Thực lực của Chung Cốc Tử mạnh đến đâu, cũng không dám tùy ý liên hệ người khác, bên người không có thế lực của mình, trình độ hiểu rõ tình huống bên ngoài như thế nào còn không phải Ngưu Hữu Đạo định đoạt, muốn để Chung Cốc Tử biết cái gì, không muốn để cho Chung Cốc Tử biết cái gì, đều là ý chí của Ngưu Hữu Đạo.
Bất quá hắn không có chọc thủng, bởi vì Ngưu Hữu Đạo nói cũng có đạo lý, có chút sự tình Phiêu Miểu Các có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng có sự tình là không thể bỏ mặc, Phiêu Miểu Các thẩm thấu vào Tử Kim Động sâu bao nhiêu căn bản không rõ ràng, Chung Cốc Tử tiếp tục lưu lại Tử Kim Động xác thực sẽ mang đến phiền toái rất lớn.
Then chốt là hắn cũng đạt được một trái Vô Lượng Quả, tuyệt đối không hy vọng mạo hiểm lớn như thế.
Chung Cốc Tử lấy được Vô Lượng Quả, mới đầu còn rất kích động, nhưng nghe hai người cằn nhằn, bị kéo trở về hiện thực, càng nghe càng không đúng.
Hắn còn ở chỗ này, hai gia hỏa kia liền bắt đầu ngươi một câu ta một câu an bài hậu sự cho hắn, có vẻ như một chút cũng không muốn trưng cầu ý kiến của hắn, hoàn toàn không nhìn hắn, không khỏi lên tiếng nói:
“Lão phu còn chưa đáp ứng đâu, hơn nữa trái cây này đến tột cùng có hữu hiệu hay không còn không biết, các ngươi liền an bài, coi ta chết rồi sao?
Cung Lâm Sách biết có chút vô lễ, cúi đầu không nói. Ngưu Hữu Đạo thì lập tức thay đổi câu chuyện.
“Sư tôn, có cần an bài hậu sự hay không, đương nhiên phải chờ trái cây có hiệu quả hay không mới nói. Nhưng sau đó nếu như ngài tiếp tục lưu lại Tử Kim Động thì quá nguy hiểm, ta nghĩ ngài cũng không muốn lưu lại liên lụy Tử Kim Động chứ.
“Trước khi Triệu bị diệt quốc, cao thủ Khí Vân Tông nhân màn đêm tập kích hoàng cung, tam đại túc lão biến mất không thấy hình bóng, bởi vậy gây nên Cửu Thánh hoài nghi. Tổng quản thái giám Gia Cát Trì bên người Hải Vô Cực, Cửu Thánh hoài nghi hắn đã đột phá Nguyên Anh cảnh, bây giờ đã lệnh người ở khắp thiên hạ bí mật lùng bắt, đây là vết xe đổ.
“Sư tôn ngài, ta, còn có chưởng môn, trước mắt bí mật toàn bộ Tử Kim Động chỉ có ba người chúng ta biết, cũng chỉ có ba người chúng ta mới có thể yên tâm. Ở ngoài Tử Kim Động, phóng tầm mắt nhìn lại, ngài cũng chỉ có ở bên đệ tử mới ổn thỏa nhất.
Chung Cốc Tử nhìn Cung Lâm Sách.
“Chưởng môn cũng đạt được Vô Lượng Quả?
Ngưu Hữu Đạo giúp Cung Lâm Sách trả lời.
“Tối hôm qua hắn cầm một cái, hiện tại hẳn còn ở trên người.
Cung Lâm Sách liếc hắn một cái, dường như đang trách hắn nhiều lời.
Chung Cốc Tử lại hỏi:
“Không biết chưởng môn dự định xử trí ta thế nào?
Cung Lâm Sách trầm mặc.
“Sư bá, sự tình đã nói rõ ràng, hơn nữa đã đến mức độ này, truy cứu gì đó thật không có ý nghĩa, coi như ưu khuyết điểm bù đắp đi.
Chung Cốc Tử lại dán mắt vào Ngưu Hữu Đạo, nâng trái cây trong tay lên.
“Quả này, ai ăn, người đó liền triệt để đứng ở phía đối lập của Cửu Thánh, cũng chỉ có thể cùng ngươi thông đồng làm bậy đúng không?
“Sư tôn, lời không phải nói như vậy, này là một mảnh hiếu tâm của đệ tử. Lại nói...
Ngưu Hữu Đạo nhìn Cung Lâm Sách chép miệng.
“Hiện tại ngài không ăn cũng không được, nếu ngài không ăn, sợ rằng chưởng môn là cái thứ nhất sẽ không bỏ qua cho ngài...
Cung Lâm Sách không để ý tới Ngưu Hữu Đạo nói, nhìn chăm chú phản ứng của Chung Cốc Tử, hiện tại thật sợ Chung Cốc Tử không ăn.
Chung Cốc Tử nói:
“Lo xa rồi. Người sắp chết không được lựa chọn mới không sợ chết, nhìn thấy đồ vật này, ta đã có tâm cầu sinh, đồ vật tha thiết ước mơ như vậy, lại không công đưa đến tay, ta sao có thể lỡ mất cơ hội. Vật này dùng như thế nào?
Ngưu Hữu Đạo lập tức đứng dậy, cúi người khoa tay, chỉ cách dùng như thế nào.
Cung Lâm Sách cũng tới gần, trợn to hai mắt nhìn, dựng thẳng lỗ tai lên nghe, hắn cũng không biết dùng như thế nào, phải học.
Được bàn giao rõ ràng, Chung Cốc Tử gật đầu, phất tay trảo một cái, một cái hộp bay tới, mở hộp ra, để Vô Lượng Quả vào trong đó, hồng quang biến mất không thấy gì nữa.
Vô Lượng Quả cũng không phải nói dùng thì có thể dùng, chí ít cần hoàn cảnh an tĩnh và đầy đủ thời gian, không dung quấy rầy, không làm tốt tất cả chuẩn bị là không ai dám ăn.
Sự tình nơi đây xong xuôi, Cung Lâm Sách quay đầu lại nhìn tượng gỗ.
“Đồ vật kia làm sao lo liệu? Ngươi làm sao đi ra ngoài? Muốn đi đâu?
Ngưu Hữu Đạo:
“Dễ xử lý! Coi như sư tôn không thích, ta cũng đang muốn đi Mao Lư biệt viện một chuyến, ngươi bảo Hồng Nương qua, chuyển đồ vật qua Mao Lư biệt viện là được. Còn rời tông môn, không phải các ngươi hạn định bọn hắn trong ba ngày rời đi sao? Đến thời điểm đó ta trộn lẫn ở trong bọn hắn cùng rời đi, ngươi hơi phối hợp một chút là được.
“Đừng nhìn ta như thế, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Tối hôm qua trước khi ngươi nhìn thấy ta, ta đã gặp đám người Hồng Nương, nàng đã biết ta còn sống. Ngươi yên tâm, hiện tại ta đi Mao Lư biệt viện sẽ không để người khác nhìn thấy, ta muốn gặp Hồng Nương, kế hoạch tiếp đến phải có ta tự mình bố trí.
Cung Lâm Sách:
“Ngươi phải cẩn thận, tốt nhất không nên xảy ra ngoài ý muốn.
Ngưu Hữu Đạo:
“Bên ta sẽ không có sự tình gì, ngược lại là bên ngươi, Thánh cảnh lệnh Tử Kim Động bổ sung nhân tuyển, ngươi cân nhắc tốt để ai mang đội đi chưa?
Nói đến cái này, Cung Lâm Sách cũng có chút đau đầu.
“Ngươi cũng chết ở bên trong, ai còn nguyện ý đi? Không ai muốn đi, đều tìm lý do từ chối, nhất thời khó có thể quyết đoán.
Ngưu Hữu Đạo:
“Có muốn ta cho ngươi một cái chủ ý hay không?
Gia hỏa này luôn có biện pháp hay, Cung Lâm Sách liếc hắn một cái nói.
“Nói nghe một chút.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta cảm thấy Nghiêm Lập đi Thánh cảnh thích hợp nhất.
Hành động của Nghiêm Lập đã làm cho hắn rất khó chịu, ngay cả hắn chết rồi cũng còn muốn đối phó người Mao Lư sơn trang, lại lưu hắn ở bên ngoài, sợ là có cơ hội còn sẽ tìm Mao Lư sơn trang phiền phức, để tìm về mặt mũi, nên trực tiếp đưa đối phương vào Thánh cảnh chịu tội đi.
Cung Lâm Sách nhíu mày.
“Hắn thích hợp? Hắn nơi nào thích hợp? Ta xem ngươi là muốn công báo tư thù a?
Ánh mắt Chung Cốc Tử quét qua, Nghiêm Lập nhiều lần đối phó Mao Lư biệt viện, hắn biết, cũng hoài nghi Ngưu Hữu Đạo công báo tư thù.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi cả nghĩ quá rồi, người ưa thích công báo tư thù là Nghiêm Lập hắn, đừng đánh đồng với ta.
Cung Lâm Sách:
“Chuyện đến nước này, ta cũng không tất yếu vòng vèo với ngươi, Nghiêm Lập là người của ta, ta không thể để hắn đi mạo hiểm, an bài ai đi ta tự có dự định, không cần ngươi quan tâm.
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái.
“Vậy Thiên Đô Bí Cảnh nói như thế nào, không phải cũng mạo hiểm sao?
Cung Lâm Sách:
“Kia còn không phải bởi vì ngươi? Vì bảo đảm ngươi, vì ngươi ở trong Thiên Đô Bí Cảnh an toàn, ta lo lắng người khác tư tâm quấy phá, vì cầu ổn thỏa, chỉ có thể phái tâm phúc của mình tiến vào, hắn vì giúp ngươi mạo hiểm to lớn. Ta nói trước đó các ngươi còn ở chung rất tốt, cần gì phải vì chút sự tình cỏn con mà nháo đến như vậy?
Ngưu Hữu Đạo:
“Chưởng môn, sự tình này ngươi phải hiểu rõ, không phải ta đối phó hắn, mà là hắn sống mái với ta.
Cung Lâm Sách:
“Vì sao hắn trở mặt với ngươi, ngươi còn không rõ ràng lắm sao? Bắc Châu có người của hắn, nếu người phía dưới tìm không được lối thoát ai còn dám nương nhờ vào hắn? Ngươi giết đợt thứ nhất, hắn tạm tin ngươi không biết, cho là ngộ sát, không so đo với ngươi. Nhưng người đợt thứ hai đã bắt chuyện với ngươi, ngươi còn không buông tha, nói rõ là đánh mặt hắn, hắn có thể cao hứng sao? Ngươi bảo hắn làm sao ăn nói với cấp dưới, đổi ngươi đến thử xem?
Ngưu Hữu Đạo xua tay.
“Được rồi, lý niệm bất đồng, sự tình Bắc Châu đã qua, không đề cập tới. Chưởng môn, để Nghiêm Lập đi Thánh cảnh là có nguyên nhân, chính vì hắn là tâm phúc của ngươi, mới nên để hắn đi.
Cung Lâm Sách nhíu mày, cân nhắc đến vị này ở trong Thánh cảnh một thời gian, chẳng lẽ có ẩn tình gì? Không khỏi hồ nghi nói: