Dạo này Tống Diễn có vẻ lơ đễnh, không lẽ là do luồng ma khí kia? Nhưng trước đây y đâu có biểu hiện gì, nên chắc không phải vậy.
Tống Diễn sực tỉnh rồi hỏi Tông Diệu: "Trước đó huynh bảo cho người điều tra Cổ Thanh, có kết quả chưa?"
Tông Diệu chậm rãi gật đầu: "Hai hôm nữa sẽ có tin tức."
Tống Diễn gật đầu: "Vậy thì tốt."
Nói xong y lại rơi vào trầm tư.
Lại nhớ đến lời Cổ Thanh nói đêm ấy.
Cổ Thanh nói chỉ cần nhìn thấy y, hắn liền cảm thấy thân thuộc, có lẽ là do duyên phận từ kiếp trước nên mới gặp nhau.
Khóe môi Tống Diễn nhếch lên đầy cay đắng.
Thế giới này có tiên và ma, biết đâu thật sự có luân hồi chuyển kiếp... Nhưng ngay cả khi Cố Duy thực sự tái sinh, thì cũng chẳng còn là người y từng biết nữa rồi.
Thay vì nghĩ về những điều hư ảo đó, chi bằng nghĩ cách giết Phục Diễm còn hơn.
Có người vẫn luôn theo dõi quanh khu vực gần thành An Khê.
Gần đây Phục Diễm quả thật thường xuất hiện ở đó.
Tống Diễn cùng mọi người bàn bạc kế hoạch tấn công thành An Khê. Tông Diệu thỉnh thoảng lại lén nhìn y, trong mắt ánh lên vẻ lo âu, muốn nói nhưng lại thôi.
Vi Sinh Vân thấy vậy đành thở dài bất lực.
Đợi mọi người giải tán hết, Vi Sinh Vân giữ Tông Diệu lại: "Ta nghe nói dạo này Tống Diễn đi lại rất thân thiết với một người tên là Cổ Thanh."
Tông Diệu im lặng hồi lâu rồi gật đầu.
Vi Sinh Vân nói: "Nếu thật lòng thích sao không chủ động một chút, cứ thế này không ổn đâu. Hay là đệ định nhường cho người ta?"
Tông Diệu sốt ruột đáp: "Đương nhiên là không!"
Vi Sinh Vân ngạc nhiên: "Vậy tại sao đệ cứ nhường nhịn hoài thế?"
Tông Diệu cười khổ: "Cổ Thanh không giống người khác..."
Vi Sinh Vân ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ Cổ Thanh có liên quan đến cái cậu nam thê đã khuất của Tống Diễn?"
Anh ta biết chút chuyện về thê tử của Tống Diễn, nghe đâu chính vì muốn báo thù cho thê tử đã mất mà Tống Diễn mới gia nhập tiên môn. Tống Diễn bề ngoài tuy ôn hòa, nhưng bên trong lại vô cùng kiên định. Ba năm bên nhau mà chẳng động lòng với Tông Diệu, rõ ràng là rất nặng tình với người đã khuất. Giờ lại xuất hiện một kẻ "cướp vai" thế này... Sợ rằng lần này sư đệ của anh ta gặp khó rồi.
...
Hai ngày nay Tống Diễn không gặp Cổ Thanh.
Y bận chuẩn bị cho cuộc đột kích vào thành An Khê.
Tối đó cuối cùng cũng có kết quả điều tra.
Tông Diệu biết Tống Diễn rất quan tâm, xem qua rồi lập tức mang đến.
Tống Diễn mở ra xem, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ một cười: "Thân phận của hắn không có vấn đề gì."
Tông Diệu gật đầu nói: "Người điều tra đã đến môn phái của Cổ Thanh, nghe nói cả môn phái đều bị ma tộc giết hại, chỉ còn mình hắn bị bắt sống. Dân địa phương cũng nói đúng là có người như vậy, còn gửi cả bức họa của hắn qua."
Tống Diễn nhìn bức họa trên tay, quả thật giống hệt Cổ Thanh, hòn đá nặng trĩu trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Xem ra những lo lắng trước đây của y là không cần thiết.
Y cười nhẹ: "Cảm ơn huynh."
Tông Diệu lại có chút phức tạp.
Thực lòng, khi biết Cổ Thanh không có vấn đề gì, trong anh vẫn có chút hụt hẫng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật. Anh không thể lừa dối Tống Diễn.
Tống Diễn nói: "Nếu thân phận của Cổ Thanh không có vấn đề, một số chuyện cũng không cần giấu nữa. Dạo này chúng ta đang thiếu người, nghe nói hắn cũng tình nguyện tham gia. Hay là để hắn cùng tham gia luôn đi?"
Tông Diệu không có lý do để từ chối, bèn đáp: "Được."
Ba ngày sau, nơi cách thành An Khê mười dặm.
Một nhóm tiên nhân và tu sĩ đang ẩn nấp tại đây.
Tịch Vô Quanh lơ đễnh đứng ở góc khuất, ánh mắt liếc nhìn Tống Diễn đang bận rộn phía trước. Trước khi giả làm Cổ Thanh, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ngay khi biết Tông Diệu phái người điều tra, hắn lập tức cử người theo dõi thuộc hạ của Tông Diệu, giữa đường tráo bức họa nên hoàn toàn không lo bị phát hiện.
Còn chuyện Phục Diễm xuất hiện ở đây, tất cả cũng là do hắn cố tình sắp đặt.
Hồi ở hành cung, Tịch Vô Quanh đã cảm nhận được sát ý của Tống Diễn đối với Phục Diễm. Quả nhiên sau khi Tống Diễn trở về, tiên môn lập tức lên kế hoạch phục kích Phục Diễm.
Thực ra ở thành An Khê đâu phải Phục Diễm mà là thủ lĩnh Nam Sí – thân tín của đại trưởng lão. Tên này luôn tỏ ra trung thành với đại trưởng lão nhưng lại nhiều lần không tuân lệnh hắn. Hắn sai Phục Diễm dẫn dụ tiên môn tới, mượn tay họ trừ khử đám tay chân của đại trưởng lão, xem thử lão già đó còn bình tĩnh được không.
Chỉ là hắn vẫn chưa hiểu rõ, tại sao Tống Diễn lại cố chấp muốn giết Phục Diễm đến vậy? Sau khi hắn "chết", rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên kia, người của tiên môn chia làm hai nhóm.
Vi Sinh Vân dẫn người vận chuyển linh thạch để nhử đối phương, còn Tông Diệu và Tống Diễn thì dẫn quân đánh thẳng vào thành An Khê.
Cả đoàn di chuyển vào ban đêm. Để tránh bị phát hiện, họ chọn đi qua con đường nhỏ trong rừng.
Đêm trong rừng núi, tiếng ve râm ran không dứt, vừa khéo che giấu động tĩnh của đoàn người.
Tống Diễn lén quay đầu nhìn Cổ Thanh.
Ban đầu y định để Cổ Thanh theo Vi Sinh Vân, bên đó có thể bố trí trận pháp sẵn, so với đánh vào thành thì an toàn hơn nhiều. Nhưng Cổ Thanh nhất quyết đòi đi cùng, nói rằng môn phái hắn đã bị ma tộc giết hại hết, ma tộc là kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Tống Diễn không có lý do để từ chối.
Y suy nghĩ một lúc rồi giảm tốc độ, bước đến bên cạnh Cổ Thanh, thì thầm dặn dò: "Lát nữa cứ theo sau ta, nếu gặp ma tướng lợi hại thì tránh xa ra, nhớ chưa?"
Cao thủ tự nhiên sẽ có những tiên nhân như họ đối phó, tu sĩ chỉ cần lo tiêu diệt đám lính ma tộc là được.
Cổ Thanh liếc nhìn Tống Diễn, hắn cứ nghĩ Tống Diễn sẽ không thèm nói chuyện với mình nữa, đôi mắt đen trong đêm càng thêm sâu thẳm, giọng nói trầm thấp: "Ngươi đang lo cho ta à?"
Tống Diễn không biết phải nói sao.
Chính vì không muốn Cổ Thanh hiểu lầm nên y mới tránh mặt hắn. Giờ đến lúc quan trọng vậy mà Cổ Thanh vẫn còn bận tâm đến chuyện này sao?
Tống Diễn không khỏi thở dài: "Ta không muốn bất kỳ ai trong đoàn phải chết."
Cổ Thanh chậm rãi đáp: "Nhưng ngươi chỉ nhắc nhở một mình ta."
Tống Diễn: "..."
Cũng may là đêm tối đã che giấu vẻ bối rối thoáng hiện lên trên mặt y. Y quay đầu không nhìn Cổ Thanh nữa, thực sự không biết phải giải thích thế nào.
Thôi kệ, cứ để hắn nghĩ sao thì nghĩ.
Hai người chỉ mới quen nhau, tình cảm này chắc chắn vẫn còn hời hợt. Có lẽ qua một thời gian không thấy hồi đáp, Cổ Thanh rồi cũng sẽ tự rời đi.
Dù gì thì cũng chẳng ai có thể chờ đợi mãi một mối tình vô vọng.
Tình yêu vốn là thứ mơ hồ và không đáng tin cậy nhất.
Lòng người lại càng không thể đứng vững trước thời gian và thử thách.
Đây cũng chính là lý do khiến Tống Diễn không muốn dễ dàng bước vào một mối quan hệ nào khác. Lần duy nhất y động lòng, thì khi hiểu rõ tình cảm của mình, người ấy đã không còn trên đời nữa rồi.
Tống Diễn tăng tốc, đi về phía Tông Diệu.
Họ đi cả đêm, cuối cùng cũng đến bên ngoài thành An Khê.
Cổng thành đóng chặt, trên tường thành có lính ma tộc đang tuần tra. Tống Diễn nín thở, những trận chiến như thế này y đã trải qua không ít lần.
Nhưng lần này lại là trận khiến y căng thẳng nhất.
Tống Diễn siết chặt thanh kiếm trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Phục Diễm đang ở trong thành này. Y đã đợi suốt ba năm. Ba năm qua, mỗi lần tưởng chừng như không thể kiên trì nổi nữa, y lại nhớ đến hình ảnh Cố Duy nằm trong vũng máu. Y tự nhủ rằng, ít nhất cũng phải báo thù cho Cố Duy, y không thể bỏ cuộc...
Tông Diệu nhìn sang Tống Diễn bên cạnh, khẽ trấn an: "Đừng lo, chúng ta sẽ thành công."
Phục Diễm là kẻ thù lớn của tiên môn, mà cũng vì Tống Diễn, hôm nay Tông Diệu nhất định phải giết gã. Đợi giết được Phục Diễm, có lẽ Tống Diễn sẽ buông bỏ được khúc mắc trong lòng.
Tống Diễn hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, từ tốn nói: "Chúng ta chắc chắn sẽ thành công."
Đây là lần y ở gần Phục Diễm nhất.
Nếu thất bại...
Khi Phục Diễm đã cảnh giác sẽ khó mà có cơ hội tương tự. Y chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Bỗng cổng thành mở toang, một ma tướng dẫn một toán kỵ binh ma tộc xông ra ngoài. Ngay khoảnh khắc ấy, Tống Diễn và Tông Diệu lập tức phi kiếm lao tới, như hai luồng ánh sáng xuyên thẳng vào giữa, giết chết bọn lính đang đóng cổng, phá hỏng trận pháp bảo vệ thành từ bên trong!
Cổng thành mở rộng.
Các tiên nhân đồng loạt ra tay, đoàn tu sĩ theo sau ào ạt tràn vào thành.
Tiếng giao chiến và những tiếng la hét vang lên từ bốn phía.
Ma tướng thủ thành nghe động liền xông ra, chính là thủ lĩnh của Nam Sí Bộ. Người cao tám thước, tay cầm hai chiếc búa sắt, khí thế hung hăng, toàn thân đầy sát khí. Tông Diệu không ngần ngại lao lên đối đầu!
Hai người vừa đánh vừa phát ra những tiếng nổ vang trời, cả mặt đất cũng rung chuyển.
Tống Diễn chỉ liếc một cái rồi dời mắt đi, dù ma tướng này mạnh nhưng cũng không phải là đối thủ của Tông Diệu. Kết cục chỉ là vấn đề thời gian.
Vậy còn Phục Diễm ở đâu?
Tống Diễn quan sát xung quanh, khắp nơi đều là tu sĩ và ma tộc đang hỗn chiến. Với động tĩnh lớn như vậy, ma tộc chắc chắn phải xuất quân hết, nhưng ngoài ma tướng đang đấu với Tông Diệu, y không hề thấy bóng dáng Phục Diễm.
Với thân phận của Phục Diễm, gã không thể tránh mặt không chiến đấu.
Nhưng rõ ràng tin tức từ trinh sát là Phục Diễm đang ở đây...
Tim Tống Diễn đập loạn nhịp, hơi thở dồn dập, rốt cuộc có điều gì không đúng?
Y vung kiếm giết một tên ma tộc, máu bắn lên mặt nhưng y không hề nao núng, tiếp tục tiến lên giết sạch những kẻ chắn trước mặt. Tống Diễn không biết mình đã đấu với bao nhiêu tên, sức lực dần cạn kiệt, động tác cũng bắt đầu chậm lại.
Nhưng dù đã lùng sục, y vẫn không thấy Phục Diễm đâu. Sự bất an trong lòng càng lớn, chẳng lẽ đây là một cái bẫy?
Không đúng...
Họ đã chiếm được thành, giết sạch bọn ma tộc, đã gần như chiến thắng, bẫy không thể như thế này...
Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Ba năm trời mong ngóng, vậy mà dường như thành công đang trôi qua trước mắt.
Nỗi thất vọng dâng trào, như thể có một khoảng trống lạnh lẽo bị khoét sâu trong lòng. Tống Diễn rùng mình, hơi mất tập trung.
Đúng lúc đó một tên ma tộc như bóng ma xuất hiện trong bóng tối dưới mái hiên, đâm thẳng dao về phía y!
Đôi mắt Tống Diễn co lại, theo phản xạ giơ kiếm đỡ, nhưng phía sau lại có một tên khác chém vào lưng! Lưỡi dao sắc bén như cắt vào không khí, nhưng y không thể quay đầu, vì trước mặt còn một tên ma tộc khác. Tống Diễn giết chết kẻ trước mặt, nhưng đã quá muộn để tránh đòn từ sau lưng—
Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng người lao ra ôm chặt lấy Tống Diễn, cả hai lăn sang một bên.
Tống Diễn bàng hoàng nhìn người đã cứu mình.
Cố Duy...
Không, là Cổ Thanh.
Nhưng lúc này y không kịp nghĩ nhiều, thấy tên ma tộc lại vung dao xông tới, y liền phóng kiếm đâm xuyên kẻ đó vào cây cột!
Sau đó y hoảng hốt nhìn Cổ Thanh, đưa tay định đỡ hắn dậy, nhưng cảm nhận được một thứ ấm ẩm, là... máu.
Tống Diễn vội la lên: "Ngươi vừa làm cái gì vậy? Đã bảo ngươi tránh xa ra, sao lại lao vào đây..."
Cổ Thanh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tống Diễn, nghe giọng nói run rẩy của y, hiếm khi lộ ra vẻ phức tạp.
Hắn đã đi theo Tống Diễn suốt cả đoạn đường.
Tống Diễn như bị ma ám, không biết đã giết bao nhiêu tên ma tộc, rõ ràng sức đã cạn kiệt mà không chịu rút lui, dáng vẻ điên cuồng đẫm máu. Thấy y suýt chết dưới đao của ma tộc nên hắn không thể đứng yên.
Cổ Thanh vẫn biết Tống Diễn rất muốn giết Phục Diễm.
Nhưng mãi đến giờ, hắn mới nhận ra sự cố chấp của Tống Diễn vượt xa dự tính của mình.
Cổ Thanh khàn giọng nói: "Ngươi không muốn ta lấy thân báo đáp, vậy ta trả mạng lại cho ngươi, coi như đã báo đáp, được không?"
Mắt Tống Diễn càng đỏ hơn, y hét lên: "Ta không cần mạng của ngươi!"
Nhìn thấy Tống Diễn tức giận như vậy, ánh mắt Cổ Thanh hơi dao động. Rồi ngay sau đó hắn khẽ nhếch môi, cố tỏ vẻ hờ hững: "Đùa thôi mà, chút thương tích này không chết được đâu."
Tống Diễn nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh, lồng ngực phập phồng dữ dội: "Đừng đùa kiểu đó nữa."
Đôi mắt đen của Cổ Thanh còn sâu hơn đêm tối, hắn chậm rãi giơ tay lên.
Đầu ngón tay lướt qua vệt máu bên khóe mắt Tống Diễn. Những giọt máu vương trên gương mặt thanh tú ấy khiến đôi mắt trông như đang rơi lệ, vừa đẹp đến nao lòng, lại vừa phảng phất một nỗi đau không thể diễn tả. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một Tống Diễn như vậy.
Trong lòng hắn có thứ gì đó bắt đầu rục rịch, thôi thúc muốn che giấu con người này để không bao giờ phải nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này nữa.
Hắn biết mình không nên giống Cố Duy, người từng trải qua một kiếp mà một đời đã định sẵn sẽ chịu nhiều khổ đau, ngay cả khi đã yêu cũng chẳng bao giờ được đáp lại.
Đặt chân vào con đường cũ, thật quá ngu ngốc và nực cười.
Hắn đã giết sạch mọi thứ để có được hôm nay, vì vậy hắn sẽ không bao giờ quay đầu lại vì bất cứ ai.
Cổ Thanh cụp mắt, hờ hững nói: "Sau này không đùa kiểu đó nữa là được."
Tiếng đao kiếm dần tắt.
Trong thành dần trở nên yên tĩnh.
Tống Diễn biết trận chiến đã kết thúc.
Y đỡ lấy Cổ Thanh bước ra ngoài.
Các tu sĩ bên ngoài đang dọn dẹp chiến trường, quân ma tộc ở đây đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Không lâu sau tin tức từ phía Vi Sinh Vân cũng được truyền đến, bên đó cũng đã thành công.
Sau khi chém chết thủ lĩnh Nam Sí Bộ, Tông Diệu vội vàng đến tìm Tống Diễn. Thấy Tống Diễn đỡ Cổ Thanh, cả hai người toàn thân đầy máu, anh lo lắng tiến lên hỏi: "Huynh có bị thương không?"
Tống Diễn lắc đầu: "Ta không sao, Cổ Thanh bị thương."
Tông Diệu nhẹ nhõm hơn, nhìn qua thấy vết thương của Cổ Thanh không quá nặng liền sai người đưa hắn đi trị thương, rồi nghiêm túc nói: "Phục Diễm không có ở đây."
Tống Diễn im lặng gật đầu.
Tông Diệu thấy vậy không khỏi xót xa, anh biết Tống Diễn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu kỳ vọng cho trận phục kích này. Đây là lần họ tiến gần đến Phục Diễm nhất, vậy mà cuối cùng chỉ uổng công vô ích. Tông Diệu cũng từng nghi ngờ đây có thể là một cái bẫy, nhưng cuộc tấn công lại quá thuận lợi, họ còn chiếm được thành An Khê và giết được thủ lĩnh Nam Sí Bộ của ma tộc.
Ma tộc không thể nào chịu tổn thất lớn như vậy chỉ để dàn dựng một vở kịch.
Tông Diệu nén lại nghi ngờ trong lòng, anh trấn an: "Huynh đừng lo, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Tống Diễn im lặng.
Liệu họ có thực sự còn cơ hội không?
- ---------------------
Phần việc còn lại là dọn dẹp chiến trường.
Tống Diễn dò hỏi và tìm đến chỗ của Cổ Thanh.
Đây vốn là doanh trại của ma tộc nên vật tư cũng khá đầy đủ. Khi y đến, y quan đang xử lý vết thương cho Cổ Thanh.
Phần lưng trần của hắn hiện rõ những đường nét săn chắc với một vết thương sâu đến tận xương, y quan nói: "Có thể sẽ hơi đau đấy."
Cổ Thanh bình thản, không hề dao động.
Tống Diễn không hiểu sao lại nhớ đến Cố Duy. Khi ấy hai chân của Cố Duy bị đánh gãy, y gọi đại phu đến chữa trị, đại phu cũng bảo rằng sẽ đau lắm. Nhưng dù có đau đến xé thịt Cố Duy cũng không hề biến sắc, chỉ giữ vẻ lạnh nhạt như không.
Tống Diễn bước tới một bước rồi nói: "Để ta làm cho."
Y quan thấy là Tống Diễn, mỉm cười đáp: "Được thôi."
Còn rất nhiều người bị thương cần chữa trị, có Tống Diễn giúp một tay thì càng tốt, y quan để lại thuốc rồi rời đi.
Tống Diễn ngồi xuống sau lưng Cổ Thanh, lấy tay chấm thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa lên vết thương của hắn. Hồi ở trong hang ngục, Cổ Thanh cũng từng bôi thuốc cho y theo cách này.
Chỉ là lần này vết thương của Cổ Thanh nặng hơn rất nhiều.
Tịch Vô Quanh lặng yên để Tống Diễn băng bó cho mình. Một vết thương nhỏ thôi, nếu muốn thì hắn có thể nhanh chóng hồi phục... Nhưng hắn cố tình phong bế ma khí để vết thương khó lành, trông có vẻ đáng sợ hơn.
Hắn cảm nhận động tác của Tống Diễn rất nhẹ nhàng, dường như còn hơi run.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hô hấp của cả hai.
Tống Diễn cúi mắt chăm chú, bôi thuốc xong liền lấy băng gạc cuốn quanh vết thương. Động tác này khiến y phải đến gần Cổ Thanh, gần đến mức như thể đang ôm hắn. Hơi thở lạnh lùng của người đàn ông bao trùm lấy y, một cảm giác kỳ lạ mà quen thuộc trào dâng... khiến Tống Diễn bỗng thấy mình sợ hãi chính suy nghĩ ấy.
Y vội vàng băng bó xong, thở phào định rời đi thì bị Cổ Thanh nắm lấy cổ tay.
Tống Diễn không kịp phản ứng, ngả người vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương.
Cổ Thanh nhìn vẻ mặt thoáng chút lúng túng của y, ánh mắt tối tăm khó lường: "Ngươi đau lòng vì ta?"
Tống Diễn mím môi không đáp.
Cổ Thanh giữ lấy eo y, cúi xuống hít hà hương thơm trên người Tống Diễn, bật cười nhẹ đầy trêu chọc.
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, xem hắn là gì chứ?
Rõ ràng là không có tình cảm, vậy mà lại hết lần này đến lần khác khiến người ta mơ tưởng. Thật đáng ghét.
Quả nhiên vẫn giống y như trước đây...
Ngón tay Cổ Thanh chầm chậm lướt từ dái tai Tống Diễn xuống cổ y, giọng nói trầm thấp xen chút ám muội: "Ta còn tưởng ngươi không muốn gặp ta nữa."
Giọng nói dịu dàng ôm ấp ấy vào tai Tống Diễn lại như một con rắn độc trườn qua tim, lan tỏa một luồng khí lạnh lẽo khiến y run rẩy, hơi thở trở nên gấp gáp.
Ngay lúc ấy, một tiếng gọi từ ngoài cửa khiến Tống Diễn sực tỉnh. Y vội vàng đẩy Cổ Thanh ra.
Tịch Vô Quanh không ngăn lại, chỉ khẽ liếc về phía cửa, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai.
Tông Diệu đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt lạnh lẽo, hít sâu một hơi để kìm nén sóng lòng cuộn trào: "Tống Diễn, huynh có thể ra ngoài một lát không?"
Ban đầu anh chỉ định đến tìm Tống Diễn để bàn việc. Ai ngờ lại thấy cảnh tượng này.
Tống Diễn bị người kia giữ lấy eo, cả hai sát gần như đang ôm nhau.
Ánh mắt Tông Diệu nhìn Cổ Thanh đầy thù địch. Nếu không phải Cổ Thanh cứ dây dưa bám riết thì sao Tống Diễn lại khó xử thế này?
Tống Diễn vội vàng đứng dậy, không dám nhìn Cổ Thanh nữa mà đi theo Tông Diệu rời khỏi.
Tịch Vô Quanh dõi theo bóng hai người rời đi, ánh mắt lạnh đi.
...
Tông Diệu và Tống Diễn đi ra ngoài thành chọn một nơi vắng vẻ, cuối cùng Tông Diệu không kìm được lên tiếng: "Tống Diễn, huynh tỉnh lại đi."
Lòng Tống Diễn nhói lên, y quay mặt đi: "Huynh đang nói gì..."
Lần này Tông Diệu không lảng tránh mà nhìn thẳng vào mắt Tống Diễn, trầm giọng: "Ta nói gì, lẽ nào huynh không hiểu sao? Huynh cứ như vậy, lòng huynh có thực sự cảm thấy thoải mái không?"
Tống Diễn siết chặt tay.
Tông Diệu nói từng chữ một: "Hắn không phải là Cố Duy."
Câu nói đó như lưỡi dao xé toạc lớp giả tạo, khiến Tống Diễn không còn cách nào trốn tránh.
Y nào không hiểu điều này, vậy mà dù biết rõ không nên y vẫn không kìm được mà đến gần, không cách nào cưỡng lại người ấy...
Môi Tống Diễn hơi run rẩy.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Tống Diễn, lòng Tông Diệu đầy xót xa thương cảm. Anh yêu Tống Diễn, nhưng không muốn thấy y đắm chìm trong một thứ ảo tưởng khiến sai lầm chồng chất.
Tìm một thế thân của Cố Duy, đây thực sự là việc mà Tống Diễn muốn làm sao?
Anh biết Tống Diễn không phải kiểu người như vậy.
Dù không ưa Cổ Thanh nhưng Tông Diệu càng lo lắng cho Tống Diễn hơn.
Nhớ lại dáng vẻ toàn thân đẫm máu của Tống Diễn ngày hôm nay, anh sợ rằng lỡ như Tống Diễn có chuyện gì...
Tông Diệu hạ giọng, anh khẽ nói: "Ta biết ba năm nay huynh chưa từng quên cậu ấy. Huynh chọn theo ta vào Không Huyền Cảnh, ra sức khổ luyện, thậm chí không tiếc mạng mình mà xâm nhập vào Hàn Uyên, huynh đã hy sinh quá nhiều, tất cả là vì báo thù cho Cố Duy. Tất cả những điều đó, ta đều biết..."
"Nhưng người đã mất thì không thể sống lại, Cổ Thanh cũng không phải Cố Duy."
"Huynh đã làm quá đủ rồi, sao không thử nhìn về phía trước? Giờ chúng ta đã biết được hung thủ. Ta sẽ giúp huynh giết Phục Diễm, dù huynh lựa chọn thế nào, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh huynh."
"Đừng liều mạng như vậy nữa, được không?"
"Nếu Cố Duy còn sống, ta nghĩ cậu ấy cũng mong huynh sống tốt chứ không phải nhìn huynh sống như bây giờ."
Tông Diệu hít sâu một hơi, chăm chú nhìn vào đôi mắt Tống Diễn. Đôi mắt đào hoa chứa đầy ánh sáng lấp lánh, như mặt hồ gợn sóng sắp tan vỡ bất cứ lúc nào. Anh chợt có ý định muốn đưa tay lên, lau đi nỗi cô đơn trong mắt y.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không đưa tay ra, chỉ tiến lên một bước, nghiêm túc và chậm rãi nói: "Tống Diễn, huynh còn có ta."
Trên tường thành.
Tịch Vô Quanh lặng lẽ quan sát từ phía xa.
Ánh mắt hắn như muốn khắc ghi hình bóng Tống Diễn vào lòng, nghiền nát thành từng mảnh để y không bao giờ rời xa tầm mắt hắn.
Cảm xúc yếu đuối và thấp hèn mà hắn luôn phủ nhận, luôn ghét bỏ, giờ như những dây leo có gai mọc lên, đón gió mà điên cuồng phát triển, quấn chặt lấy hắn từ tứ chi đến tận xương tủy, nghiền nát tất cả những gì hắn vẫn tưởng rằng mình đã kiên định giữ vững.
Thì ra, tất cả những gì Tống Diễn làm đều là vì hắn.
Tình cảm đó không phải là không có hồi đáp, chỉ là hắn biết được quá muộn mà thôi.