Từ lão phu nhân đè Từ Cẩn Du nằm trên đất, gò má ửng đỏ nặng nề thở hổn hển.
Cung nhân vẫn ngăn ở trước mặt Hàng thị như cũ, hiển nhiên tất cả vẫn chưa kết thúc.
Kỷ Quốc Công phu nhân đứng lên, muốn đi qua nhưng dưới chân mềm nhũn ngã xuống đất: “Thần thϊếp thường ra vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, cũng nghe nói chút chuyện... Hoàng hậu luôn không có con, rất sợ địa vị khó giữ, liền liên tiếp để cho Triệu gia đưa vào cung mấy mỹ nhân. Những mỹ nhân này đã sớm uống thuốc không thể mang thai... cho nên... trong lòng bọn họ đều rõ, đời này chỉ có thể dựa vào Hoàng hậu nương nương. Các nàng nghĩ đủ cách để giữ Hoàng thượng ở lại bên cạnh, chính là tránh cho những tần phi khác có thai trước Hoàng hậu nương nương. Ai ngờ bụng của Hoàng hậu nương nương lại vẫn không có tin tức gì.” “Mấy ngày trước, thần thϊếp nghe nói, Hoàng hậu nương nương muốn đưa vào một mỹ nhân, lần này để cho nàng ta sinh hạ con trai nối dõi, Hoàng hậu nương nương nhận làm con thừa tự...”
“Chỉ là vì, Diệp thị có thể sẽ tiến cung, Diệp lão phu nhân có địa vị không bình thường trong lòng Hoàng thượng, nếu như Diệp thị được Hoàng thượng vui vẻ, tương lai nhất định sẽ trở thành đối thủ của Hoàng hậu nương nương.”
Có Từ lão phu nhân tung gạch nhử ngọc, Kỷ Quốc Công phu nhân khai nhận rất nhanh.
Kỷ Quốc Công phu nhân không ngừng nói, Từ Cẩn Du cảm thấy đã chịu hết giày vò, lưng của nàng ta sắp bị ép vỡ rồi, tinh thần của Từ lão phu nhân hiển nhiên đã càng ngày càng không tốt.
Nước mắt của Từ Cẩn Du cũng sắp rơi xuống, hôm nay hình như vĩnh viễn đều không chịu đựng cho qua được. Cuối cùng cung nhân phất phất tay, dẫn nữ quyến trên đất đi.
Sau đó đi tới bên cạnh Từ lão phu nhân, một cung nhân trong đó ôm mặt Từ lão phu nhân qua nhìn một chút, sau đó sờ mạch Từ lão phu nhân rồi đứng lên nói: “Không sao.”
Không sao?
Hàng thị kinh ngạc, Từ lão phu nhân có bệnh cũ, hơi tức giận sẽ đau tim, đặc biệt là những năm này tin đạo sĩ, cho dù không thoải mái cũng không chịu uống thuốc. Cho nên trong nhà trên dưới không ai dám không vâng lời Từ lão phu nhân, tránh chọc Từ lão phu nhân tức giận dẫn đến phát bệnh cũ.
Hôm nay trải qua giày vò như vậy, sắc mặt Từ lão phu nhân rất khó coi, bây giờ nhắm nửa con mắt, mặt đau đớn, khiến cho Hàng thị không đành lòng nhìn qua, đang suy nghĩ phải cầu tha thứ thế nào mới được.
Nếu không phải trước khi tới bà ta đồng ý với Thái hậu nương nương, chỉ có thể đứng bên cạnh xem, không thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, bà ta sớm đã đi lên chăm sóc Từ lão phu nhân rồi. Lại không nghĩ rằng cung nhân xem mạch tượng của lão phu nhân nói không sao. Như thế này rồi còn không sao, vậy thì ở nhà càng thêm không có gì đáng ngại rồi. Hàng thị thầm cảm thấy nực cười vì những năm kinh hoàng khϊếp sợ này của mình.
“Khụ khụ khụ.” Nghe được lời cung nhân, Từ lão phu nhân lại ho lên, đầu không ngừng run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.
Nhưng cung nhân cũng không để ý tới, mà là nhìn về phía Từ Cẩn Du: “Từ Đại tiểu thư có muốn đi theo bên cạnh Từ lão phu nhân không?”
Ánh mắt Từ Cẩn Du sáng lên, ý của cung nhân có phải là nói, nàng ta đã không sao rồi.
Từ Cẩn Du đang định nói, Hàng thị lại không nhịn được nói: “Để cho Cẩn Du ở lại đi,” Nói rồi nhìn về phía Từ Cẩn Du, “Mấy năm nay lão phu nhân thương nó nhất, xin Thái hậu nương nương ân chuẩn, để cho Cẩn Du hết lòng hiếu thuận.”
Ta không muốn.
Từ Cẩn Du muốn há miệng kêu lên.
Nàng ta không muốn ở lại chỗ này, nhưng bây giờ nàng ta rời đi chính là bất hiếu.
Những năm này Hà ma ma luôn dạy nàng ta phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông minh lanh lợi, biết nhận định tình hình, có thể tùy cơ ứng biến. Nàng ta ở trước mặt Thái hậu và tổ mẫu, quy quy củ củ làm theo những lời này, cho dù nàng ta sớm đã chán ghét, lại không thể không nhẫn nại.
Bây giờ nàng ta đã có danh tiếng, trở thành người như vậy, vì vậy càng không thể làm theo ý mình, nhất định phải tiếp tục làm như vậy.
Trong lòng Từ Cẩn Du như cuộn sóng, nàng ta cố gắng ổn định tâm trạng, ngẩng đầu lên. Suy nghĩ nếu như Hà ma ma ở bên cạnh nàng ta, sẽ dạy nàng ta làm thế nào.
Trên mặt liền lộ ra vẻ tha thiết: “Mẫu thân yên tâm, con gái nhất định sẽ chăm sóc tốt tổ mẫu, người... cũng phải minh oan cho cô cô, chỉ có oan khuất của cô cô được rửa sạch, Từ gia chúng ta mới có thể an tâm, tổ mẫu cũng sẽ không quá tự trách mình.”
Từ Cẩn Du nghe lời mình nói. Đúng, chính là như vậy.
Hà ma ma ở đây nhất định sẽ bảo nàng ta nói như vậy.
Giống như khi Bình An Công chúa mất, nàng ta nói lời ở kia trước mặt Thái hậu.
Từ sau câu nói kia, mỗi lần nàng ta làm việc gì trái với ý muốn của mình, đều sẽ cảm thấy nàng ta biến thành một người khác.
Người này càng ngày càng lớn, biến thành một cái bóng mờ, vững vàng bao phủ ở trên đầu nàng ta, khiến cho nàng ta dần dần không biết rốt cuộc bản thân mình là hình dạng gì nữa.
Biểu hiện của Từ Cẩn Du, khiến cho trên mặt Hàng thị lộ ra vẻ vui mừng yên tâm.
...
Trong một viện nhỏ ở kinh thành, Từ Sĩ Nguyên đã mặc xong quan phục, chuẩn bị cùng Ngự sử đệ tấu chương, thỉnh cầu Hoàng thượng mượn cơ hội lần này chỉnh đốn lại hệ thống quan lại.
Sau khi Trang Vương xảy ra chuyện, quan viên đường Hà Đông, đường Vĩnh Hưng Quân, bao gồm kinh đô và vùng lân cận phải mất hức hàng loạt. Những năm này công tử đào tạo những người đó, vừa vặn bổ sung vào, im hơi lặng tiếng thay thế Trang Vương.
Cho nên ông ta thường nói với công tử, bọn họ phải từ từ tính toán, cẩn thận tiến lên, bây giờ đối với bọn họ mà nói quan trọng nhất là phải xếp thân tín và nhân thủ của mình vào.
Bây giờ bọn họ đợi đến cơ hội này rồi.
Từ Sĩ Nguyên khẽ mỉm cười.
Lần này nhất định doạ đến rất nhiều người, ai mà ngờ được, một lần đi săn nho nhỏ, lại xảy ra bao nhiêu việc.
Chứng cứ Trang Vương tham ô được xác thực.
Vào lúc này, Thái hậu lại tận mắt thấy, con trai của bà ta, vua của một nước, đương kim Hoàng đế ăn “Ngũ Thạch Tán” mà Triệu gia đưa tới.
Có thể tưởng tượng được Thái hậu sẽ phản ứng thế nào.
Hoàng hậu không có cách nào che giấu những chuyện xấu này thay Triệu gia nữa.
Ánh mắt Từ Sĩ Nguyên vô cùng sáng, bên trong đều là vẻ bức thiết.
Ông ta chờ lâu như vậy, cuối cùng đợi được đến ngày này, A Tịnh ở dưới hoàng tuyền cuối cùng cũng có thể nhắm mắt.
Từ Sĩ Nguyên đốt một nén nhang kính lạy trên không trung, sau đó cắm vào lư hương.
“A Tịnh,” Sĩ Nguyên khẽ mỉm cười, “Thù của muội, ca ca coi như đã báo giúp muội rồi, những kẻ hại muội kia, đều sẽ rơi vào một cái kết bi thảm.”
“Lão gia,” Quản sự đi nhanh vào cửa, “Xảy ra chuyện rồi.”
Từ Sĩ Nguyên xoay người đi ra khỏi phòng.
Quản sự nói: “Mấy môn đô ở Kinh đô đều bị đóng rồi, phủ Trang Vương, phủ Bình Quận vương đều bị vây lại, động tĩnh bên Hoàng Thành Ti... càng lớn hơn.”
Từ Sĩ Nguyên biết: “Hoàng Thành Ti bắt đầu bắt người rồi sao?” Chỉ cần triều đình có động tĩnh gì, Hoàng Thành Ti sẽ bắt người khắp nơi.
Trước đây ở thời Thẩm Xương Cát, người của Hoàng Thành Ti treo chuông bên hông, đi đi lại lại khắp nơi, lần này Hoàng Thành Ti ở trong tay Cố Thế Hoành sẽ thành kiểu gì?
Quản sự lắc lắc đầu: “Lão gia, không phải là bắt người khắp nơi... mà là... thả người ra rồi, đại lao Hoàng Thành Ti thả rất nhiều phạm nhân ra,” Nói rồi dừng một chút, “Những phạm nhân kia được đưa đến Dưỡng Tề viện, nghe nói Thái Y Viện còn trị thương cho bọn họ.”
Từ Sĩ Nguyên kinh ngạc.
Làm sao lại có chuyện như vậy?
Hoàng Thành Ti từ trước đến giờ chỉ có vào không có ra, sao lại chốc lát thả nhiều người như vậy.
Có phải là có chuyện gì thoát khỏi bàn tay ông ta hay không?
Từ Sĩ Nguyên nhíu mày: “Có nghe ngóng rõ, tại sao phải thả người không?”