Đạo Thiên

Chương 7: 7





Ngày tiếp theo, Đế Đạo Thiên chuyển sang thử luyện Phong Vân Kiếm, tốc độ của hắn không tính khó khăn như sức lực, lại được thêm Đế lực cường hóa đã nhanh chóng thực hiện được.
Đường kiếm liên tục chém ra, vung vẩy mọi nơi trong không gian phía trước mặt.

Cộng với âm thanh vù vù như gió thổi, chớp nhoáng hiển hiện tạo ra vô số ảo ảnh, lại khiến người ta đứng nhìn từ xa có cảm giác nhẹ nhàng không thôi, vô thanh vô tức.
Kiếm nhắm vào tảng đá thật lớn, sau khi kết thúc kiếm chiêu, trên tảng đá xuất hiện liên tục những lỗ thủng xuyên thẳng qua.

Đế Đạo Thiên có thể dùng mắt thường mà nhìn được khung cảnh phía sau tảng đá một cách rõ ràng.

Rồi hắn lại tiếp tục, lần này chuyển sang Kinh Lôi Kiếm lực bá đạo, một kiếm chém ngang mang theo áp lực giống như lôi điện.

Kiếm chưa tới lôi điện đã tới khiến cho tảng đá nứt toác từng mảng, cuối cùng thành kiếm chém qua một đường nhẹ nhàng cắt đôi làm hai.
Đá nổ tung thành những mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi, trên đó còn sót lại màu cháy đen cũng mùi khen khét bốc lên.

Cành cây trên tay hắn thay cho kiếm cũng một lần nữa nát vụn, không thể chịu nổi uy lực của kiếm chiêu.
“Cũng coi như học được chút bề ngoài.

Nhưng so với Tứ Quý Kiếm thì cao thâm hơn không ít, ta có lẽ cũng có thể hoàn thiện hoàn chỉnh được nó rồi!” Đế Đạo Thiên lặng lẽ bước đi về lại thư viện, hai tay chắp sau lưng vô cùng tịch mịch.
Qua thêm bảy ngày nữa, Đế Đạo Thiên chìm đắm trong tu sửa bí tịch kiếm pháp, say mê đến không biết trời đất.

Cũng may là mấy ngày này không ai đến quấy rầy, cho hắn thời gian hoàn hảo để làm việc.
“Cuối cùng cũng xong! Tứ Quý Kiếm hoàn thiện do ta tự tay tu sửa không biết sẽ thế nào đây?” Đế Đạo Thiên vui mừng cầm lên một cuốn sách mới tinh.

Trong đó, hắn đã ghi chép lại toàn bộ một lần Tứ Quý Kiếm, thậm chí có chỗ còn chỉnh sửa theo Kinh Lôi Kiếm để có uy lực mạnh hơn một phần.

Hắn quyết định tự mình đi thử nghiệm, liền mang theo bí tịch chạy ra phía sân sau của thư viện luyện tập.
Lần này vẫn là một cành cây dài, hắn dùng như vậy đã quen nên cũng không mấy quan tâm đến lắm.

Dù sao đây cũng chỉ là diễn tập, nếu dùng một thanh kiếm chân chính sợ rằng sẽ phát huy uy lực của kiếm chiêu đến mức oanh động xung quanh mất.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Một năm có bốn mùa thay nhau luân chuyển, mỗi mùa lại có đặc điểm khí hậu khác nhau.

Mà Tứ Quý Kiếm lại dựa trên đó mà sinh ra, gồm năm chiêu là Lệ Vũ, Chước Hỏa, Phong Tàn, Băng Sương và cuối cùng là kết hợp cả bốn chiêu trước đó- Tứ Quý Chuyển”
“Mà chiêu thức cuối cùng khi thành thạo còn có thể mang đến cảm giác như thực sự có bốn mùa đang diễn ra, vạn vật xung quanh cũng bị ảnh hưởng mà biến ảo khó lường.

Xem ra cũng là một kiếm pháp tốt! Để ta thử xem sao?”
Đế Đạo Thiên nhắm mắt tập trung một hồi, trong quá trình tu sửa kiếm pháp, hắn cũng đã tiện tay đem nó tìm hiểu kỹ càng.

Chỉ có điều muốn hoàn toàn nắm giữ Tứ Quý Kiếm thì cần phải sở hữu cả bốn loại lực lượng nước, lửa, gió và băng.
Vốn dĩ người bình thường chỉ có một loại Linh mạch với một loại thuộc tính nên cũng chỉ có thể chọn một chiêu trong đó.

Nhưng đối với Đế Đạo Thiên, Đế lực của hắn có thể chưởng khống mọi loại lực lượng khác, đồng thời bao trùm lên tất cả.

Từ đó hắn có thể dùng Đế lực mà diễn hóa ra vô vàn loại lực lượng khác nhau.

Phẩm chất cùng cường độ các loại lực lượng diễn hóa từ Đế lực cũng sẽ mạnh hơn bình thường.
Cành cây trên tay hắn dần dần xuất hiện những luồn khí mờ nhạt, Đế lực đang bám trên đó và diễn hóa ra nước.


Chiêu đầu tiên Lệ Vũ chính là giống như mưa ngày xuân, mưa nhỏ và chậm nhưng thẩm thấu thật sâu vào vạn vật phía dưới nó.
Chỉ thấy Đế Đạo Thiên vung kiếm đâm ra, cảm giác giống như mưa phùn, từng hạt mưa nhỏ li ti bay xuyên qua mọi vật, thấm đẫm vào bên trong bất chấp kháng cự.

Kiếm thứ hai tiếp tục chém ra, lần này mang theo nhiệt hỏa cực độ, nóng chảy mọi thứ nó nhắm đến, lại kèm theo ánh sáng chói chang phát ra từ ngọn lửa khiến mắt nhìn vào phải nheo lại.

Tiếp tục đến kiếm thứ ba, gió thổi nhẹ nhàng nhưng mang theo ý cảnh thu tàn là rụng khiến xung quanh cây cỏ khô héo quằn quại, mất đi sinh cơ.

Tiếp đó lại đến Băng Sương, khí lạnh tràn về mang theo sương mù mờ mịt, mọi thứ lại chìm trong tĩnh lặng giống như bị mùa đông kìm hãm, không chút động đậy, chỉ có duy nhất kiếm và người dùng kiếm là thoải mái vung vẩy bay lượn.
Hết chiêu thứ tư, cành cây đã không chịu nổi Đế lực gia trì mà tan vỡ ra.

Còn bản thân hắn cũng lăn đùng ra thở hồng hộc, không thể thi triển thêm chiêu cuối cùng được nữa.
“Nhưng có vẻ ta tu sửa đã hoàn thành rồi, cũng không cần thử nghiệm chiêu cuối ngay lúc này làm gì.

Dù sao cũng làm gì có ai có đủ bốn loại thuộc tính giống như ta đâu?” Đế Đạo Thiên lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng chạy lại đi tắm, người hắn lúc này đổ đầy mồ hôi, toàn thân nhem nhuốc, ai nhìn thấy chắc chắn sẽ coi giống như ăn mày.
Ba ngày sau, Vân Nhu cùng với Lâu Dạ Phong đã tới để lấy Tứ Quý Kiếm.

Trải qua Vân Nhu diễn luyện thử một lần theo diễn giải của Đế Đạo Thiên và thành công chiêu thức Chước Hỏa, Lâu Dạ Phong vô cùng kinh ngạc đồng thời hoàn toàn nể phục Đế Đạo Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đạo Thiên sư đệ, hôm nay liền chuyển tới thư viện nội môn đi! Ở đó, lợi ích ngươi nhận được sẽ cao hơn nhiều lắm.


Hơn nữa còn có thể được trưởng lão Tàng Kinh Các chú ý tới, thu nhận làm môn hạ dưới trướng thì thật là địa vị khó tả nổi.” Lâu Dạ Phong vui vẻ mở miệng, hắn vẫn sẽ giữ đúng hứa hẹn với Đế Đạo Thiên, nhưng trong thâm tâm lại cảm khái.

“Nếu như hắn có thể tu luyện thì không biết còn kinh khủng đến thế nào?”
Nhưng đáng tiếc, trong cái nhìn của Lâu Dạ Phong thì Đế Đạo Thiên mặc định là cuộc đời bình phàm, không thể có thay đổi gì cả.

Trước đến nay hắn cũng chưa nghe người nào không có Linh mạch lại có thể tu luyện cả.
Ba người vui vẻ cùng nhau định tiến tới thư viện nội môn để sắp xếp vị trí cho Đế Đạo Thiên.

Nhưng ngay khi vừa mới ra khỏi cửa, bọn họ lại bị một bóng người chặn lại, nhìn khí thế có vẻ đang có tâm trạng rất xấu.
Đế Đạo Thiên nhìn thấy người này, lại quay sang nhìn Vân Nhu thì đã thấy biểu cảm của nàng tỏ ra bất đắc dĩ.

Thấy vậy, hắn liền mở miệng trước nói: “Diệp sư huynh, ngươi lại muốn đến mượn sách hả? Nhưng từ hôm nay ta sẽ chuyển sang nội môn rồi, nếu huynh muốn có thể trực tiếp tới đó cũng được.”
Ánh mắt Diệp Vô Trần liếc sang nhìn hắn nhưng có vẻ không quan tâm, lại liếc sang nhìn chằm chằm Vân Nhu, giọng nói đầy tức giận: “Vân Nhu sư tỷ, tại sao ngươi không giúp đỡ Ôn Thủy? Chẳng phải ban đầu nói nàng là biểu muội của mình sao? Tại sao lại để nàng ấy cho kẻ gian hãm hại? Còn tên Lâu Dạ Phong kia nữa, chính hắn là kẻ hãm hại Ôn Thủy, tại sao ngươi lại đi theo hắn? Mau trả lời ta!”
Diệp Vô Trần nói lời này để cho Đế Đạo Thiên đứng bên cạnh trợn mắt há hốc, không nghĩ tới Diệp Vô Trần lại can đảm như thế.

Bản thân chỉ là đệ tử nội môn hết sức bình thường nhưng dám đi thách thức đệ tử hạch tâm đứng đầu.

Hắn quay sang chú ý thì cũng lại kinh ngạc là Lâu Dạ Phong cùng với Vân Nhu không hề nói gì, bọn họ chỉ đứng đó im lặng mà nghe.
Sau khi Diệp Vô Trần nói xong, vẫn tỏ ra vô cùng tức giận nhìn chằm chằm đối phương thì lúc này, Lâu Dạ Phong mới chậm rãi đáp, trong giọng nói có vẻ như bất đắc dĩ: “Diệp sư đệ, ta đã nói bản thân không hề có ý định gì hết.

Ta chỉ một lòng với Vân Nhu mà thôi.

Còn về chuyện của Ôn Thủy đó, ngươi hãy tự mình xem xét lại đi! Nàng ta không có như ngươi nghĩ, ngây thơ hồn nhiên như vậy!”
Nói xong lời này, Lâu Dạ Phong mạc kệ Diệp Vô Trần có quan tâm hay không, hắn lấy ra một tấm kim thiết lấp lánh được tạo nghệ tinh xảo, hoa văn đường nét rõ ràng ra do bậc thầy làm ra.

Tấm kim thiết này giống như dùng để đứng lên, chỉ thấy Lâu Dạ Phong kéo tay Đế Đạo Thiên đứng bên cạnh đồng thời một bên khác ra hiệu cho Vân Nhu tiến đến.
— QUẢNG CÁO —

Event
Một màn sáng bao bọc xung quanh ba người từ trong kim phiếm xuất hiện.

Lâu Dạ Phong nhanh chóng điều khiển nó bay lên không trung, di chuyển với tốc độ khó tin trong chớp mắt đã rời xa nơi này.
“Đáng chết! Lâu Dạ Phong, Vân Nhu, các ngươi quá coi thường người khác rồi! Cứ đợi đó cho ta! Ôn Thủy, ta sẽ giúp ngươi tìm lại công đạo.” Diệp Vô Trần ngước mắt nhìn theo Lâu Dạ Phong bay đi, cơn tức trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm.

Nhưng hắn không có dại mà thách thức đối phương thêm nữa, lời nói thế nào cũng chỉ là vô ích nếu hắn là kẻ yếu.
Diệp Vô Trần lặng lẽ bước đi rời khỏi cửa thư viện, hắn hướng về nơi ở của bản thân, khoanh chân ngồi xếp bằng trên chiếc giường.

Bên ngoài cửa đã khóa chặt, mà bên trong phòng, Diệp Vô Trần lấy ra một viên châu hình giống như con mắt yêu dị.
“Thứ này đã hấp thu của ta không biết bao nhiêu là tu vi rồi.

Đến lúc ngươi nên trả lại cho ta đi!” Diệp Vô Trần nắm chặt viên châu, ý định bóp nát nó ra.
Ban đầu khi đạt được thứ này, chính hắn cũng tự coi như đó là bảo vật, là cơ duyên của bản thân nên mặc kệ cho nó hút đi tu vi của mình.

Nhưng thời gian trôi qua cũng được gần mười năm rồi, tu vi của hắn đáng nhẽ ra phải không kém gì Lâu Dạ Phong thì lại trì trệ không tiến.

Đã thế, Linh mạch của hắn vốn dĩ phải là Địa phẩm song mạch nhưng thế nào cũng bị viên châu hút xuống còn bán phàm phẩm, gần như phế vật Đế Đạo Thiên.
Nhưng bỗng nhiên, lúc này trên viên châu phát ra ánh sáng mãnh liệt, ánh sáng hóa thành hư ảnh một con rồng cuộn tròn đang nằm ngủ say.

Con rồng bỗng mở mắt ra, nó nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Trần sau đó gầm lên, thân thể cuộn tròn dần dần duỗi ra sau đó lao nhanh chui vào trong cơ thể của hắn.
“Aaaaa…!” Diệp Vô Trần gào thét trong đau đớn.

Hắn cảm giác như cơ thể của mình nứt ra thành từng mảnh, mọi đường gân cốt kinh mạch đều đang tan vỡ và biến mất.

Dòng áu trong người cũng sôi trào lên, nhiệt độ kinh khủng khiến cho thân thể hắn đỏ bừng, đến không khí bên ngoài ở gần hắn cũng bốc lên khói nghi ngút..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.