Lúc này, Đường Tố Tố cũng đường đường chính chính thừa nhận: "Ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Thượng Thanh tông, hắn còn sống nói không chừng ngày nào đó sẽ bị người ta lợi dụng, tạo thành nội loạn cho Thượng Thanh tông, có một số việc không nên liên tục kéo dài, nếu không chính là hậu hoạn!"
La Nguyên Công bước từng bước đến trước mặt bà ta. "Vì muốn tốt cho Thượng Thanh tông? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra vừa rồi là ai giật dây? Nhà họ Tống rõ ràng muốn nói cho ngươi biết, họ đã biết chuyện tốt mà ngươi làm, nhà họ Tống công khai tuyên bố chuyện này ra ngoài, chính là muốn nói cho ngươi biết, họ đã không còn nợ Thượng Thanh tông cái gì, sẽ không giữ lại thể diện gì nữa! Tống Thư chỉ có mỗi một đứa con trai thôi, ngươi cảm thấy nhà họ Tống sẽ từ bỏ ý đồ ư? Ngươi đã rước lấy rắc rối lớn cho Thượng Thanh tông thì có!"
Gương mặt Đường Tố Tố vặn vẹo, đột nhiên rống lên một tiếng: "Ta cũng không muốn như vậy, ai ngờ tên phế vật ngu xuẩn kia, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong chứ!"
Bốp! La Nguyên Công phất tay, chính là một cái tát quất lên mặt bà ta.
Đường Tố Tố ôm mặt lui hai bước, nhìn lão chằm chằm. "Huynh dám…"
La Nguyên Công quát lên một tiếng cắt ngang: "Một tát này là đánh thay sư phụ!"
Đường Tố Tố ấp úng đanh mặt mím môi, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn không thốt ra, thật sự là bà ta đuối lý, nói cái gì cũng đều đuối lý!
La Nguyên Công xoay người nhìn về phía Đường Nghi. "Chưởng môn, đã đến lúc nên suy xét từ bỏ cơ nghiệp của Thượng Thanh tông tìm nơi ẩn nấp tránh họa. Nếu còn canh giữ ở đây, sớm muộn gì cũng gặp phải họa diệt môn, trốn đi giữ lại chút căn cơ, còn có thể đợi cơ hội ngày sau!" Dứt lời chắp tay, xoay người nhanh chân bỏ đi.
Đường Tố Tố nhìn theo bóng lưng lão rời đi, gầm thét: "Không được! Nơi này là tâm huyết nhiều đời của Thượng Thanh tông ta, quyết không thể dễ dàng buông bỏ!"
Tô Phá cũng nhẹ nhàng xoay người bỏ đi.
Đường Nghi đứng im lặng trong điện, Đường Tố Tố nắm chặt hai tay, dáng vẻ tức giận đến run lẩy bẩy.
…
Phía sau núi, một ngọn núi đá trơ trụi, trong thạch động giữa sườn núi, Ngụy Đa ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm đầu, vẻ mặt căm giận phẫn uất.
Đồ Hán ở bên cạnh nhìn, Tô Phá thì từ từ thuật lại hàng loạt chuyện xảy ra gần đây, nhưng không nói tới chuyện có thể nhà họ Tống muốn trả thù Thượng Thanh tông.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Ngụy Đa lo lắng lắp bắp nói: "Quy… Quy củ là… là… hơi cứng nhắc… Nhưng quy củ… là… là quy củ, nếu xem thường… phá hỏng quy củ… thì… chính là lúc tai họa bắt đầu!"
Tô Phá gật đầu: "Nhưng lúc đó con cũng nhìn thấy ý kiến của toàn bộ đệ tử Thượng Thanh tông, không ai đồng ý để một thiếu niên cái gì cũng đều không hiểu làm chưởng môn, dựa vào sức của một mình con là không ngăn cản được. Hiện giờ Ngưu Hữu Đạo ra ngoài một mình, ta sợ nó sẽ gặp nguy hiểm, con có chấp nhận đến bảo vệ nó không?"
Ngụy Đa đột nhiên đứng lên, liên tục gật đầu: "Đệ tử đồng… đồng ý!”
Mặt Tô Phá lộ vẻ khen ngợi: "Được! Ta sẽ tạm thời điều chỉnh đệ tử phòng thủ ở trạm gác ngầm, trong vòng nửa canh giờ nơi khe sâu Bắc Sơn bên kia sẽ không có ai, con hãy rời đi từ nơi đó. Dưới tảng đá trắng trong sơn cốc kia là tay nải đã chuẩn bị sẵn cho con, con mang theo lên đường dùng đi!”
"Dạ!" Ngụy Đa chắp tay thưa vâng, gần như không cần suy nghĩ nhiều đã đi.
Tô Phá và Đồ Hán đợi đến khi Ngụy Đa ra khỏi hang đá, không còn thấy bóng người nữa. Đồ Hán nhìn về phía Tô Phá đứng bên cạnh, nói: "Trưởng lão, Thượng Thanh tông đối xử với Ngưu Hữu Đạo như vậy, Ngụy Đa đi chỉ sợ Ngưu Hữu Đạo chưa chắc đã cảm kích."
Tô Phá nói: "Không cần hắn cảm kích làm gì, bây giờ bất kì lúc nào Thượng Thanh tông cũng có thể gặp phải bất trắc. Ngụy Đa là một người trung nghĩa, một khi Thượng Thanh tông gặp rắc rối, nó chắc chắn sẽ tử chiến đến cùng, cũng sẽ không giống như người khác nghĩ cách cầu sinh bừa bãi, ta không muốn thấy người trung nghĩa như nó hi sinh vô ích, ta không nói như vậy thì nó sẽ không bỏ Thượng Thanh tông mà đi." Lại quay đầu nhìn về phía Đồ Hán. "Con cũng đi đi, mau chóng nghĩ cách liên hệ với vị sư phụ trốn ở núi Yêu Ma kia của con, một khi Thượng Thanh tông gặp rắc rối, cũng chỉ có hắn ta mới có năng lực hóa giải!"
"Chuyện này…” Đồ Hán chần chờ nói: "Sư phụ đã bị Thượng Thanh tông trục xuất sư môn, chỉ sợ sẽ không dễ dàng rời núi."
Tô Phá tiếp lời: "Hắn ta nhìn Đường Nghi lớn lên từ nhỏ, chắc hẳn cũng không muốn thấy Đường Nghi gặp phải nguy hiểm. Tóm lại quyết định có chịu rời núi hay không, con chỉ cần nói cho hắn ta biết Thượng Thanh tông đứng trước kiếp nạn diệt môn, để hắn ta tự mình lựa chọn đi!"
Đồ Hán gật đầu: "Để con thử một lần xem sao."
Tô Phá lại mỉm cười, nói: "Nếu sư phụ con không muốn rời núi, vậy con hãy ở lại Yêu Ma Lĩnh đi, đừng quay về nữa."
Đồ Hán sững sờ, vội nói: "Nếu Thượng Thanh tông gặp nạn, đệ tử há có thể làm như không thấy, trốn tránh như hạng tiểu nhân vong ân phụ nghĩa?"
Tô Phá hơi khoát tay áo. "Đừng nói như vậy, nghĩa có chia ra làm nghĩa nhỏ và nghĩa lớn! Xem như giữ con và Ngụy Đa ở lại Thượng Thanh tông cũng không giúp được gì, nếu nhà họ Tống thực sự ra tay với Thượng Thanh tông, chỉ sợ sẽ không để lại người có cơ hội trả thù nào, chắc là sẽ nhổ cỏ tận gốc. Nếu không phải khó tìm ra cách khuyên bảo Ngụy Đa, chắc chắn ta sẽ để Ngụy Đa đi cùng con tới Yêu Ma Lĩnh lánh nạn, để nó đến tìm Ngưu Hữu Đạo là lùi lại mà cầu việc khác. Để các con né tránh cũng không phải kêu các con làm như không thấy, mà là giữ người lại chờ ngày hữu dụng, nếu Thượng Thanh tông thật sự đi tới nông nỗi diệt môn, sau này con hãy tìm cơ hội gặp lại Ngụy Đa, nghĩ cách cùng nó bắt tay gây dựng lại Thượng Thanh tông. Đây là nghĩa lớn! Khuyên các con rời đi lánh nạn cũng là ôm hi vọng đối với các con, những người khác chỉ sợ vì muốn tự bảo vệ mình sẽ không dám đối mặt với phần khó khăn này đâu."
Gương mặt Đồ Hán căng cứng lại, hiểu rõ ý của Tô Phá, nhà họ Tống làm rõ sự thật Tống Diễn Thanh bị giết, ý tứ đã rất rõ ràng. Nếu ngươi không xem người nhà họ Tống ta là đệ tử, vậy người nhà họ Tống ta cũng sẽ không coi Thượng Thanh tông là sư môn, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. Mà một khi nhà họ Tống vứt bỏ sự che chở đối với Thượng Thanh tông, thậm chí không cần nhà họ Tống tự mình ra tay, chỉ cần thả ra tiếng gió chứng tỏ không còn quan hệ với Thượng Thanh tông nữa thì có rất nhiều người muốn ra tay với Thượng Thanh tông, và cũng có rất nhiều người muốn chiếm lấy mảnh đất thiêng sinh ra hiền tài này của Thượng Thanh tông. Ý muốn trả thù của nhà họ Tống quá rõ ràng, nếu không cũng sẽ không bất kính với sư môn để Trần Quy Thạc công khai gây sự, chuyện mà một người đệ tử có thể làm là nhẫn nại.
Điều khiến Đồ Hán cảm thấy nghi ngờ chính là nhà họ Tống hoàn toàn có năng lực trừng trị Thượng Thanh tông, trực tiếp ra tay là được rồi, cần gì để Trần Quy Thạc làm như vậy, điều này chẳng phải là muốn để Thượng Thanh tông chuẩn bị sẵn sàng ứng phó sao?
"Thật ra lời La trưởng lão nói không phải là không có lý, có thể suy xét việc quy ẩn tránh họa!" Đồ Hán buồn bực nói một câu.
Tô Phá lắc đầu: "Huynh ấy chỉ nói lung tung thôi, lòng người Thượng Thanh tông đã sớm chia rẽ, không phải nói quy ẩn là có thể quy ẩn. Không có tài nguyên tu luyện, có bao nhiêu người sẽ chịu quy ẩn đây, và có bao nhiêu người có thể tình nguyện yên lặng quy ẩn mãi mãi? Có thể có ai vì tương lai mà bán nơi quy ẩn không, chỉ sợ khả năng rất lớn đúng không? Không nói sau này, lòng người chia rẽ, ai có thể nói rõ hiện giờ nội bộ tông môn có tai mắt bên ngoài hay không, có thể trốn được đi đâu? Người nào có thể vứt bỏ, người nào không thể vứt bỏ, ai có thể nói rõ được đây? Môn phái nhiều người như vậy, không phải nói quy ẩn là có thể quy ẩn, bắt đầu hành động cụ thể rất phức tạp, quy ẩn mà không thể bảo vệ an toàn thì quy ẩn không có ý nghĩa gì. Nói cho cùng, hôm nay Thượng Thanh tông vẫn đang thiếu một nhân vật quan trọng, là người có thể giữ tình cảnh bình yên cho mọi người, bảo vệ lòng tin cho mọi người. Ta không được, La sư huynh không được, Đường sư muội không được, chưởng môn Đường Nghi cũng không được. Đây chính là lý do vì sao ban đầu ta không phản đối bọn họ làm như vậy với Ngưu Hữu Đạo, để một tên tiểu tử tóc còn để chỏm vừa mới đến mà tất cả mọi người đều không tin tưởng làm chưởng môn, lòng người ở đâu? Đường Nghi làm chưởng môn ít nhất cũng sẽ không gây ra tranh cãi, còn có thể miễn cưỡng gắn bó đoàn kết. Hiện giờ xem ra Đường Mục và Đông Quách Hạo Nhiên cũng coi như dốc hết tâm huyết, hai người rõ ràng là một sáng một tối phối hợp, vì chấn hưng Thượng Thanh tông mà ngăn cơn sóng dữ, ánh mắt nhìn người chọn đệ tử của sư huynh cũng không tệ lắm."