Từ trong ngữ điệu thản nhiên của Thái hậu, Thái phi cảm nhận được khí thế sấm vang chớp giật.
Dường như cả việc này đã được ép xuống.
Nội thị đưa Triệu thị tới Cần Chính Điện, cơn giận của Thái hậu nương nương cũng vơi đi một chút.
Nhưng không biết vì sao, Thái phi lại cảm giác được, Thái hậu sắp có hành động gì lớn.
Thái phi nhìn về phía Cố Lang Hoa bên cạnh, nàng yên lặng ngồi bên cạnh Thái hậu, dường như không hề phát giác ra sự bất thường.
Thái phi lại biết, như vậy vừa hay cho thấy, Lang Hoa thật sự đã hiểu dụng ý của Thái hậu, cũng biết bước tiếp theo Thái hậu chuẩn bị làm thế nào.
Thái phi nhìn Cố Lang Hoa thêm lần nữa, bà ấy sống tới ngần này tuổi, một đời ở trong cung, tự cho rằng không có gì không thấu hiểu, nhưng việc lần này, lại khiến bà ấy cảm thấy mù mịt như phủ sương mù. So ra, một đứa bé mười mấy tuổi như Cố Lang Hoa, còn nhìn thấu đáo hơn bà ấy.
Thái hậu nhìn về phía Trình nữ quan: “Tìm kỹ chỗ ở của Ninh Vương, tất cả người từng hầu hạ Ninh Vương, đều phải soát người, bao gồm hạ nhân Ninh Vương đem từ Phủ Ninh Vương tới.”
“Ghi chép rõ ràng lại mỗi câu hỏi, trình cho Ai gia xem.”
Trình nữ quan dè dặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự trầm tĩnh trong mắt Thái hậu.
Thái hậu lúc này cực giống bộ dạng khi Tiên hoàng băng hà, uy hϊếp khống chế triều cục, trong mắt lại bình tĩnh như nước, không nổi bất cứ gợn sóng nào.
Như vậy mới là thứ đáng sợ nhất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Thái hậu dùng khí thế như vậy.
Trình nữ quan không hiểu, là bà ấy bỏ sót điều gì sao?
“Thái hậu nương nương,” Một trận tiếng la hét truyền tới, “Thái hậu nương nương, nô tì bị oan.” Giọng nói đó càng ngày càng gần, cung nhân lên trước vén rèm, Thang ma ma hầu hạ bên cạnh Ninh Vương đột nhiên bị đẩy vào.
Thang ma ma là Thái hậu ban cho Ninh Vương khi Ninh Vương còn ở trong cung làm Hoàng tử. Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Thang ma ma đem bốn cung nhân, hai nội thị đi theo Ninh Vương cùng ra khỏi cung.
Mấy năm nay Thang ma ma chăm sóc Ninh Vương rất tốt, Thái hậu nương nương luôn rất hài lòng, bất luận ngày lễ tết đều sẽ ban thưởng cho Thang ma ma.
Thang ma ma ngẩng đầu lên, khẩn thiết nhìn về phía Thái hậu: “Thái hậu nương nương minh giám, từ Vương phủ tới trong cung nô tì luôn trung thành hầu hạ Vương gia, nô tì sao có thể hại Vương gia, tuyệt đối không hề có ý đồ đó.” Mỗi lần Thái hậu triệu bà ta nói chuyện, trong ánh mắt đều đầy vẻ tin tưởng, Ninh Vương phi xảy ra chuyện, cũng chẳng qua là hơi gặng hỏi thêm bà ta, không hề làm khó bà ta. Lần này Ninh Vương gia xảy ra chuyện, theo cách nghĩ của bà ta, Thái hậu hẳn sẽ đi tra xét cung nhân có liên quan tới Triệu thị, Triệu thị lần này khó thoát khỏi kiếp nạn. Nhưng giờ sự việc phát triển không chỉ nằm ngoài dự liệu của bà ta, hơn nữa sự nghi kỵ của Thái hậu nương nương lại giống như mưa bão rơi trên người bà ta.
“Soát ra cái gì?” Thái hậu lạnh nhạt hỏi.
Thang ma ma nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thái hậu, không cầm được rùng mình.
Nội thị đem một bình thuốc trình cho Thái hậu: “Đây là thứ tìm được từ trong phòng của Ninh Vương gia, thuốc bên trong đã hết rồi.”
Bất luận là ai cũng không thể mang theo thuốc riêng vào cung.
Thái hậu cầm bình thuốc lên nhìn về phía Thang ma ma: “Đây là của ai? Là Vương gia đem vào?”
Thang ma ma chỉ cảm thấy lông tơ trên lưng dựng đứng hết cả lên, cảm giác sợ hãi lập tức bao phủ cả người bà ta: “Không... không phải... Thái hậu nương nương... Đây không phải đồ của Vương gia, nô tì chưa từng nhìn thấy.”
“Vậy sao?” Thái hậu cười lạnh, “Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, tìm một lượt phòng của Thang ma ma, xem xem có thứ gì khác không.”
Thái hậu nói xong nhìn về phía nội thị: “Thang ma ma hai ngày nay đã gặp ai, nói chuyện với ai, tra xét cho kỹ, không được bỏ sót một người nào.”
Trên trán Thang ma ma lấm tấm mồ hôi hột, Thái hậu vì sao muốn tra xét bà ta? Chỉ là vì một bình thuốc ư? Nếu bà ta nói, bình thuốc đó là cho Ninh Vương gia chơi, Thái hậu có tha cho họ không?
Không thể nào!
Thang ma ma phủ định cách nghĩ của mình, lần này không giống, Thái hậu là nghiêm túc, là thật sự muốn đào ra vài bí mật từ trên người họ.
Đào ra bí mật của Ninh Vương gia.
Thang ma ma cảm thấy một chân mình đã giẫm trượt, cả người rơi vào vực sâu vạn trượng, rất nhanh sẽ tan xương nát thịt.
Bà ta cố gắng vùng vẫy, liều mạng muốn tìm một con đường sống, gần như muốn hét ra, không không không, đừng tra xét nữa, Thái hậu đừng tra xét nữa, cầu xin người, đừng tra xét nữa.
Nhưng bà ta không dám nói ra.
Vì sao chứ? Tất cả vốn đã sắp xếp rất thoả đáng, vì sao Thái hậu lại nhắm vào họ, lẽ nào là chỗ Vương gia đã xảy ra sơ suất? Thái hậu đã nghi ngờ Vương gia?
Thang ma ma không biết phải làm sao.
“Thái hậu nương nương, bình thuốc đó là Thang ma ma mang vào.” Một tiểu cung nhân bước nhanh lên trước bẩm báo.
Thang ma ma nghe được lời này, đột nhiên mở trừng mắt.
Cung nhân quỳ xuống nói tiếp: “Nô tì... khi đưa than vào phòng Ninh Vương, hiếu kì với cách trang trí trong phòng, liền vén cửa sổ nhìn một cái, vừa hay nhìn thấy vị ma ma này đang cầm chiếc bình nhỏ màu hoa xanh, trên chiếc bình đó vẽ thuý trúc.”
Nếu không phải Thang ma ma bị bắt, nội thị ép hỏi, một tiểu cung nhân nhỏ bé như vậy tuyệt đối không dám nói ra lời này.
Thang ma ma chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, cả người suýt tê liệt ngồi trên đất, bà ta lại cắn chặt răng, đứng thẳng lưng.
Vương gia chịu khổ nhiều như vậy, mới có cục diện hôm nay, tuyệt đối không thể bại dưới tay bà ta như vậy.
“Đây là hãm hại, nàng ta đang hãm hại nô tì,” Giọng Thang ma ma thảm thiết, “Có người sau khi hại Vương gia, còn muốn giá hoạ cho nô tì, vì sao nô tì phải hại Vương gia? Nô tì mươi ba tuổi đã vào cung, chưa từng gả chồng, bên cạnh không con không cái. Từ sau khi Thái hậu lệnh nô tì theo Vương gia xuất cung, nô tì đã chuẩn bị chết già ở Vương phủ, không có Vương gia và Vương phủ, nô tì chính là người phụ nữ không có nhà để về...”
Trong mắt Thang ma ma ngân ngấn nước, lời nói ra nghe rất thống thiết.
Trình nữ quan cũng biểu lộ không đành lòng.
Thang ma ma là người đắc lực nhất bên cạnh Ninh Vương, sớm tối ở bên cạnh nhiều năm như vậy, Ninh Vương đã đối đãi với Thang ma ma như người nhà. Nàng nhiều lần nhìn thấy Ninh Vương cười nói chuyện với Thang ma ma, nét mặt rất nhẹ nhõm mà thân thiết.
Nếu Thang ma ma xảy ra chuyện, Ninh Vương nhất định sẽ rất buồn.
“Mẫu thân, thế này là sao?” Giọng của Ninh Vương đột nhiên vang lên.
Thái hậu ngẩng mắt nhìn sang, chỉ thấy Ninh Vương tái nhợt đứng ở cửa, ngây ra nhìn Thang ma ma, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Trình nữ quan muốn lên trước đưa Ninh Vương ra chỗ khác, cảnh như vậy Ninh Vương đừng nên nhìn thì tốt hơn, chắc chắn Thái hậu nương nương cũng không muốn để Ninh Vương gia nhìn thấy những việc này.
“Lấy ghế cho Ninh Vương.”
Trong ánh mắt Thái hậu là sự kiên định không cho phép nghi ngờ, giọng nói vô cùng trong trẻo.