Ninh Vương ngẩng đầu lên, xung quanh phòng đều là tranh trang trí, bên trên lại có một bức tranh sơn tùng dài. Đây là cuộn tranh khi Thái hậu nương nương mừng thọ, Hoàng thượng lệnh Hoạ Sư trong cung vẽ cho Thái hậu, ngụ ý khoẻ mạnh, trường thọ, thật ra đang nhắc nhở Thái hậu đừng nhúng tay vào triều chính nữa, yên tâm an hưởng tuổi già.
Đây chính là Từ Ninh Cung.
Nhưng vì sao hắn lại ở trong một thùng nước lạnh?
Cung nhân bên cạnh thấy hắn tỉnh lại, trên mặt là ngạc nhiên và vui mừng, nhưng không ai chịu nói chuyện, tất cả những thứ bên cạnh hắn đều kì lạ.
Ninh Vương há hốc mồm muốn nói chuyện, lại cố nuốt tiếng nói trong cổ họng xuống.
Hắn không thể nói chuyện, mỗi một từ, mỗi một câu đều phải gọt giũa kỹ càng, tuỳ tiện nói ra, chỉ có thể đổi lại kết quả không tốt. Hắn muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Có phải hắn vẫn ở Từ Ninh Cung không, có phải hắn vẫn là Ninh Vương không, hoặc đây rốt cuộc là hiện thực hay là giấc mơ của hắn. Nhưng mùi hương bay lên xông thẳng vào mũi hắn, khiến tư duy của hắn có chút hỗn loạn, không rõ ràng như bình thường.
Ninh Vương vô thức nhìn về phía sau bình phong.
...
Thái hậu sau bình phong yên lặng nhìn Ninh Vương.
Khoảnh khắc này xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như không có chút âm thanh nào, Ninh Vương không hét lớn, càng không vùng vẫy hoảng hốt. Vừa hay sự bình tĩnh trong thoáng chốc này, khiến trái tim Thái hậu trầm xuống.
Đây chính là sự kì lạ bà ấy sợ nhìn thấy sao?
Con trai bà ấy, đứa con trai bé bỏng bà ấy xót xa nhất, có phải đang lừa bà ấy không?
Thái hậu từ từ đi ra khỏi sau bình phong. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong veo đó của Thái hậu tăng thêm chút thương cảm, dường như thoáng chốc đã già đi mười mấy tuổi.
Trong con mắt vốn trầm tĩnh của Ninh Vương lại thêm vài phần hoảng loạn, bất lực.
Thái hậu nắm chặt khăn tay, chớp mắt khôi phục lại trạng thái bình thường, mở miệng trước nói: “Ninh Vương tỉnh rồi?”
Bộ dạng vô cùng quan tâm, trong giọng nói lại xen lẫn một loại xa cách khiến người ta không dễ phát giác.
“Mẫu thân,” Ninh Vương vùng vẫy muốn đứng lên, nhất thời nước bắn tứ tung, “Thế này là thế nào? Mẫu thân cứu con.”
Ninh Vương đưa tay ra với Thái hậu.
Không biết thế nào, Thái hậu đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây. Nghĩ tới nỗi đau xé tim rách phổi bà ấy từng chịu, vất vả sinh ra mấy đứa con, lại nuôi nấng chúng. Khi bà ấy sinh Hoàng thượng dã tâm hừng hực muốn giúp Tiên hoàng thành tựu đại nghiệp, giao Hoàng thượng cho nhũ mẫu. Sau này sinh Huệ Vương và Khánh Vương, dù khi đó nội cung dần dần ổn định trở lại, tình hình có chút chuyển biến tốt, giữa bà ấy và các con cũng là gặp ít xa nhiều. Tới lượt Ninh Vương, có lẽ là bà ấy tuổi tác hơi lớn, muốn chính tay nuôi nấng con của mình, cố gắng làm mẫu thân một lần, dù như vậy không hợp quy tắc, Tiên hoàng lại bác bỏ ý kiến mọi người, để Ninh Vương ở lại bên cạnh bà ấy. Thái hậu còn nhớ bộ dạng khi Ninh Vương còn nhỏ, gương mặt bầu bĩnh, giống như một hình tròn nhỏ, ngũ quan vô cùng mềm mại, trông giống một người tính tình ôn hoà, thích nhất là rúc vào bên cạnh bà ấy nghe bà ấy kể chuyện. Mỗi lần bà ấy dỗ hắn ngủ, trên mặt hắn đều sẽ hiện lên vẻ thoả mãn.
Cho nên Ninh Vương trúng độc, bà ấy mới cảm thấy đau đớn như đâm vào tim.
Ninh Vương của bà ấy, đứa con bé bỏng lương thiện và hiểu chuyện của bà ấy.
Lẽ nào là bà ấy sai rồi sao?
“Mẫu thân...” Môi Ninh Vương lạnh tới tím tái, mắt đỏ rực, giống như con thú nhỏ bị kinh sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất tiếp.
“Mau đỡ Ninh Vương ra.” Thái hậu dặn dò Trình nữ quan.
Dứt lời, Ninh Vương toàn thân là nước được cung nhân nhanh chóng nhấc ra ngoài đặt lên trên giường, cung nữ ba chân bốn cẳng thay y phục ướt trên người Ninh Vương, cầm chăn gấm đắp lên người hắn.
Tay chân Ninh Vương không ngừng khua khoắng, trong phòng đột nhiên hỗn loạn.
“Ninh Vương,” Thanh điệu của Thái hậu hơi cao, “Đừng gây chuyện nữa, đây là trị bệnh cho ngươi. Thuốc tốt dã tật, sự thật mất lòng, dù ngươi chịu chút khổ sở, may mà đã bình an tỉnh lại, từ từ để cung nữ thay y phục cho ngươi, tránh để nhiễm lạnh.”
Trình nữ quan có chút không hiểu vì sao Thái hậu muốn nói những lời này với Ninh Vương.
Dù câu nào cũng đều là sự thật, nhưng tâm trí Ninh Vương không minh mẫn, căn bản không hiểu hàm ý của lời này.
Thái hậu sao vậy? Lo lắng tới mụ mị đầu óc rồi sao?
“Nương nương,” Trình nữ quan lập tức lên trước, “Nô tì đỡ người ngồi một lát nhé, Ninh Vương gia đã tỉnh, người cũng nên yên tâm rồi, việc còn lại cứ giao cho chúng nô tì làm.”
Trình nữ quan kéo tay Thái hậu lên, mới phát hiện ngón tay Thái hậu lạnh như băng, chẳng trách sẽ như vậy, tình cảm mẹ con giữa Hoàng thượng và Thái hậu đã nhạt nhẽo đi rồi, cho nên trên thực tế Thái hậu chỉ còn lại duy nhất một người con trai là Ninh Vương. Ninh Vương có bề gì, Thái hậu nương nương chắc chắn sẽ bị đả kích lớn.
“Cố Đại tiểu thư nói rồi, chỉ cần mau thay y phục, dùng ít thuốc, Vương gia sẽ không bị bệnh.”
Thái hậu gật gật đầu, ngồi trên ghế gấm.
Cảm xúc của Ninh Vương cũng dần dần bình ổn trở lại, rụt đầu vào trong chăn, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
“Ngươi chịu khó nghỉ ngơi đi,” Thái hậu đi tới nhẹ nhàng vỗ vỗ Ninh Vương, “Muốn làm gì thì nói với cung nhân, đừng làm bừa nữa.”
“Bên ngoài còn có việc đợi Ai gia xử lý.” Thái hậu nói rồi đứng thẳng người, không nhìn Ninh Vương thêm nữa, quay người đi ra ngoài nội thất.
Ninh Vương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thái hậu, trong ánh mắt dường như có một tia sáng dần dần trầm xuống.
...
Nhìn thấy Thái hậu đi ra, Thái phi lập tức đứng lên: “Ninh Vương sao rồi? Có gì đáng ngại không?”
Thái hậu thu lại cảm xúc, khôi phục trạng thái bình thường: “Đã khoẻ rồi, vẫn là cách của Lang Hoa tốt, không tới nửa canh giờ đã tỉnh lại.”
“A di đà phật,” Thái phi đọc câu phật ngữ, “Không sao là tốt, không sao là tốt.”
Lang Hoa hầu Thái hậu ngồi xuống, lại nhận trà nóng từ trong tay cung nhân bưng cho Thái hậu.
“Triệu thị đó...” Thái phi hơi nhíu mày, mặt mũi khó xử, “Phải xử trí thế nào? Ninh Vương có nói hôm qua đã có ai bưng đồ ăn cho hắn không? Tối qua cung nhân hầu hạ không nhiều, thẩm vấn có lẽ cũng không khó.”
Thái hậu bưng trà lên uống một ngụm, cả người trông trầm tĩnh lạ thường, hồi lâu mới nói: “Bảo người đưa Triệu thị tới Cần Chính Điện, cứ nói Từ Ninh Cung xảy ra chuyện, rất hỗn loạn, Triệu thị mang thai, giữ lại đây lỡ có gì sơ suất, Ai gia hối hận không kịp. Dù Triệu thị có lỗi, suy cho cùng nàng ta cũng đang mang cốt nhục của Hoàng thượng, muốn xử lý thế nào thì phải xem ý của Hoàng thượng...”
Thái phi kinh ngạc há hốc mồm, bà ấy không thể ngờ Thái hậu lại quyết định thế này, như vậy dù Triệu thị và Triệu gia như thế nào, đều không liên quan tới Từ Ninh Cung rồi.
Thái phi nói: “Vậy việc của Ninh Vương...”
“Từ từ điều tra,” Thái hậu đặt bát trà xuống, đón ánh mắt của Thái phi, “Ngươi nói đúng, càng gặp phải việc lớn, Ai gia càng không thể xúc động. Có vài việc đã xảy ra ở Từ Ninh Cung, thì nhất định có thể tra ra kết quả, nhất thời không vội được.”