Đạo Thiên

Chương 17: 17





Lưu Thông cũng từng là kẻ làm ăn, hắn chỉ cần quan sát kỹ một chút là có thể nhận ra được sự khác biệt của Đế Đạo Thiên, cho dù có là phàm nhân đi chăng nữa.

Đầu tiên là việc Đế Đạo Thiên gia nhập Thái Vân tông, ít nhiều cũng sẽ học được một vài bản lĩnh.
Thứ hai là nhìn vào cách nói chuyện, từ đầu Lưu Thông cũng là có ý thử hắn một chút, cách nói chuyện cũng có thể cho thấy được bản chân thực sự của một người dù họ có cố gắng giấu diếm đi chăng nữa.
Thứ ba và cũng là cuối cùng, sự thật hiển hiện ở ngay trước mắt, lúc này chỉ cần nhìn vào Đế Đạo Thiên thôi, Lưu Thông cũng có thể cảm giác được sự áp bách từ sâu tận thâm tâm.
Hắn lựa chọn cúi đầu, cũng lựa chọn đặt cược vào Đế Đạo Thiên để đổi lấy ba đứa con của mình.

Vốn dĩ ngay từ đầu Lưu Thông cũng đã không có chút lòng tin nào đối với Văn Thế Hào.
Hắn chọn Đế Đạo Thiên chỉ cần một lí do duy nhất, Đế Đạo Thiên lúc này đã không còn là phàm nhân nữa, hắn trở thành tu sĩ tức là chứng tỏ bản thân có quyền sinh sát đối với bất cứ tên phàm nhân nào.

Ít nhất thì đó cũng là suy nghĩ của tất cả những con người thấp kém như Lưu Thông, với cả Văn Thế Hào cũng không ngoại lệ.
“Ta cũng không phải ác nhân, cũng không phải không hiểu đạo lý tình cảm.

Nhưng đồng thời cũng biết phân biệt thù hận rõ ràng.

Kẻ động đến ta không thể bỏ mặc, nhưng ta cũng không muốn phải ra tay giết ngươi!” Đế Đạo Thiên chậm rãi mở miệng, tay cầm lên chén trà uống vào một ngụm.
Lưu Thông vội vàng cầu khẩn: “Công tử đại lượng, ta không mong ngài tha thứ, chỉ mong ngài lấy cái mạng này sau đó bớt ra chút sức lực một lần, cứu lấy ba đứa con của ta.

Bọn chúng thường ngày được ta dạy dỗ lễ phép giáo điều chuẩn mực, sau đó nhất định sẽ sống trả ơn lại công tử thay ta! Cầu xin ngài!”
Thấy hắn cầu khẩn như vậy, Đế Đạo Thiên lập tức đứng lên, nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Bọn hắn đều là người của Văn Thế Hào?”
“Đúng vậy, toàn bộ đều là binh lính triều đình do Văn Thế Hào phái đến.

Một phần cũng là để kiểm soát nô tài!” Lưu Thông vội vã vừa bò vừa xoay người ra cùng với hắn, giọng nói vẫn rất thành khẩn.
“Đứng lên cho ta! Sau đó dẫn ta đi tìm Văn Thế Hào một chuyến!” Đế Đạo Thiên chợt nói.

Cũng không đợi cho Lưu Thông kịp phản hồi, một luồng linh lực đã xuất hiện bao bọc xung quanh cơ thể hắn và kéo hắn đứng dậy.
“Công tử…Ngài thực sự tha cho ta sao?” Lưu Thông vẫn không dám tin, chỉ với một chút thủ đoạn nhỏ như thế thôi cũng đã khiến người trần mắt thịt như hắn khó lòng bình tĩnh nổi.

Trong thâm tâm lại càng thêm nhiều hi vọng để chờ mong.

Hai người cùng nhau bước ra bên ngoài, đồng thời đã thấy đám binh lính đang đứng canh chừng nghiêm ngặt xung quanh.

Trông thấy Đế Đạo Thiên bước ra vô tư, trên người cũng đã gỡ xuống còn sắt, tên giáp bạc cầm đầu lập tức quát lên: “Lưu Thông, sao ngươi dám thả hắn?”
Nhưng còn chưa kịp đợi phản hồi, hắn đã thấy Đế Đạo Thiên nhìn mình một cách lạnh lùng, đôi mắt bạc đó mang đến cảm giác rét lạnh thấu xương.
Đế Đạo Thiên chỉ một tay ra, trước mặt liền ngưng tụ trăm loại binh khí lấp lánh kim sắc.

Mỗi cái đều giống như thần binh lợi khí nghe theo sự điều khiển của hắn, lập tức lao đến nhắm vào tất cả những tên binh lính xung quanh.
Sức mạnh thần binh ngưng tụ từ Đế nguyên vô cùng khủng bố, lại cộng thêm Sát Phạt Chi Thuật khiến cho chúng được phát huy hết khả năng, nhẹ nhàng xuyên qua mọi địch thủ.

Tên cầm đầu mặc giáp bạc cùng tất cả những tên khác đều giống như rau củ, để mặc cho thần binh cắt chém thành mảnh nhỏ.
Chỉ có Lưu Thông đứng phía sau lưng, mặt cúi gằm hết cỡ, hai tay nắm chặt vào nhau đồng thời chân run lẩy bẩy giống như sắp ngã.

Hắn chưa từng trông thấy cảnh tượng như vậy bao giờ cả, sức mạnh của Đế Đạo Thiên trong mắt hắn lúc này chắc chắn chỉ có hai chữ để hình dung, đáng sợ!
— QUẢNG CÁO —
Event
Tiếp theo đó, Đế Đạo Thiên khẽ thôi thúc Tử Vi Thâu Mệnh Thuật, hắn lập tức cảm thấy được một luồng lực lượng khí số rất nhỏ, chỉ như một sợi tơ mỏng đang chui vào cơ thể.

Mà bắt nguồn của sợi chỉ đó lại chính là Lưu Thông, lúc này hắn đang rất sùng kính Đế Đạo Thiên, sự sùng kính này vừa có sợ hãi lại cũng đồng thời là tin tưởng hoàn toàn.
“Ta đoán không sai, dùng cách này để thu lấy khí số cũng gần giống như thu lấy nhân tâm.

Tu luyện Đế Kinh tức là đi theo Đế Đạo, thu phục dân tâm cũng từ đó khiến cho khí mệnh đế vương sung mãn.”
Đế Đạo Thiên thả lỏng người, rồi lại chậm rãi bước đi tiếp.

Hắn cùng với Lưu Thông mỗi người một ngựa theo sự chỉ dẫn của Lưu Thông chạy tới Văn Vương Phủ, nơi ở của Văn Thế Hào.
Gia đình Đế Mãnh, cha nuôi Đế Đạo Thiên thuộc trấn Thanh Bình, mà trấn này phụ thuộc vào Hải Thượng châu, địa bàn quản lý của vương gia Văn Thế Hào.

Văn Vương Phủ lại nằm bên trong thành Hải Thượng, một nơi rộng lớn và tràn đầy uy thế vương hầu.
Đứng trước Văn Vương phủ lúc này là hai người Đế Đạo Thiên, hắn nhìn quanh một hồi, thấy chỉ có hai tên lính gác cổng sau đó mới bước vào.


Mỗi bước chân lúc này lại thả ra đế vương khi khí khiến cho hai tên gác cổng trông thấy hắn mà lập tức kinh hãi, mắt nhìn giống như đang đối diện với đế vương.
“Thằng nhóc này là ai? Sao lại có cảm giác như đang đối mặt với hoàng thượng? Không lẽ là vị hoàng tử nào đó sao?” Hai tên linh sợ hãi không dám bước ra ngăn cản, thậm chí còn tự động ra mở cửa cho Đế Đạo Thiên bước vào trong.
Hắn đi vẫn cực kỳ bình tĩnh, thẳng tiến tới chính điện rồi ngồi chễm trệ trên ghế chủ tọa, giọng nói lúc này như thần âm vang khắp: “Gọi Văn Thế Hào ra đây gặp ta!”
Nghe thấy âm thanh như sấm rền này, từ bên trong một biệt viện tràn ngập hương hoa thơm lừng, tiếng cười của một đám mỹ nhân đột nhiên ngừng lại, sau đó ánh mắt nam tử bỗng tỏ ra kinh ngạc: “Là ai đến Vương phủ ta? Uy thế như này, chẳng lẽ là tiên nhân sao?”
Người nói chính là Văn Thế Hầu, trông hắn còn khá trẻ, gương mặt vàng vọt như có bệnh nhưng ngược lại thân thể lộ ra cực kỳ lực lưỡng.

Hắn nhanh chóng mặc lên vương bào, chạy ra khỏi biệt viện sau đó tiến đến chủ điện.
Khi đến nơi, hắn trông thấy người ngồi đó thực ra lại là một thiếu niên không hơn không kém, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả con trai hắn Văn Tương Lâm, hiện tại đã làm tướng quân trong triều.
“Người tới là ai? Không lẽ là Huyền Sơn phái xuống sao?” Văn Thế Hào nhìn thiếu niên mở miệng, trong mắt hắn, người này rất có thể là tu sĩ tới từ Thái Vân Tông.
“Ta là Đế Đạo Thiên, nghe nói ngươi muốn bắt ta đúng không?” Đế Đạo Thiên một tay nâng chén trà, một tay phe phẩy quạt.

Miệng nhếch lên khẽ cười, mắt bạc giống như nhìn xuyên thấu tâm can đối phương rồi nói chuyện.
Văn Thế Hào lập tức cảm nhận được áp lực kinh khủng khiến cho tâm thần rung trấn, hai chân run run vô lực ngã khụy xuống đất.

Hắn lại ngước lên nhìn Đế Đạo Thiên mà kinh hoảng.

“Chẳng phải nói hắn chỉ là tên trông coi thư viện bình thường thôi sao? Khí thế này, đến ngay cả sứ giả Thái Vân Tông lần trước ta gặp ở trong cung cũng không có nổi.”
Nghĩ như vậy, rốt cuộc hắn cũng biết bản thân lúc này cùng đường nên lập tức quỳ sát đất cầu xin: “Công tử..à không, tiên gia, tất cả đều là hiểu lẩm.

Ta vỗn dĩ còn đang định tìm tới Đế Mãnh lão gia xin lỗi, chỉ tại tên thuộc hạ không hiểu chuyện tự ý điều khiển, mong tiên gia cho ta cơ hội chuộc lỗi!”
Văn Thế Hào lập tức nghĩ ra biện pháp, đổ tất cả tội lỗi trên đầu một tên thuộc hạ nào đó của mình.

Hắn cũng không nghĩ thiếu niên như Đế Đạo Thiên, dù có bản lĩnh thần thông cái thế cũng chưa chắc có được định lực tâm tư sâu đến đâu.

Chỉ là hắn chợt xanh mặt lại khi thấy một người khác bước ra từ phía sau, người này nhìn hắn với ánh mắt đầy hận thù, chính là Lưu Thông.
— QUẢNG CÁO —
Event

Hắn nhìn Văn Thế Hào, giọng đầy căm hận: “Tên khốn nạn nhà ngươi! Miệng lưỡi giảo hoạt không thua gì rắn độc.

Nói cho ngươi biết, công tử đã biết được toàn bộ sự thật rồi, đừng mơ tưởng!”
Lưu Thông nói xong, hắn cũng không dám to tiếng thêm nữa nên đã nhanh chóng lui xuống phía sau, chỉ giữ ánh mắt hả hê nhìn chẳm chằm Văn Thế Hào, chờ đợi hắn bị xử lí.
“Ngươi cũng thấy rồi đấy! Đoán xem ta nên làm gì lúc này đây?” Đế Đạo Thiên đặt chén trà xuống, chậm rãi hỏi.
“Tiên gia, cầu xin tha mạng! Ta nhất định sẽ tìm mọi cách để chuộc tội, chỉ cần tiên gia cho ta cơ hội, bất cứ yêu cầu nào ta cũng sẽ không từ!” Văn Thế Hào bây giờ đã rơi vào góc tường, chỉ còn cách hết sức cầu xin, đưa ra mọi thứ giá trị nhất mà bản thân hắn có.
Đế Đạo Thiên nghe vậy, khẽ cười một chút sau đó nói: “Đầu tiên, đem ba đứa con của Lưu Thông quay trở lại đây, hoàn hảo không chút tổn hại nào!”
Văn Thế Hào nghe thấy vậy, lập tức gật đầu lia lịa, sau đó bò ra bên ngoài hô hào cho người hầu chạy đi làm việc.

Chờ đợi gần nửa buổi sau, hai chân Văn Thế Hào đã quỳ đến thâm tím, nhưng hắn không dám có chút dị động nào, mặt luôn luôn cúi thấp xuống dưới chờ đợi, trong lòng thầm cầu mong.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên âm thanh gọi vào kèm theo sự nghẹn ngào khó tả: “Cha, người có chuyện gì không? Người của Vương gia tại sao lại thả chúng ta về?”
Thiếu nữ xinh đẹp chạy vội vào bên trong, theo sau là hai thanh niên dáng vẻ phổ thông cũng rất nóng lòng.

Khi thấy Văn Thế Hào lại đang quỳ gối trước mặt một thiếu niên rất trẻ, cả ba người lúc này đều không có gì có thể nói thành lời được nửa.

May mắn, bọn hắn trông thấy Lưu Thông đứng phía sau, nhìn bọn hắn với vẻ mặt tươi cười hạnh phúc thì cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
“Ba đứa, mau quỳ xuống đa tạ công tử! Chính ngài đã rộng lượng cứu giúp ta cùng các ngươi lần này!” Lưu Thông vội vã mở miệng, chỉ sợ ba đứa con của mình lỡ nói ra lời vô lễ gì.
Nhưng có vẻ cả ba cũng đều rất am hiểu tình hình, lập tức nhanh chân quỳ xuống cảm tạ trước mặt Đế Đạo Thiên, miệng thì liên tục không ngớt những câu ơn nghĩa lớn lao.
Bọn họ chịu bao nhiêu khó khăn khi phải xa nhà? Phải chịu bao nhiêu tủi nhục ức hiếp do đám người của Văn Thế Hào gây ra? Tất cả mọi thứ lúc này đều được chính thiếu niên ân nhân trước mắt cứu giúp, khiến bọn hắn có thể đoàn tụ trở lại thành một gia đình.
Đế Đạo Thiên lúc này thì không quan tâm lắm, hắn lại đang tập trung thu lấy từng sợi khí số nhỏ nhoi từ đám người này.

Nhưng khiến hắn ngạc nhiên chính là, khí số trên người thiếu nữ kia đột nhiên tăng mạnh từ lúc bước vào đây, đã gần bằng một nửa so với đám người Vân Nhu hay Lâu Dạ Phong và vẫn đang kéo lên nhanh chóng.
Đồng thời lượng khí số mà hắn nhận được cũng nhiều hơn, hình thành nên một sợi dây to bằng ngón tay cái truyền vào người hắn, tăng lên Tử Vi Thâu Mệnh Thuật tầng thứ hai.
“Nữ nhân này khá đặc biệt! Không lẽ lại là một kẻ giống như Hùng Ngưu có được thiên phú nào đó sao? Nếu vậy chẳng phải quá khác thường đi! Không khéo lát nữa quay về gặp cha mẹ lại bỗng phát hiện ra bọn họ cũng là khí số kinh người như vậy cũng nên!” Đế Đạo Thiên có vẻ khó tin.
Khắp nơi trong Thái Vân Tông không có nổi mấy kẻ mang khí số mạnh mẽ như thế, đằng này loanh quanh chốn phàm trần như hắn lại bắt gặp được một kẻ, lại cũng ngây thơ không có biết mình ra sao.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Có khí số như thế mà bỏ lại đây thì thật phí phạm.

Mang theo bên mình có thể tùy thời mà thu lấy khí số cho bản thân.

Quyết định vậy đi!” Đế Đạo Thiên nhìn chằm chằm thiếu nữ, ánh mắt bạc vô cùng đơn thuần, người ngoài nhìn lại sẽ không hề nghĩ hắn có tâm tư gì khác lạ.
Thiếu nữ cảm nhận được ánh mắt đó của hắn, không hiểu sao trong lòng chợt hiện lên run rẩy lo lắng.


Nàng không dám nói lời nào cả, nhưng sau đó lại thấy hắn nói: “Ngươi tên là gì?”
Được Đế Đạo Thiên hỏi tên, Lưu Thông bên cạnh cũng chợt hồi hộp, ánh mắt ra hiệu cho con gái nhanh chóng.

Thiếu nữ khẽ giật mình, nhưng sau đó liền trả lời: “Tiểu nữ Lưu Giang Sở! Cảm tạ công tử cứu mạng!”
Lưu Giang Sở ngước mặt lên nhìn, gương mặt tròn trịa, má hồng phơn phớt.

Đôi mắt lấp lánh như ngọc châu, bên trong xanh thẳm như nước mặt hồ.

Lúc này, Đế Đạo Thiên nhìn kỹ mới thấy khí chất của nàng đúng thật rất là khác so với những kẻ xung quanh, thậm chí có đôi phần lung linh quý phái, bên trong ẩn giấu sự mạnh mẽ vô song.
“Ta thấy ngươi thiên phú không tồi! Có muốn tu luyện không?” Đế Đạo Thiên chợt mở miệng.

Mà lời hắn nói giống như sóng lớn ầm ầm, đột nhiên ập tới khiến cho tất cả mọi người ở đây rung động.
Tu luyện tức là có cơ hội thành tiên, cũng tức là thân phận cùng địa vị một bước lên mây.

Cũng giống như Đế Đạo Thiên hiện tại, từ một công tử phú nhị đại phàm trần bỗng nhiên đứng trên cả hoàng đế của một vương quốc như bọn hắn.
Lưu Giang Sở nghe thấy lời này, tâm thần cũng đang loạn, nàng không dám tự ý trả lời mà lại nhìn lên xem ý kiến của cha mình.

Lưu Thông trông thấy vậy, hắn cũng không dám tin mà quay sang hỏi Đế Đạo Thiên: “Công tử, ngài nói thật sao?”
Hắn không từng nghĩ đến con gái có khả năng trở thành tu sĩ gì cả, đừng nói chi đến là thiên phú tốt như Đế Đạo Thiên nói.

Tuy vậy, dù thế nào thì lời nói của hắn vừa rồi cũng chứng tỏ Đế Đạo Thiên có lẽ muốn thu Lưu Giang Sở, vậy cớ gì mà không đồng ý? Lưu Thông vội vàng khẽ gật đầu với nàng.
Lưu Giang Sở thấy thế, chần chờ một hồi sau đó trực tiếp gật đầu, lời nói cung kính: “Đa tạ công tử, nếu được như ngài nói, ta rất sẵn lòng!”
Đế Đạo Thiên mỉm cười, sau đó phát tay hình thành lực lượng kéo nàng đứng dậy, bảo đi tới bên cạnh bản thân, đứng nghiêm chính phía sau lưng.
“Văn Thế Hào, từ giờ Lưu Giang Sở đi theo ta tu luyện! Còn ngươi nên biết phải làm gì đúng không? Thực ra khi trước, ta cũng thấy thương đoàn nhà mình phát triển có chút chậm rãi, liệu bây giờ có cách nào nhanh hơn không?” Hắn bắt đầu quay sang chú ý tới Văn Thế Hào nói.
Văn Thế Hào lập tức gật đầu, mặt vội vã đáp lại: “Tất nhiên là có cách! Thương đoàn sau này nhất định sẽ phát triển nhanh chóng, thậm chí đứng đầu thương nghiệp Viên Lâm vương triều.”
Sau đó, Đế Đạo Thiên cũng không làm khó hắn nữa, thay vào là yêu cầu Văn Thế Háo sắp xếp cho hai đứa con trai Lưu Thông một vị trí trong Vương Phủ, đồng thời biến hắn thành chỗ dựa cho thương đoàn nhà mình sau này khi hắn rời đi.

Đế Đạo Thiên chỉ muốn quay lại đây thăm nhà một lần cuối mà thôi, hắn không thể suy nghĩ quá nhiều đến nơi này được nữa.

Cha mẹ nuôi của hắn cũng đã già, hắn định sẽ cho Lưu Thông kế nghiệp thương đoàn thay hắn.

Bản thân thì đã bước vào một thế giới khác, không thể mãi quan tâm đến nơi này được nữa.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.