Đạo Quân

Chương 1750: Đến qua, lại rời đi rồi! (1)



Bất quá Nghiêm Lập đỡ hơn Mạc Linh Tuyết một chút, hắn cho rằng Cung Lâm Sách có biện pháp thiên vị mình.

Nghiêm Lập đang muốn cất bước tiến lên, Mạc Linh Tuyết đột nhiên nói:

“Theo tuổi xét thứ tự, tuổi của ta nhỏ nhất, đối với ta không khỏi không công bằng.

Cung Lâm Sách nhìn về phía những người khác, hỏi:

“Chẳng lẽ chư vị cũng cảm thấy không công bằng?

Phó Quân Nhượng lập tức nói:

“Nếu như cảm thấy không công bằng, vì sao sớm không nói ra?

Nguyên Ngạn cũng nói:

“Mạc trưởng lão, này chính là ngươi không đúng.

Vì an toàn ai có thể để sự tình lại nổi lên khúc chiết, tự nhiên là dồn dập nói công bằng. Nghiêm Lập còn chưa lấy ra, nhưng hắn đứng ở bên Cung Lâm Sách, đương nhiên sẽ không nói cái gì không đúng.

Mạc Linh Tuyết cùng mấy người kia cải nhau.

Tình thế nghiêng về một phía, mọi người đều đứng ở bên mình, Cung Lâm Sách không tiếp tục để ý Mạc Linh Tuyết, nhìn Nghiêm Lập nói:

“Rút đi!

Nghiêm Lập tiến lên, vốn định từ trên mặt sư huynh tìm ra manh mối, ai biết Cung Lâm Sách vì công bằng, nhắm hai mắt lại.

Nghiêm Lập có chút há hốc mồm, càng làm cho hắn há hốc mồm còn ở phía sau, bất chấp rút ra một chiếc, trong điện cãi vã trong nháy mắt an tĩnh, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm chiếc đũa trên tay hắn, là chiếc đũa đứt đoạn.

Khuôn mặt Nghiêm Lập co giật.

Cung Lâm Sách mở mắt ra, nâng nâng ống trúc ở trong lòng bàn tay ra hiệu.

“Mạc trưởng lão!

Mạc Linh Tuyết bước nhanh về phía trước, rút ra chiếc đũa cuối cùng, quả nhiên là hoàn hảo không chút tổn hại, mừng rỡ lui ra.

Chỉ có Nghiêm Lập còn ngây ngốc đứng ở bên cạnh Cung Lâm Sách.

Cung Lâm Sách nhìn hắn.

“Nghiêm trưởng lão, tông môn giao phó gánh nặng liền do ngươi đến gánh chịu rồi!

Phó Quân Nhượng chắp tay cao giọng nói:

“Chưởng môn anh minh!

Những người còn lại đồng thời hưởng ứng:

“Chưởng môn anh minh!

“Sự tình cứ định như thế, các ngươi lui xuống trước đi!

Cung Lâm Sách phất phất tay.

Mọi người biết hắn muốn động viên Nghiêm Lập, nên cung kính nói:

“Xin nghe pháp chỉ của chưởng môn!

Sau đó dồn dập lui ra, trước khi rời đi đều nhìn Nghiêm Lập, ánh mắt đồng tình.

Đồng thời cũng rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới lần này Cung Lâm Sách thật xử lý sự việc công bằng, làm người không lời nào để nói.

Đệ tử trong điện, Cung Lâm Sách cũng phất tay ra hiệu lui ra.

Khi trong điện chỉ lại hai người, Cung Lâm Sách buông tiếng thở dài.

“Sư đệ, lần này ủy khuất ngươi.

Nghiêm Lập cất tiếng đau buồn nói:

“Chưởng môn sư huynh, Thiên Đô Bí Cảnh, ngài để ta đi, vì đại cục, ta bất chấp đi, vì sao lần này lại là ta?

Cung Lâm Sách:

“Này là bốc thăm quyết định.

Nghiêm Lập:

“Lẽ nào sư huynh không thể cho cái ám chỉ sao?

Cung Lâm Sách nổi giận.

“Nói hươu nói vượn! Ám chỉ cái gì? Nhiều người nhìn như thế, ta làm sao ám chỉ, nghĩ mọi người mắt mù sao?

Nghiêm Lập:

“Vậy trước đó ngài bắt chuyện với ta cũng được a, thiên vị sư đệ một thoáng không được sao? Chúng ta là sư huynh đệ nhất mạch a!

Cung Lâm Sách âm vang đanh thép nói:

“Thiên vị? Ta làm như vậy lẽ nào không phải thiên vị sao? Bốn người bọn họ năm đánh bốn, ngươi một người năm đánh một, bên nào rút trúng tỷ lệ lớn? Ta ra hạ sách này đã là thiên vị lớn nhất với ngươi, ta không chỉ là sư huynh ngươi, còn là chưởng môn Tử Kim Động, ngươi còn muốn ta thiên vị thế nào?

Sau đó ngữ khí trì hoãn.

“Sư đệ, như vậy cũng có thể bị ngươi rút trúng, tổ sư gia tại thượng, chuyện này chỉ có thể nói vận khí của ngươi quá kém!

Nghiêm Lập hồn bay phách lạc, nhưng cũng minh bạch, là cái lý này, bên kia năm rút bốn cũng rút không trúng, bản thân năm rút một cũng có thể rút trúng, từ xác suất mà nói, hắn là chiếm phần thắng tuyệt đối, sư huynh nghĩ ra biện pháp này đích xác đã là rất thiên vị mình, nhưng vận khí của mình không khỏi quá kém đi.

Vẻ mặt hắn như đưa đám.

“Sư huynh, Ngưu Hữu Đạo giảo hoạt như vậy, ngay cả hắn cũng mất mạng, ta đi còn có thể sống được sao?

Cung Lâm Sách giận.

“Vậy ngươi để ta làm sao lo liệu? Trước mặt mọi người ra kết quả bốc thăm, mọi người đều nhìn thấy, lẽ nào ngươi muốn ta lật lọng sao? Trong Nghị Sự Điện chuyện ván đã đóng thuyền, nếu ta bất công, ăn nói được sao? Bọn hắn sẽ lập tức tìm chư vị Thái Thượng trưởng lão ra mặt chủ trì công đạo, đến thời điểm đó ngươi không chỉ phải đi, ta cũng bị làm mặt mày xám xịt, sau đó bọn hắn sẽ cầm sự tình này làm văn, ta làm sao chủ trì sự vụ tông môn, ai có thể phục ta? Chẳng lẽ muốn nội bộ Tử Kim Động chia năm xẻ bảy sao? Sư đệ, chưởng môn một phái không dễ làm như vậy, thời điểm này ngay cả ngươi cũng không giúp ta, ai tới giúp ta?

“Ta giúp sư huynh ngươi?

Nghiêm Lập cười thảm.

Biết sự tình này không cách nào xoay chuyển, người khác sẽ không đồng ý, muốn xoay chuyển sự tình này ngay cả sư huynh cũng không có biện pháp làm được, cũng không có quyền thay đổi, quyền lực của sư huynh cũng không có thể ở Tử Kim Động muốn làm gì thì làm, mọi việc đều phải giảng quy củ.

Trong điện an tĩnh một lúc, Cung Lâm Sách than thở:

“Sư đệ, ngươi đi về tĩnh tâm trước, khi xuất phát đến đây gặp ta, ta có việc căn dặn ngươi, không hẳn nguy hiểm như ngươi nghĩ đâu.

Kỳ thực quyết định để Nghiêm Lập tiến vào Thánh cảnh, hắn cũng lo lắng Nghiêm Lập an toàn, chí ít không hy vọng Nghiêm Lập sớm chết. Dù sao Ngưu Hữu Đạo có kinh nghiệm ở trong Thánh cảnh, còn có thể trộm cắp Vô Lượng Quả, có thể thấy được chút ít, cho nên cố ý tìm Ngưu Hữu Đạo hỏi qua phương pháp cầu sinh.

Biện pháp là có, nhưng căn bản không có biện pháp cố định, phải coi tình huống gặp thời quyết đoán hoặc mưu dài, nhưng lấy bản lĩnh của Nghiêm Lập mà nói, Ngưu Hữu Đạo cũng không mong đợi Nghiêm Lập có bản sự kia, chỉ khuyên một câu, cùng bảy phái khác ôm đoàn cùng tiến cùng lui có thể sống lâu một chút.

Biện pháp này, Cung Lâm Sách cũng dự định nói cho Nghiêm Lập, nhưng biện pháp này giống như không phải biện pháp, bây giờ lấy tâm thái của đối phương sợ là khó có thể nghe lọt, hiện tại nói ra dễ dàng nổi lên tranh chấp, chờ thời điểm đối phương bắt đầu cân nhắc an toàn rồi nói sau đi.

Nghiêm Lập hồn bay phách lạc rời đi.

Cung Lâm Sách xoay ống trúc, lại có nửa đoạn chiếc đũa từ trong ống trúc lướt xuống trong lòng bàn tay, mặc kệ Nghiêm Lập rút cái nào, rút trước hay sau, thì kết quả đều không khác nhau chút nào.

Thay đổi người khác, rút phải chiếc này, dưới không cam lòng làm không cẩn thận sẽ yêu cầu nghiệm chứng, biện pháp này liền không thể thực hiện được.

Thế nhưng Nghiêm Lập sẽ không, Nghiêm Lập làm sao cũng sẽ không hoài nghi chưởng môn sẽ cố ý hại hắn, chỉ sẽ cho rằng vận khí của mình không tốt. Mà người khác may mắn tránh thoát, sẽ không tìm thêm phiền toái, cũng sẽ không nghĩ tới đi kiểm tra.

Hết thảy đều bị Ngưu Hữu Đạo tính gắt gao, hạ bút thành văn, làm Nghiêm Lập không thể làm gì, càng được mọi người khen chưởng môn công bằng!

“Chẳng trách gia hỏa kia dám làm xằng làm bậy ở trong Thánh cảnh, quỷ kế tầng tầng lớp lớp a...

Cung Lâm Sách nói thầm một tiếng.

Chiếc đũa ở trong tay Cung Lâm Sách hóa thành bột mịn, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng...

Tâm tình của Nghiêm Lập có thể tưởng tượng được, mà lúc này các trưởng lão tránh thoát một kiếp, sau khi trở lại chỡ ở, lập tức căn dặn bàn giao đệ tử của mình, phải trông giữ tốt người phía dưới, thời điểm này không thể chọc ra bất kỳ phiền phức nào, cũng quyết không thể trêu chọc người bên Nghiêm Lập. Cho dù người bên Nghiêm Lập cố ý khiêu khích cũng phải nhịn, nói chung không thể cho Nghiêm Lập cơ hội lật bàn.

Một khi để Nghiêm Lập thoát khỏi, khi ấy sẽ đến phiên bọn hắn xui xẻo, hết thảy đều phải chờ Nghiêm Lập đi Thánh cảnh lại nói.

Sau lưng Nghiêm Lập là chưởng môn Cung Lâm Sách, để bọn hắn cực kỳ kiêng kỵ.

Nên đi cuối cùng cũng phải đi, không đợi Nghiêm Lập đi tới Thánh cảnh, người Mao Lư biệt viện đã bắt đầu rút lui.

Mau chóng rút đi, không tiếc từ bỏ rất nhiều gia sản, này là Ngưu Hữu Đạo quyết định!

Nghiêm Lập tạm thời không đi tìm Mao Lư biệt viện phiền phức, cũng không có tâm tình đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.