Ngày 21 tháng 9, một bài viết có tên [Hằng Sinh xem mạng người như cỏ rác,lạm dụng bức xạ đá quý đã làm cho ba người tử vong, có hình ảnh, có chântướng!] đã dẫn đến sự bàn tán sôi nổi ở trên một diễn đàn nào đó trong nước.Dựa vào số lượt xem và truyền tải không ngừng tăng lên, chỉ trong vòng haitiếng đồng hồ ngắn ngủi bài viết đã nhanh chóng trở thành từ khóa được đượccư dân mạng tìm kiếm nhiều nhất, và được treo trên trang chủ của các diễn đàn.Sau khi nhận thấy sức hút và sự lan truyền mạnh mẽ của bài viết này, quản trịcác trang mạng, diễn đàn ngồi xem chuyện bà tám đã không ngại làm lớnchuyện, động chân động tay đưa nó lên top đầu.Cứ như vậy, bài viết gốc chỉ có thể xem được trên các trang hấp dẫn, lại đồngdạng xuất hiện ở các trang đầu của diễn đàn, lại còn là vị trí rõ ràng nhất.Rất nhanh bài viết được lan rộng khắp weibo.Lúc đầu chỉ là một người dùng tự phát tán truyền tải, chú thích ghĩ rõ nguồn,sau đó những tài khoản được chứng nhận Đại V có mấy triệu fan hâm mộ cũngnối tiếp nhau đăng tải. Trong đó có những chủ tài khoản thật lòng lên tiếng vìnhững người bị hại, cũng có những người lợi dụng lòng dạ hiểm ác đục nướcbéo cò, nhưng cho dù mục đích là gì, bài đăng này hoàn toàn được xem là vôcùng hot.Trong một tình huống không thể đoán trước, đặt trong trạng thái báo động đỏ.Một tiếng sau, những từ khóa như "Đá quý Hằng Sinh", "bức xạ chết người"vân vân thành công trở thành hot search, mặc dù xếp ở cuối cùng trong bảngxếp hạng, nhưng tốc độ tăng lên nhanh chóng làm cho người khác phải kinhngạc, hai tiếng đồng hồ sau, thành công trở thành vị trí đầu bảng, theo sau còncó chữ "bùng nổ"....Vệ Hòa là thiên kim tiểu thư của công ty TNHH Công nghệ sinh học Hải NạpThượng Hải, năm ngoái vừa vào đại học, học ngành quản lý kinh doanh.Tháng sau là kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của ba mẹ cô ta, Vệ Hòa sớm đãchuẩn bị xong quà, là một viên kim cương màu hồng mua ở Hằng Sinh, giákhoảng hơn một triệu tệ.Vì muốn cho mẹ một bất ngờ, cô ta vẫn luôn giấu diếm, không nói cho mọingười trong nhà, đợi tận tay tặng cho bà trong buổi tiệc rượu.Mỗi lần chỉ cần nghĩ đến biểu cảm vui mừng ngạc nhiên, thưởng thức của mẹkhi nhìn thấy viên kim cương màu hồng, cô ta liền cảm thấy không hề lãng phícông sức tiết kiệm tiền tiêu vặt mấy tháng.Sau khi ăn cơm ở căng tin của trường xong, Vệ Hòa cùng mấy người bạn cùngphòng trở về kí túc xá, vừa thay quần áo ngủ đi ra, liền thấy mấy người đangtụm lại một chỗ xem cái gì đó—"A Hòa! Có phải lần trước cậu nói muốn đến cửa hàng đá quý Hằng Sinh chọnquà cho người nhà đúng không? Cậu mua chưa?"Vệ Hòa gật đầu: "Tớ mua rồi, bay mất mấy tháng tiền tiêu vặt liền, dạo nàynghèo muốn chết.""Hả? Cậu mua rồi?!"Vệ Hòa cảm thấy ánh mắt của mấy người không được đúng lắm: "Chuyện đó...có vấn đề gì sao?""Xảy ra chuyện lớn rồi!""Chuyện gì vậy?""Cậu lướt hot search một cái là biết ngay..."Vệ Hòa lấy điện thoại ra, hai phút sau, sắc mắt trở lên vô cùng khó coi.Đây không chỉ là một loại lừa gạt người tiêu dùng, mà còn là trá hình của việcmưu sát!Cô ta không dám tưởng tượng, nếu như mẹ mỗi ngày đều đeo viên kim cươngcô ta tặng, đến cuối cùng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế nào.Bức xạ...Chỉ mới nghe qua hai chữ này cô ta đã không rét mà run, vô cùng sợ hãi, hơnnữa nguồn bức xạ còn đặt ngày bên đầu cô ta, lại còn để như vậy suốt một tuầnliền."Xong rồi!"Cô ta nhanh chóng mở chiếc hộp đựng viên kim cương ra, cắn chặt răng, đemđặt trên bục đá ở ngoài hành lang, nhanh chóng gọi điện thoại cho ba mẹ: "Ba,con gặp phải một chút chuyện, có lẽ phải nhờ ba cho người đến xử lý."Giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ có Vệ Hòa mới biết tay cô đang run nhưthế nào.Ba Vệ Hòa đang họp ở công ty, nhận được điện thoại của con gái lập tức kêudừng lại: "Hòa Hòa, xảy ra chuyện gì vậy? Không cần gấp gáp, con cứ nói từtừ."Chuyện đến mức này, Vệ Hòa cũng không quan tâm đến ngạc nhiên vui mừnghay không, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra cùng với nội tình bạo lộ trên hotsearch nói cho ba cô ta nghe."Viên kim cương đó bây giờ đang ở đâu?""Được con để ở chỗ hành lang.""Con gái ngoan, con làm rất tốt. Bây giờ ba lập tức cho người đến trường conđem viên kim cương đó về công ty, dùng các thiết bị máy móc kiểm tra mức độbức xạ. tài xế của ba sẽ đến đón con đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện."Rất nhanh đã có hai bản báo cáo kết quả kiểm tra trước sau.Một bản là báo cáo kết quả mức độ phóng xạ của viên kim cương, một bản làbáo cáo kiểm tra toàn diện của Vệ Hòa.Các chỉ số thử nghiệm đều đã chứng thức viên kim cương màu hồng mua ởHằng Sinh này đều đã vượt qua các tiêu chuẩn bức xạ, nếu đeo trên người trongmột thời gian dài sẽ gây ra những tổn thương không thể khắc phục được cho cơthể, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.Cũng may, thời gian tiếp xúc của Vệ Hoà với viên kim cương khá ngắn, mặc dùcác chỉ số chức năng của cơ thể đều chịu một chút ảnh hưởng, nhưng vẫn chưatạo thành những hậu quả không thể kiểm soát được.Sau khi mẹ của Vệ Hoà nghe được tin, lập tức đến bệnh viện."Mẹ, con không sao, mẹ đừng khóc nữa...""Con gái ngốc!"Vệ Hòa ngồi trên giường bệnh, ngoại trừ sắc mặt hơi xanh xao một chút, thì nụcười vẫn vô cùng tươi tắn.Cô ta rất vui mừng vì chuyện này đã bị lộ ra, cũng vui mừng vì viên kim cươngnày chưa đưa đến tay mẹ, dù sao cô ta vẫn còn trẻ, sức đề kháng vẫn còn tốt,cũng được coi như là trong họa có phúc.Mẹ Vệ Hoà nhìn thấy thế, vô cùng đau lòng.Hốt hoảng lần lượt kéo đến.Ba Vệ Hoà cũng rất nhanh chóng đã đến bệnh viện."Báo cáo kiểm nghiệm của viên kim cương kia đâu?""Ở đây." Ba Vệ Hoà lấy tờ báo cáo trong túi công văn ra đưa cho vợ.Mẹ Vệ Hòa xem xong, lập tức cười lạnh hai tiếng: "Anh đưa đơn kiện cho em!Không chỉ kiện Hằng Sinh, mà còn phải kiện Minh Đạt ở đằng sau! Nếu như đãdám kiếm số tiền bất lương này, thì phải chuẩn bị tốt khi mọi chuyện bị bại lộ!"Vệ Hòa lạnh rùng mình, run lẩy bẩy ôm chặt gối, sao cô ta lại quên mất chứ, mẹcô ta là còn một biệt danh là "thần khó chọc".Nghĩa là thần tiên khó trêu chọc!Buổi chiều hôm đó, đoàn luật sư riêng của mẹ Vệ— đoàn luật sư Đức LãngThượng Hải đưa ra tuyên bố công khai, khởi tố Công ty đá quý Hằng Sing cùngvới ba nhà đầu tư hợp tác kinh doanh lớn phía sau bao gồm Tập đoàn Minh Đạt.Và kèm theo chứng nhận lập án của tòa án.Theo sau đó, phòng làm việc của công ty TNHH Công nghệ sinh học Hải NạpThượng Hải chính thức tuyên bố, bày tỏ theo kiện đến cùng.Nói đến công ty "Hải Nạp", rất nhiều người đều cảm thấy lạ lẫm, nhưng thật ratập đoàn cung cấp nghiên cứu phát minh và hỗ trợ kỹ thuật cho thương hiệu mỹphẩm nổi tiếng toàn thế giới— Lai Ỷ, có độ nổi tiếng không thua gì L"Oréal củaPháp.Mà người đứng đầu của tập đoàn Lai Ỷ lại chính là mẹ Vệ.Không có lý nào ba đưa ra tuyên bố công khai mà mẹ vẫn còn nhàn rỗi cả. Vìthế, sau khi văn phòng làm việc đăng tải tuyên bố đồng thời để lại bình luận thểhiện lập trường rõ ràng là "Sinh mệnh trước mắt không phải chuyện nhỏ, nhấtđịnh sẽ theo kiện đến cùng", "chuyện bức xạ đá quý của Hằng Sinh" bị đẩy lêncao trào.Các cửa hàng đá quý Hằng Sinh ở khắp cả nước bị buộc tạm ngừng kinh doanh,bộ Công thương nghe thấy tin tức lập tức tham dự vào, truy vấn đến tận tổngbộ.Như vậy càng làm tăng thêm tính xác thực của tin tức "Bức xạ đá quý".Đến tầm khoảng bốn giờ chiều, trên mạng đã phơi bày không ít [Báo cáo bức xạtạm thời] của khách hàng đã từng mua đá quý ở Hằng Sinh, mười bản thì cónăm bản được chứng thực là vượt quá tiêu chuẩn bức xạ.Lúc tin tức được truyền đến Minh Đạt thì đã muộn.Lúc Hằng Sinh mới bạo lộ ra tin xấu gây ồn ào trên weibo, nhân viên của MinhĐạt, bao gồm cả tập thể trên dưới của phòng quan hệ xã hội cũng ngồi ăn dưahóng hớt, tất cả đều đặt mình ngoài chuyện, ngồi xem đánh nhau mà khôngthèm can thiệp.Đúng lúc đó, một đồng nghiệp của phòng dự án tới đưa văn kiện."Đang xem cái gì vậy?""Hằng Sinh đổ bể ra tin xấu, đoán chừng sắp xong đời rồi. Cũng may tôi khôngcho bạn trai mua nhẫn cưới của công ty này, nếu không thì gay to rồi."Đồng nghiệp của phòng dự án còn không lưu tâm, chỉ coi như mấy chuyện buôndưa lê, nhưng bỗng dưng biểu cảm cứng đờ lại: "Hằng Sinh? Hằng Sinh nào?""Chính là đá quý Hằng Sinh đó! Công ty mà rất hay bán đấu giá công khai mấyviên kim cương hiếm.""Cái gì?!" Đột nhiên trợn tròn mắt."Cậu đâu cần phải có biểu cảm này chứ. Làm cứ như công ty chúng ta xảy ra tinxấu vậy.""Tuần trước phòng dự án mới kí hợp đồng với Hằng Sinh..."Cả hiện trường im lặng như tờ, lớn chuyện rồi.Đầu tiên là phòng quan hệ xã hội hoạt động."XX, thông báo khẩn cấp, báo cáo chuyện đã xảy ra.""XX, liên hệ với phòng quan hệ xã hội của hai công ty mà chúng ta vẫn hay hợptác, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất khống chế những bình luận trênmạng.""XX, thông báo với diễn đàn Hải Giác lập tức dừng việc truyền tải không đượcbán tin tức ra ngoài nữa, yêu cầu quản trị viên xóa bài cùng với xin lỗi, nếu nhưcần thiết thì trưng cầu ý kiến của bộ phận pháp lý, xem có thể đi theo lối phápluật hay không?""XX, lần theo dấu vết của IP, nắm bắt được chủ sở hữu ban đầu PO, cưỡng éocũng được, dụ dỗ cũng được, trước tiên khống chế người trước đã."Năm phút sau—"Đã thông báo cho tổng giám đốc và giám đốc các bộ phận.""Chỉ có thể liên lạc được với một công ty, đối phương ra giá 50 vạn tệ, nhưngchỉ nắm chắc được 40% có thể khống chế được bình luận.""Diễn đàn Hải Giác từ chối xóa bài, bên bộ phận pháp lý nói, trước khi xác địnhđược thật giả của chuyện này, không kiến nghị đi theo lối pháp luật.""Chủ sở hữu ban đầu PO là IP ảo, không có cách nào tiếp tục lần theo."Phòng quan hệ xã hội như gà bay chó chạy.Thẩm Xuân Giang cùng với Thẩm Xuân Đình, tổng giám đốc của tập đoànMinh Đạt và giám đốc các phòng ban, đều bị kinh động."Anh cả! Đá quý Hằng Sinh...""Anh biết rồi." Sắc mặt Thẩm Xuân Giang bỗng dưng sa sầm lại: "Vừa mới kýhợp đồng xong lại gây ra chuyện như thế này, Minh Đạt bị lụy rồi.""Liên lụy? Chuyện đó ngược lại chưa chắc." Thẩm Xuân Đình hừ một cái, cườilạnh."Chú hai, lời này của chú là có ý gì?""Nếu như Hằng Sinh đã tổn tại vấn đề lớn như thế, vậy lúc đầu khi tiến hànhthẩm định, đánh giá dự án sao lại không thể kịp thời phát hiện ra? Nếu như mắtđủ sáng suốt, em không tin là Minh Đạt sẽ nhảy vào cái hổ lửa này, chỉ sợ rằngsớm đã tránh không kịp! Suy cho cùng, phòng dự án phải chịu toàn bộ tráchnhiệm!"Mí mắt Thẩm Xuân Giang giật giật, phòng dự án... vẫn luôn do A Như phụtrách."Anh cả, anh là Tổng giám đốc của tập đoàn Minh Đạt, là người đứng đầu màmọi người đều công nhận, không thể trong giây phút quan trọng này mà thiên vịai được?""Chú?"Nụ cười của Thẩm Xuân Đình không hề thay đổi, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.Hai anh em cạnh tranh bao nhiêu năm nay, Thẩm Xuân Đình sao lại có thể bỏqua cơ hội ngàn năm có một này?Lần này cho dù nói gì, ông ta cũng phải chặt gẫy một cánh tay đắc lực củaThẩm Xuân Giang— Thẩm Như!"Gọi điện thoại cho cháu gái lớn đến đây đi, đây là chuyện do nó gây ra. Anhnên cảm thấy vui mừng khi mà tin tức chúng ta ký hợp đồng với Đá quý HằngSinh vẫn chưa bị lộ ra ngoài, về phần thị trường chứng khoán cũng chưa côngbố, nếu không Minh Đạt cũng sẽ bị lôi xuống nước!"Thẩm Xuân Giang cắn chặt răng, ông ta nói đúng, việc cấp bách hiện nay là cốgắng nhanh chóng xóa sạch quan hệ với Hằng Sinh, người thông minh phải biếtgiữ mình, mà người phụ trách lúc đầu của chuyện này là Thẩm Như, bây giờcũng nhất định phải có mặt cô ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo.Thẩm Xuân Giang lập tức lấy điện thoại ra, tự mình gọi cho Thẩm Như.Sau khi kết thúc, nghĩ một lát, bèn gọi điện thông báo cho Thẩm Khiêm biếtmọi chuyện đã xảy ra."...Con biết rồi, hai mươi phút sau con sẽ tới công ty, gặp mặt thảo luận, xử lý."Thẩm Xuân Giang cất điện thoại đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn đứa em trai khắpnơi đều muốn chống đối ông ta: "Bây giờ chú vừa ý chưa?"Thẩm Xuân Đình chắp tay, thu lại tầm nhìn: "Vẫn là anh cả sáng suốt quyếtđoán.""Hừ! Thông báo xuống bên dưới, lập tức triệu tập các bộ phận mở cuộc họpkhẩn cấp."Thư ký cung kính đáp một tiếng vâng, lấy điện thoại ra liên hệ với giám đốc củamấy bộ phận: "... Cuộc họp hội đồng đã được ban hội đồng quản trị gọi điện đếnhỏi về tình hình, đồng thời yêu cầu tham gia cuộc họp, ngài xem?""Tùy bọn họ đi!" Bỏ lại một câu, Thẩm Xuân Giang phẩy tay áo bỏ đi.Nhưng chuyện không đơn giản như thế.Khi Lãng Đức, Hải Nạp, Lai Ỷ đồng thời lên tiếng, đồng thời cáo trạng HằngSinh cùng với ba nhà đầu tư có quan hệ hợp tác thân thiết, phạm vi công kíchcủa cư dân mạng cũng mở rộng theo.Lửa đã cháy đến nơi, Minh Đạt không có chỗ để chạy trốn, bị ngọn lửa đangcháy hừng hựng bao vây hoàn toàn.Đến khi Thẩm Như vội vàng đuổi đến, cuối cùng cũng đến được công ty, nướcbọt của dư luận đã phun khắp Minh Đạt."Xin lỗi, tôi đến muộn."Không có ai tiếp lời cho cô ta một bậc thang.Thẩm Như lúng túng đứng ở cửa, không phải tiến vào cũng không phải lùi ra.Cuối cùng, vẫn là Lý Văn Cẩn nghêng đón cô ta vào trong phòng họp, động táccung kính kéo một chiếc ghế ra: "Mời ngài."Thẩm Như vừa mới ngồi xuống, chưa kịp thở một hơi, toàn bộ ánh mắt chất vấnđã dồn đến từ bốn phía tập trung trên người cô ta."Giám đốc Thẩm, dự án hợp tác với đá quý Hằng Sinh từ đầu đến cuối đều dophòng dự án phụ trách, lần này xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, cô có gì đểnói không?"Thẩm Như: "... Xin lỗi.""Nếu như xin lỗi có tác dụng thì chúng tôi đã không cần phải ngồi ở đây, gấpđến nỗi như con kiến bò trên nồi nóng đau đầu suy nghĩ đối sách!"Cô ta bị bao vây bởi một tình cảnh khó xử mà từ trước đến giờ chưa hề có, mặcdù Thẩm Như đã cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể hơi run rẩy và sắcmặt tái nhợt vẫn bộc lộ ra cảm xúc thật của cô ta."Trước khi kí hợp đồng, rốt cuộc giám đốc Thẩm có tiến hành đánh giá thẩmđịnh đầy đủ và hiệu quả đối với dự án không?"Hai tay của Thẩm Như nắm chặt ở dưới mặt bàn, móng tay bấm chặt vào lòngbàn tay, sự đau đớn làm cho cô ta giữ được sự tỉnh táo, hít sâu một hơi: "Báocáo đánh giá thẩm định đầy đủ của dự án sau khi được hoàn thành theo đúngquá trình và quy định đã giao cho hội đồng quản trị xét duyệt, nhưng lúc đó cácvị đang có mặt ở đây đều không đưa ra bất kỳ ý kiến gì khác..."Bây giờ xảy ra chuyện, ai cũng muốn đẩy trách nhiệm lên người cô ta? ThẩmNhư cười lạnh, trên đời có chuyện tiện lợi như vậy sao?Lời này vừa nói ra, mấy người hội đồng quản trị đã ngồi không yên—"Già mồm át lý lẽ!""Không sai, hội đồng quản trị phụ trách xét duyệt, nhưng thứ chúng tôi xemđược đều là những thứ sau khi phòng dự án đã làm tốt và đưa lên, còn việc cảquá trình có được thực hiện việc kiểm tra chuyên sâu hay không, các dữ liệu cóchính xác hay không, những điều này còn phải đợi bàn bạc! Trước tiên phòngdự án sơ suất trong việc đôn đốc giám sát, sau đó lại sai lệch trong việc phánđoán, cuối cùng làm cho Minh Đạt rơi vào vụ bê bối bức xạ đá quý của HằngSinh, bây giờ, thay vì lên kế hoạch để giải quyết vấn đề, mà ngược lại lại bắtđầu đùn đẩy trốn tránh trách nhiệm, đây là những điều mà giám đốc một bộphận nên đảm đương hay sao?!"Người phát ngôn là một giám đốc già trong hội đồng quản trị có đức độ và uytín rất cao, bình thường không hề làm khó Thẩm Như, cũng không hề thiên vịai, là một người công chính đứng ở phái trung lập, trước mắt nói ra những lờinghiêm khắc như vậy, có thể thấy được thái độ của Thẩm Như làm người kháckhông hài lòng đến mức nào.Vốn dĩ hội đồng quản trị quả thực là có trách nhiệm không thể chối đẩy, nhưngnhững người già này đều muốn giữ thể diện, vậy mà Thẩm Như lại dơ tay đánhlung tung, không để cho họ ít mặt mũi nào, đương nhiên họ sẽ cùng nhau côngkích cô ta.Có thể thấy cao ngạo không được xem như việc gì tốt đẹp.Không học được cách biết co biết duỗi, thế nào cũng phải chịu khổ cực nhiềuhơn.Những người trong hội đồng quản trị đang có mặt ở đây, anh một câu, tôi mộtcâu, nói thao thao bất tuyệt, trách mắng Thẩm Như không đáng một xu.Thẩm Xuân Giang mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, đến cuối do tình thế trởngại, không dám can dự vào.Cùng là con cái nhà họ Thẩm, nhưng Thẩm Khiêm lại có sức nặng hơn, ít nhấttrong tình huống tương đương, đổi lại là anh ta, đám người này ít nhiều cũng sẽnhân từ hơn.Lý Văn Cẩn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng củaThẩm Như, trái tim thắt chặt, như bị kim đâm vào, vô cùng nhói đau.Nếu như có thể anh ta, anh ta muốn thay cô ta mắng lại đám người kia, thậm chídẫn người đi.Đáng tiếc, không có nếu như.Anh ta chỉ là một thư ký quèn.Không có quyền thế, không có bất kỳ chỗ dựa nào.Ngoại trừ việc mở to mắt nhìn cô chịu sự xỉ nhục, thì chẳng có cách nào khác."Nói thế đủ rồi đó, mục đích hôm nay mọi người tập hợp ở đây là thương lượngxem làm cách nào để giải quyết mối nguy cơ này, việc truy cứu trách nhiệm tạmthời để sau." Thẩm Khiêm lên tiếng, giọng điều hời hợt nhưng lại chấm dứt mộtcuộc đấu khẩu vô dụng.Tiếp sau đó, mọi người bắt đầu thảo luận cách giải quyết vấn đề.Thẩm Như ngồi nguyên tại chỗ, tay chân cứng nhắc, ánh mắt đờ đãn. Bất thìnhlình ánh mắt của Thẩm Khiêm lướt qua cô ta, nhẹ như thế, lạnh nhạt như thế,không đáng để ý như thế.Trong nháy mắt cô ta giống như bị đẩy xuống từ một vách núi cao, lòng tự tônvỡ vụn.Cuộc họp được kéo dài suốt đến tận 9h tối mới kết thúc.Thẩm Xuân Giang, Thẩm Khiêm, và cả Thẩm Như, cha con ba người đồng thờitrở về nhà."Ông chủ, cậu chủ, cô cả, có thể dùng cơm được rồi."Dương Lam đứng ở bên cạnh phục vụ, bê thức ăn, đưa canh, cười cười nói nói,đáng tiếc ba người lại không hề tiếp lời bà ta.Nụ cười nhanh chóng cứng đờ lại, ba ta có hơi lúng túng đứng ở bên cạnh: "Baba con hôm nay làm sao vậy? Sắc mặt ai cũng u ám, rầu rĩ không vui?"Thẩm Xuân Giang mạnh mẽ chau mày một cái, ánh mắt xoi mới dừng lại trênkhuôn mặt vợ.Là vợ của tổng giám đốc Tập đoàn Minh Đạt, ở trên mạng đã ẩm ĩ như vậy rồi,mà bà ta như một người đần độn không biết một cái gì, điều này làm cho ông tacó cảm giác sầu não lấy phải một người vợ không có tài đức.Thẩm Khiêm nhìn thấy, nhanh chóng nói sơ qua những chuyện đã xảy ra trướckhi Thẩm Xuân Giang nổi giận."Chuyện này... rõ ràng là vấn đề của bản thân công ty Hằng Sinh, bọn họ mắngchửi Minh Đạt làm gì?! Thật không hiểu ra sao!"Thẩm Xuân Giang không còn gì để nói, ánh mắt không hài lòng biến thành ghétbỏ.Dương Lam nhất thời lúng túng.Thẩm Khiêm than nhẹ, giải thích: "Từ lúc kí kết hợp đồng, Minh Đạt có quanhệ chặt chẽ không thể tách rời với Hằng Sinh rồi, có vinh cùng vinh, có nhụccùng nhục." Đây cũng là lý do vì sao trước khi quyết định đầu tư một dự án nàođó, công ty thường phải suy nghĩ cặn kẽ mới được đưa ra quyết định.Bởi vì một khi trở một cộng đồng chung về quyền lợi, không chỉ phải chia sẻ lợiích mà còn phải cùng nhau gánh vác nguy hiểm.Cạch!Thẩm Xuân Giang đặt đôi đũa xuống mặt bàn, đứng dậy: "Không ăn nữa."Tức đến nỗi no bụng.Ngược lại Thẩm Khiêm lại không quá sốt ruột, nghiêm túc ăn xong bữa cơm,sau đó đi lên tầng nghỉ ngơi, ngày mai còn một trận đánh ác liệt phải đánh.Cuối cùng trên bàn ăn lớn như vậy, chỉ còn lại mẹ con Dương Lam và ThẩmNhư.Một người cúi thấp đầu im lặng ăn, một người vẫn đang chìm trong cơn giận cáchém thớt không rõ nguyên nhân của chồng."A Như, sao con lại ăn mỗi cơm không, không ăn thức ăn?""...""A Như.""... Mẹ.""Con sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"Cô ta lắc đầu, đứng dậy: "Con còn có chuyện phải làm, con trở về phòng trướcđây.""Ôi chao— con ăn thêm một chút nữa đi!" Vẫn còn thừa nửa bát cơm, thức ăncũng không động đến...Thẩm Loan cầm theo chiếc cốc thủy tinh đi từ trên tầng xuống, đi lướt quaThẩm Như—"Hôm nay là ngày cuối cùng."Thẩm Như không thèm để ý cô, đến trừng mắt với cô cũng không có, cứ thế đithẳng lên tầng.Thẩm Loan chỉ cười nhẹ một cái, dường như không hề để ý."Dì." Lúc cô đi vào nhà ăn, gặp Dương Lam đang ở đấy, liền chào hỏi một câu,sắc mặt thản nhiên."Tôi không đảm đương nổi!" Bình thường Dương Lam nhiều nhất chỉ khôngthèm nhìn cô, nhưng hôm nay bị chọc tức ở chỗ Thẩm Xuân Giang, nên bà takhông nhịn được muốn phát tiết.Mà Thẩm Loan lại xuất hiện trước mặt bà ta đúng lúc này, nơi trút giận miễnphí, không dùng thì thật lãng phí."Dì là trưởng bối, con là vãn bối, sao lại không đảm đương nổi chứ?""Đừng quên thân phận của mình, con gái riêng không có tư cách gọi tôi."Thẩm Loan không hề tức giận: "Trừ phi một ngày nào đó dì không phải vợ củaba nữa, nếu không, con sẽ mãi mãi phải gọi dì một tiếng dì, không phải sao?"Quan hệ của Dương Lam và Thẩm Xuân Giang có thể thông qua pháp luật đểcắt đứt, thủ tục ly hôn; nhưng quan hệ của Thẩm Loan và Thẩm Xuân Giang,lấy huyết thống làm sợi dây liên kết, không có cách gì có thể cắt đứt sạch sẽ.Ánh mắt của người phụ nữ bỗng dưng trở lên mạnh mẽ, trừng mắt nhìn cô chằmchằm, ngầm hàm chứa ác ý: "Cô muốn tranh giành cái gì? Vị trí của tôi và côtrong lòng Thẩm Xuân Giang? Hay là sức nặng trong cái nhà này?"Thẩm Loan: "Con không muốn tranh, cũng không cần thiết phải tranh. Bởi vì—"Cô tiến lên trước nửa bước chân, nhấn mạnh từng chữ: "Là của con thì chắcchắn sẽ là của con, không phải của con, cưỡng cầu cũng không nổi."Nói xong lướt qua người bà ta, đi về phía máy lọc nước.Rót đến tám phần của cốc, sau đó cầm trong tay, trực tiếp lướt qua bên cạnhDương Lam rời khỏi nhà ăn.Đi lên tầng hai, ở trước cửa phòng có một bóng người màu đen đứng tựa vàotường, điếu thuốc lá trong tay lập lòe ánh lửa.Thẩm Loan dừng lại.Thẩm Khiêm cũng vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng thẳng dậy."Có chuyện gì không?" Nhẹ nhàng mở miệng, đủ khách sáo cũng đủ xa cách.Thẩm Khiêm: "Minh Đạt xảy ra chuyện rồi."Thẩm Loan nhếch mày, đáy mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên, nhưng rất nhanhđã bị cô giấu đi: "Sao lại nói với em?"Người đàn ông nhìn rõ sự thay đổi trên gương mặt cô, những hoài nghi tronglòng được gạt bỏ một nửa."Là một thành viên trong gia đình này, anh nghĩ em cần phải biết tình hình củacông ty.""Một thành viên?" Cô nhếch môi, mang theo sự tự chế giễu: "Anh cho rằng nhưvậy sao?"Thẩm Khiêm gật đầu."Đáng tiếc, người khác không nghĩ như vậy."Thẩm Khiêm không truy hỏi cô cụ thể "người khác" là ai, bởi vì trong lòng anhta biết rõ, vì thế càng không cần thiết phải vạch trần, như vậy ít nhất hai bên còngiữ lại một tấm màn che đậy, méo mó có hơn không."Hằng Sinh bại lộ ra tin xấu về bức xạ đá quý, Minh Đạt cũng bị liên lụy theo.""Vì thế?""Em có cách gì để giải quyết chuyện này?" Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh talại nói ra câu này.Đợi khi phản ứng lại mình đã nói cái gì, Thẩm Khiêm cũng cảm thấy nực cười.Nhưng, anh ta lại cảm thấy tò mò với phản ứng của cô.Ngay lập tức đưa mắt nhìn cô...