Lời của Bùi Khởi Đường chấn động mạnh mẽ, ngay trước mặt Hoàng đế còn có thể ung dung chậm rãi phản bác cho bản thân, hoặc trong lòng hắn không có gì đáng hổ thẹn, hoặc là không hề sợ hãi hoàng quyền.
Hoàng đế cười lạnh: “Đừng cho rằng ngươi từng lập được đại công thì Trẫm không làm được gì, Trẫm sẽ cho người điều tra rõ ràng, xem ngươi còn gì để nói không.”
“Người đâu.” Hoàng đế nói, “Lôi Bùi Khởi Đường ra ngoài.”
Cố gia.
Lang Hoa ngẩng đầu nhìn Cố Thế Hoành: “Sau đó thì sao? Bây giờ huynh ấy thế nào rồi?”
Cố Thế Hoành nói: “Đang đứng ở trước cổng cung, nếu là người khác gặp phải chuyện này nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng nguôi giận. Hắn ta thì hay rồi, cứ đứng ở đó, giương mắt nhìn đám quan viên Hình bộ, Đại Lý Tự bị truyền đến Cần Chính Điện.” Bùi Khởi Đường vốn có tính cách quật cường như vậy.
Điều khiến Cố Thế Hoành bất ngờ đó là, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng Hoàng thượng không hề triệu hắn đến hỏi chuyện: “Ta đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, nhưng không ngờ Hoàng thượng không hề quan tâm đến Hoàng Thành Ti.”
Lang Hoa cẩn thận suy nghĩ đầu đuôi ngọn ngành.
Có lẽ là Bùi Khởi Đường cố ý làm Hoàng thượng nổi giận, bây giờ sự chú ý của Hoàng đế đều dồn cả lên người Bùi Khởi Đường, nghĩ đủ mọi cách để trừng trị Bùi Khởi Đường, tất nhiên sẽ tạm thời gác mối quan tâm tới Cố gia sang một bên.
Rốt cuộc Bùi Khởi Đường đã nói gì mà lại khiến Hoàng đế nổi giận đến mức ấy, muốn đích thân thẩm án.
Cố Thế Hoành biết Lang Hoa đang nghĩ gì, thấp giọng nói: “Nghe nội thị bên Cần Chính Điện nói lại, Bùi Khởi Đường chỉ trích Hoàng thượng là hôn quân.” Cố lão thái thái không nhịn được kinh ngạc hô lên.
Tuy Lang Hoa có thể giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng khẽ run lên.
Cố Thế Hoành nói: “Ta cũng giật mình, nhưng hỏi kỹ thì mới biết, hóa ra ý của Hoàng đế là muốn đưa Lang Hoa đến gia am.”
Lần này Cố lão thái thái liền thấy kỳ lạ: “Chuyện này thì liên quan gì đến Lang Hoa nhà chúng ta? Tại sao lại muốn đưa Lang Hoa đến gia am? Lang Hoa nhà chúng ta đã phạm phải tội gì?”
Cố Thế Hoành cũng thấy rất oan ức.
Tại sao lại có thể xảy ra chuyện đó, Hoàng thượng chỉ vì nghe tin đồn lại ép bằng được Bùi Khởi Đường nói ra tên Lang Hoa, sau đó bất chấp lễ nghĩa trừng phạt Lang Hoa.
Nếu thực sự nói đến lễ nghĩa, tại sao triều đình lại lệnh cho Lang Hoa đưa người đến Vệ sở Thái Nguyên, Lang Hoa chữa trị cho thương binh ở Vệ sở chẳng phải là không màng lễ nghĩa, không giữ nữ tắc sao? Khi cần dùng đến thì tất cả đều tốt, một khi không dùng đến thì đem ra chỉ trích, một triều đình như vậy sao có thể khiến người ta tin phục?
Nếu khi đó hắn có mặt chắc chắn cũng sẽ phản biện lại cho Lang Hoa, chẳng qua không dám trực tiếp can gián Hoàng đế khuyên Hoàng đế đừng làm một tên quân chủ mê muội không phân biệt rõ trắng đen như Bùi Khởi Đường thôi.
Hồi lâu sau Cố lão thái thái mới lên tiếng: “Nói vậy tức là, vì hắn muốn bảo vệ Cố gia, bảo vệ Lang Hoa nên mới như vậy?”
Cố Thế Hoành gật đầu: “Không ngờ Bùi Tứ công tử lại làm vậy, con còn cho rằng cùng lắm thì hắn cũng chỉ không chịu nhận Hoàng thượng ban hôn, nghĩ cách để xoay chuyển tình thế, đợi đến khi Bùi đại nhân hồi kinh rồi tính tiếp, dù sao thì Hoàng thượng cũng vẫn tín nhiệm Bùi Tư Thông.”
Trước mắt Lang Hoa hiện lên hình ảnh lúc Bùi Khởi Đường gặp nàng ở đình, vẻ mặt hắn kiên định như vậy, ánh mắt trong suốt nhìn thấy đáy, dường như muốn mở rộng cả con người ra để nàng nhìn cho rõ ràng.
Hắn đã hạ quyết tâm làm vậy từ khi nào? Hắn đã từng suy nghĩ kỹ hậu quả chưa? Đó là một phút kích động hay trước đó lập kế hoạch sai lầm?
Trong lòng Lang Hoa đã chắc chắn được đáp án, Bùi Khởi Đường nghe được tin tức liền sắp xếp toàn bộ chuyện này, nên mới dẫn tiểu nội thị đưa nàng đến gặp hắn, bởi vì hắn biết hắn sẽ bị giữ lại trong cung, rất khó ra ngoài cung được.
Lang Hoa hơi rụt cổ lại, bỗng nhiên nàng cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Tuy nàng biết Bùi Khởi Đường rất lợi hại, nhưng thứ khó nắm bắt nhất chính là lòng người, nếu Hoàng đế thực sự không để ý đến việc văn võ bá quan sẽ bàn luận về chuyện này, không hề để tâm đến Bùi gia, chắc chắn sẽ xử lý Bùi Khởi Đường ngay trong cơn giận.
Lang Hoa hít sâu một hơi, cũng may chuyện đó chưa xảy ra.
Hoàng đế vẫn chưa đến mức là một kẻ điên bất chấp tất cả.
Cố lão thái thái sầm mặt: “Tấm lòng của hắn thật hiếm có, đây đâu phải chỉ liên quan đến con đường làm quan của hắn, nếu làm không tốt còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
Nói đến đây, Cố lão thái thái quay đầu nhìn Lang Hoa đang ngồi bên cạnh.
Không biết Lang Hoa đang nghĩ gì, ngón tay của nàng hơi cuộn lại, miết chặt lấy mép áo, bà chưa từng thấy Lang Hoa có biểu cảm như vậy.
Là vì Bùi Khởi Đường sao?
“Lang Hoa,” Cố lão thái thái không nhịn được nói, “Trong lòng con nghĩ thế nào?”
Sự việc đã náo động đến vậy, cuối cùng nhất định phải có cách giải quyết.
Lang Hoa nói: “Hoàng thượng đang nhằm vào Cố gia, lúc đó bởi vì cứu phụ thân nên con đã vào cung cầu xin Thái hậu, cho nên Hoàng thượng mới cho rằng Cố gia và Từ Ninh Cung có mối quan hệ mờ ám.”
Không giống như Từ Cẩn Du, Từ Cẩn Du chẳng qua chỉ là được Thái hậu yêu thích, xưa nay chưa từng làm việc gì cho Thái hậu., Từ Tùng Nguyên lại là vị quan chính trực có tiếng, cho nên mới rất khó khiến Hoàng thượng nghi kỵ.
“Con cũng đã từng nghĩ đến rồi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện này.”
Lục gia đến tận nhà xin lỗi, nàng đã cảm thấy khác thường, nàng nhắc nhở Bùi Khởi Đường đừng quá sơ suất, có tầng quan hệ Bùi gia, Hoàng thượng sẽ không làm khó Bùi Khởi Đường.
Nhưng ai ngờ Hoàng thượng lại đánh thẳng vào chuyện hôn sự của hắn.
Quả thực hắn không chịu lùi dù chỉ một bước, cứng đầu ép cả Hoàng thượng và hắn đến tận vực sâu.
“Phụ thân,” Lang Hoa nhìn Cố Thế Hoành, “Bây giờ phụ thân phải làm một việc, chủ động xin từ chức ở Hoàng Thành Ti, nếu tin đồn đã bị lan truyền, chúng ta không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.”
Cố Thế Hoành gật đầu.
“Bây giờ chúng ta phải thể hiện thái độ giống như Bùi gia.”
Cùng chung kẻ thù với Bùi Khởi Đường, chỉ cần triều đình một ngày còn chưa điều tra rõ ràng, Cố gia chúng ta tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Đây là thái độ Cố gia cần phải có.
Cố lão thái thái gật đầu: “Nên làm như vậy, tuy Bùi Tứ công tử bảo vệ cho Cố gia, nhưng chúng ta cũng không thể cứ trốn mãi đằng sau người ta.”
Lang Hoa nói: “Cố gia và Bùi gia chủ thẩm vụ án đám người Tào Gia, nếu hai người cùng xảy ra chuyện, thì cũng tức là phát tín hiệu cho Hình bộ, Đại Lý Tự, chỉ cần liên quan đến vụ án này, chỉ e không ai có kết cục tốt. Bởi vì dù sao Hoàng thượng cũng vẫn còn đang bảo vệ Triệu gia, còn về Phương gia, chúng ta cũng hủy bỏ tố cáo. Sau khi phụ thân không lên nha môn, thì ở trong nhà đóng cửa không ra ngoài.”
“Con cũng vậy, cáo bệnh không ra khỏi nhà, không đến Từ Ninh Cung cũng không đến tiệm thuốc, trong nhà khắp trên dưới chuẩn bị chuyển đến Hàng Châu, tiệm thuốc trong kinh cũng bắt đầu kiểm kê hàng tồn.”
Cố Thế Hoành kinh ngạc: “Chúng ta thực sự chuẩn bị trở về Hàng Châu sao?”
Lang Hoa nói: “Ít ra thì cũng phải làm cho giống vậy.”
Cố Thế Hoành nghĩ đến những vụ án ở Hoàng Thành Ti, nghĩ đến người của Dưỡng Tế Viện, chau mày nói: “Vậy thì chẳng phải lộn xộn hết cả lên rồi sao.”
“Loạn lên mới tốt,” Lang Hoa nói, “Phụ thân đừng từ bỏ những vụ án đó, phụ thân nghĩ xem, nếu Hoàng thượng thực sự nhận định Cố gia và Bùi gia thuộc phe Thái hậu, thì Tào Gia đại nhân và các quan viên triều đình bị hàm oan sẽ có kết cục tốt đẹp gì được? Cho dù chúng ta không thể thay đổi được đại cục nhưng nếu buông tay vào lúc này, đối với họ chẳng phải là càng tốt hơn sao?”
Cố Thế Hoành lẩm bẩm nói: “Vậy nên không điều tra nữa à?”
“Không điều tra nữa,” Trên mặt Lang Hoa hiện lên nụ cười nhàn nhạt, “Cứ theo hắn đi đi!”