Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 472: Khua chuông gõ mõ



Lục lão thái gia nói: "Đáng tiếc các ngươi tới không phải lúc, đất đã đông lạnh, làm sao có thể đào hài cốt được. "

"Đơn giản," Phương Nhị lão gia nói, "Chỉ cần nung chín đất, thì chắc chắn được." Chuyện này phải đi làm suốt đêm, chỉ cần mạ vàng hài cốt kia, sẽ không sợ Cố gia không chịu gặp hắn. Hơn nữa dù Cố Thế Hoành không chịu nể mặt, Cố gia lại không nói rõ được, bởi vì tổ tông Cố gia chôn xương chỗ nào ai có thể biết được?

Nếu không phải Cố gia tiết lộ, làm sao bọn họ có thể biết chứ.

Phương Nhị lão gia càng nghĩ càng thấy hay.

Phương Đại lão gia nói: "Cửu Hoa Tự cách nơi này không xa."

Lục lão thái gia vuốt râu mép: "Vì sao ta phải dừng lại ở chỗ này, các ngươi có biết không?"

Phương Đại lão gia lập tức nghĩ mấy ngày này không uổng tiền, hắn quay đầu lập tức phân phó Quản sự: "Nhanh, để cho người đi chuẩn bị, ngày mai chúng ta vào núi sớm, suốt đêm đào hài cốt lên, đừng quên đi tìm thợ thủ công có thể đắp kim thân."
Quản sự gật đầu.

Trên mặt Phương Đại lão gia lộ ra vẻ tươi cười, hắn đang đắc ý, chợt nghe có người cười ‘phì’ một tiếng, hắn nhất thời giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, không có gì cả.

Bên ngoài, bóng người đã nhảy xuống phòng chạy đi hướng cách đó không xa.

...

Bùi Khởi Đường đang lật xem công văn trong tay, bên ngoài khách điếm bình dân cực kỳ đơn sơ, tối nay lại lạnh lạ thường, gió xuyên qua khắp phía, cũng may hắn là người tập võ, tùy tiện khoác một chiếc áo choàng là có thể qua mùa đông, chuyện này cũng không có gì đáng ngại.

Cửa mở, lão đầu râu bạc lẻn vào.

Phùng sư thúc giật giật mí mắt, thổi bay tuyết đậu bên mép, lúc này mới tươi cười nói: "Ngươi đoán đúng rồi, những người đó có ý đồ với Cố gia, muốn đào hài cốt tổ tông Cố gia rồi mạ vàng lên. Nếu để cho bọn họ làm xong, chỉ sợ Cố Thế Hoành sẽ bị Ngự Sử vạch tội, từ già đến trẻ Cố gia chỉ sợ cũng sẽ khó chịu."
Đào phần mộ tổ tiên nhà người ta, cái này là ý của người nào, chỉ cần nghĩ cũng biết. Nếu Phương gia biết được hài cốt tổ tiên Cố gia ở đâu thì đã sớm động thủ, làm sao có thể chờ cho tới hôm nay?

Là Lục lão thái gia.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bùi Khởi Đường đã ghê tởm nói không nên lời.

Kiếp trước Lang Hoa lại bị lưu lại ở chỗ như Lục gia này, hai mắt nhìn không thấy, lại còn phải xử lý mấy chuyện bẩn thỉu của Lục gia.

Bùi Khởi Đường trầm mặt: "Bọn họ chuẩn bị lúc nào động thủ?"

Phùng sư thúc cầm lấy đùi gà quay trên bàn, cứ như đã quên mất tất cả mọi chuyện, chỉ chăm chăm đối phó con gà béo mập kia, đùi gà xuống tới dạ dày, lão mới liếʍ miệng một cái rồi cười nói: "Ngày hôm nay đi chuẩn bị, ngày mai sẽ động thủ."

Bùi Khởi Đường thấy thật nực cười: "Thật đúng là không muốn sống nữa."
Mùa đông tuyết rơi còn muốn đi vào trong núi sâu đào hài cốt.

Thấy Tào gia sắp được lật lại bản án, Phương gia cũng ghen đến đỏ mắt rồi, đáng tiếc trưởng bối Phương gia vốn là một loại người gió chiều nào xoay chiều ấy. Từ trước dựa vào Huệ Vương, Huệ Vương chết lại tới đầu nhập vào Khánh Vương phủ. Nghe nói Khánh Vương phủ bị vu oan tội danh mưu phản, để thoát thân đã khai hết đồng liêu và bằng hữu ra, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được bị liên lụy bỏ tù.

Hiện tại thấy có lợi thì liều mạng tiến lên trước.

Lục lão thái gia và Phương gia coi như cùng một dạng.

Nếu để cho bọn họ làm xong chuyện này, Cố lão thái thái chắc chắn bị tức đến phát bệnh, di cốt tổ tiên Cố gia sao có thể bị giày vò như vậy.

Bùi Khởi Đường cười nhạt, khép công văn trong tay lại: "Vậy thì vui đùa với bọn họ một chút, để bọn họ đỡ buồn." Nói rồi duỗi cánh tay ra.

"Đi ra ngoài thu xếp đi, chỉ cần người Phương gia hỏi thăm đường vào núi, đều nói với bọn họ mơ hồ một chút, để cho bọn họ không dám tùy tiện tiến lên tìm, nhất định phải mang theo Lục lão thái gia."

Phùng sư thúc lắc lắc đầu, khuôn mặt tươi cười: "Cái biện pháp này tốt."

...

Lục lão thái gia cho rằng tỉnh giấc Phương gia cũng đã vào núi.

Ai ngờ lão đang làm mộng đẹp đã bị người lắc lắc tỉnh lại.

"Lão thái gia," Hạ nhân Lục gia nói, "Hai vị Phương lão gia chờ ở ngoài cửa, bảo hôm nay muốn cùng lão thái gia đi chùa dâng hương."

Lục lão thái gia nhíu mày, trời lạnh như thế này, lão làm sao có thể đi ra ngoài, chứ đừng nói vào núi.

"Không đi," Lục lão thái gia nói, "Nói với họ, ta không thoải mái."

Hạ nhân Lục gia đáp rồi lập tức truyền lời xuống phía dưới, nhưng chớp mắt Phương Đại lão gia đã chen vào cửa.

"Ân công, ngài phải giúp chúng ta, chỉ cần ngài chỉ rõ đường cho chúng ta, sau đó... dù Phương gia chúng ta máu chảy đầu rơi chắc chắn cũng sẽ báo ân tình của ngài."

Lục lão thái gia thấy bộ dáng Phương Đại lão gia không chết không thôi, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

...

Lục lão thái thái nghe nói Lục lão thái gia muốn đi Cửu Hoa Tự, lập tức đoán được lão thái gia muốn làm gì, nhất thời tức giận đến run rẩy: "Ta nói làm sao lại cứ ở đây không đi, thì ra lão có ý như vậy." Mặc kệ chuyện Phương gia có hoàn thành hay không, Cố gia biết được chuyện này, từ đó về sau sợ rằng người hai nhà càng không có cách nào nhìn mặt nhau nữa.

Nghĩ tới đây, Lục lão thái thái phân phó hạ nhân: "Mau ngăn lão thái gia lại, nói với lão thái gia, bên Tam gia có việc, chúng ta phải lập tức lên đường đi kinh thành."

Hạ nhân đáp tiếng lập tức đi ra ngoài, một lát lại ủ rũ cúi đầu trở về: "Lão thái gia đã đi theo người Phương gia rồi, chúng ta muốn đuổi theo, nhưng hạ nhân Phương gia lại cản chúng ta lại."

Mấy ngày nay lão thái gia rất thân với hai vị lão gia Phương gia. Ăn, mặc, ở, đi lại đều do người Phương gia an bài, thậm chí ngay cả cưỡi xe ngựa cũng đổi thành Phương gia, cho nên hành động Lục lão thái gia ở trong khống chế của người Phương gia. Hiện nay như thế này, người Lục gia ngược lại cũng không được tự quyết định.

Lục lão thái thái có loại dự cảm xấu.

Bọn họ bị người Phương gia tính kế rồi, Phương gia sẽ không để cho Lục gia ăn không những món lợi đó, sớm muộn gì Lục gia cũng phải trả lại.

Đầu óc Lục lão thái thái như ngừng lại, hôm nay bà đã không thể tránh được, chỉ có thể cầu mong lão thái gia có thể thuận buồm xuôi gió trở về, bọn họ sớm ngày đến kinh thành, mọi chuyện đều bình an vô sự.

...

Lục Anh không đợi được xe ngựa của Lục gia.

Cả ngày, trên đường lớn không có một chiếc xe nào.

"Tam gia," Trình Di không khỏi tiến lên phía trước nói, "Ngài cũng đừng lo, có thể là do tuyết lớn, lão thái gia không muốn chạy đi, hẳn là sẽ nhanh chóng có tin tức thôi."

Lục Anh lắc đầu, Lục gia từ Hàng Châu đi lâu như vậy, hôm nay kinh thành đang ở trước mắt, bọn họ tất nhiên sẽ gióng trống khua chiêng vào thành. Lưu ở trên đường càng giá rét hơn, bất luận là Lục lão thái gia hay là Lục lão thái thái đều không chịu nổi khổ như vậy.

Trừ phi là xảy ra chuyện.

Lục Anh nghĩ tới đây sắc mặt có chút khó coi, sớm biết vậy hắn nên đi nghênh đón.

"Không thể đợi thêm nữa," Lục Anh nói, "Chúng ta cưỡi ngựa đi tìm, trước khi trời tối phải gặp được bọn họ."

Trình Di không khỏi lo lắng: "Tam gia, thân thể ngài làm sao có thể chịu đựng được? Hay cứ để ta đi qua... Ngài ở chỗ này chờ tin tức."

Ngẫm lại những chuyện Lục lão thái gia từng làm ở Trấn Giang, Hàng Châu, Lục Anh cảm thấy hơi lạnh thấu xương. Hai ngày này, hắn vất vả sắp xếp tộc nhân Lục gia sớm vào kinh, để cho bọn họ đừng ồn ào chuyện Cố gia nữa, nếu như Lục lão thái gia ở trên đường gây ra sai lầm gì... Hắn thật không biết mình còn có sức dẹp yên mớ hỗn loạn đó hay không.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.