Đạo Quân

Chương 1922: Tất cả đều ở trong không nói (2)



Sau khi ngồi xuống, Hạo Vân Đồ cười ha ha nói:

“Ngọc Thương tiên sinh, có xúc cảnh sinh tình không? Năm đó từ biệt chính là ở đây, nhưng thân phận của tiên sinh lừa gạt chúng ta thật thảm a.

Ngọc Thương khoát tay nói:

“Chỉ là bất đắc dĩ.

Hạo Vân Đồ cũng không có ý tứ truy cứu trách nhiệm, trái lại khen:

“Hiểu Nguyệt Các vì phục quốc, có thể nói chịu nhục!

Ngọc Thương cũng cảm khái.

“Chỉ là chuyện chua xót, tạ ơn bệ hạ thông cảm.

Một phen khách sáo, rượu và thức ăn tới, sau khi nâng chén chúc mừng, đề tài của Ngọc Thương đột nhiên xoay chuyển.

“Nghe nói Huyền Vi đến Tề Kinh rồi?

Ánh mắt Hạo Vân Đồ lấp lóe, biết ý đồ đại khái của vị này, than thở:

“Nước mất nhà tan, dù sao cũng là con dâu của trẫm, trẫm sao có thể mặc kệ.

“Kia là tự nhiên.

Ngọc Thương thả ly rượu xuống.

“Nhưng ta nghe nói, Huyền Vi có ý đồ phục quốc.

Hạo Vân Đồ:

“Lấy cái gì phục? Mơ hão mà thôi.

Ngọc Thương:

“Lời không thể nói như vậy, bách túc chi trùng tử nhi bất cương (Chú thích: Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa). Tuy Vệ quốc đổ ở trong khoảnh khắc, nhưng dàn giáo Vụ phủ vẫn còn, nắm ở trên tay Huyền Vi. Bên Vệ quốc hẳn còn có một chút di lão di thiếu nhớ mãi không quên chủ cũ. Mà bệ hạ cũng nói rồi, nàng là con dâu của ngài, các ngươi dù sao cũng là một nhà. Nếu tính toán xuống, lão phu thật là bất an.

Ánh mắt chưởng môn của tam đại phái nhìn nhau, biết vị này lo lắng cái gì, bên này hứa hẹn liên thủ đẩy lùi Tấn quốc, địa bàn Vệ quốc sẽ giao cho Tần quốc.

Mà thế cục bên Tần quốc cũng tỏ rõ, mặc kệ trận này thắng thua thế nào, địa bàn Tần quốc sẽ thành thịt bên mép Hàn quốc và Yên quốc, hai nước sẽ không bỏ qua cho cơ hội tốt này. Tần quốc xuất binh Tề quốc, có thể nói tử chiến đến cùng, địa bàn Vệ quốc thành Tần quốc là đường lui cuối cùng.

Nói cách khác, Huyền Vi tồn tại đích xác để vị này có chút bất an, vị này đến không phải bái kiến gì, rõ ràng là đến quét sạch mầm họa, đến muốn mạng Huyền Vi.

Mạng của Huyền Vi đối với chưởng môn của tam đại phái mà nói, đã không trọng yếu, nhưng bọn hắn không tiện nói gì, vì trên danh phận Huyền Vi là con dâu của Hạo Vân Đồ.

Hạo Vân Đồ không ngốc, trong lòng rõ ràng, từ từ nói:

“Ngọc Thương tiên sinh ý muốn như thế nào?

Ngọc Thương mỉm cười nói:

“Hoàng tử Hạo Thừa không sợ không tìm được lương phối, chỉ cần bệ hạ nguyện ý, mỹ nhân của Tần quốc, tùy ý hoàng tử lựa chọn!

Hạo Vân Đồ mặt không chút thay đổi nói:

“Nàng dù sao cũng là con dâu của trẫm.

Ngọc Thương:

“Cho nên mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều không quan hệ gì tới bệ hạ, cũng không có quan hệ gì tới Tề quốc, Tần quốc ta tự mình đến xử lý. Trong thành này đề phòng nghiêm ngặt, ra sự tình gì mà nói, nếu như thủ vệ bỏ mặc cũng không còn gì để nói. Không biết chư vị thấy thế nào?

Nói xong nâng chén mời.

Chưởng môn của tam đại phái không lên tiếng, coi như không nghe, không thấy.

Hạo Vân Đồ trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn cầm ly rượu lên đáp lễ.

Ngọc Thương cười ha ha, nâng chén uống một hơi cạn sạch, lộ ra đáy ly cho mọi người thấy.

Bộ Tầm cúi đầu lặng im nhìn chung quanh, trong lòng biết tất cả đều ở trong không nói.

...

Trong vương phủ mới ban, vương phủ của Hạo Thừa.

Hạo Thừa nhanh chân đi đến, muốn xông vào, Tây Môn Tình Không thủ ở cửa lập tức dịch bước ngăn cản.

Sắc mặt của Hạo Thừa trong nháy mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Tây Môn Tình Không cắn răng nói:

“Ngươi tốt nhất làm rõ ràng, này là nhà của bản vương, không phải nhà của ngươi. Làm rõ ràng chủ nhân nhà này là ai, làm rõ ràng hiện tại ngươi là ở trong nhà ai. Ngươi ở trong nhà bản vương, ăn của bản vương, còn dám ngăn cản bản vương?

Hắn vừa về Tề Kinh liền muốn diệt Tây Môn Tình Không, nhưng thực lực và thân phận của Tây Môn Tình Không đặt ở đó, không có phía trên cho phép, không ai nguyện ý nghe hắn làm bừa.

Nói cho cùng, hiện tại hắn không có thực quyền gì, không vận dụng được nhân thủ có đủ thực lực.

Tây Môn Tình Không không lên tiếng, cũng không tránh ra, cứ che ở cửa.

Hạo Thừa tức giận đến quá sức, nhưng lại không dám làm gì, tức đến đi qua đi lại, bỗng hô:

“Huyền Vi, ngươi không phải muốn bái phỏng chư vị đại thần trong triều sao? Ngươi đã thích tự cao tự đại với bản vương, vậy ngươi chậm rãi đợi đi, đừng hối hận!

Nói xong phất tay áo quay đầu.

“Chậm đã!

Thanh âm của Huyền Vi từ trong nhà truyền ra.

“Tây Môn, để hắn đi vào.

Hạo Thừa đang muốn bước xuống bậc thang dừng lại, quay đầu nhìn.

Tây Môn Tình Không trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn dịch bước tránh ra.

Hạo Thừa hừ lạnh một tiếng, xoay người, nhanh chân đi vào, mà Tây Môn Tình Không cũng theo đuôi đi vào theo.

Huyền Vi ngẩng đầu nhìn, trên tay có một tờ tình báo đến từ Vụ phủ, đứng dậy, nhìn chằm chằm Hạo Thừa hỏi:

“Có thể gặp Lương thừa tướng?

Nàng vừa đến Tề Kinh liền muốn gặp thừa tướng Tề quốc, nhưng người ta có ý lảng tránh, mượn cớ không gặp nàng.

Thái độ của Lương thừa tướng như vậy, đại quan khác trong triều cũng lảng tránh, nàng đành phải cầu Hạo Thừa lợi dụng thân phận hoàng tử hỗ trợ.

“Bản vương dù sao cũng là hoàng tử, bản vương tự mình tới cửa, ai dám ngăn trở?

Hạo Thừa chắp hai tay sau lưng, lầm bầm.

Huyền Vi lập tức đi ra hỏi:

“Không biết Lương thừa tướng có nguyện trước đến dự tiệc không?

Hạo Thừa nhìn trời, âm dương quái khí nói:

“Bản vương ở trong nhà mình, lại còn bị một ngoại nhân nhìn chằm chằm, rất không thoải mái!

Huyền Vi hiểu ý tứ của hắn, âm thầm cắn răng, nhìn Tây Môn Tình Không khẽ gật đầu, ra hiệu tránh một chút.

Tây Môn Tình Không chậm chạp không động, lạnh lùng nhìn Hạo Thừa, nhưng cuối cùng vẫn xoay người, chậm rãi ra cửa, đi xuống bậc thang, nhịp bước trầm trọng.

Hạo Thừa tới cửa ngóng quan sát, xác nhận người đã đi, lập tức xoay người, thẳng đến chỗ Huyền Vi, trong mắt lóng lánh ra tia sáng kỳ dị.

Huyền Vi ý thức được gia hỏa này muốn làm gì, cuống quýt lùi về sau, nhưng va vào trường án (*bàn làm việc thời xưa) phía sau.

Hạo Thừa đã kéo nàng vào lòng, đôi tay càng không thành thật, chỗ không nên sờ một chút cũng không khách khí.

Huyền Vi bị đẩy ngã ở trên bàn, đẩy hắn không ra, lại không dám kêu to, chỉ có thể bóp lấy cổ hắn.

Tay Hạo Thừa đã mò vào trong quần áo của nàng không chịu nổi, buông tay đẩy một cái, lùi về sau, thở hổn hển ho khan.

“Tiện nhân!

Huyền Vi cuống quýt bò lên chỉnh lý xiêm y.

“Ngươi dám xằng bậy, không sợ hắn làm thịt ngươi?

“Làm thịt ta? Ha ha...

Hạo Thừa bỗng cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa, lại ho khan vài tiếng, đợi thở bình thường, mới đi tới trước gót chân nàng, chế giễu nói:

“Hiện tại ngươi cam lòng để ta chết sao? Huyền Vi, cầu người thì phải có dáng vẻ cầu người, chút đạo lý đối nhân xử thế này, ta không tin ngươi không hiểu.

Đưa tay đi trêu chọc cằm nàng.

Huyền Vi phẫn nộ, đẩy tay hắn ra.

“Ngươi lại xằng bậy, ta gọi người!

“Gọi? Ngươi cứ gọi đi, giết ta, ta không tin cẩu tạp chủng kia chạy trốn ra được kinh thành này! Ta chết rồi, các ngươi trốn không thoát, đều phải chết, đại mộng phục quốc của ngươi cũng phá diệt!

Hạo Thừa cường hành đưa tay nắm cằm nàng.

“Ta nói cho ngươi, kỳ thực ta đối với loại lão bà như ngươi không một chút hứng thú!

Huyền Vi lại dùng sức đẩy tay hắn ra.

“Đã không có hứng thú, vậy thì mời ngươi giơ cao đánh khẽ! Ta nói rồi, chỉ cần ngươi giúp ta, sau này định sẽ không bạc đãi ngươi, kim ngân tài bảo muốn bao nhiêu ngươi cứ mở miệng!

“Kim ngân tài bảo?

Khuôn mặt Hạo Thừa dữ tợn.

“Thanh danh của ta đều hủy ở trong tay ngươi, ngươi có biết lần này trở về, những huynh đệ tỷ muội kia nhìn ta thế nào hay không? Ta thành chuyện cười trong mắt người thiên hạ! Bao nhiêu kim ngân tài bảo có thể cứu vãn thanh danh của ta? Tiện nhân, không để ngươi ngoan ngoãn, ta nuốt không trôi cục tức này!

Huyền Vi:

“Ngươi hẳn nên minh bạch, nếu như ta lại quật khởi, đối với ngươi cũng có chỗ tốt lớn lao, chỉ cần ta có giá trị lợi dụng, ngươi ở trong mắt Tề quốc sẽ có giá trị! Ngươi có oán khí gì, sau này hãy nói, Lương thừa tướng đến cùng làm sao mời?

Hạo Thừa đám người đưa tay, ôm vòng eo nàng, kéo vào trong lồ ng ngực.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.