Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 210: Ghét bỏ



Vân Nương nghe đến chỗ này đứng lên, “Chàng muốn để cho người Cố gia xem bệnh cho Quốc công gia?”

Hàn Chương có chút bất ngờ, mới vừa rồi trong mắt Vân Nương còn tràn đầy sự sợ hãi, giờ đây lại đổi thành bộ mặt giận dữ, “Quốc công gia đã bệnh thành cái bộ dạng này rồi, sao chàng có thể tùy tùy tiện tiện mời một lang trung trên phố về?”

“Chàng có biết nữ quyến trong kinh đều nói Cố gia đó như thế nào không?”

Hàn Chương nhíu mày, sắc mặt âm trầm, “Bọn họ nói Cố gia thế nào?”

Vân Nương mặc dù nhìn Hàn Chương sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, “Rốt cuộc chẳng phải là thư hương môn đệ gì, cũng dạy không ra đại gia khuê tú, chuyện gì cũng dám làm, thủ đoạn gì cũng có thể dùng. Những người đó, chỉ cần có thể leo lên giàu sang, đừng nói giả vờ thành Phật tử, cho dù là thủ đoạn hạ cấp hơn cũng dùng được.”
Hàn Chương lạnh lùng nhìn Vân Nương, “Nàng thì sao? Nàng nghĩ thế nào?”

Vân Nương lời đến khóe miệng vẫn là nuốt xuống, vào giờ phút này, Hàn Chương giống như là một con dã thú, thật giống như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể xé nát nàng ta ra.

Hàn Chương nói: “Ta không hy vọng nàng cũng nghĩ như vậy. Nếu như không có Cố gia, ở Trấn Giang, chưa chắc ta sẽ đánh thắng trận. Phu nhân trong kinh chỉ biết tụ chung một chỗ nói lời ong tiếng ve, bọn họ vì Đại Tề đã làm được cái gì? Lúc chiến loạn chỉ núp ở trong phòng than phiền tại sao không có trái cây phương nam cung phụng đưa vào kinh.”

Hắn ở Giang Chiết trở lại, trong nhà bày tiệc rượu, đại ca muốn cho hắn lộ mặt, nữ quyến trong tộc cũng nên hành lễ với hắn, hắn đứng ở bên ngoài khách sảnh, liền nghe được mấy tiểu thư than phiền năm ngoái không có mật đào phương nam, mật ngâm trong nhà không thể nuốt trôi.
Hắn lập tức hiểu ra tại sao lúc hắn về, Vân Nương lại xem qua hòm xiểng hắn mang về từ Giang Chiết, mặt đầy thất vọng, để cho ma ma quản sự tới nói với hắn, “Không bột đố gột nên hồ, hai tay trống trơn, để cho phu nhân khó xử.”

Nếu như hắn mang về chút mật mà trong kinh không mua được, Vân Nương ở tiệc rượu sẽ rất có mặt mũi, mà hắn chỉ mang về mỗi bản thân mình và một rương y phục để tắm giặt.

Vốn hắn không nghĩ tới những thứ này, trong đầu hắn toàn là bài binh bố trận, là hào tình tráng chí càn quét man di, không có những thứ đồ nhỏ của nữ nhi, càng không hiểu được phải dùng những thứ lặt vặt này đi bảo vệ thê tử bé nhỏ của mình.

Đây là sai lầm của hắn.

Hàn Chương cởi trường bào trên người ra, dứt khoát tự mình thay y phục rồi bước đi ra ngoài.
Để lại Vân Nương mở to hai mắt.

“Tại sao ta lại gả cho một người như vậy chứ?” Vân Nương lẩm bẩm, “Hắn ở bên ngoài đánh thắng bao nhiêu trận đối với ta thì có ích lợi gì? Không phải là ta vẫn phải coi giữ cái nhà này sao?”

“Trừ lo lắng sợ hãi cho hắn, ta có được cái gì chứ? Xã giao hắn không hiểu, ngay cả một vòng tròn giao thiệp cũng không có, ở Lĩnh Bắc nhiều năm như vậy nhưng chưa từng đưa thứ gì về nhà. Ngày lễ ngày tết, ngay cả một lễ vật mới lạ nhà chúng ta cũng không có, người bên ngoài đều nói, phủ Hàn tướng quân chẳng qua là một cái khung trống, nếu không có Quốc công gia chống đỡ, chỉ sợ nhà nào có tiệc rượu cũng sẽ không bao giờ phát thiệp cho ta.”

“So với lúc ta ở nhà mẹ đẻ còn không bằng.” Vân Nương nói tới chỗ này, “Hắn không trở lại thì thôi, sau khi hồi kinh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn thì sao? Chỉ ở nhà, nơi nào cũng không đi. Không trách hắn bị điều qua Trấn Giang đánh giặc, mọi người đều đi cửa sau, chỉ còn lại kẻ ngu ngốc như hắn… hắn có từng nghĩ tới mặt mũi của ta hay không?”

“Bên ngoài, tốt xấu ta gì cũng là một mệnh phụ, ở trước mặt người khác không thể để cho người ta xem thường được. Nếu như hắn nghĩ cho ta thì nên thỉnh thoảng để cho người đưa ít đồ về, để cho ta cũng có thể vinh quang mà đứng trước mặt người khác chứ.”

“Dựa vào cái gì người khác vừa xuất hiện giống như trăng được sao bao bọc, còn ta, luận về gia cảnh, luận về tướng mạo có kém ai, thứ người khác có, tại sao ta lại không có?”

“Cho tới bây giờ đều là ta tự về nhà mẹ đẻ, mỗi lần đều phải nghe mấy người tỷ tỷ quở trách ta, giống như là ta không cầm được thứ gì tốt trở về hiếu kính phụ thân, mẫu thân.” Vân Nương nói rồi rơi nước mắt, “Ta thật sự hối hận vì đã gả cho hắn.”

Tích Mai vội nói: “Phu nhân, người bớt nói một hai câu đi, bộ dạng ban nãy của tướng quân thật là muốn dọa chết người rồi. ”

Vân Nương ngẩng bộ mặt tái nhợt lên, “Ta không dám nói trước mặt hắn, ta bị kìm nén đến khó chịu rồi.”

Vân Nương lần nữa chải đầu và ăn mặc lại rồi mới đến phòng Vinh Quốc công.

Từ xa, Vân Nương liền thấy có người đang ngồi xổm ở trong viện, nàng tò mò nhìn sang, chỉ thấy một tiểu cô nương mặc quần áo màu xanh vừa nhìn đồng hồ cát, vừa cẩn thận nhìn cái gì.

Vân Nương đi tới, chỉ thấy đàn kiến dầy đặc tụ tập trên mặt đất.

Tiểu cô nương xoay đầu lại, ánh mắt nàng trong vắt, gò má giống như nụ hoa phù dung sắp nở.

Vân Nương không khỏi kinh ngạc, Cố Lang Hoa.

Cố Lang Hoa tiến lên hành lễ với Vân Nương, “Hàn phu nhân. ”

Đang nói chuyện, Hồ Trọng Cốt từ trong nhà đi ra, cũng không nhìn Vân Nương, trực tiếp hướng về phía Lang Hoa, “Thế nào rồi?”

Lang Hoa chỉ chỉ đồng hồ cát, “Rất nhanh đã dụ kiến tới rồi.”

Hồ Trọng Cốt nhíu mày, đưa tay ra, “Cầm tới, ta xem xem.”

A Mạt vội vàng đưa hũ ngọc trong tay tới, Hồ Trọng Cốt đưa tay ra chấm một cái ở trong hũ ngọc, sau đó bỏ vào trong miệng, “Không sai, là ngọt.”

Hồ Trọng Cốt đang nói chuyện, Hàn Chương cũng đi ra.

Hồ Trọng Cốt nói: “Ta ở cùng thương nhân Đại Thực hơn nửa năm, nghe hắn nói không ít đơn thuốc của người Đại Thực, chứng tiêu khát* này rất hay gặp ở Đại Thực, có rất nhiều lang trung ở Đại Thực đều phải nếm nướ© ŧıểυ để phân tích bệnh tình nặng nhẹ, thứ dùng là thuốc nước cam tùng để bổ thận thông lạc. Chỉ là… bệnh tình của Quốc công gia quá nặng, hai chân đã thối rữa rồi, người lại thường xuyên hôn mê, chỉ sợ cũng sẽ không có hiệu quả quá tốt.”

*Chứng tiêu khát: Đông y chỉ chứng uống nước nhiều, tiểu tiện nhiều, bao gồm các bệnh tiểu đường, bệnh tháo nhạt.

Thứ trong hũ ngọc kia là nướ© ŧıểυ của Quốc công gia.

Vân Nương nghĩ tới đây, không khỏi bụm miệng lại.

Hàn Chương trầm mặt, lông mày nhíu chặt lại, “Vậy là không thể chữa sao?”

Hồ Trọng Cốt lắc lắc đầu, “Không chữa khỏi được chứng tiêu khát, vết thương trên chân sẽ chỉ càng ngày càng thối sâu, để cho ta tới chữa vết thương trên chân cũng không có ích lợi gì.”

Hàn Chương nắm chặt tay.

Lang Hoa muốn an ủi Hàn Chương, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, nếu như Hồ tiên sinh nói không có biện pháp, đổi sang lang trung khác cũng là khoanh tay chịu chết.

Hồ Trọng Cốt nói: “Thời gian này, cũng không cần mời lang trung ngoại khoa tới nữa, mỗi ngày ta sẽ dùng một chút thuốc để cho Quốc công gia thoải mái hơn một chút.”

Chỉ như vậy mà thôi.

Vân Nương nghe đến chỗ này liền nâng cao giọng lên, “Ý của ngươi là gì hả? Ngươi không biết chữa, cũng không muốn chúng ta đi mời lang trung khác?” Nói rồi nhìn về phía Hàn Chương, “Tướng quân, đây rõ ràng là lừa gạt chúng ta.”

Hàn Chương đã từng thấy Hồ Trọng Cốt dùng lưỡi dao sắc bén rạch bụng ra, nhìn thấy ông ta nối xong cánh tay đầy máu thịt lẫn lộn, những người đó đều sống được tiếp.

Vậy mà chẳng qua đại ca chỉ bị thối rữa chân nhưng lại không cứu được.

Đổi sang lang trung khác nói như vậy, hắn có lẽ sẽ không tin, nhưng Trọng Cốt giống như tướng sĩ trong quân doanh của hắn, từng cùng hắn đồng sinh cộng tử, cho nên đối với lời của Hồ Trọng Cốt, hắn sẽ không có nửa điểm hoài nghi.

Hàn Chương gật gật đầu, “Cứ theo tiên sinh nói mà làm đi, ta sẽ nói thái y viện không cần bọn họ đến nữa,” Nói rồi nhìn về phía hạ nhân bên cạnh…” Nói với phu nhân, cũng không cần mời cái gì mà đạo sĩ luyện đan tới giày vò đại ca nữa, để cho đại ca an tâm nghỉ ngơi đi…”

Hàn Chương mới vừa phân phó xuống, chỉ nghe Vân Nương bỗng nhiên nói: “Thϊếp… Thϊếp không đồng ý.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.