Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 17



Nam quỷ bị nhét vào trong túi vẫn không chịu an phận, liên tục giãy giụa.

“Tiểu Cố mua cá sống à?” Bác gái trong tiểu khu quen biết Cố Trường Sinh nhìn thứ màu đỏ run rẩy trong bịch nilon: “Khỏe quá nhỉ, tươi đấy.”

“Người mở quán cơm có khác, biết lựa nguyên liệu ghê!”

Cố Trường Sinh mang ý cười: “Đúng ạ, trưa nay ăn cá.”

Bác gái nhìn thoáng qua Phương Diễn Chi đeo khẩu trang đứng sau Cố Trường Sinh: “Mời bạn về nhà cần nấu nhiều món ngon. Chỉ có mỗi cá sao được, nhà bác còn nhiều thịt khô, để lát nữa bác cho một chút nhé?”

Phương Diễn Chi nghe vậy, nhịn không được sờ khẩu trang trên mặt. Phần lớn fan của hắn là nữ sinh mới lớn, rất ít các bác gái lớn tuổi. Khẩu trang còn trên mặt, khả năng bác gái nhận ra hắn bằng không.

Vậy sao bác gái nhiệt tình thế? Dân cư ở đây đều có quan hệ tốt với nhau vậy hả?

Phương Diễn Chi bội phục nhìn Cố Trường Sinh.

Đại sư quả là đại sư, quan hệ với hàng xóm thật ấm lòng.

Thật ra Cố Trường Sinh hơi buồn bực, quan hệ của cậu và bác gái không thân thiết đến mức có thể chia sẻ đồ ăn với nhau đâu.

Cố Trường Sinh chưa kịp từ chối, bác gái đã xoay người đi mất. Tay chân nhanh nhẹn, nhìn không ra người đã lớn tuổi.

Chắc bác ấy nói chuyện khách khí thôi, Cố Trường Sinh không để trong lòng, xách “cá sống” về nhà.

Thời gian còn sớm, không cần nấu cơm vội. Phương Diễn Chi vào nhà ngồi ghế sô pha, chưa kịp uống miếng nước đã hỏi: “Đại sư mau hỏi nó đi, tại sao nó bám theo tôi và hại mọi người?” Hắn tò mò lắm rồi.

Từ lúc bước qua cửa nhà, nam quỷ lập tức thành thật im lặng, không dám lăn lộn nữa. Cố Trường Sinh đặt túi nilon lên bàn trà, không mở túi mà trực tiếp tra hỏi.

Nam quỷ tủi thân, nhưng nó không dám lộn xộn.

Tên đạo sĩ rốt cuộc là ai. Sao chỗ này đáng sợ dữ vậy, khắp nơi toàn là hơi thở thần minh.

Nó run bần bật.

Mẹ, nó mà biết kết quả thế này đã trốn đi thật xa. Bữa trước đã không dám khiêu khích ngay bên ngoài tiểu khu.

Nam quỷ nhớ lại cái tát vô hình từng đánh lên mình.

Nó sợ bị đại thần giết chết, trước kia có bao nhiêu kiêu ngạo, bây giờ có bấy nhiêu ngoan ngoãn. Nghe Cố Trường Sinh hỏi, nó gấp gáp trình bày mọi chuyện.

“Vì sao hại người?”

“Vì tao ghét.” Lần đầu tiên nó tiết lộ nội tâm của mình. Nam quỷ bị nhốt trong túi, biết không ai thấy được, nhưng nó vẫn không được tự nhiên, thay đổi tư thế ngồi: “Người tao hại đều là đại minh tinh.”

“Đại minh tinh thì sao, mắc gì phải chết?” Người ta ăn chực uống chầu gì của nó à! Phương Diễn Chi nhịn không được cáu gắt.

“Thì sao, tao ghét đại minh tinh đấy làm gì được tao?!” Nam quỷ có chút ủy khuất: “Tao cực khổ chạy khắp nơi để được vào đoàn phim. Nhưng vẻ ngoài không đủ đẹp, năn nỉ mãi chỉ được nhân vật phụ làm phông nền. Cố gắng đến mấy cũng thế. Dù có đóng vai quần chúng nhiều cỡ nào, bỏ ra nhiều công sức cũng không ai thèm để ý.”

“Mấy đại minh tinh như chúng mày thì khác, tiền hô hậu ủng, một đống người đi theo. Thích nhân vật nào thì đóng nhân vật đó, còn tao liều mạng thì chả được nhận vai. Chúng mày tùy tiện chọn toàn là nam chính nam thứ chính, nhân vật phụ thì khinh thường chướng mắt.”

Nam quỷ càng nói càng kích động: “Diễn vai phụ cực khổ chỉ được chục đồng tiền, còn  thù lao minh tinh giá trên trời. Mày nói tao không được ghen ghét ư?”

Một lúc sau, nam quỷ nhớ ra mình đang ở đâu, khống chế âm lượng thấp xuống, nhỏ giọng lầm bầm: “Dù sao tao cũng chẳng giết được ai.”

Phương Diễn Chi bị lý luận của nam quỷ chọc tức đến mức trợn mắt. Cố Trường Sinh vẫn còn bình tĩnh, hỏi: “Minh tinh bỏ qua một bên, nhưng hại người qua đường không liên quan thì sao?” Đôi tình nhân dưới gốc cây đã làm gì nó?

“Sao không liên quan. Chẳng phải Phương Diễn Chi tìm đại sư muốn bắt tao à, nên tao giết gà dọa khỉ, để đại sư biết tay tao từng dính mạng người, là hung quỷ. Nếu thực lực đại sư không đủ sợ bị phản thệ, sẽ không dám bắt tao nữa.” Nói đến đây, nam quỷ lấy lòng Cố Trường Sinh: “Trước đây không biết điều. Nếu tôi biết đại sư hắn mời là ngài, tôi chắc chắn không dám manh động, thành thật nằm im chịu trói.”

Biết vậy chẳng làm.

Tao mà biết mày được thần minh chiếu cố đã bỏ chạy ngay từ đầu.

“Hơn nữa,” nam quỷ không dám dấu diếm tâm tư, thành thật nói: “Trừ ghét đại minh tinh, cũng có chút thù giàu, ghen ghét kẻ có tiền. Người nghèo như tao, ít nhiều đều có tật xấu này.”

“Thôi im đi, mày không phải đại biểu cho người nghèo toàn thế giới!” Vừa là phú nhị đại vừa làm đại minh tinh, Phương Diễn Chi trong lòng phừng phực lửa giận.

Hèn gì mình vô duyên vô cớ bị quỷ bám, thì ra phù hợp điều kiện mục tiêu của nó.

May mà có vận khí tốt, được Táo Vương gia phù hộ.

“Đôi tình nhân kia vừa nhìn đã biết rất có tiền. Nam trên tay đeo Patek Philippe, nữ thì xách túi Chanel mới tinh.” Họ không chết ai chết. Nam quỷ nói tiếp: “Đúng lúc bọn chúng đứng dưới tán cây, dễ gài chết nhất. Những người khác đứng ở chỗ quá xa, hoặc là dân lao động nghèo.”

“Tài xế lái xe tải, lao công môi trường gì đó. Tao có nguyên tắc của tao, không hại người nghèo.” Chứ tạo tai nạn xe cộ còn nhanh hơn cưa cành cây nhiều. Mà cũng xui, lúc đó không có siêu xe nào chạy ngang qua.

“Tự hào quá ha. Mưu hại người khác còn tỏ ra ưu việt.” Phương Diễn Chi tức lắm rồi.

Nam quỷ trong lòng sinh khí, nhưng không dám lên tiếng. Ai bảo hắn có người chống lưng, đại sư được thần minh chiếu cố còn đang ngồi kìa. Nó là một cô hồn dã quỷ, không thể đấu lại.

Không dám chọc, cũng không thể trêu vào.

Ai, cuộc đời mệnh khổ. Muốn trách chỉ có thể tự trách bản thân, lúc đầu thai không biết nhìn, không thể tìm được người bảo kê.

Thẳng thắn nhận khoan hồng. Có gì cần nói nó đã nói xong, giờ chỉ mong đại sư cảm thấy nó là quỷ thành thật, tha cho nó một con đường sống. Sau này vẫn còn cơ hội xoay người.

Não nó bị chập mạch à, Cố Trường Sinh bó tay: “Anh muốn xử lý như thế nào?”

Khổ chủ Phương Diễn Chi u ám liếc nam quỷ một cái, vô lực xua tay: “Trực tiếp đem xuống dưới đó đi, luân hồi đầu thai gì đó, cho nó đến nơi khác còn hơn.” Tuy làm vậy có hơi nghẹn khuất, nhưng nó chưa giết người thành công, không thể thật sự đánh nó hồn phi phách tán.

Nghe vậy, nam quỷ trong lòng vui vẻ, chờ mong nhìn về phía Cố Trường Sinh.

“Từ từ,” Phương Diễn Chi đột nhiên nhớ lại: “Mày thù giàu, thì vì sao bám theo tao xin đốt tiền cho mày?”

“Tao chỉ thù giàu, chứ không chê tiền tài nha. Sao không dám đòi tiền?” Nam quỷ hợp tình hợp lý nói.

“Hơn nữa, lúc sống không có tiền, sau khi chết càng không thể thành phú ông, vậy thì chán lắm. Người nhà tao không chịu đốt, tất nhiên phải tìm người khác đốt cho. Vừa khéo gặp được mày.”

Ờ, khéo ghê, cmn xui xẻo tám đời mới gặp mày á. Phương Diễn Chi lòng đầy cay đắng.

Cố Trường Sinh tùy tay đưa nam quỷ vào luân hồi. Đợi cảm xúc Phương Diễn Chi dịu xuống, an ủi nói: “Tuy dương gian không có biện pháp trừng phạt, nhưng nam quỷ xuống dưới phải trả giá cho những gì nó từng làm. Nếu không thì khỏi đầu thai.” Khác với Đóa Đóa, cậu không giúp nó rửa sạch oán khí. Trên người cõng nghiệt nợ, nam quỷ phải lao dịch mấy trăm năm, thậm chí phải chịu khổ hình. Còn kiếp sau đầu thai thành cái gì thì chưa biết.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng Phương Diễn Chi dễ chịu hơn nhiều, đứng lên tạm biệt. Cố Trường Sinh tiễn Phương Diễn Chi xuống thang máy. Về được một lúc thì bác gái xách một tảng thịt khô đến trước cửa nhà.

“Bác tới chậm rồi à, chẳng lẽ bạn cậu không ở lại ăn cơm?” Bác Cố ngó vào trong nhà không thấy ai, hơi xấu hổ, tự tìm lý do giải vậy: “Không sao không sao, thịt này mình cậu tự xào ăn cũng được. Thanh niên các cậu đừng ỷ thân thể còn trẻ khỏe, bữa ăn bữa bỏ để bụng đói, sớm muộn gì dạ dày cũng có vấn đề. Ngày ba bữa phải ăn đủ, ăn đầy đủ là tốt.” Vừa nói vừa để túi thịt lên bàn trà.

Bác gái tuy nói chuyện hơi khó hiểu, cậu vẫn ăn đủ ăn đúng giờ mà, nhưng nghe trưởng bối cằn nhằn thành quen, mỗi lần ba mẹ cậu gọi điện hỏi thăm đều nói nhiều chuyện. Cố Trường Sinh không vội phản bác, nghe tai này ra tai kia, mỉm cười chờ.

“Bác gái biết cậu là người có bản lĩnh.” Đến đây, bác Cố cầm tạp dề xoa tay, dường như hạ quyết tâm nói: “Bác thay mặt ông nhà, muốn nhờ cậu giúp một việc.”

“Làm tiệc rượu ạ?” Cố Trường Sinh đã hiểu, thì ra đây là lý do hôm nay bác gái có vẻ khác thường. Cố Trường Sinh hỏi: “Bác muốn đặt tiệc mời khách?”

“Nếu bác muốn tổ chức ở quán của cháu, sợ không gian hơi nhỏ.” Chủ yếu do giá cả đắt đỏ, ai đến đặt tiệc cũng phải luyến tiếc. Hơn nữa quán ăn tại gia không phù hợp làm tiệc rượu. Khó nói lời tổn thương mặt mũi, Cố Trường Sinh uyển chuyển tìm cớ khác.

“Nếu chỉ mời khách thân quen, bác có thể nói thời gian, cháu sẽ nghĩ cách để dành cho bác một bàn.” Chỉ một bàn, cậu sẽ dặn trước, lúc tính tiền thì giảm giá một chút. Chắc kinh tế của bác Cố sẽ đủ trả.

Cố Trường Sinh nói xong, phát hiện mặt bác gái xanh lét.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.