Đào Thoát

Chương 40



Trong đám người bắt đầu hỗn loạn, bởi vì tình hình chiến đấu trước mắt càng ngày càng căng thẳng, thiết quyền hai bên không ngừng đánh vào ngực đối phương, tục ngữ nói hai con hổ đánh nhau tất có một con bị thương, huống chi là hai chàng trai huyết khí phương cương này.

Lam Tĩnh Nghi không thể thoát khỏi tay Nạp Lan Luật, thấy tình cảnh này, cô khẩn trương đến cắn ngón tay. Trong lúc đó, một bóng dáng cao lớn từ trong đám người bước ra, anh tiến lên bắt được cổ tay hai chàng trai, kéo hai bọn họ tách ra.

“Hàn trưởng phòng…” Các nữ sinh phát ra một trận sùng bái, nhẹ giọng xôn xao.

Hai chàng trai nhẹ thở gấp, tách ra hai bên, có một làn gió nhẹ thổi ngang qua bọn họ , làm cho thần sắc của họ càng ngày càng lãnh khốc.

“Học trưởng, cám ơn anh” Lam Tĩnh Nghi đến gần nhẹ giọng nói cảm ơn. Cô quay đầu nhìn về phía hai chàng trai, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Lam Tứ, Nạp Lan Luật các cậu qua đây” ngắn gọn nói xong, cô xoay người đi xuyên qua đám người. Cô giận thật à, trên người tự nhiên toát ra khí thế kinh người như vậy, đoàn người tự động tạo ra một cái lối đi cho cô.

Lúc đi qua bên người Nạp Lan Luật, cô chỉ dừng lại chốc lát, “Còn cậu nữa” nói xong cô một mạch đi thẳng về phòng học.

Hàn Phong nhìn qua ba chàng trai liếc mắt một cái, chưa nói thêm cái gì, liền vội đuổi theo cô.

“Tĩnh Nghi…”

“Học trưởng, anh không cần lo cho em, chuyện này em sẽ xử lý tốt” Lam Tĩnh Nghi vẫn chưa dừng bước.

“Chuyện này nhất định không nên kích động” Hàn Phong lo lắng .

“Em biết, học trưởng” Lam Tĩnh Nghi gật gật đầu nói với Hàn Phong .

Hàn Phong dừng lại, nhìn bóng dáng Lam Tĩnh Nghi đơn bạc biến mất trong con đường dẫn về phòng học. Anh thật ra có chút không yên lòng , nhưng mà cô đã không hi vọng anh nhúng tay vào, anh liền tin cô có thể xử lý tốt.

Phòng luyện tập lầu ba trường Lam Sơn .

Ba chàng trai cao to tuấn mỹ đứng trên tấm thảm màu xanh lục trong phòng luyện tập , ba thân hình cao lớn đứng chung một chỗ làm cho không gian phòng luyện tập vốn rỗng rãi giờ lại trở nên hơi chật hẹp.

Mà cô giáo trẻ đứng giữa bọn hắn càng có vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn, tinh xảo.

Trong phòng bây giờ chỉ có bốn người bọn họ, mà ngoài phòng lại vây đầy học sinh của các lớp, bọn họ cố gắng nhìn xuyên qua lớp cửa thủy tinh cao cấp in hoa ,tất cả đều hết sức nhiệt tình chăm chú quan sát diễn biến trong phòng , mặc dù căn bản nghe không được bên trong đang nói cái gì, cũng thấy không rõ biểu tình của những người trong phòng ra sao, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn được đại khái, nhưng ngoài phòng luyện tập người vẫn đang tụ tập càng ngày càng nhiều, mọi người đều chậm chạp không chịu rời đi.

“Vì sao lại đánh nhau?” Trầm mặc một lát, Lam Tĩnh Nghi mới ngẩng đầu hỏi.

Cả ba chàng trai đều nhìn về một điểm trong không khí, trên mặt đều không biểu tình, dường như căn bản không nghe thấy câu hỏi của cô giáo.

Lam Tĩnh Nghi quay đầu nhìn về phía bọn họ, bóng dáng của bọn họ bị ánh chiều tà xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên một luồng ánh kim, làm cho bọn họ thoạt nhìn càng giống thần thánh. Trong lòng của cô đột nhiên dâng lên một cảm giác vô lực.

Dù có qua thời gian dài như thế nào thì bọn họ mãi mãi giống như thần thánh đứng ở trên cô, mặc dù cô là thầy của bọn họ, thế nhưng ở trước mặt bọn họ cô chẳng hề có tôn nghiêm gì đáng nói. Cái loại cảm giác vô lực này làm cho cô thân là cô giáo lại cảm thấy thật thống khổ, thật không cam lòng.

“Tai của các cậu đều bị lông gà tắc rồi à?” Lam Tĩnh Nghi tức giân đột nhiên la lên. Ba nam hài kỳ quái trao đổi ánh mắt.

Bọn họ nhìn thấy cô giáo của họ hai gò má ửng hồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự phẫn nộ không giống bình thường.

“Các người vì sao phải đánh nhau, rốt cuộc là ai động thủ trước?” Lam Tĩnh Nghi vẫn muốn đem chuyện này hỏi cho rõ ràng.

“Cô giáo! như lời cô nói ‘Các người’ hình như không bao gồm tôi chứ?” Nạp Lan Luật vô tội nhún vai.

Lam Tĩnh Nghi nhíu mày trừng hắn, sau đó lại quay mặt đi nhìn qua mặt Nạp Lan Địch và Lam Tứ.

“Nói đi, là ai động thủ trước?” Cô rít gào.

“Tôi “

“Tôi” hai chữ ‘tôi’ từ trong miệng hai người phát ra cùng một lúc.

Bộ ngực Lam Tĩnh Nghi tức giận đến phập phồng, cô biết động thủ cùng một lúc tuyệt đối là chuyện không thể nào , thế nhưng điều cô càng muốn biết là nguyên nhân gì khiến cho bọn hắn đánh nhau.

“Vì sao?” Thanh âm của cô trầm xuống một chút, “Vì sao động thủ, các người không cảm thấy hành động này rất ngây thơ hay sao?” Thanh âm cô không tự chủ lại cao lên.

Sâu trong con ngươi đen của Nạp Lan Địch cư nhiên phiếm ra mỉm cười. Còn Lam Tứ thì mặt không đổi sắc hai tay ôm lấy vai, loại vẻ mặt này của Lam Tĩnh Nghi hắn vẫn thường nhìn thấy, nhưng cô chưa bao giờ đối với hắn như vậy,trước kia trong lòng hắn lại còn lặng lẽ hâm mộ Ngưu Đại Tề.

“Vì sao đánh nhau, các cậu câm điếc hết rồi sao?”

“Chỉ chơi đùa một chút mà thôi” Nạp Lan Địch tà mắt nhìn Lam Tứ.

“Đột nhiên thích” Lam Tứ cũng như vậy tà mắt liếc hắn một cái.

Nạp Lan Luật cười, Lam Tĩnh Nghi nhìn sang, hắn cư nhiên nháy mắt với cô, “Cô giáo không cảm thấy câu trả lời của bọn họ rất buồn cười sao?”

Một cảm giác không hiểu xông thẳng lên đầu cô, Lam Tĩnh Nghi bắt đầu có điểm không rõ vì sao cô lại đứng ở chỗ này, đối mặt với ba chàng trai làm cho cô đau đầu này, trong khi lời cô đối với bọn họ chẳng có một chút trọng lượng nào.

“Im miệng!” Cô kêu to. Trong không khí đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, bên ngoài phòng luyện tập các học sinh khác cũng im ắng ngừng hô hấp.

“Ba người các cậu qua đây đứng yên, dựa sát vào tường” trạng thái của cô thay đổi hoàn toàn, âm thanh trở nên lạnh lẽo, “Tôi mặc kệ các cậu vì nguyên nhân gì đánh nhau,tôi chỉ biết kết quả là đã vi phạm nội quy trường Lam Sơn, hơn nữa còn gây tổn hại rất lớn đối với kỷ luật của trường học, còn có Nạp Lan Luật, rõ ràng ở tại hiện trường, không chỉ không ngăn cản bọn họ đánh nhau, lại còn ở bên cạnh cổ vũ, cử chỉ của cậu cùng bọn họ đều đáng ghét như nhau”

“Nằm sấp xuống, làm tư thế chống đẩy” âm thanh trầm tĩnh của Lam Tĩnh Nghi vang vọng khắp phòng luyện tập.

Bộ dáng của cô trong mắt các chàng trai vừa xa lạ lại mới mẻ, bọn họ không tự chủ nghe theo mệnh lệnh của cô nằm suống mặt đất làm ra tư thế chống đẩy, không phải bởi vì sợ hãi, cũng không phải là vì muốn phục tùng cô, mà là trong giọng nói của cô có loại thái độ chân thật đáng tin, hơn nữa bọn họ lại rất muốn biết bước tiếp theo cô muốn làm gì.

Ba chàng trai đồng thời nằm trên mặt đất, Lam Tĩnh Nghi cầm lấy cây gậy thô lớn hung hăng đánh xuống.

“Ba” gậy gỗ vô tình đánh trên người họ, “Nếu như các cậu cảm thấy ủy khuất không công bằng hoàn toàn có thể đi tố cáo tôi, nếu như các ngươi kêu một tiếng tôi sẽ lập tức dừng lại” Lam Tĩnh Nghi vừa nói, một bên vừa cắn răng đem gậy gỗ đánh xuống người phía dưới.

Ba thân thể vẫn nằm thẳng tắp, lúc gậy gỗ tiếp xúc với thân thể của bọn họ, thân thể bọn họ bởi vì bị lực đánh mạnh xuống nghiêng qua một bên, nhưng bọn hắn cố gắng dùng hai tay chống đỡ mặt đất, đôi môi đóng chặt, một tiếng cũng không kêu.

Lam Tĩnh Nghi trong lòng càng tức giận, ra tay càng hung hăng hơn .

Lúc Lam Tĩnh Nghi đánh xuống người bọn họ nhát đầu tiên, thì ngoài phòng luyện tập ngoài phòng đã ồn ào một mảnh.

Nhìn thấy thân thể thon dài hoàn mỹ như vương tử từ truyện tranh bước ra cư nhiên cứ như vậy bị đánh đau, rất nhiều nữ sinh đều nắm tay kêu to, có người thậm chí bắt đầu rơi lệ.

“Cô giáo sao lại độc ác như vậy, sao lại xuống tay nhẫn tâm như vậy chứ”

“Cô có còn là người không, chỉ cần là người sẽ không nhẫn tâm xuống tay với người xinh đẹp như vậy “

“Các vương tử hôm nay làm sao vậy, sao lại để mặc cho cô giáo ra tay bừa bãi như thế?”

“Chúng ta không chịu nổi, chúng ta muốn đi tìm hiệu trưởng tố cáo cô!”

Tất cả mọi người đều chạy đi, không đành lòng nhìn nữa. Trong phòng thân thể của ba vẫn như cũ thẳng tắp, nhưng hình như đã có chút quá sức chịu đựng , nhưng bọn hắn vẫn kiên cường chống lại, mồ hôi từ trên khuôn mặt tuấn mỹ chảy xuống, rơi trên mặt đất.

Mà cô giáo xinh xắn nhỏ nhắn vẫn tiếp tục đánh, mỗi tiếng ‘ ba’ phát ra như đánh vào lòng mọi người.

“Kêu lên đi, nhanh lên kêu ra đi, chúng mình sẽ không chê cười các cậu, trong lòng chúng mình các cậu vẫn luôn đẹp trai giỏi giang nhất…” Có nữ sinh khóc lên xông vào cửa sổ hô to.

Lam Tĩnh Nghi cảm thấy cánh tay cầm gậy gỗ càng ngày càng nặng, cánh tay truyền đến một tia đau đớn. Mà ba người bị đánh vẫn ‘ vịt chết mà còn cứng mỏ’ không chịu kêu ra. Nhìn bộ dáng của bọn họ, trong lòng cô thực sự rất tức giận.

“Các người còn không nói sao, vì sao đánh nhau, vì sao không nghe lời của cô giáo…” Cô vừa nói vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đem thanh gỗ nặng nề đánh trên người bọn họ.

Lúc này, truyền đến một tiếng gào to —

“Dừng tay!”

Thanh gỗ trong tay Lam Tĩnh Nghi bị hiệu trưởng xông tới đoạt đi, mọi người theo sau chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hiệu trưởng, bởi vì bình thường ông ấy rất hiền lành lúc nào cũng cười ha hả .

“Cô giáo Lam cô đang làm cái gì vậy! Cô có biết là mình đã vi phạm nghiêm trọng nội quy của trường học hay không, trường Lam Sơn không cho phép cô giáo dùng hình phạt về thể xác để xủa lý học sinh , nếu như cô đánh làm cho bọn họ bị thương, cô gánh nổi trách nhiệm không?”

Kỳ thực mặc dù trường Lam Sơn nổi danh với quy định không cho phép dùng cách xử phạt về thể xác với học sinh, nhưng nội quy xử phạt của trường Lam Sơn vẫn rất nghiêm khắc, bất kể là cô giáo hay người nhà của học sinh cũng đều ngầm đồng ý “Dùng cách xử phạt về thể xác” để xử phạt, bình thường hiệu trưởng cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua, tại sao hôm nay lại kích động như vậy .

Nhưng hiệu trưởng cũng có chuyện khó xử, bởi vì Lam Tĩnh Nghi dùng cách xử phạt về thể xác với nhầm đối tượng, cả ba người này dù một người, ông đều không thể trêu vào, hơn nữa dù đắc tội với bất luận người nào trong bọn họ, hiệu trưởng như ông nhất định không gánh nổi tội.

“Hiệu trưởng…” Lam Tĩnh Nghi bị dọa, bởi vì hiệu trưởng chưa bao giờ quát cô.

“Nhanh đi gọi giáo viên y tế” hiệu trưởng quay đầu nói với một học sinh ở phía sau, sau đó quay đầu lại, “Cô giáo Lam, xét tình hình thấy cô vi phạm nghiêm trọng quy định của trường học, sau này cô không cần tiếp tục tới dạy ở trương Lam Sơn nữa…”

Lam Tĩnh Nghi ngây ngẩn cả người, bảo cô rời khỏi trường học cũng không có gì, chỉ là thái độ của hiệu trưởng làm cho cô nhất thời khó có thể tiếp nhận, bởi vì hiệu trưởng bình thường đối với cô rất thân thiết, hơn nữa còn rất quan tâm, chiếu cố.

“Hiệu trưởng, ngài suy nghĩ thêm một chút đã, Tĩnh Nghi bình thường vẫn là cô giáo rất có trách nhiệm, bởi vì cô, lớp học trước kia kém nhất hiện tại đã có khởi sắc, Tĩnh Nghi hôm nay cũng là vì quá kích động, bởi vì cô có tình cảm rất tốt với học sinh…”

“Hàn trưởng phòng không cần phải nói nữa ” hiệu trưởng khoát khoát tay, “Nếu như không khai trừ Lam cô giáo, tôi không thể nào trả lời thỏa đáng với người nhà của học sinh “

Lam Tĩnh Nghi cắn ngón tay, cực lực nhịn xuống nước mắt. Ủy khuất, lo sợ không yên nảy lên tim của cô.

“Không cần trả lời gì cả!” Một thanh âm vang lên, đem sự chú ý của mọi người đều hấp dẫn qua. Cả ba chàng trai đều đã đứng lên khỏi mặt đất, quần áo trên người bọn họ đều bị ướt đẫm mồ hôi, có vẻ mất trật tự không chịu nổi,nhưng lại không tổn hao gì đến mỹ mạo. Mái tóc ướt mồ hôi dính sát vào gò má, càng tăng thêm một phần gợi cảm.

Người nói chuyện chính là Nạp Lan Địch, con ngươi đen thâm thúy như biển đen tĩnh lặng, “Hiệu trưởng không cần lo lắng biện pháp đối phó với người nhà của chúng tôi, chúng tôi cũng không muốn cô giáo rời khỏi đây “

“Các em… ?” Hiệu trưởng nhướng mày.

“Nếu như cô giáo rời khỏi Lam Sơn, em nghĩ vị trí hiệu trưởng cũng sẽ tràn ngập nguy cơ nha” Nạp Lan Luật cư nhiên mở miệng cũng không quên uy hiếp.

“Tại sao lại muốn cô rời khỏi đây, đây là hiệu trưởng đang nói đùa sao?” Lam Tứ con ngươi lạnh nhạt lưu chuyển.

Lam Tĩnh Nghi quay đầu nhìn ba người bọn họ, cả ba người đều không nhìn cô, thân thể của cô nhẹ nhàng run rẩy , bởi vì cô không biết trong đầu bọn họ rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

“Các em… Các em không phải là bị đánh đến đầu óc cũng có vấn đề chứ… ? Y tế, Giáo viên y tế còn chưa đến sao?” Hiệu trưởng quay đầu chung quanh.

“Lập tức tới ngay hiệu trưởng đại nhân” có một đồng học đáp.

“Các em xác định mình đang thanh tỉnh sao? Là cô giáo Lam cô vừa tiến hành cách xử phạt về thể xác nghiêm trọng đối với các em…” Hiệu trưởng nói với bọn họ một hồi, dường như sợ bọn họ nghe không hiểu lời của ông.

“Cô không có dùng cách xử phạt về thể xác chúng tôi” cả ba người đồng thời nhìn về phía cô, “Là trên người chúng tôi bị ngứa , cần cô giúp đỡ…”

“Này…” sắc mặt Hiệu trưởng trở nên rất khó coi, có chút khó có thể tin nhìn lên mặt của cả ba người.

Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, một lát sau cô nói, “Hiệu trưởng, tôi xin chủ động từ chức” nói xong, cô không nhìn bất cứ ai, xuyên qua đám người đi ra khỏi phòng luyện tập.

“Cô giáo Lam, Cô giáo Lam…” Phía sau truyền đến tiếng hiệu trưởng kêu to, cô bước càng nhanh hơn.

Lam Tĩnh Nghi đi ra tiệm thuốc mua thuốc, lại phân phó mẹ Trần mẹ làm một chút thực phẩm dinh dưỡng bổ dưỡng thân thể.

“Đau quá a… Địch, nghĩ không ra cô lại ác thế, cư nhiên hạ độc thủ như vậy…”

Nạp Lan Địch khẽ hừ một tiếng, xem như là trả lời.

Lam Tĩnh Nghi vịn trên nắm cửa, chỉ chần chừ trong chốc lát rồi đẩy cửa ra.

“Tôi giúp các cậu thoa thuốc” cô nhẹ giọng nói, đem hộp thuốc đặt lên trên giường.

Nạp Lan Luật nhìn cô từ trên xuống dưới, hai tròng mắt hẹp dài tà mị, “Cô giáo không hổ là người có kinh nghiệm, đánh một cái tát lại cho một viên đường, cô cảm thấy chúng ta ngây thơ như vậy sao?”

Lam Tĩnh Nghi không nói lời nào, mở hộp thuốc lấy ra nước thuốc.

Nạp Lan Địch lúc này mới ngẩng đầu, cô lập tức cảm giác được một cỗ băng lãnh nhìn chăm chú vào mình, thân thể cứng ngắt một chút, tay tiếp tục vội vàng.

“Ra” Nạp Lan Địch thanh âm không lớn, lại rất có uy lực. Tay cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn mặt hắn.

“Tôi nói ra” hắn nhíu mày, trong ánh mắt có cường ngạnh.

Cô đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Cô nghe được Nạp Lan Luật gọi điện thoại, hắn gọi điện thoại tìm bác sĩ Vương , bác sĩ riêng của nhà hắn.

Cô vô lực ngồi ở cửa, Trần mẹ không biết lúc nào đứng ở trước mặt cô.

“Tiểu thư, bữa tối chuẩn bị xong “

“Tốt, bác trở về đi, tôi sẽ gọi các thiếu gia dùng cơm” Trần mẹ gật gật đầu, nhẹ khom mình im lặng đi xuống lầu.

“Vào lúc nào rồi, còn giả vờ lãnh khốc, đem cô dọa sợ ” Nạp Lan Luật ngửa người trên giường, vì đụng tới vết thương, hắn nhăn lại mày.

“Em thì biết cái gì?”

“Đương nhiên hiểu rồi, anh sợ cô nhìn thấy cái mông rắn chắc xinh đẹp mông của mình bị đánh thành sưng đỏ sưng hồng ,bộ dáng xấu xí.. Ha, nguyên lai anh cũng có lúc sợ “

“Tiểu tử đáng chết, đây là em nói. Là ai gọi điện thoại gọi bác sĩ Vương “

“Em đương nhiên cũng muốn, nếu không làm sao biết anh cũng muốn như vậy” Nạp Lan Luật nhếch miệng cười.

Nạp Lan Địch trừng hắn liếc mắt một cái.

“Cái tên Lam Tứ kia thực sự rất đáng ghét…” Nạp Lan Luật nằm trên giường lẩm bẩm. Nạp Lan Địch vừa rồi còn cười khẽ , tròng mắt thoáng một cái liền lạnh.

Tích một tiếng, đánh thức Lam Tĩnh Nghi. Cô mở di động, nhìn tin nhắn trên màn hình: cô giáo, Lam Tứ muốn chết, cô mau tới! Cô cấp tốc chạy tới xem một lần đi.

Dãy số rất xa lạ, cô không biết là ai cho số của cô, mặc dù rất tức Lam Tứ, nhưng nhìn thấy tin tức này, trong lòng cô đột nhiên hoảng loạn lên.

Thanh gỗ trong tay Lam Tĩnh Nghi bị hiệu trưởng xông tới đoạt đi, mọi người theo sau chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hiệu trưởng, bởi vì bình thường ông ấy rất hiền lành lúc nào cũng cười ha hả .

“Cô giáo Lam cô đang làm cái gì vậy! Cô có biết là mình đã vi phạm nghiêm trọng nội quy của trường học hay không, trường Lam Sơn không cho phép cô giáo dùng hình phạt về thể xác để xủa lý học sinh , nếu như cô đánh làm cho bọn họ bị thương, cô gánh nổi trách nhiệm không?”

Kỳ thực mặc dù trường Lam Sơn nổi danh với quy định không cho phép dùng cách xử phạt về thể xác với học sinh, nhưng nội quy xử phạt của trường Lam Sơn vẫn rất nghiêm khắc, bất kể là cô giáo hay người nhà của học sinh cũng đều ngầm đồng ý “Dùng cách xử phạt về thể xác” để xử phạt, bình thường hiệu trưởng cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua, tại sao hôm nay lại kích động như vậy .

Nhưng hiệu trưởng cũng có chuyện khó xử, bởi vì Lam Tĩnh Nghi dùng cách xử phạt về thể xác với nhầm đối tượng, cả ba người này dù một người, ông đều không thể trêu vào, hơn nữa dù đắc tội với bất luận người nào trong bọn họ, hiệu trưởng như ông nhất định không gánh nổi tội.

“Hiệu trưởng…” Lam Tĩnh Nghi bị dọa, bởi vì hiệu trưởng chưa bao giờ quát cô.

“Nhanh đi gọi giáo viên y tế” hiệu trưởng quay đầu nói với một học sinh ở phía sau, sau đó quay đầu lại, “Cô giáo Lam, xét tình hình thấy cô vi phạm nghiêm trọng quy định của trường học, sau này cô không cần tiếp tục tới dạy ở trương Lam Sơn nữa…”

Lam Tĩnh Nghi ngây ngẩn cả người, bảo cô rời khỏi trường học cũng không có gì, chỉ là thái độ của hiệu trưởng làm cho cô nhất thời khó có thể tiếp nhận, bởi vì hiệu trưởng bình thường đối với cô rất thân thiết, hơn nữa còn rất quan tâm, chiếu cố.

“Hiệu trưởng, ngài suy nghĩ thêm một chút đã, Tĩnh Nghi bình thường vẫn là cô giáo rất có trách nhiệm, bởi vì cô, lớp học trước kia kém nhất hiện tại đã có khởi sắc, Tĩnh Nghi hôm nay cũng là vì quá kích động, bởi vì cô có tình cảm rất tốt với học sinh…”

“Hàn trưởng phòng không cần phải nói nữa ” hiệu trưởng khoát khoát tay, “Nếu như không khai trừ Lam cô giáo, tôi không thể nào trả lời thỏa đáng với người nhà của học sinh “

Lam Tĩnh Nghi cắn ngón tay, cực lực nhịn xuống nước mắt. Ủy khuất, lo sợ không yên nảy lên tim của cô.

“Không cần trả lời gì cả!” Một thanh âm vang lên, đem sự chú ý của mọi người đều hấp dẫn qua. Cả ba chàng trai đều đã đứng lên khỏi mặt đất, quần áo trên người bọn họ đều bị ướt đẫm mồ hôi, có vẻ mất trật tự không chịu nổi,nhưng lại không tổn hao gì đến mỹ mạo. Mái tóc ướt mồ hôi dính sát vào gò má, càng tăng thêm một phần gợi cảm.

Người nói chuyện chính là Nạp Lan Địch, con ngươi đen thâm thúy như biển đen tĩnh lặng, “Hiệu trưởng không cần lo lắng biện pháp đối phó với người nhà của chúng tôi, chúng tôi cũng không muốn cô giáo rời khỏi đây “

“Các em… ?” Hiệu trưởng nhướng mày.

“Nếu như cô giáo rời khỏi Lam Sơn, em nghĩ vị trí hiệu trưởng cũng sẽ tràn ngập nguy cơ nha” Nạp Lan Luật cư nhiên mở miệng cũng không quên uy hiếp.

“Tại sao lại muốn cô rời khỏi đây, đây là hiệu trưởng đang nói đùa sao?” Lam Tứ con ngươi lạnh nhạt lưu chuyển.

Lam Tĩnh Nghi quay đầu nhìn ba người bọn họ, cả ba người đều không nhìn cô, thân thể của cô nhẹ nhàng run rẩy , bởi vì cô không biết trong đầu bọn họ rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

“Các em… Các em không phải là bị đánh đến đầu óc cũng có vấn đề chứ… ? Y tế, Giáo viên y tế còn chưa đến sao?” Hiệu trưởng quay đầu chung quanh.

“Lập tức tới ngay hiệu trưởng đại nhân” có một đồng học đáp.

“Các em xác định mình đang thanh tỉnh sao? Là cô giáo Lam cô vừa tiến hành cách xử phạt về thể xác nghiêm trọng đối với các em…” Hiệu trưởng nói với bọn họ một hồi, dường như sợ bọn họ nghe không hiểu lời của ông.

“Cô không có dùng cách xử phạt về thể xác chúng tôi” cả ba người đồng thời nhìn về phía cô, “Là trên người chúng tôi bị ngứa , cần cô giúp đỡ…”

“Này…” sắc mặt Hiệu trưởng trở nên rất khó coi, có chút khó có thể tin nhìn lên mặt của cả ba người.

Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, một lát sau cô nói, “Hiệu trưởng, tôi xin chủ động từ chức” nói xong, cô không nhìn bất cứ ai, xuyên qua đám người đi ra khỏi phòng luyện tập.

“Cô giáo Lam, Cô giáo Lam…” Phía sau truyền đến tiếng hiệu trưởng kêu to, cô bước càng nhanh hơn.

Lam Tĩnh Nghi đi ra tiệm thuốc mua thuốc, lại phân phó mẹ Trần mẹ làm một chút thực phẩm dinh dưỡng bổ dưỡng thân thể.

“Đau quá a… Địch, nghĩ không ra cô lại ác thế, cư nhiên hạ độc thủ như vậy…”

Nạp Lan Địch khẽ hừ một tiếng, xem như là trả lời.

Lam Tĩnh Nghi vịn trên nắm cửa, chỉ chần chừ trong chốc lát rồi đẩy cửa ra.

“Tôi giúp các cậu thoa thuốc” cô nhẹ giọng nói, đem hộp thuốc đặt lên trên giường.

Nạp Lan Luật nhìn cô từ trên xuống dưới, hai tròng mắt hẹp dài tà mị, “Cô giáo không hổ là người có kinh nghiệm, đánh một cái tát lại cho một viên đường, cô cảm thấy chúng ta ngây thơ như vậy sao?”

Lam Tĩnh Nghi không nói lời nào, mở hộp thuốc lấy ra nước thuốc.

Nạp Lan Địch lúc này mới ngẩng đầu, cô lập tức cảm giác được một cỗ băng lãnh nhìn chăm chú vào mình, thân thể cứng ngắt một chút, tay tiếp tục vội vàng.

“Ra” Nạp Lan Địch thanh âm không lớn, lại rất có uy lực. Tay cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn mặt hắn.

“Tôi nói ra” hắn nhíu mày, trong ánh mắt có cường ngạnh.

Cô đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Cô nghe được Nạp Lan Luật gọi điện thoại, hắn gọi điện thoại tìm bác sĩ Vương , bác sĩ riêng của nhà hắn.

Cô vô lực ngồi ở cửa, Trần mẹ không biết lúc nào đứng ở trước mặt cô.

“Tiểu thư, bữa tối chuẩn bị xong “

“Tốt, bác trở về đi, tôi sẽ gọi các thiếu gia dùng cơm” Trần mẹ gật gật đầu, nhẹ khom mình im lặng đi xuống lầu.

“Vào lúc nào rồi, còn giả vờ lãnh khốc, đem cô dọa sợ ” Nạp Lan Luật ngửa người trên giường, vì đụng tới vết thương, hắn nhăn lại mày.

“Em thì biết cái gì?”

“Đương nhiên hiểu rồi, anh sợ cô nhìn thấy cái mông rắn chắc xinh đẹp mông của mình bị đánh thành sưng đỏ sưng hồng ,bộ dáng xấu xí.. Ha, nguyên lai anh cũng có lúc sợ “

“Tiểu tử đáng chết, đây là em nói. Là ai gọi điện thoại gọi bác sĩ Vương “

“Em đương nhiên cũng muốn, nếu không làm sao biết anh cũng muốn như vậy” Nạp Lan Luật nhếch miệng cười.

Nạp Lan Địch trừng hắn liếc mắt một cái.

“Cái tên Lam Tứ kia thực sự rất đáng ghét…” Nạp Lan Luật nằm trên giường lẩm bẩm. Nạp Lan Địch vừa rồi còn cười khẽ , tròng mắt thoáng một cái liền lạnh.

Tích một tiếng, đánh thức Lam Tĩnh Nghi. Cô mở di động, nhìn tin nhắn trên màn hình: cô giáo, Lam Tứ muốn chết, cô mau tới! Cô cấp tốc chạy tới xem một lần đi.

Dãy số rất xa lạ, cô không biết là ai cho số của cô, mặc dù rất tức Lam Tứ, nhưng nhìn thấy tin tức này, trong lòng cô đột nhiên hoảng loạn lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.