếu cậu cảm thấy không thiệt, cứ theo lời ta nói lúc nãy mà trao đổi.”
Cố Trường Sinh cảm thấy mình không thiệt, mà là ông Trần thiệt. Ông Trần tất nhiên hiểu vấn đề này, xua tay nói: “Ngoài cậu ra, ta không còn chỗ nào tìm được trà tốt như vậy.” Đâu phải ai cũng có thể thêm chú ngữ vào trà, phải có thiên phú và luyện tập mới sở hữu bản lĩnh như bây giờ.
Kỹ năng nhân tài đáng giá nhất.
“Ngài xem thế này được không.” Cố Trường Sinh ngại chiếm lợi của ông, nói: “Cháu không có gì đáng giá để đổi, nếu không ngại, bao giờ ngài rảnh cháu đưa một bàn đồ ăn qua nhà ngài?” Tất nhiên không giống đồ ăn bình thường bán ở quán ăn tại gia, hương vị không chỉ ngon, còn có chú ngữ có ích cho cơ thể.
Sợ ông Trần cự tuyệt, Cố Trường Sinh vội bổ sung: “Ngài không đáp ứng thì cháu cũng không dám đổi.” Ông Trần bị trà ngon câu dẫn, nghe vậy tất nhiên đồng ý. Ông cảm thấy mình chiếm tiện nghi tiểu bối, nhưng không sao, để dịp khác bù lại: “Được, nhưng lá trà để ta chuẩn bị. Khi nào rảnh cậu qua chỗ ta một chuyến, thêm chú ngữ vào nhé.”
Hai người hẹn thời gian, vốn là tuần sau mới đi, chủ yếu do ông Trần cần thời gian thu thập trà. Ông rất quý chúng, chia một nửa đưa Cố Trường Sinh, còn dư lại không nhiều.
Ai ngờ vài ngày sau, ông Trần gọi điện thoại cho Cố Trường Sinh, nói cậu nếu rảnh qua sớm hơn.
“Đừng mang theo bàn tiệc gì đó. Cháu ta hôm nay thi được giải nhất, tuy tiền thưởng chỉ hơn một vạn, đứa nhỏ có tâm, mua cho người nhà cả đống đồ không nói, còn mua gà vịt thịt cá, rau dưa trái cây các kiểu. Ăn cả tuần chắc chưa hết.” Ông Trần khoe: “Cậu cứ tay không qua đây, rồi dùng nguyên liệu nấu ăn trong nhà làm một bữa cơm là được.”
Ông Trần chẳng thấy ngại chút nào. Ông phá lệ coi Cố Trường Sinh hợp ý, xem cậu như bạn vong niên.
Lúc mới gặp nhau, Cố Trường Sinh nói muốn đưa bàn đồ ăn qua, ông Trần còn cự nự không chịu. Lúc này lại chủ động kêu cậu tới nhà nấu ăn.
Cố Trường Sinh biết tính cách của ông Trần, đây là ý tứ thân cận. Đổi thành người khác, sợ là ai cũng nghĩ bị làm nhục.
Cố Trường Sinh sảng khoái đáp ứng, dù sao dạo này cậu khá rảnh.
Tới nhà ông Trần, Cố Trường Sinh mới biết, khoe cháu và nấu ăn là nhân tiện, kêu cậu tới chủ yếu vì chính sự.
Việc săn trộm, hành hạ động vật quý hiếm đến chết ông Trần vẫn luôn chú ý. Ngay khi nhận kết quả, ông Trần liền báo cho cậu. Vụ án này cần điều tra nguồn gốc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không công bố ra bên ngoài. Dù Cố Trường Sinh quan hệ rộng, chưa chắc đã biết.
“Tất cả đều vào tù. Mức phạt nhẹ nhất cũng phải ba năm tù. Người nào không tham gia việc săn trộm và hành hạ động vật, nhưng biết vẫn cố làm, thu mua động vật quý hiếm để kiếm lời và thỏa mãn ăn uống. Trừ ngồi tù, phần tài sản làm giàu bất hợp pháp sẽ bị tịch thu.” Ông Trần động tác thành tạo vừa pha trà vừa nói: “So với kẻ động thủ đánh cậu tên Ngô cái gì Trung, tình tiết của hắn tương đối nghiêm trọng.”
Pha trà xong, ông Trần rót trà vào ly đưa Cố Trường Sinh: “Nếm thử xem, ta mới mua trà xanh Lục An.”
Tuy rằng biết cho Cố Trường Sinh, Cố Trường Sinh cũng không nếm ra sự khác biệt, nhưng ông Trần đang vui trong lòng, mặc kệ Cố Trường Sinh uống trà như uống nước sôi, nói tiếp: “Săn trộm, hành hạ đến chết, mua bán thịt, da lông, xương cốt, răng hàm và các loại chế phẩm động vật hoang dã nguy cấp. Không ít loài động vật được quốc gia bảo tồn thuộc cấp một cấp hai. Phán hai mươi năm tù, tịch thu toàn bộ tài sản sung công quỹ, và phạt thêm một trăm vạn tệ.”
“Còn ông chủ quán ăn khuya đã bị tịch thu giấy phép kinh doanh, cũng nhận hai mươi năm tù. Tịch thu tài sản, phạt tiền nặng hơn, hai trăm vạn tệ. Những người còn lại tùy theo tình tiết nghiêm trọng mà ngồi tù từ bốn năm đến năm năm.”
Ông Trần nói liên tục mấy cái. Thật ra Cố Trường Sinh đều biết, Cầy Vòi Mốc mỗi ngày chăm chỉ đi “thăm tù”, tặng mấy người Ngô Kiến Trung buồn chán ngồi nhà giam chút lạc thú.
Ví dụ như tiếp tục tạo ác mộng, trong mơ bị các loại động vật lăn lộn khiến ngủ không yên, tỉnh cũng không được thoải mái. Các loại bệnh vặt thi nhau xuất hiện không nói, còn có cảm giác bị thứ gì đó lén theo dõi đến sởn tóc gáy. Lâu lâu còn bị đau khắp người, đau đến mức chết đi sống lại. Rõ ràng thoạt nhìn bình thường, nhưng mỗi tấc da thịt tươi sống như bị cắn xé.
“Đây đều là báo ứng!” Nhân quả luân hồi, nhớ đến cảnh ngày xưa mình hành hạ bọn động vật đến chết, mấy người Ngô Kiến Trung nhịn không được thầm nghĩ.
Bây giờ bọn họ khác gì chúng nó? Đều là cá nằm trên thớt.
Con người là linh trưởng đứng đầu vạn vật, vậy mà cảnh sát lại xem trọng chúng nó hơn bọn họ.
Đám người Ngô Kiến Trung bị tra tấn sống không bằng chết, mỗi giây mỗi phút sống trong gian nan. Nhưng tại ngục giam, muốn tìm cái chết là không thể. Sợ phạm nhân tự sát hoặc thương tổn người khác, các loại đồ vật sắc nhọn tuyệt đối không được xuất hiện.
Tuy bọn họ vẫn còn sống, nhưng thọ mệnh sẽ bị giảm bớt. Tại đoạn cuối của thọ mệnh, đau ốm trên người họ sẽ biến mất trước, để họ nhầm rằng bản thân đã thoát khỏi bể khổ, nghênh đón cuộc sống tốt đẹp, từ nay có thể tận tình hưởng thụ, sinh mệnh đột nhiên ngừng lại.
Có hy vọng rồi lại mất đi. Đối với bọn họ, đây mới là sự trả thù lớn nhất.
Thảm trạng của họ, mỗi ngày Cầy Vòi Mốc miêu tả cẩn thận cho cậu nghe, thậm chí Cố Trường Sinh còn biết nhiều hơn ông Trần. Nhưng đây là ý tốt của ông, Cố Trường Sinh coi như là lần đầu tiên được biết, nghiêm túc lắng nghe.
“Những người này ngày nào cũng náo loạn nhà giam không ngừng. Hôm nay nói bị động vật đuổi giết, ngày mai kêu trên người tàn tật vì bị động vật trong mộng cắn, tất cả đều điên điên khùng khùng, chẳng biết có phải là giả bệnh tâm thần chạy chữa để trốn tù.” Nói đến đây, ông Trần ý vị thâm trường nhìn Cố Trường Sinh một cái, tiếp tục nói: “Việc cậu phát hiện ra trang web đang tải video là rất quan trọng, trong khoảng thời gian này lên mạng cẩn thận, tránh rút dây động rừng.”
Nhìn Cầy Vòi Mốc ngồi trong lòng ông Trần nhảy lên người mình, Cố Trường Sinh im lặng, đành khẽ giơ tay đón nó, vuốt lưng Cầy Vòi Mốc để nó thành thật lại. Nghe vậy, vội vàng gật đầu: “Tất nhiên rồi ạ.” Nếu không phải download video cần đăng ký, cậu đã chẳng tạo tài khoản.
“Trên cả án tỉnh, đây là đại án xuyên quốc gia. Tên họ Ngô và ông chủ lòng dạ hiểm độc là hai manh mối quan trọng, giúp cảnh sát bắt không ít người phạm tội. Bọn họ giống nhau là đều đăng tải video lên trang web đó. Dây mơ rễ má nhiều lắm, cần điều tra sâu hơn.” Chuyện về sau không còn liên quan Cố Trường Sinh, ông Trần lấy trà trong tủ ra: “Đây, trước khi về nhớ thêm chú ngữ, còn giờ thì đi nấu cơm mau.” Sắp đến giờ cháu ông về nhà. Ông Trần dẫn cậu vào bếp, bản thân cũng theo vào, tính phụ cậu nấu nướng này nọ.
Đừng nhìn tuổi tác lớn, năm xưa ông chính là cao thủ dùng dao đó. Tuy hiên tại anh hùng không đất dụng võ, nhưng thái đồ ăn gì đó, dư xăng.
Bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Về cục trưởng chương trước và cục trưởng Trần, là hai người khác nhau hoàn toàn nhé. (Mình nghĩ một người là cục trưởng cục cảnh sát, còn cục trưởng Trần làm bên chính trị.)