Tiếp theo, đối chiếu đáp án.Thẩm Loan sai một câu, Miêu Miêu sai năm câu."Quao! Tổng giám đốc Thẩm, sao cậu lại lợi hại như vậy?" Vẻ mặt Miêu Miêusùng bái: "Xin nhận của tôi một lạy."Thời gian học ít hơn cô ta, nhưng xác suất chính lại cao hơn."Lúc trước tôi đã xem qua đề bài một lần rồi, làm nhanh cũng không kỳ lạ,ngược lại là cậu." Thẩm Loan nhìn mắt Miêu Miêu, ý cười dạt dào: "Tốc độnhanh, xác suất chính xác cũng rất ổn."Miêu Miêu được khen ngợi: "hì hì..."... Mở đầu rất tốt!Trong quá trình sửa sai, hai người không chỉ phân tích đáp án, mà còn mở rộngvà củng cố kiến thức liên quan đến đề bài.Đến khi kết thúc buổi chiều, đã nắm được tất cả kiến thức luật kinh tế.Thẩm Loan: "Ngày mai lại làm tiếp một bộ đề, sau đó bắt đầu phần tiếp theo —kinh tế và thương mại quốc tế, nhớ mang sách theo."Miêu Miêu: "Được!" Đêm nay lại phải thức đêm chuẩn bị bài...Nói thật, lúc cùng Thẩm Loan học tập, Miêu Miêu cảm thấy còn mệt hơn lúchọc cấp ba, thế nhưng loại cảm giác phong phú lại trước nay vẫn chưa từng có.Đầu tiên, tốc độ Thẩm Loan tiếp thu kiến thức nhanh đến mức khó có thể tưởngtượng, hầu như xem một lần là có thể nhớ toàn bộ, lần thứ hai sẽ có thể hiểu hết,bạn cần phải cực kỳ chuyên tâm, chăm chú mới có thể miễn cưỡng đuổi kịpbước chân của cô.Thứ hai, Thẩm Loan thích mở rộng kiến thức, suy từ một ra ba, nếu phạm viđọc lướt qua không rộng, rất khó để hiểu được cô đang nói cái gì. Ngoài yêucầu thời gian học tập rất nhiều ra, thì cần phải tự xem thêm kiến thức, từ tin tứcthời sự, đến kinh tế học, càng nhiều càng tốt.Miêu Miêu có thể đạt tới trình độ trước mắt này, là kết quả của cả ngày lẫn đêmnỗ lực, bây giờ vẫn còn chưa đủ, phải cố gắng hơn mới được!Rời khỏi quán cà phê, Thẩm Loan lái xe đưa Miêu Miêu về nhà.Vừa quẹo vào đường đến nhà cũ, chiếc Mercedes - Benz màu đen quen thuộcxuất hiện trong tầm nhìn.Đinh!Có thông báo WeChat rung lên, Thẩm Loan liếc mắt, hai chữ, lời ít mà ý nhiều—"Dừng xe."Cô dừng xe, Mercedes - Benz cũng theo sát phía sau.Quyền Hãn Đình xuống xe, tiến lên, tự nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai cô, giốngnhư đã làm ngàn vạn lần, như là nó phải thế."Anh nghiện đuổi theo rồi, đúng không?" Thẩm Loan bất đắc dĩ, đẩy anh ra, lạiđẩy không được, chỉ có thể từ bỏ."Gia vui. Đi, ăn cơm đi." Nói xong, ôm vai đổi thành dắt tay, túm cô lên xe."Đi ăn cơm ở đâu? Xe anh làm sao bây giờ?"Sự thật chứng minh, sự lo lắng của Thẩm Loan hoàn toàn không cần thiết, chântrước của Quyền Hãn Đình vừa ngồi trên Martha bé nhỏ của cô, sau lưng đã cóngười lái chiếc Mercedes - Benz dừng ở ven đường đi.Lúc này, Thẩm Loan ngồi ở ghế phụ, đảo mắt nhìn Quyền Hãn Đình: "Ăn cáigì?""Ăn món ngon.""Cố làm ra vẻ thần bí..."Người đàn ông chỉ cười không nói....Tụ Xuân Viên, phòng riêng số 1.Tống Lẫm cúi đầu xem thời gian đến lần thứ N, giữa mày đã nhíu thành mộtđoàn, lộ ra vài phần nôn nóng khó nhịn.Người đàn ông tây trang giày da bên cạnh chụp bàn dựng lên: "Không đợi nữa!Đi —"Lời vừa nói ra, mấy người khác cũng sôi nổi đứng dậy."Trương đổng, tạm thời đừng nóng nảy!" Tống Lẫm đứng dậy, mở miệng trấnan: "Tổng giám đốc Mã đã gọi điện thoại cho tôi rồi, anh ta tạm thời có việcbận, sẽ tới trễ mười lăm phút. Hơn một ngàn vạn cơ hội làm ăn, tôi nghĩ ngàihẳn sẽ không để ý mà có thêm một chút kiên nhẫn nhỉ?"Người đàn ông cũng không ăn dáng vẻ này, cười lạnh: "Làm được thành, mớigọi là làm ăn. Bây giờ chữ bát (八) còn không chổng đít lên, dựa vào gì màmuốn bảy tám người chúng tôi phải chờ một mình tổng giám đốc Mã? Giámđốc Tiểu Tống này, đến cuối cùng là cậu tới đây để nói chuyện hợp tác, hay làlàm cháu trai thế?"Sắc mặt Tống Lẫm đột nhiên trầm xuống: "Trương đổng, tôi kính trọng ngài làtrưởng bối, nhưng trưởng bối cũng phải có dáng vẻ của trưởng bối. Đây là nơicông cộng, mong ông chú ý lời nói và hành động của mình!""À... Hôm nay tôi ngồi ở đây cũng không phải dùng thân phận trưởng bối để tángẫu việc nhà. Với tư cách là đại diện của hội đồng quản trị, tôi chỉ có tráchnhiệm dự án đã bàn bạc, không phụ trách thu dọn cục diện rối rắm. Mã HướngTiền không thể kịp thời có mặt, làm mọi người phải chờ, không kể đối phươnglà đúng hay sai, để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ cậu không có chút lỗi làm nàosao?"Tống Lẫm nhất thời cứng họng.Trương Đổng hừ lạnh: "Nếu như theo lời nói của cậu, đây là hạng mục lớn mấychục triệu cũng không sai, nhưng tiền lãi và nguy hiểm thường tồn tại song songnhau. Trước khi chính thức ký kết hợp đồng, đối phương lúc nào cũng có khảnăng đổi ý. Một khi đã như vậy, vì sao không phái người làm việc đáng tin cậychuyên phụ trách đón đưa? Bởi vì cậu không đủ chu toàn, làm cho đối phươngcó cớ để kéo dài, Tống Lẫm, cậu còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao?""..."Cả phòng im lặng, lặng ngắt như tờ.Tống Lẫm cắn chặt răng, cật lực bình tĩnh, nhưng đối phương trần trụi không nểmặt nhục nhã như thế làm anh ta cực kỳ ngượng ngùng, giật giật môi: "ChúTrương...""Tổng giám đốc Mã tới!" Đúng lúc này, có người hô lớn.Theo tiếng động mở cửa, Mã Hướng Tiền dẫn theo trợ lý cất bước vào phòng,một chiếc áo POLO đơn giản vây lấy nửa người trên tròn trịa, dáng vẻ cười hahả hiền lành, vui mừng giống như phật Di Lặc."Này! Đây là sao vậy? Sao đều đứng lên cả thế? Giám đốc Tiểu Tống?"Tống Lẫm điều chỉnh lại cảm xúc, nghênh đón như tắm mình trong gió xuân,bắt tay cùng ông ta: "Tổng giám đốc Mã, ngài có thể được tính là đến rồi! Xinmời ngồi —"Mã Hướng Tiền cũng không khách sáo, đi đến vị trí dành riêng cho mình, hôlên: "Đừng nhìn tôi thế chứ, mọi người đều ngồi xuống đi!"Mọi người làm loạn sắp rời đi ném ánh mắt dò hỏi về phía Trương đổng, ngườisau khẽ gật đầu, mọi người mới ngồi trở về.Tống Lẫm cân nhắc một chút, lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn: "Tổng giám đốcMã, lúc trước chúng ta đã bàn bạc phương án...""Ôi!" Mã Hướng Tiền giơ tay cắt ngang, ngược lại cầm lấy đôi đũa: "Thật xinlỗi vì đã để mọi người đợi lâu, đều đói lả rồi phải không? Trong lúc ăn cơm,không nói chuyện công việc, mọi người không cần phải lo lắng như vậy, dùngbữa dùng bữa đi..."Trong lòng Tống Lẫm lộp bộp, đón nhận ánh mắt đã hiểu của Trương đổng, độtnhiên hiểu ra ý nghĩa thật sự của câu "Tiền lãi và nguy hiểm luôn tồn tại songsong... Đối phương lúc nào cũng có khả năng đổi ý".Mã Hướng Tiền không chỉ treo anh ta, mà còn định treo mọi người ở đây!Sắc mặt Tống Lẫm thay đổi nhiều lần.Ngược lại Trương đổng lại hào phóng cười, kịp thời mở miệng làm không khítích cực hơn: "Nghe nói tổng giám đốc Mã là người Phúc Kiến? À, đã quên tựgiới thiệu, Trương Tường Khải, là một trong thành viên hội đồng quản trị tàichính MT."Mã Hướng Tiền ra vẻ bừng tỉnh: "Hóa ra là Trương đổng, rất vui được gặp mặt.Không sai, quê quán của tôi ở Phúc Châu, sau khi trưởng thành thì ra ngoàikiếm sống, ngẫm lại cũng có rất nhiều năm không trở về rồi.""Phúc Châu? Thật đúng lúc, quán rượu Tụ Xuân Viên này cũng chuyên về mónăn miền nam Phúc Kiến, đặc biệt là món phật nhảy tường, cực kỳ mỹ vị."Mã Hướng Tiền theo đó nhìn lại, thấy Trương đổng đã mở bình Thiệu Hưng,một mùi thịt nồng đậm ập vào trước mặt, hai mắt ông ta sáng ngời: "Thật đúnglà phật nhảy tường!""Nếm thử đi?"Mã Hướng Tiền gấp không chờ nổi động đũa, nếm một miếng, liên tục gật đầu:"Mùi vị này là— chính tông!"Trương đổng rót đầy hai chén rượu: "Tới nào, tôi kính tổng giám đốc Mã, vìhôm nay quen biết."Mã Hướng Tiền ai đến cũng không từ chối, bản thân ông ta cũng thích uống haichén, phải biết rằng, "Bàn tiệc văn hóa" của Trung Quốc cực kỳ uyên thâm.Mà Trương đổng cũng am hiểu con đường này.Hai người càng già càng lão luyện, một chén rồi một chén, bầu không khí đúnglà sôi động hơn lúc một mình ăn cơm với Tống Lẫm.Tống Lẫm không ngốc, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề của mình ở đâu.Lúc trước anh ta vẫn luôn dùng kế nghiệp giới tinh anh, thương nhân trục lợi đểứng phó với Mã Hướng Tiền, nhưng anh ta lại không biết rằng đối tác lại thựcsự coi trọng "tình cảm gắn bó" hơn là lợi nhuận khi hợp tác.Nói trắng ra là, vẫn là kiểu cũ "Bàn rượu nói chuyện làm ăn, mông lung ký hợpđồng".Một bữa cơm ăn suốt một tiếng.Lúc này, Mã Hướng Tiền im bặt không nhắc tới chuyện hợp đồng, chỉ lo ănuống, lại nhân tiện nói mấy chuyện linh tinh với Trương đổng.Tống Lẫm tự biết mình tính sai, nên không hề hành động thiếu suy nghĩ nữa.Cũng nhìn nhau hài hòa, hoà thuận vui vẻ.Rượu đủ cơm no, Mã Hướng Tiền được trợ lý nâng đi, say khướt tạm biệt, TốngLẫm và Trương Khải Tường đưa ông ta đến cửa thang máy."Hai vị dừng bước! Nấc... Lần sau lão Mã tôi làm chủ, nhất định sẽ mời, haingười quay lại đi!""Coi chừng đấy, tổng giám đốc Mã!" Lúc trợ lý đã ông ta vào thang máy, lêntiếng nhắc nhở.Cánh cửa kim loại khép lại, bữa tiệc lần này mới chính thức kết thúc."Giám đốc Tiểu Tống, biết làm ăn thì nên nói chuyện thế nào rồi chứ?" TrươngKhải Tường cười khẽ mở miệng.Tống Lẫm cắn răng, gằn từng chữ một: "Học được không ít.""Vậy là tốt rồi, không uổng công tôi chạy một chuyến đến đây. Tuy nói cha mẹsinh con trời sinh tính, mỗi con đều khác nhau, nhưng so sánh với A Càn, cậukém không chỉ một chút đâu. Lão Tống thật hồ đồ, sao lại giao hạng mục quantrọng như vậy cho cháu phụ trách... A..."Nói xong, cười tự giễu, mang theo những người còn lại cuồn cuộn rời đi.Tống Lẫm đứng tại chỗ, đột nhiên nắm tay, gân xanh nổi lên: "Lão già sống dainày...""A!" Một tiếng cười nhạo từ phía sau truyền đến.Tống Lẫm theo tiếng cười quay đầu lại, giây tiếp theo, đồng tử chợt co lại.Trùng hợp như vậy sao, con trai vợ cả hợp pháp nhà họ Tống, Tống Càn, tổnggiám đốc đương nhiệm tài chính MT vừa lúc cũng hẹn khách hàng ăn cơm ở TụXuân Viên.Qua ba vòng rượu, hợp đồng cũng ký, đối phương cứ quấn lấy anh ta cụngrượu, Tống Càn từ chối không thành, miễn cưỡng uống hai ly, sau đó lấy cớ đitoilet, nhân cơ hội chuồn đi.Lại không ngờ, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, liền gặp phải nhóm ngườiTrương đổng, còn có thằng em trai tốt cao ngất, cuồng vọng kiêu ngạo, cũng đãhoàn toàn nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Trong đó, còn nhắc tới anhta...Còn về câu "Lão già sống dai" đó, mặc dù Tống Lẫm phát âm cũng không rõlắm, nhưng vẫn không thể tránh được lỗ tai của Tống Càn."Ba không dạy cậu phải kính già yêu trẻ sao?"Tống Lẫm hoàn hoàn lại trong sự kinh ngạc, trào phúng kéo khóe miệng: "Anhcả đang muốn dạy dỗ tôi sao?""Chẳng lẽ tôi không được dạy dỗ cậu sao?" Tống Càn hỏi lại."Một đứa con riêng thôi, không cần anh cả phải lo lắng." Trong mắt Tống Lẫmngập tràn tối tăm, giống như một trận mây đen nghìn nghịt, gió to thổi khôngbay, ánh nắng chiếu cũng không tan."Chú Trương là người đi theo bắt đầu sự nghiệp với ba sớm nhất đấy, tôi cảnhcáo cậu giữ miệng lưỡi sạch sẽ một chút!" Dường như có thể thấy được khuônmặt Tống Càn và Tống Lẫm có vài nét giống nhau, chỉ là Tống Càn thiếu vàiphần tối tăm nặng nề, có thêm vài phần quang minh thẳng thắn, lại làm cho khíchất trên người anh ta hoàn toàn khác. Mặc dù lúc này mang theo vài phần tứcgiận, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một loại uynghiêm không thể giải thích.Đây là đứa trẻ trưởng thành dưới ánh mặt trời, có được dòng máu và thân chínhthống, mới có thể nuôi được tính cách như vậy.Mà điều này, cũng vừa lúc là khát vọng mãnh liệt của Tống Lẫm, là thứ mà anhta cầu mà không được.Anh ta khó chịu, anh ta ghen ghét, bởi vậy hận ý càng lớn hơn."Chú Trương?" Tống Lẫm nghĩ đến lời nói làm anh ta mất mặt ở trong cănphòng kia của Trương Khải Tường, nụ cười lạnh đập vào mắt, lạnh lẽo đến tậnxương: "Vậy cũng cần ông ta thừa nhận mới được."Tống Càn nhíu mày."Nếu như chú không ra chú, tôi cần gì phải dành sự tôn trọng tương ứng với ôngta? À, suýt nữa đã quên, đó không phải chú của tôi, mà là chú của anh cả đấy,cũng khó trách anh sẽ ra mặt giúp ông ta.""Tống Lẫm, cậu và tôi cùng họ Tống!" Ý là, nên hiểu ai cùng ai mới là ngườimột nhà, không cần phải nói những lời chua chát này để làm tổn thương anh ta!"À..." Tống?"Nếu có thể, tôi rất muốn đổi họ đấy."Có một số người cho mặt mũi nhưng lại không cần, Tống Càn cũng không hềnhân nhượng: "Có câu thành ngữ rất có ý nghĩa đấy, gọi là— mua dây buộcmình. Tôi và cậu hoàn toàn cách biệt, thậm chí anh và quan hệ với nhà họ Tống,mặc dù anh muốn, hiện thực cũng sẽ làm anh biết khó mà lui.""Vậy sao?" Anh ta cười không cho là đúng.Tống Càn nâng bước tới gần, hạ giọng: "Nếu không phải bên phía này của tôinhả ra, cậu cho rằng hạng mục của tập đoàn Cự Phong sẽ dễ dàng rơi xuốngtrên đầu cậu như vậy sao? Trước đó, ba đặc biệt đã tìm tôi để thương lượng đấy,cậu có biết không?"Cả người Tống Lẫm cứng đờ."À, nhìn vẻ mặt cậu thế này hẳn là không biết rồi." Tống Càn lắc đầu, ánh mắtcó vẻ thương hại: "Tình huống lúc ấy thế đấy, cậu có tin hay không, chỉ cần tôinói một chữ " không ", thì ngay cả góc của hạng mục cậu cũng sẽ không sờ tới!Tôi nhớ đến chút tình cảm anh em trước kia, để ba tự mình quyết định, lúc nàymới cho cậu tư cách kiêu ngạo làm càn trước mặt tôi như bây giờ đấy! Nhưngthực tế thì—""Cậu, Tống Lẫm, cơ hội trở mình này của cậu chẳng qua cũng chỉ là món quàcho cậu lúc tôi nhất thời nhân từ thôi. Tự cho là nhặt được bảo bối, nhưng lạikhông nghĩ, đó là rác rưởi mà tôi đã vứt bỏ không cần nữa."So về độ độc miệng, Tống Càn cũng không thua bất kỳ kẻ nào.Một đoạn lời nói không mang theo nửa chữ thô tục, nhưng lại bén nhọn nhưkim châm, những câu chọc vào trong tim.Câu nói rất đúng, người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù.Tống Càn và anh ta đấu đá mấy năm nay, đã sớm thăm dò được cả bảy tấc củaTống Lẫm rồi, biết thế nào mới có thể làm anh ta đau đến mức tận cùng."Câm mồm! Tình cảm anh em? À... ở đây không có ai đâu, nên không cần bàyra khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia nữa. Người không có tư cách nói bốn chữnày nhất trên đời này, chính là anh!"Tống Càn không dao động, dùng một loại ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta, nếuTống Lẫm hơi chút để, là có thể nhìn ra trong ánh mắt ấy lộ ra thất vọng thếnào.Đáng tiếc, mắt anh ta không chỉ mắt mù, mà tim cũng càng mù.Tống Càn: "Xuất thân của cậu, không phải lỗi của tôi, cũng không phải lỗi củamẹ tôi. Thảm, không cần phải lấy cớ, cậu tự giải quyết cho tốt đi."Khi nhỏ, lúc Tống Lẫm được ba dẫn về nhà, Tống Càn thừa nhận mình cũngtừng không vừa lòng, nhưng rất nhanh đã chấp nhận sự thật này.Theo độ tuổi phát triển của hai người, dần dần có phong thái và trách nhiệm củađàn ông, thật ra Tống Càn cũng có thể hiểu được tâm trạng cũng như tình cảnhcủa người em trai này.Tuy rằng không đến mức cực kỳ thấu hiểu, nhưng có một số việc, dù sao vẫnmở một con mắt nhắm một con mắt, lựa chọn khoan dung. Ví dụ như hạng mụctập đoàn Cự Phong lần này, anh ta vốn có thể kéo về phía mình làm, nhưng cuốicùng vẫn cho Tống Lẫm một cơ hội.Anh ta không tin Tống Lẫm sẽ không nghĩ đến điều này, Tống Càn cũng khôngtrông cậy vào người em trai tối tăm này sẽ biết ơn, nhưng cũng không đến mứcxem anh ta như kẻ thù!Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng cũng không ngăn được đáy lòng lạnh lẽo.Cứ tiếp tục như vậy, con đường của Tống Lẫm sẽ chỉ càng ngày càng hẹp, cuốicùng đối diện với vách núi, không thể lui được nữa!Tống Càn muốn cứu, lại chỉ có lòng mà không có sức.Thôi, mỗi người có mệnh riêng, phải xem tạo hóa của cậu ta...Tống Lẫm không hiểu ánh mắt phức tạp của đối phương, cũng khinh thườngphải tìm tòi nghiên cứu thêm: "Tôi cũng khuyên anh cả một câu: Đường còn rấtdài, chúng ta chờ xem."Vừa lúc thang máy tới, Tống Lẫm cười lạnh một tiếng, nhấc chân bước vàotrong.Tống Càn tự giễu lắc đầu, xem ra, căn bản cậu ta không nghe vào... Cũng thếthôi...Không hề nghĩ nhiều nữa, người đàn ông xoay người trở lại phòng, tất nhiênkhông tránh khỏi phải rót một vòng rượu mới, chẳng qua lần này anh ta chủđộng uống không ít."Tổng giám đốc Tống, tửu lượng thật tốt!""Tới đây, đầy vào đầy vào, đêm nay không say không về!""Ha ha..."Ngay lúc Tống Càn đi vào không lâu, một bóng dáng mảnh khảnh từ trong gócđi ra, theo bản năng lắc lắc bọt nước trên tay, mới phát hiện chính mình đứngđây đã lâu rồi, xem màn biểu diễn anh em bất hoà, nước đã sớm bốc hơi sạchrồi, không một dấu vết.Thẩm Loan đi đến phòng chữ thiên (天) số một, đẩy cửa đi vào.Quyền Hãn Đình cười vẫy tay nhìn cô: "Lại đây, ngồi chỗ này."Thẩm Loan nghe lời."Nếu em vẫn chưa quay lại, đồ ăn cũng đã nguội lạnh." Nói xong, cẩn thận đưachiếc đũa tới tầm tay cô."Cảm ơn.""Nếm thử món phật nhảy tường ở đây đi, hương vị cũng được gọi là chínhtông."Lúc nắp bình được mở ra, mùi thịt nồng đậm mãnh liệt chui vào lỗ mũi, cảkhuôn mặt Thẩm Loan đều sáng lên.Phật nhảy tường, còn gọi là Mãn Đàn Hương, hay Phúc Thọ Toàn, là món ănkinh điển của Phúc Kiến.Nghe nói, quy trình để làm món ngon này rất rườm rà, nguyên liệu cũng phải cóhơn mười loại.Thẩm Loan lật ra một chút, cô biết có hải sâm, bào ngư, vây cá, sò khô, trứngbồ câu, vịt trân, bong bóng cá, hoa keo, dao trụ, bồ câu, xương sườn, chân giòhun khói, heo bụng, dương khuỷu tay, đề tiêm, gân chân thú, gà truân, vịt truân,nấm đông cô, măng mùa đông.Lại càng không nói đến còn có rất nhiều nguyên liệu không biết.Những thứ đó trộn lẫn vào bên nhau, và chất một đống trong một bình rượu, đốivới người không thịt không vui như cô mà nói, quả thực là quá hấp dẫn!Cho nên, toàn bộ quá trình sau đó cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ vùi đầu ăncủa cô, đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt thỏa mãn.Quyền Hãn Đình ngoài việc tự mình ăn ra, còn có trách nhiệm giúp cô gắp đồăn.Chờ đến lúc no sáu bảy phần, hai người mới bắt đầu nói chuyện phiếm —"Hương vị thế nào?""Rất nhiều thịt." Đây là câu trả lời của Thẩm Loan.Người đàn ông dở khóc dở cười: "Nếu một ngày nào đó chỉ cho em ăn rau xanh,có phải sẽ khóc đến ngất xỉu không?"Thẩm Loan nghĩ nghĩ, nghiêm trang trả lời anh: "Thứ nhất, tôi không kén ăn,rau xanh hay thịt cũng sẽ ăn, chẳng qua mùi thịt rất ngon, cho nên tôi khá thíchmà thôi."Cũng chỉ là "Khá" thích. Thẩm Loan rất rõ cơ thể của mình cần cái gì, nhữngmón ăn cô ăn vào, chỉ vì một mục đích đó chính là tăng cường thể chất, cố gắngđể mình không thể bệnh tật giống như kiếp trước mà thôi, cho nên, chẳng sợ đồăn không thích hay cực kỳ khó ăn, chỉ cần có lợi với cơ thể, cô đều sẽ khôngchút do dự nhét vào trong miệng, ép buộc mình phải nuốt xuống.Dường như, cũng không quá khó ăn như vậy."Thứ hai, rau xanh rất tốt, tôi không chê.""Cuối cùng, tôi cũng sẽ không khóc, càng sẽ không vì loại này việc nhỏ này màkhóc."Một hai ba, trật tự rõ ràng, mức độ rõ ràng.Quyền Hãn Đình quả thực yêu chết cái dáng vẻ nghiêm túc này của cô, muốnôm, muốn ôm, muốn hôn hôn cơ.:v...Hai người ăn xong sau đó rời khỏi nhà hàng.Gió đêm thổi vào mặt, mang tới cảm giác thoải mái lạnh lẽo.Bàn tay Quyền Hãn Đình khép mở vài lần, do dự bồi hồi không dám đi dắt tayThẩm Loan.Cuối cùng cắn chặt răng, túm chặt lấy cô."Á—" Thẩm Loan hít một hơi khí lạnh, người này muốn nắm tay mà sao lạigiống như con trâu điên thế, chỉ biết hừng hực thế? Niết làm mu bàn tay cô đauchết đi được!Quyền Hãn Đình hiển nhiên cũng ý thức được mình dùng sức quá lớn, lập tứcnới lại, nhưng vẫn không buông tay cô ra."Loan Loan, Loan Loan...""Anh gọi hồn hả?" Cô không khỏi bật cười.Người đàn ông ghé sát bên cổ Thẩm Loan, hơi thở phun trên da thịt non mềmcủa mô, mang theo một loại khô nóng và ướt át: "Rốt cuộc lúc nào em mới đồngý làm bạn gái tôi? Hửm?"Âm cuối nhẹ nhàng, nâng âm điệu lên, mang theo một loại gợi cảm cùng mêhoặc không nói nên lời.Cảnh đêm đẹp đẽ, trăng treo trên cao, ánh đèn đường mờ nhạt mà mông lungngười đàn ông còn tinh xảo hơn yêu tinh ba phần...Thẩm Loan hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cảnh tươi đẹp như vậy.Nói không rung động, đó là giả.Sau khi rung động, lý trí lại trở về.Quyền Hãn Đình thấy rõ sự dao động thoáng qua đáy mắt hơi cô, nhưng tronggiây lát, lại khôi phục thành một mảng lạnh lùng không thể dao động."Em thích tôi." Anh nói.Đèn đường chiếu rọi xuống người đàn ông, ánh mắt chăm chú lại chân thành, vẻmặt kiên định cố chấp.Sau một lúc lâu, lâu đến mức Quyền Hãn Đình cho rằng cô sẽ không đáp lại,hoặc là dùng sự trầm mặc để phủ nhận, Thẩm Loan nhẹ nhàng mở miệng —"Ừm."Cô thích anh.Một người đàn ông có giá trị nhan sắc cao, dáng người tốt, nắm quyền hành,một tay che trời, lại còn săn sóc mình chu đáo, vững vàng ổn thỏa, không tiếcđau khổ buông mình để theo đuổi cô, ai không thích chứ?Thẩm Loan không phải bền vững như thép, cũng đều không phải một bức tườngđá, cô có tim, có tình, cũng sẽ rung động, cũng rất khó kiềm chế bản thân.Nhưng, sự bình tĩnh của cô đã thắng thế.Cho nên, người đàn ông còn chưa kịp mừng rỡ như điên, đã bị câu nói tiếp theocủa cô gái đánh trở lại nguyên hình —"Nhưng thích với tôi mà nói, chỉ là một phầnrất nhỏ trong cuộc sống thôi, nhỏđến có thể xem nhẹ bất kỳ lúc nào, thậm chí có thể hoàn toàn vứt lại. QuyềnHãn Đình —" đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy gọi têncủa anh, rất êm tai, nhưng người đàn ông lại không hề có chút vui vẻ."Thứ tôi có thể cho anh không nhiều lắm, cũng kém xa với những thứ anh phảitrả...""Tôi không thèm để ý!" Anh vội vàng mở miệng.Thẩm Loan lắc đầu: "Anh nghe tôi nói hết trước đã. Như vậy thì không bìnhđẳng, vừa tàn nhẫn với anh, nhưng cũng là sự tra tấn với tôi.""Tra tấn?""Ừ. Anh tốt như vậy, không nên chịu sự đối xử không công bằng như thế, tôicũng không đành lòng nhìn anh như vậy."Chương 289: Tiểu Đình Đình tuyên bố chủ quyềnThẩm Khiêm chỉ cảm thấysát khí đập vào mặt, ép tới mức anh ta suýt không thởnổi nữa.Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung tóe.Quyền Hãn Đình nhẹ nhàng thêm một quả bom nặng ký ---"Có bận đi nữa, cũng phải đưa bạn gái an toàn về nhà. Nhưng mà cậu..." Nhìntừ trên xuống, mắt lộ ra sự châm chọc: "Hơn nửa đêm, trốn ở trước cửa nhàmình lén lén lút lút, âm thầm nhìn trộm, hình như kỳ lạ hơn nhỉ?""Bạn, gái!" Thẩm Khiêm cũng không để ý đến mỉa mai và nhục nhã trong lờicủa đối phương, lại bắt hai chữ này gắt gao không bỏ.Hai mắt đỏ đậm, run rẩy cả người."Đúng vậy, em gái của cậu, Thẩm Loan, chúng tôi đã ở bên nhau rồi. Tương lai,không thể không gọi cậu một tiếng anh vợ...""Không dám nhận!""Là không dám nhận, hay là không muốn nhận?" Mắt Quyền Hãn Đình sángnhư đuốc, ý cười lạnh lẽo: "Chỉ tiếc, quyền lựa chọn ở tay cô ấy, không ở chỗcậu."Một câu cuối cùng, đâm thẳng vào chỗ đau mịt mờ nhất dưới đáy lòng ThẩmKhiêm.Đây là Thẩm Loan tự chọn.Cô nguyện ý!Thậm chí, lòng của cô, đã giao cho Quyền Hãn Đình.Nhưng ---"Dựa vào cái gì?" Thẩm Khiêm cắn răng.Một ông già tâm tư thâm trầm, vui buồn thấy thường, có tư cách gì để có đượccô?!"Dựa vào việc tôi thể ôm rồi hôn cô ấy, mà cậu, chỉ có thể đỏ mắt trông mongmà thôi."Giết người, cũng chỉ như vậy thôi.Thẩm Khiêm hơi run, sắc mặt trong nháy mắt đã chuyển từ tái nhợt đến trắngbệch.Quyền Hãn Đình như rất hài lòng với phản ứng của đối phương, bên môi hiệnnụ cười, lại không chạm tới đáy mắt: "Khuyên cậu một câu, người phụ nữ củagia tốt nhất không cần thương nhớ! Nếu không..."Lời còn lại, vẫn chưa nói xong, ý uy hiếp lại không cần nói cũng biết."Quyền Hãn Đình, anh cũng đừng quên em ấy họ Thẩm, là người nhà họThẩm!""Thì sao?"Thẩm Khiêm ngơ ngẩn."Người phụ nữ gia coi trọng, mặc kệ bây giờ họ gì, tương lai cũng sẽ trở thànhhọ Quyền."Họ chồng!Kiêu ngạo tự cao, lạnh lùng tà ác."Anh đừng có mơ---" Thẩm Khiêm cắn chặt răng, nếm được chút mùi máu tươi."Ồ? Cậu đây là đang lấy thân phận anh trai cảnh cáo tôi, hay là lấy thân phậnngười đàn ông để ra oai thế? Nếu là vế trước, cậu không khỏi quá tự cao tự đạirồi đấy, còn nếu là sau, cậu càng không có tư cách này!"Làm anh trai, thiếu một nửa huyết thống.Làm người yêu, lại hơn phần huyết thống.Tới trước hoặc lùi lại, tình cảnh của Thẩm Khiêm đều sẽ tốt hơn bây giờ, nhưnglại cố tình kẹp ở chính giữa, nửa vời, chẳng ra cái gì cả!""Trên đời này, ai cũng có thể làm tình địch của gia, chỉ trừ cậu --- ThẩmKhiêm!"Chuyện đã định trước là không có kết quả, mắt Quyền Hãn Đình xem cũng cảmthấy lãng phí thời gian, loại người như Thẩm Khiêm, không chiếm được mới làtra tấn lớn nhất."Về sau khách sáo với người phụ nữ của gia một chút." Để lại lời nói tàn nhẫn,Quyền Hãn Đình mở cửa xe ra, khom người ngồi vào trong: "Lái xe.""Vâng."Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, không động đậy thật lâu, giống như pho tượng hóađá.Đứng yên trong gió, bóng dáng cơ đơn vắng lặng....Ngày hôm sau, Thẩm Loan dậy thật sớm.Theo thường lệ tập xong một bộ yoga, thay áo quần thể thao, ra cửa chạy bộsáng sớm.Mấy ngày trước không gặp được Thẩm Khiêm, cô cho rằng hôm nay cũng sẽkhông gặp được.Nhưng chuyện lại cố tình trùng hợp đến như vậy, hai người không chỉ gặp gỡ,còn gặp thẳng mặt, người đàn ông mồ hôi đầm đìa, trên áo thấm ướt hết mồ hôi,dính sát vào phần lưng ở phía sau, có vẻ đẹp sức mạnh cơ bắp.Cũng không biết đã chạy bao lâu, mới có thể ra một đầy mồ hôi như vậy.Thẩm Loan bình tĩnh thu ánh mắt lại, hai người gặp thoáng qua, trong lúc đó,ánh mắt của người đàn ông nhìn thẳng như trước, như... không thấy cô.Ha...Như vậy tất nhiên là tốt nhất rồi.Thẩm Loan nhếch miệng, vẫn chưa để trong lòng, tiếp tục chạy xong nửa vòngcòn lại.Lúc cô về phòng, tắm rửa xong, thay xong quần áo, xuống lầu ăn sáng, ThẩmKhiêm đã đến công ty."Cô ba muốn ăn gì?""Sữa tươi, sandwich."...Trên đường lái xe đến tiệm cà phê, Thẩm Loan nhận được cuộc gọi từ DịchHoằng."Chào buổi sáng, ông chủ Dịch."Đầu bên kia nở nụ cười: "Rõ ràng cô so với tôi còn sớm hơn."Hai người nói chuyện sơ qua, rất nhanh đã vào vấn đề chính.Dịch Hoằng: "... Bên anh Mã có động tĩnh."Thẩm Loan: "Như thế nào?"Dịch Hoằng: "Qua hai tháng bàn bạc này, anh ta đã bàn bạc với bên tài chínhMT gần như là ổn thỏa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, gần đây sẽ kí hợp đồng.Ánh mắt Thẩm Loan tối lại, bàn tay cầm tay lái hơi nắm chặt."Được, tôi đã biết." Giọng nói lại vẫn bình tĩnh như cũ.Bên kia cân nhắc trong nháy mắt: "Tôi có thể biết được nguyên nhân không?"Thẩm Loan bảo ông ta chú ý tới hành động của anh Mã, lúc bàn bạc hạng mụcgần xong, nói với cô một tiếng.Trước khi Dịch Hoằng nhận lời, đã từng cho thấy lập trường của chính mình ---Ông ta không bẫy bạn bè.Thẩm Loan cũng đã cam đoan nhiều lần, sau khi cô nhận được tin tức tuyệt đốisẽ không làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của Mã Hướng Tiền.Tuy hai người đãn sớm quy ước, nhưng Dịch Hoằng vẫn nhịn không được tòmò.Nghĩ lại chuyện Thẩm Loan làm, chuyện nào không phải kinh thiên động địa?Từ cánh đồng số 3 gây họa, đến bí mật thu mua Minh Á, Dịch Hoằng đều nhìnrõ.Bây giờ, đến trên đầu anh Mã, không biết cô bé này lại tính toán cái gì, ông tanhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp hỏi ra.Đáng tiếc ---Thẩm Loan: "Tạm thời bảo mật, không thể trả lời."Dịch Hoằng: "..." Đau lòng!Cuộc trò chuyện kết thúc không lâu, đã đến nơi.Đảo mắt, một buổi sáng trôi qua, Thẩm Loan và Miêu Miêu đắm chìm trong đềtài biển cả, ngay cả Quyền Hãn Đình đến khi nào cũng hoàn toàn không biết.Keng!Mười lăm phút, hai người đồng thời buông bút.Sau đó trao đổi đáp án.Tổng cộng 42 câu trắc nghiệm liên quan đến "Kinh tế và mậu dịch quốc tế",Thẩm Loan đúng hết, Miêu Miêu sau một câu."Trời --- sao tôi lại nhìn thiếu đề chứ?"Thẩm Loan: "Lí giải kiến thức thì không thành vấn đề, chỉ thiếu một chút cẩnthận nữa."Hai tay Miêu Miêu chống cằm, vẻ mặt buồn bực: "Tôi lớn lên béo hơn ngườikhác thì thôi, ngay cả lòng cũng béo theo... Không, phải là lớn chứ."Lòng lớn!Thấy hai người xong việc, Quyền Hãn Đình mới tiến lên.Miêu Miêu ngầm hiểu, lấy bình giữ nhiệt của mình, giống như con hamster nhỏ,yên lặng rời đi.Cô ấy không muốn làm bóng đèn đâu!Quyền Hãn Đình đưa khăn giấy ướt cho cô, Thẩm Loan rút ra một tờ, lau sạchtay mới sờ vào đôi đũa.Trong lúc đó, người đàn ông đã mở nắp hộp, bày ra món này đến món khác.Thẩm Loan ngửi thấy mùi hương, mới ý thức được bản thân đã đói đến mứcnào, không rảnh nói chuyện phiếm, ăn no trước rồi nói sau!"Em chậm một chút, không ai giành mới em." Quyền Hãn Đình nhìn dáng vẻđói đến mức đó của cô, buồn cười lại đau lòng.Thẩm Loan gắp đồ ăn cho anh: "Anh cũng ăn đi."Ngừi đàn ông nhìn miếng xương sườn không lớn không nhỏ, lớn nhỏ phù hợpkia ở trong chén, lòng vui như nở ra."Ăn đi, anh nhìn em làm gì?" Thẩm Loan nhíu mày."Em đẹp, nhìn em đã đủ no rồi.""... Nói năng ngọt xớt." Tuy lời như vậy, gương mặt lại hiện lên hai vệt đỏ cựcnhanh.Ăn xong, Quyền Hãn Đình rời đi, Thẩm Loan tiễn anh tới cửa.Trực tiếp bị người đàn ông giữ em, ấn vào trong ngực, một nụ hôn mạnh bạo."Ưm ---" Cô đấm vai anh."Không thích?" Quyền Hãn Đình hơi lùi ra, đôi mắt đen trầm xuống."Vừa ăn cơm xong, miệng đầy mùi, anh không chê nhưng em còn ngại đấy...""Vậy... Lần sau anhsẽ mang theo một chai nước súc miệng sạch sẽ bên người?"Thẩm Loan không còn lời gì để nói.Sau một lúc lâu, cô liếc anh một cái: "Sao anh không dứt khoát mang kem đánhrăng và bàn chải đánh răng đi? Dù sao ở đây cũng có toilet, có thể dễ dàng súcmiệng.Quyền Hãn Đình nghĩ nghĩ, trả lời cô: "Vậy cũng được.""..."Cuối cùng, Thẩm Loan vẫn bị anh hôn đến thở hồng hộc, mồ hôi ra đầy người.Trong quán cà phê, Miêu Miêu và chị gái tiếp tân nhìn không chớp mắt, thỉnhthoảng, lại nuốt nước miếng.Cách cửa kính, đôi nam nữ động tình hôn nhau, rõ ràng bại lộ dưới mắt haingười như vậy, muốn ra vẻ không nhìn thấy cũng khó."Miêu Miêu, tên bạch kiểm đó sao lại mạnh mẽ như vậy? Đầu chị đại của côsuýt chút nữa không chống đỡ được đấy!" Chị gái nhỏ tỏ vẻ đã sợ hãi.Đầu năm nay, nam sủng đều dám kiêu ngạo với nữ kim chủ như vậy sao?Thẩm Loan không biết cuộc điện thoại này của mình kịp thời như thế, có thể nóiđã gọi cho Mã Hướng Tiền ngay lúc mấu chốt.Lúc đó, Tống Lẫm đã lấy hợp đồng ra, bút cũng đã đưa đến trong tay đốiphương, chỉ chờ Mã Hướng Tiền ký tên.Chỉ thiếu một bước cuối cùng, mấy tháng cố gắng của Tống Lẫm đã có thể đặtmột dấu chấm hết hoàn mỹ.Nhưng!Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên đã đảo loạn thế cục vốn rất tốt.Mã Hướng Tiền đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi: "Xin lỗi, tôi đi nghe một cuộc điệnthoại." Nói xong cũng mặc kệ những người còn lại có phản ứng gì, lập tức đi rangoài.Tống Lẫm há mồm mấy lần, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng ông ta rờiđi, cứng họng không nói gì.Mấy vị khách nhìn mặt nhau, cho nên nhiệm vụ đêm nay rốt cuộc là thành công,hay là thất bại?Mã Hướng Tiền đi nhanh, về cũng nhanh."Thật xin lỗi nhưng có chuyện gấp, rất gấp, bây giờ tôi phải rời đi ngay lập tức.Còn về phần hợp đồng, 10 giờ sáng ngày mai đến khách sạn tôi đang ở, hai bênchúng ta sẽ bàn bạc chi tiết hơn."Nói xong, xách áo khoác lên nhanh chóng rời đi."Tổng giám đốc Mã." Tống Lẫm mở miệng giữ lại, đáng tiếc cũng chả làmđược cái mẹ gì.Anh ta nhớ đến câu "Ngày mai tới khách sạn nói chuyện" mà Mã Hướng Tiềnđể lại, trong lòng lần nữa bốc cháy lên hy vọng."Tổng giám đốc Tiểu Tống?"Tống Lẫm ngước mắt, vẻ lạnh lẽo trong mắt chưa hết, dọa cho người ta hoảngsợ."Có chuyện gì?""Ngài xem chúng ta đã thả mồi, cũng là cười làm lành, dù sao không dễ..."Người nọ xoa xoa tay, vẻ mặt ngại ngùng.Tống Lẫm đảo mắt qua mấy người, bỗng chốc cụp hai tròng mắt xuống, nửakhuôn mặt giấu ở dưới bóng ma, có loại ủ dột không nói nên lời.Sau một lúc lâu mới nghe thấy anh ta lạnh lùng mở miệng: "Chia kim ngạch vàtài khoản cho bí thư Lâm.""Vâng vâng vâng...vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, đi trước nhé."Mấy người chạy còn không kịp.Tống Lẫm ngồi trên sô pha, vì cúi đầu mà không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìnthấy sống lưng hơi cong của người đàn ông, suy sút buồn bã....Lúc Mã Hướng Tiền chạy tới, Thẩm Loan đã chờ lâu."Xin lỗi, trên đường hơi tắc.""Là do tôi mạo muội quấy rầy, mời ngồi." Mặt Thẩm Loan lộ ý cười, tư thế giơtay vô cùng xinh đẹp, tự tin hào phóng.Mã Hướng Tiền hơi ngoài ý muốn nhìn cô gái xinh xắn, tinh nghịch trước mắt,trên mặt lại chưa hề để lộ mảy may, vẫn dáng vẻ cười tủm tỉm kia.Người đàn ông hào phóng ngồi xuống, giơ tay về phía người phục vụ."Ồ! Là tổng giám đốc Mã à, đã lâu không gặp!""Mười ngày nửa tháng đúng thật là rất lâu. Quy tắc cũ, gọi một bát cháo hải sản,bỏ nhiều gừng băm một chút." Quen cửa quen nẻo, vừa thấy đã biết là thườngxuyên tới.Người phục vụ là một cô gái nhỏ xinh đẹp, giờ phút này cười đến mặt mày đềucong lên, giòn dã hô về phía sau bếp: "Một bát cháo hải sản, cho nhiều muốichút, không bỏ hàu, nhiều gừng băm! Tổng giám đốc Mã, tôi nhớ không lầmchứ?""Đầu óc người trẻ tuổi đúng là tốt hơn so với mấy ông lão chúng ta!"Địa điểm gặp mặt là do Mã Hướng Tiền quyết định, dĩ nhiên vô cùng quenthuộc, từ trạng thái thả lỏng của ông ta khi nói chuyện chọc cười cô gái nhỏ làcó thể thấy.Kể từ đó, ông ta thành chủ, mà Thẩm Loan lại thành khách!Chủ khách khác nhau, khách nghe theo chủ.Lời ngầm là: Cô đã đến địa bàn của tôi, tốt nhất thành thật một chút!Trong lúc vô hình đã tạo ra áp lực lớn lao cho đối phương, cũng có thể xem làmột loại chiến thuật tâm lý cao cấp.Mã Hướng Tiền tự nhận là thông minh, nhưng Thẩm Loan căn bản không đểtâm đến việc đó.Biểu cảm của người phụ nữ trẻ tuổi không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh, có mộtkhí thế trầm ổn.Chỉ thấy môi đỏ của cô cong nhẹ: "Tổng giám đốc Mã không định mời tôi uốngmột chén sao?""Đương nhiên, nếu cô cần."Thẩm Loan hơi gật đầu, đảo mắt nhìn cô gái nhỏ: "Có trà lôi không?""Hả?""Trà lôi." Thẩm Loan lặp lại.Cô gái nhỏ hơi ngẩn người, bực bội gãi gãi tóc: "Rất xin lỗi, trà gì đó tôi chưatừng nghe..."Thẩm Loan nhướng mày: "Xem ra, các quán cháo Việt này không đầy đủ lắmnhỉ?"Cô gái nhỏ không chỉ không tức giận mà còn hạ giọng, vẻ mặt thần bí nói:"Không dối gạt hai vị, nhà của chúng tôi là dân bản xứ Ninh Thành, vốn chưatừng đi qua tỉnh Việt, chiêu bài này chỉ là thuận miệng thôi, không ngờ gọi bừacũng thành tên tuổi. Năm kia, anh tôi đến tỉnh Việt học nấu ăn, cả nhà mới từ từbắt đầu có hiểu biết với món ăn Quảng Đông và phong tục địa phương. Ngàythường khách hỏi tới cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, có điều cái trà này tôithật sự không rõ lắm... Xin lỗi nha!""Trà lôi." Mã Hướng Tiền đột nhiên mở miệng, nụ cười nhạt đi vài phần, rốtcuộc cũng không hề giống con hổ cười như lúc trước nữa.Thẩm Loan thế nhưng nhìn ra vài phần thương cảm và buồn bã từ biểu cảm đó.Lại nghe đối phương họ Mã chỉ lo nói việc của mình: "Trà Lôi, còn gọi là canhtam sinh, người Hẹ hội tụ ở vùng Triều Sán rất thích, thậm chí được coi nhưmón chính." Chủ đề vừa thay đổi: "Sao, cô Thẩm cũng thích à?"Thấy ông ta dùng từ "Cũng", Thẩm Loan biết, chiêu "gãi đúng chỗ ngứa" nàyđã thành công hơn nửa."Lúc trước đã từng thử, hương vị rất độc đáo."Nếu không có trà Lôi, Thẩm Loan cũng không kiên trì, đổi thành cháo hải sảngiống Mã Hướng Tiền.Cô gái nói: "Hai vị chờ một lát, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi!"Nói xong, chui vào sau bếp đi thúc giục đồ ăn.Dường như Mã Hướng Tiền cũng không quan tâm mục đích chân chính củaviệc Thẩm Loan gọi điện thoại nói không tỉ mỉ lại làm như thật mà hẹn anh tagặp mặt, ngược lại cảm thấy rất hứng thú đối với đề tài "Trà Lôi"."Cô Thẩm biết quá trình chế tác trà Lôi không?""Nguyện lắng nghe kỹ càng.""Người chế trà Lôi ngồi ngay ngắn, hai chân kẹp một cái bát chế trà, bỏ trà xanhvào trong bát, tay cầm chày, giã giã xoay tròn. Vừa lôi, vừa bỏ thêm hạt mè,nhân đậu phộng, đậu xanh, hương thảo, muối ăn, sơn thương tử, sau đó dùnggáo vớt bã trà, cuối cùng đổ vào trong ấm đồng, thêm nước vào nấu sôi lên. Lúcđổ vào trong chén, rải một chút cơm rang theo sự yêu thích cá nhân, hương tràxa xưa, dư vị vô cùng." Lúc người đàn ông nói, trong mắt hiện lên vẻ hồi ức.Có lẽ là nghĩ đến người quen cũ, lại hoặc là nhớ cái đắng rồi nghĩ về cái ngọt,cảm khái vì chính nhân sinh của mình.Phải biết rằng, Mã Hướng Tiền có thể đi đến hôm nay, hoàn toàn dựa vào haibàn tay trắng làm nên, bước từng bước chân một.Ông ta sinh ra ở nông thôn tỉnh Mân, phát tài ở tỉnh Việt, nghe nói là vùng TriềuSán.Bị một câu "Trà Lôi" của Thẩm Loan gợi lên rất nhiều hồi ức của năm tháng vôtận, trái tim cũng theo đó mà mềm hơn, giảm bớt phòng bị.Khi đó, ông ta ra ngoài lang bạt một mình lẻ loi, sống nhờ ở một thôn trại củangười Hẹ chỗ Triều Châu, mỗi ngày thứ ăn được nhiều nhất là trà Lôi.Cô gái anh ta đã từng rung động, yêu từ cái nhìn đầu tiên, thường xuyên dùnggiọng nói trong trẻo trong sáng, hừ hừ nhẩm hai câu mỗi khi làm việc, đến nayanh ta vẫn còn nhớ rõ ca từ."Ánh trăng tím, nguyệt ma ma, kêu ngươi xuống dưới thực trà Lôi. Trà Lôiphun thơm nức, xứng lão Khương. Lão Khương cay, xứng quân đạt. Quân đạthàm, xứng ba lăng. Ba lăng sặc, xứng hiện tố ngạnh. Hiện tố ngạnh thông đồngđồng hồng, dương mai trên cây treo đèn lồng, treo đèn lồng.""Nguyệt tử, Nguyệt ma ma, gọi bạn xuống ăn. Trà. Trà thơm, với gừng già.Gừng già cay, với hàu. Hàu mặn, với rau ba lăng. Rau ba lặng nồng, xứng vớithân cây rau dền. Thân cây rau dền có màu đỏ tươi, trên cây dương mai treo đènlồng, treo đèn lồng. "Tiếng của người Hẹ không dễ nghe lắm, thậm chí có thể nói là vô cùng khóhiểu, nhưng bị cô ấy hát như vậy, từng câu từng chữ đều chạm đến trái tim anhta.Chỉ tiếc, cô gái đó cuối cùng lại thành vợ của người khác, hiện giờ đã làm mẹngười ta.Đã nhiều năm Mã Hướng Tiền chưa từng nhớ về quá khứ.Chưa từng nghĩ, một câu "Trà Lôi" của Thẩm Loan đã kéo ra van ký ức của anhta, vô vàn cảm xúc ùa về."Cô nhóc này tuổi không lớn, tâm tư sâu thật sự!" Sau một lúc lâu, Mã HướngTiền tỉnh lại từ trong những suy nghĩ phức tạp, nhẹ giọng hừ một tiếng.Còn biết đổi khách thành chủ.Anh ta vốn đang chiếm ưu thế tuyệt đối không thể bắt bẻ, thế nhưng hòa nhaumột ván với Thẩm Loan, hiện giờ lực lượng của hai người ngang nhau.Thất sách!Thật là vô cùng thất sách!"Cháo hải sản của hai vị đã nấu xong, mời dùng."Mồm to bát to, đồ ăn đầy ụ, cháo đặc bên trong vừa mềm mịn vừa tươi ngon,tỏa ra mùi hương đặc biệt của hải sản.Thẩm Loan là kẻ tham ăn, vừa rồi Mã Hướng Tiền đi vội, còn chưa kịp ăn cơm,lúc này bụng đã đói meo.Bởi vậy, hai người đều không nói chuyện nữa, bắt đầu cúi đầu ăn cháo.Rõ ràng là ánh mắt chưa từng giao nhau, dường như lại có ăn ý từ sớm.Ăn no đến sáu phần, Thẩm Loan dùng thìa quấy nhẹ, ra vẻ vô tình mở miệng:"Trước đó ở Bắc Hải đã nghe nói tổng giám đốc Mã có hạng mục ở NinhThành, không biết đã đàm phán thế nào?"Người đàn ông buồn cười mà liếc nhìn cô một cái, ý cười rạng rỡ trên khuônmặt bánh nướng lớn: "Không phải cô đã biết rõ à, cần gì phải hỏi lại?"Bị đối phương trực tiếp nói ra, Thẩm Loan cũng không cảm thấy xấu hổ.Đổi thành mấy cô gái nhỏ cùng tuổi chỉ sợ đã sớm xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.Mã Hướng Tiền càng thêm chắc chắn cô gái trước mắt này không tầm thường!Trước đây ở Bắc Hải, trong bữa tiệc của Dịch Hoằng, bọn họ cùng ngồi trên bànăn cơm, nói thật, Mã Hướng Tiền vẫn chưa đặt quá nhiều lực chú ý lên ngườicô, vẫn luôn cho rằng người đàn ông trẻ tuổi kia mới là người quyết định.Hiện giờ xem ra chưa chắc là như thế.Thú vị!"Nếu tổng giám đốc Mã sảng khoái như vậy, tôi cũng không tiện vòng quanhnữa."Mã Hướng Tiền ngồi thẳng, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe."Tôi biết ngài đã đàm phám xong cùng công ty tài chính MT, hẳn là sẽ ký hợpđồng nhanh thôi."Hai tròng mắt của người đàn ông hơi híp lại, có ánh sáng chợt lóe qua: "Nhữngviệc này là ai nói cho cô?""Muốn biết đều sẽ có cách." Nói như chưa nói, trận Thái Cực này đánh khôngphải tốt vừa thôi đâu.Dù sao, Mã Hướng Tiền bị làm nghẹn.Ý cười của Thẩm Loan không thay đổi, tiếp tục mở miệng: "Tôi sưu tập một íttư liệu có liên quan đến hạng mục ở trong diễn đàn ngành và trên officialwebsite của tập đoàn Cự Phong, cũng đã phân tích kỹ càng tỉ mỉ. Ngài cần tìmchỗ có kỹ thuật và danh tiếng để nhập cổ, đổi lấy 90% sự duy trì tài chính củabên hợp tác, chỉ mình điểm này thôi đã đủ dọa mất phần lớn người. Tìm khắp cảNinh Thành, chỉ sợ cũng chỉ có bốn gia đình quyền thế Thẩm Hạ Tần Tống cóthực lực này.""Suy nghĩ rõ ràng, mồm miệng lanh lợi, không tồi." Mã Hướng Tiền đánh giáđúng trọng tâm: "Cho nên, rốt cuộc là cô muốn nói gì?""Nhà họ Tống chủ động tung cành ôliu, nhưng không nhất định là lựa chọn tốtnhất. Điểm này, tôi tin rằng trong lòng ngài cũng hiểu rõ.""Ồ? Thấy thế nào?" Mã Hướng Tiền bắt đầu chơi xấu, đánh chết không nhận.Thẩm Loan cũng không giận: "Công ty tài chính MT dĩ nhiên có thể cung cấpmột lượng đầu tư khả quan, nhưng trừ điều đó ra, con đường xuất khẩu tôm cua,thị trường, và khả năng cung cấp chính sách tiện lợi ở nước ngoài lại khôngthấy được, không hề có gì để mong đợi.""Nói tóm lại, nhà họ Tống chỉ là một tên nhà giàu có thể đưa tiền, nhưng trừviệc đó ra thì không hề có tác dụng gì khác. Rất nhiều việc còn lại đều cần ngàitự mình làm, những công sức phải bỏ ra này cũng không thể hiện trên ích lợithực tế."Mã Hướng Tiền nhíu mày thật chặt.Tuy rằng anh ta vẫn còn nghi ngờ cô nhóc này, nhưng không thể phủ nhận,Thẩm Loan nói mỗi một câu, mỗi một chữ đều thật sự chọc trúng những điềuanh ta âm thầm lo lắng.Đây cũng là lí do Mã Hướng Tiền chần chừ mấy tháng còn chưa chính thức kýhợp đồng cùng tài chính MT.Mấy lí do mà tâm trạng không tốt, ăn cơm không nói chuyện công việc, thuatiền đang buồn bực, tất cả đều là lấy cớ thôi."Cô có kiến nghị gì?"Lời vừa ra khỏi miệng, Mã Hướng Tiền đã hối hận. Sao ông ta lại hồ đồ đếnmức đi hỏi ý kiến một con nhóc con chứ?Quả thật là bệnh không nhẹ, bắt đầu chạy chữa lung tung.Thẩm Loan chỉ chờ những lời này, trong phút chốc, hai mắt tỏa sáng: "Có!"Mã Hướng Tiền có vẻ kinh ngạc."Một cách rất đơn giản, bốn chữ, khôn sống mống chết. Nếu tài chính MTkhông thích hợp, vậy trực tiếp đổi đi.""Ha." Mã Hướng Tiền không nhịn được cười nhạt: "Đổi? Đổi ai? Nói thật nhẹnhàng, nếu còn có lựa chọn tốt hơn, tôi cũng không treo cổ trên thân cây nhà họTống này."Thẩm Loan cũng không để ý đến sự nghi ngờ và hơi trào phúng trong giọng củađối phương, uống một ngụm cháo, chậm rì rì nói: "Bất động sản Thiên Thủy,thế nào?""Cô nói... công ty bất động sản do một tay người nối nghiệp tương lai nhà họThẩm khống chế kia?" Mấy tháng Mã Hướng Tiền ở Ninh Thành không phảikhông làm được gì, thế lực phân bố trong thành phố, các gia đình quyền thế anhta đều hiểu rõ trong lòng, dĩ nhiên cũng đã từng nghe tên tuổi của "Bất động sảnThiên Thủy".Thẩm Loan: "Sau lưng Thẩm Khiêm là nhà họ Thẩm, sau lưng Thiên Thủy làMinh Đạt, tuy rằng so sánh với tài chính MT với tài lực hùng hậu có hơi kémcỏi nhưng cũng sẽ không kém hơn nhiều. Mấu chốt là, Thiên Thủy có conđường tiêu thụ và con đường vận chuyển về phía khu vực Âu Mỹ, dựa vào việcgia nhập vào cuộc chơi từ sớm, Thẩm Khiêm lại là kẻ giỏi luồn cúi, kết bạnđược vơi không ít gia đình bạn bè quyền thế ở phương Tây, tin là về mặt phêduyệt chính sách sẽ dễ làm hơn rất nhiều."Mã Hướng Tiền không nhịn được bĩu môi: "Những điều cô nói này tôi đều hiểurõ, mấu chốt là bất động sản Thiên Thủy không có ý hợp tác, tôi cũng không thểkhông trâu bắt chó đi cày, ép buộc người ta hợp tác với tôi chứ?""Sao lại không thể?" Cô đáp trả."Gì?" Mã Hướng Tiền cảm thấy năng lực lý giải của mình khả năng là có vấnđề.Thẩm Loan lấy một chiếc thẻ bạc từ trong túi ra đẩy đến trước mặt anh ta.Chỉ thấy góc phải bên dưới mặt thẻ khắc một cái kí hiệu S nhìn cực kì bí ẩn, đồán là khu office building của Ninh Thành.Mã Hướng Tiền xác định mãi, không ngừng chớp mắt để đảm bảo mình khôngxuất hiện ảo giác.Nếu anh ta không nhìn lầm, tòa office building này là hạng mục đầu tiên bấtđộng sản Thiên Thủy khai phá đầu tư ở Ninh Thành, có ý nghĩa vô cùng to lớnđối người nào đó.Mà thẻ bạc định chế như vậy, nhìn khắp toàn bộ Ninh Thành chỉ có ThẩmKhiêm mới có!Bây giờ lại xuất hiện ở trước mắt mình, Mã Hướng Tiền bỗng nhiên có chútkhông hiểu, ánh mắt nghi hoặc rơi xuống trên mặt Thẩm Loan: "Cô... Đến cùngcô là ai?"Từ từ!Thẩm...Cùng một họ, sẽ là sự trùng hợp sao?!"Cái này, dưới tiền đề không để người chủ sở hữu biết, hạn ngạch tối cao là mộttriệu, bây giờ tôi lấy nó làm tiền đặt cọc để nói chuyện liên quan giữa công việchợp tác của Cự Phong và Thiên Thủy, tổng giám đốc Mã nghĩ sao?""Cô có thể đại diện cho Thẩm Khiêm à?"Thẩm Loan lắc đầu: "Tôi không thể, nhưng nó có thể." Vừa nói chuyện, đầungón tay vừa gõ nhẹ lên mặt thẻ bạc: "Căn cứ vào quy định mới nhất của 《 luậtkinh tế 》ở quốc gia chúng ta, ở dưới điều kiện nhất định, lấy đồ vật đại diệncho thân phận như con dấu có thể dùng để ký kết hợp đồng, hoàn thành ý truyềnđạt.""Nói cách khác, tôi dùng chiếc thẻ bạc này ký hợp đồng hợp tác với người khác,mà chủ thẻ vẫn không biết gì."Mí mắt Mã Hướng Tiền bỗng nhiên giật giật: "Không biết gì?!""Đúng vậy. Cho nên, tổng giám đốc Mã cũng không phải lừa gạt hay gian lận,tất cả trách nhiệm đều đẩy lên trên người tôi, hiểu không?"