Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 47



Ánh mắt cậu thiếu niên quá rõ ràng, trong mắt đầy khao khát.

Anh đang khao khát điều gì?

Nghe thấy âm thanh mập mờ truyền đến từ phía trước, rồi lại nhìn vào đôi mắt ướt át sáng chói của Lục Tuyệt.

Đương nhiên Ninh Tri biết là gì!

Cô dạy anh: "Đây là hành vi không tốt, chúng ta không thể học theo đâu."

Lục Tuyệt không biết tốt và không tốt định nghĩa thế nào, nhưng anh vẫn nhớ lúc mình hôn cô vào ngày sinh nhật.

Mềm mại thơm ngát, anh thích cảm giác đó.

"Chúng ta không thể học theo đâu, em biết chưa?" Ninh Tri muốn anh im lặng xem phim.

Đang định buông tay thì cô chợt sững người.

Lòng bàn tay dường như bị một chú chó con đang khịt mũi thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm láp, mềm mại, ẩm ướt.

Lòng bàn tay cô chợt tê dại.

Ninh Tri kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên trước mặt, anh chớp mắt mờ mịt nhìn cô.

Ninh Tri vội rút tay về: "Ai dạy em thế?"

Lục Tuyệt mím môi không nói gì.

Nhìn vào đôi mắt sạch sẽ của anh, cô lại nhịn xuống ý muốn dạy đỗ anh: "Tay của chị bẩn lắm."

Bàn tay to lớn của Lục Tuyệt chủ động nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Ninh Tri, dưới ánh sáng màn hình lớn, anh cúi đầu nhìn xuống tay cô, tay chị gái kỳ lạ mềm mại, trắng nõn, nhỏ hơn tay anh.

"Không bẩn." Lục Tuyệt cụp mắt nhìn, lông mi khẽ run: "Không bẩn, chị gái kỳ lạ."

Anh không chê đâu.

"Không bẩn thì cũng không được liếm lung tung." Ninh Tri lo lắng anh học được thói xấu này, sau này sẽ liếm đồ lung tung, sẽ khiến vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể.

Lục Tuyệt mím môi, vành tai hơi đỏ lên dưới ánh sáng màn hình lớn, tiếng nói trong phim gần như át đi tiếng lẩm bẩm của anh: "Chỉ liếm chị gái kỳ lạ."

Ninh Trị: ...

Cô vươn tay nhéo đôi tai đỏ bừng như máu của anh: "Dù có là chị cũng không được!"

Khóe môi Lục Tuyệt mím chặt, không nói ra tiếng.

Chị gái kỳ lạ được, được mà.

Một lúc sau, cảnh thân mật trước mặt vẫn chưa dứt mà càng ngày càng mãnh liệt hơn, cậu thiếu niên ngây ngô bên cạnh cô lộ rõ vẻ muốn học hỏi.

Ninh Tri dứt khoát nắm tay Lục Tuyệt kéo anh ra khỏi rạp chiếu phim.

Khi Ninh Tri xuyên tới thì đang khoác một chiếc áo khoác dày để tránh gặp phải cảnh mùa đông lạnh giá như lần trước.

Vừa rồi lúc hiện thân cô đã cởi cáo áo khoác dày xuống, bây giờ đang để Lục Tuyệt xách trên tay.

Ninh Tri nhìn cậu thiếu niên đang yên lặng đi bên cạnh, lòng lại mềm nhũn, anh có lỗi gì đâu?

Ngược lại, việc anh thể hiện sự tò mò và khao khát học hỏi kiến thức là một điều tốt, chỉ cần hướng dẫn sự tò mò của anh đi đúng đường là được.

Bây giờ Ninh Tri còn lại mười phút, không thể làm được nhiều việc. Cô nhìn quán kem trước mặt, sau khi tính toán thì cảm thấy mười phút là đủ để ăn một cây kem.

Cô kéo Lục Tuyệt đi về phía trước, bởi vì Lục Tuyệt không ăn nên Ninh Tri chỉ mua một cây kem vị dâu tây.

Hai người đều có ngoại hình chói mắt, chỉ cần đứng cùng nhau là có thể thu hút sự chú ý khiến người qua đường phải nhìn qua.

Cách đó không xa, Hoắc Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn hai người đang nắm tay nhau: "Anh trai, kia chính là cô gái đã cứu anh kìa."

Hoắc Hiểu Dương nhìn lại thì thấy một cô gái đứng bên cạnh Lục Tuyệt, cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tay cầm cây kem, bề ngoài xinh đẹp thanh tú, trông còn hấp dẫn hơn cả cây kem trên tay.

"Anh trai, chúng ta mau qua đó đi." Hoắc Hiểu Nguyệt kéo ống tay áo anh trai, vẻ mặt hưng phấn: "Anh tìm cô ấy đã lâu rồi, không phải anh nói muốn cảm ơn cô ấy sao?"

Hoắc Hiểu Nguyệt ừ một tiếng: "Em thả tay áo anh ra trước đã."

Anh ta bất đắc dĩ thở dài, nếu tính tình nóng nảy và hay cuống lên của em gái không thay đổi thì anh ta lo rằng khi ra nước ngoài cô sẽ phải chịu thiệt mất thôi.

Hoắc Hiểu Nguyệt nhanh chóng buông tay ra, còn nịnh nọt vuốt lại nếp nhăn trên tay áo giúp anh trai.

"Tôi bắt được hai người rồi nhé."

Hoắc Hiểu Nguyệt đứng trước mặt Lục Tuyệt và Ninh Tri.

"Là hai người à?" Ninh Tri không ngờ lại trùng hợp như vậy.

"Cô còn nhớ chuyện xảy ra một năm trước không? Lúc đó anh trai tôi bị xe đụng, cô đã đến giúp đỡ và đưa anh trai tôi đến bệnh viện." Hoắc Hiểu Nguyệt nói: "Chúng tôi đã tìm kiếm cô rất lâu, muốn nói lời cảm ơn cô."

Đương nhiên là Ninh Tri nhớ rồi, lần trước Hoắc Hiểu Nguyệt đến nhà họ Lục đã nói với cô rồi.

Bây giờ gặp họ ở đây thì có lẽ mọi việc khi cô quay trở lại sẽ thay đổi.

"Lúc đó anh trai tôi còn muốn hỏi xin thông tin liên lạc của cô từ chỗ Lục Tuyệt, nhưng Lục Tuyệt lại không chịu nói gì cả." Hoắc Hiểu Nguyệt tỏ ý không phải họ không định tìm cô.

Hôm nay Hoắc Hiểu Dương mặc sơ mi trắng, trên sống mũi đeo gọng kính vàng, trông nhã nhặn tuấn tú, so với khi trưởng thành có hơn mấy phần tỏa nắng, giống như một đàn anh khóa trên dịu dàng.

Anh ta nhìn Ninh Tri, nói chân thành: "Tuy khá muộn, nhưng tôi vẫn muốn đích thân nói lời cảm ơn với cô."

Lục Tuyệt mím môi, trong đôi mắt đen có vẻ không vui, anh không thích nam sinh trước mặt, luôn cảm thấy đổi phương muốn tranh giành chị gái kỳ lạ với mình.

Ninh Tri đáp: "Lúc đó có đổi thành người khác thì trong tình huống khẩn cấp ai cũng sẽ giúp anh thôi."

Hoắc Hiểu Dương nói rất thành khẩn: "Bất kể thế nào thì chúng tôi vẫn nợ ơn cô."

Ninh Tri suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Được rồi, tôi nhớ rồi." Quả thật là cô có ơn với Hoắc Hiểu Dương, dù sao thì cũng nhờ có cô mà anh ta thay đổi được kết cục phải dùng xe lăn.

Cô không có gì phải xấu hổ, biết đâu sau này lại cần dùng tới cái ơn này cũng không biết chừng.

"Hai người muốn đi đâu vậy? Hay tôi và anh trai mời cô và Lục Tuyệt đi ăn tối được không?" Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn Lục Tuyệt và Ninh Tri. Không thể không nói, hai người bọn họ đứng chung với nhau thực sự khiến người ta nhìn mà đã mắt.

"Không cần đâu, chúng tôi chuẩn bị về rồi." Ninh Tri nhanh chóng từ chối, bây giờ cô chỉ còn bảy phút nữa thôi, sau đó cô sẽ trở nên tàng hình.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Hiểu Dương nở nụ cười, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của cô gái, nói giọng chân thành: "Gần chỗ này có một nhà hàng khá ngon. Nếu có cơ hội thì tôi muốn mời cô ăn tối, để cám ơn sự giúp đỡ của cô."

Người Lục Tuyệt chắn trước mặt Ninh Trị, ngăn cản không cho Hoắc Hiểu Dương nhìn cô.

Đôi mắt đen láy của anh tỏ vẻ không hài lòng liếc nhìn anh ta, sau đó lại nhìn sang chỗ khác, rồi lại nhìn anh ta rồi dời đi, lặp đi lặp lại vài lần, biểu đạt ý không vui.

Chị gái kỳ lạ, là của anh, là của anh.

Ninh Tri sửng sốt, cô bước ra từ phía sau Lục Tuyệt, đáp lại qua loa: "Trong tương lai sẽ có cơ hội thôi."

Hoắc Hiểu Dương muốn hỏi phương thức liên lạc của Ninh Tri, nhưng cô đã kéo Lục Tuyệt đi mất.

"Haiz, sao bọn họ phải vội vàng như vậy chứ, đi đâu không biết?" Hoắc Hiểu Nguyệt tò mò.

Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt đi tới sau cầu thang, cô đóng cửa lại, chặn tầm nhìn của vệ sĩ trong bóng tối.

Cô nhét cây kem dâu tây vào trong tay Lục Tuyệt: "Cầm lấy giúp chị."

Lục Tuyệt cầm cây kem màu hồng, ánh mắt mờ mịt.

Một giây tiếp theo Ninh Tri đã khôi phục lại, cô đưa tay chạm vào cây kem trong tay Lục Tuyệt, bàn tay lướt thẳng qua que kem.

Tiếc quá, cô không thể ăn được.

Cô kéo tay Lục Tuyệt đi ra ngoài.

"Lục Tuyệt, tại sao lại chỉ có mình cậu, cô gái kia đâu?" Hoắc Hiểu Nguyệt và Hoắc Hiểu Dương còn chưa đi được bao xa thì đã thấy Lục Tuyệt đi ra ngoài một mình, tay cầm cây kem và áo khoác nữ màu hồng.

Lục Tuyệt không nói gì, để Ninh Tri dẫn mình đi về phía trước.

"Này, Lục Tuyệt, Lục Tuyệt..." Giọng Hoắc Hiểu Nguyệt càng ngày càng xa.

Lục Tuyệt cúi đầu cắn vào chỗ kem vừa nãy Ninh Tri mới ăn qua.

Anh nếm được vị dâu tây ngọt ngào.

Chị gái kỳ lạ là của anh.

Đi ra khỏi trung tâm thương mại Ninh Tri cũng không định đi về với Lục Tuyệt, cô dẫn anh đi một vòng khắp nơi.

Ninh Tri quay lại nhìn thì phát hiện anh đã ăn hết cây kem cô đưa, cô còn tưởng rằng anh không thích chứ.

Khóe miệng anh dính vết kem màu hồng, Ninh Tri cảm thấy buồn cười: "Em có khăn giấy không?"

Lục Tuyệt lắc đầu.

"Lấy khăn tay của em ra đây."

Lục Tuyệt lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay kẻ sọc màu đỏ được xếp gọn gàng, đưa cho Ninh Trị.

Ninh Tri vốn muốn để anh tự mình lau, nhưng khi chạm phải ánh mắt đang ngơ ngác nhìn cô thì cô lại thở dài, để thân hình cao lớn của Lục Tuyệt che đi tầm nhìn của người đi đường giúp mình.

Tiêu một mặt trời nhỏ để đổi lấy thời gian chạm vào đồ vật thật.

Ninh Tri cần khăn tay lau nhẹ vào môi anh.

Khóe miệng cậu thiếu niên khẽ nhếch lên từng chút một.

Trên mặt anh hiện lên một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, làm cho người ta chỉ muốn liếm xem trên đó có mật không.

"Được rồi." Ninh Tri trả lại khăn tay cho anh: "Kem ăn ngon không?"

Lục Tuyệt cụp mắt xuống, dưới ánh mặt trời đáp lại thật chân thành: "Ăn rất ngon chị"

Mọi thứ chị cho đều ngon.

Ninh Tri cười cong mắt, quả nhiên là người vừa ăn kem xong, lời nói ra khỏi miệng cũng ngọt ghê.

Cô nắm tay anh, tiếp tục bước về phía trước.

Lúc này Ninh Tri đột nhiên nhìn thấy hai tên côn đồ tóc vàng tóc đỏ bắt nạt Lục Tuyệt.

Hai người sóng vai cùng bước ra khỏi nhà hàng, rõ ràng là vừa ăn uống no đủ rất thoải mái.

Ninh Tri nheo mắt, cô còn đang lo không tìm được hai người này, không ngờ bọn họ lại tự xuất hiện.

Phía đối diện, tóc vàng và tóc đỏ cũng nhìn thấy Lục Tuyệt, hai mắt chúng sáng lên, nháy mắt nhìn nhau.

Tóc đỏ hưng phấn: "Đại ca, thằng nhà giàu lại đến đây đưa tiền kìa."

Tóc vàng rít một hơi thuốc: "Chúng ta đi qua đó."

Hai người nhanh chóng tiến về phía Lục Tuyệt, chỉ sợ để anh chạy mất.

Ninh Tri nắm lấy tay Lục Tuyệt: "Kẻ xấu đến kìa." Cô dắt Lục Tuyệt đi về phía vệ sĩ đang ẩn núp cách đó không xa.

Lục Tuyệt cụp mắt, ngoan ngoãn đi theo Ninh Trị.

"Thằng đần kia, đi cái gì mà đi, mau dừng lại cho tao."

Tóc đỏ trông thấy Lục Tuyệt đi liền vội vàng quát bảo đứng lại.

Tóc vàng chạy nhanh hơn, chỉ khoảng mười giây là anh ta đã chạy đến trước mặt Lục Tuyệt.

Điều thuốc trong miệng đã rơi ra khi đang chạy nên anh ta không thể nhặt lên, ánh mắt nhìn Lục Tuyệt đầy ác ý: "Thằng đần, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Hai lần trước là anh chủ động đưa tới cửa, lần này xem như bọn họ có duyên.

Tóc đỏ thở hổn hển chạy tới, xoa tay, chuẩn bị lấy tiền: "Đại ca, để em tới lục soát nó nhé?"

"Được, mau lấy tiền đi, tối nay chúng ta đi bar uống rượu." Tóc vàng nóng lòng sai đàn em.

Ninh Tri trừng mắt nhìn hai người trước mặt, thấy bọn họ đang chuẩn bị lục soát người Lục Tuyệt thì chợt có hai bóng đen cao lớn đồng thời xuất hiện trước mặt Lục Tuyệt, bảo vệ anh.

"Các anh... các anh là ai? Là tôi nhìn thấy thằng ngốc này trước, tiền trên người nó đều thuộc về tôi hết." Tóc vàng cố giằng co: "Các anh đi tìm mục tiêu khác đi."

Tóc đỏ duỗi thẳng thắt lưng nói phụ họa lời của tóc vàng: "Đúng vậy, đây là người đại ca tôi nhìn trúng, các anh không được tranh."

Hai vệ sĩ mặc đồ đen không phải người đơn giản, chỉ riêng ngoại hình và khí thể của họ cũng đủ dọa người.

"Đây là cậu chủ nhà chúng tôi, các anh có ý đồ xấu với cậu ấy à?" Một trong hai vệ sĩ lên tiếng.

Tóc vàng sửng sốt, ngẩn người ra: "Cậu... cậu chủ nhà các anh?"

Tóc đỏ kịp phản ứng trước nguy cơ: "Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Chạy đi, thằng ngu!" Tóc vàng nhanh chân định bỏ chạy, nhưng họ đâu phải là đối thủ của những vệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp kia?

Hai vệ sĩ dễ dàng túm lấy hai người: "Cậu chủ, nên xử lý họ thế nào đây?"

Lục Tuyệt cúi đầu, không lên tiếng, cũng không dám nhìn Ninh Tri bên cạnh.

Hai vệ sĩ liếc nhau, sau đó dẫn tóc vàng và tóc đỏ vào một chỗ vắng người tẩn cho một trận nhừ tử để cảnh cáo.

Bình thường tóc vàng và tóc đỏ chỉ dám bắt nạt mấy học sinh gần trường, trấn lột tiền của họ rồi thị uy chút chút, chứ nếu thực sự gặp người có năng lực thì chỉ có thể quỳ xuống van xin.

Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đứng xem sau khi bị vệ sĩ dạy dỗ hai người kia trông vô cùng sợ hãi.

Tóc vàng và tóc đỏ bị đánh xong khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: "Chúng tôi không dám nữa, chúng tôi không dám bắt nạt thằng ngốc..."

"Không phải, chúng tôi không dám bắt nạt cậu chủ nhà các anh nữa." Tóc vàng và Tóc đỏ rúc vào một chỗ, sợ rúm người.

"Hai vị đại ca, xin các anh tha cho chúng tôi đi."

"Chúng tôi nhất định sẽ hối cải, trở thành người tốt."

Vệ sĩ nhìn về phía Lục Tuyệt, muốn hỏi ý kiến anh, nhưng Lục Tuyệt không nhìn hai người trước mặt, cứ như chẳng liên quan gì đến mình.

Ánh mắt của anh chỉ tập trung vào một nơi.

Ninh Tri nhéo mặt anh: "Sau này không được tùy tiện chạy lung tung, đi đâu cũng phải mang theo vệ sĩ, biết không?"

Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt lặng lẽ nhìn cô, trong lòng hơi rầu rĩ, cảm giác thật kỳ quái.

Anh mím môi, một lúc sau mới nói: "Không đi chị." Ninh Tri hơi ngạc nhiên, anh đã nhận ra cô sắp biến mất rồi sao?

"Đừng nhớ chị, phải học cho giỏi, sau này chị sẽ quay về tìm em." Ninh Tri dặn dò.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Lục Tuyệt dường như còn mang theo cảm giác tủi thân: "Lâu lắm chị."

Lần nào cũng vậy, anh đều phải đợi rất lâu.

Ninh Tri bước tới, chủ động ôm Lục Tuyệt: "Xin lỗi, khi em lớn lên chị sẽ luôn ở bên em."

Người cậu thiếu niên gầy gò, eo nhỏ, nhưng nhiệt độ cơ thể lại nóng bỏng người.

Khóe miệng Lục Tuyệt khẽ nhếch lên.

Anh đưa tay lên, muốn ôm lại cô.

Nhưng cảm giác mềm mại trong ngực lại dần biến mất, mùi thơm trong mũi cũng dần tan biến.

Chiếc áo khoác trên tay anh cũng trở nên trong suốt.

Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn xuống ngực mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.