Danh Môn Kiều Thê

Chương 14




Nói tới Vệ gia.
Vệ lão gia tử là nguyên lão ba triều, tới đời này Vệ gia lại càng có nhiều người xuất chúng, không chỉ có chức vị Thái sư mà ngay cả Lại Bộ Thượng Thư cũng có, đều là những chức quan đứng đầu triều đình, đây chính là danh môn vọng tộc chính hiệu.
Nhưng Lạc gia thì sao?
Lạc Bảo Anh có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được quan hệ của hai nhà.
Lão thái thái bật cười, vẫy tay gọi nàng tới gần, tỉ mỉ nói: “Từ nhỏ con đã ở Thương Châu nên không biết chuyện này, người này là di tổ mẫu của con, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, lúc trước ở Trừng huyện chính là đóa hoa độc nhất vô nhị…”

Đang nói thì Lạc Bảo Chương tới, từ lúc nàng bị phạt chép nữ giới thì lời nói cử chỉ đã cẩn thận hơn nhiều, chưa từng khiến trưởng bối tức giận nên lão thái thái nhìn thấy cũng gọi nàng lại gần nghe chuyện.
Thì ra nguyên quán của lão thái thái là ở Trừng huyện, bà có một đường tỷ chính là Vệ lão phu nhân hiện giờ, hai nhà ở sát nhau, trong nhà đều có mấy chục mẫu ruộng tốt, cuộc sống hàng ngày không phải lo lắng gì, cứ thế đến một ngày phụ thân của đường tỷ thi đậu cử nhân thì hai nhà mới dần dần xa cách.
Lại nói tiếp, tất cả đều là do mẫu thân của đường tỷ đanh đá chua ngoa, sợ trượng phu có công danh sẽ bị người khác lợi dụng, phụ mẫu lão thái thái là người khí khái nên không muốn nhìn sắc mặt nàng, đến khi phụ thân đường tỷ thi đậu tiến sĩ, cả nhà dọn đến kinh thành, từ đấy bắt đầu bặt vô âm tín.
Lần bọn họ gặp lại là do đường tỷ nhớ tới tình cảm khi còn bé nên mới chủ động đi tìm, khi đó mẫu thân bà ấy đã qua đời nên không cần phải gò bó như trước nữa.
Lão thái thái mời đường tỷ ở lại vài ngày sau đó mới từ biệt nhau, từ khi ấy đến giờ hai nhà chưa bao giờ cắt đứt liên hệ.
Còn chuyện đường tỷ vì sao gả cho Vệ lão gia tử, đơn giản chỉ là tài tử giai nhân, nhất kiến chung tình, lão thái thái nói đến đây liền dừng lại. Lạc Bảo Chương nghe đến mức nhập thần, di tổ mẫu cũng có xuất thân nghèo kém như nhà mình nhưng có thể gả vào thế gia vọng tộc, có thể thấy được chỉ cần có dung mạo xinh đẹp thì làm chuyện gì cũng thuận lợi.
Chỉ có Lạc Bảo Anh vẫn thấy mơ hồ, tuy nàng không biết Vệ gia có họ hàng với Lạc gia nhưng nàng biết Vệ lão phu nhân Du thị là vợ kế.
Đại lão gia và Nhị lão gia của Vệ gia đều do nguyên phối (1) sinh ra, chỉ có Tam lão gia đã qua đời là nhi tử ruột của Du thị, mà Vệ Lang chính là cháu trai ruột duy nhất của bà.
(1) Nguyên phối: người vợ đầu tiên.

Trong lòng nàng sáng tỏ, dù sao trong những người trẻ tuổi của Vệ gia thì không ai có năng lực bằng Vệ Lang.
Chẳng trách lão thái thái xưng hô thân thiết với Vệ Lang như vậy, còn gọi hắn là Lang Nhi, nếu đổi thành Vệ Đại công tử hay Vệ Nhị công tử thì chắc chắn bà sẽ không nói vậy.
Nhưng vẫn còn vài chỗ chưa thể lý giải, lần trước La Thiên Trì tới Hồ Châu cũng không thấy bọn họ nhắc tới, Lạc Bảo Anh đang muốn dò hỏi thì Lạc Bảo Chương đã không nhịn được phải mở miệng nói trước: “Con nhớ lúc ở Giang gia đã nghe nói tỷ tỷ của La công tử qua đời, nàng ấy cũng tầm tuổi này, hay người đính hôn với biểu ca chính là nàng?”
Đều họ La, lại vừa mới qua đời, quả thật khiến mọi người có chút nghi hoặc.
Cũng tại lần trước Vệ lão phu nhân viết thư không nói rõ ràng, chỉ thuận tiện nói mình rất hài lòng với cháu dâu, đợi đến khi thành thân sẽ giới thiệu sau nên Lạc gia chỉ biết cô nương đó họ La còn những thứ khác đều không biết.
Đầu óc lão thái thái không xoay chuyển nhanh như vậy, hỏi: “La công tử là ai?”

“Là Nghi Xuân Hầu, mới mười ba tuổi đã làm Hầu gia.” Lạc Vân giải thích cho mẫu thân, “Chính là người lần trước đã cùng biểu công tử Giang gia tới nhà ta làm khách.”
Lão thái thái đáp một tiếng: “Thế cũng xứng đôi, gia thế Vệ gia như vậy, cô nương Hầu phủ có tính là gì? Vệ lão gia tử rất yêu thương Lang Nhi, để cho hắn lấy Công chúa cũng được.”
Lão thái thái hết lời khen ngợi Vệ Lang, Lạc Bảo Anh mắng thầm trong bụng, nhìn khẩu khí này xem, còn chưa gặp người đâu, vậy mà đã biết xứng hay không xứng? Bàn về gia thế, nàng có biểu ca là Thái Tử, tương lai sẽ thành Hoàng đế Đại Lương, Vệ gia có thể sánh bằng sao? Phi, ai trèo cao còn chưa biết đâu!
Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại khiến nàng lại thấy buồn rầu, không còn tinh thần nghe chuyện, không giống Lạc Bảo Chương vẫn kiên nhẫn nghe lão thái thái kể lại hồi ức khi xưa.
Từ chính phòng ra ngoài, nàng nhìn lên bầu trời xanh thẳm, vừa cao vừa xa không thể với tới, người ở kinh đô cũng xa xôi cách trở như vậy.
Từ giờ trở đi nếu gặp được hắn thì nàng phải gọi một tiếng biểu ca sao?
Ha ha, đột nhiên nàng cười rộ lên.
Biểu cảm cực kỳ cổ quái.

Lam Linh cùng Tử Phù thấy nàng như vậy không biết phải làm sao.
Tiểu cô nương chín tuổi suy nghĩ cái gì trong đầu thật khó mà đoán được.
--------
Giang lão gia hạ lệnh cho cấp dưới buộc tội Lạc Vân không làm tròn trách nhiệm, vào tháng mười triều đình cử một quan viên tới, đó chính là Kim Đại nhân nổi danh công chính nghiêm minh, được xưng là Bao Công tái thế, chuyện gì cũng xử lý rõ ràng, không ai có thể hối lộ.
Người này tới là để xử lý chuyện thiên tai cùng với nạn thổ phỉ hoành hành ở Hồ Châu.
Đương nhiên người được chọn ra gánh tội là Lạc Vân, nhưng Giang lão gia thấy Kim đại nhân đến liền biết sự việc không dễ dàng như vậy, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, bằng vào địa vị của Giang gia trong triều đình, đương nhiên Hoàng Thượng sẽ tin tưởng hắn, đến lúc đó lại tìm chút chứng cứ vạch tội Lạc Vân thì tên đó có chắp cánh cũng không thể bay.
Ai ngờ Thái Tử lại nhúng tay vào chuyện này.
Giang lão gia vô cùng căm ghét Thái Tử vì cách làm của hắn khác xa Hoàng Thượng, không coi trọng lão thần trong triều, đối với bọn họ vô cùng bất lợi nhưng chuyện này không thể thay đổi được, dù sao người được phái tới kia cũng được Hoàng Thượng cho phép.
Hơn nữa Lạc Vân lại hết lần này đến lần khác diệt sạch thổ phỉ, xử lý gọn gàng dứt khoát.
Kim Đại nhân ngoài cười nhưng trong không cười: “Không biết người buộc tội Lạc Tri phủ có phải bị mù rồi hay không? Xin Giang Đại nhân dẫn người này tới nha môn để bản quan tự mình tra hỏi.”
“Chỉ là một tên ngu xuẩn, hà tất phải phiền tới Kim Đại nhân.” Sau lưng Giang lão gia tràn đầy hơi lạnh, chỉ trong nháy mắt liền quyết định phải bịt miệng tên thủ hạ kia, “Hắn có xích mích với Lạc Tri phủ, chắc là muốn nhân cơ hội trả thù, người như vậy có đánh một trăm trượng cũng là quá dễ dàng cho hắn.” Quay lại phân phó thủ hạ, “Đem hắn tới đây!”
Thủ hạ nhìn thấy ánh mắt của Giang Đại nhân ngay lập tức biết phải xử lý như thế nào, nhanh chóng lui xuống.
Trong lòng Kim Đại nhân biết rõ ràng, Giang lão gia ở Hồ Châu từ lâu đã ỷ thế hiếp người, xem ra chuyện này là do hắn cản trở, khó trách Thái Tử phái mình tới đây để làm rõ những người kéo bè kéo cánh với Giang lão gia, thì ra Thái Tử đã biết từ sớm, nhân chuyến này phải thăm dò hết gốc gác của đám người này.
Hai bên tranh đấu gay gắt, Lạc Vân ở giữa ngư ông đắc lợi được đích thân Hoàng Thượng khen ngợi, chuyện đến kinh thành đã chắc chắn như ván đóng thuyền, khắp Lạc phủ hào hứng tưng bừng nhưng có người lại âm thầm rơi lệ.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Lạc Bảo Anh ngồi bên cạnh lão thái thái, nhìn Kim di nương quỳ rạp trên đất bóp chân cho bà, chỉ thấy cổ tay nàng nhẹ nhàng như cành liễu, uyển chuyển lay động, thật sự là vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Nếu Kim di nương còn chút tự tin thì sẽ không tới đây ăn nói khép nép như vậy, chẳng qua là Lạc Vân đã quyết định không đưa nàng cùng tới kinh thành.
Phòng không gối chiếc vô cùng khó chịu.
Chân lão thái thái bị nàng xoa bóp tới mức tê rần, nhìn mấy cháu trai, cháu gái ngồi đối diện, nhíu mày nói: “Đứng dậy đi, ta không thiếu nha đầu bóp chân, ngươi đến làm gì? Có thời gian rảnh thì làm thêm mấy đôi giày, không thì đọc thêm sách đi, dù gì cũng là người nhà Tri huyện mà đến viết chữ còn không bằng Ngọc Phiến!”
Khóe miệng Kim di nương nhếch lên, thầm nghĩ Ngọc Phiến biết viết chữ cũng có ích lợi gì, chẳng lẽ còn muốn giúp đỡ Lạc Vân? Sinh ra xấu xí như vậy, nếu không lấy được lòng của lão thái thái thì ai thèm nhớ rõ nàng ta, nhưng ngoài miệng lại nói: “Mấy ngày nay con làm cho người một cái đai buộc trán nên không có thời gian luyện chữ.” Nói xong liền lấy ra cho lão thái thái xem.
Nhỏ nhắn mà tinh xảo, dùng vải thượng hạng thêu tùng bách linh chi, chính giữa có gắn mấy viên trân châu, cũng hợp ý lão thái thái, luận về nữ hồng, đúng là Kim di nương có chút kỹ năng, Viên thị cũng không tồi nhưng nàng là chủ mẫu phải quản gia nên không có thời gian làm mấy thứ nữ hồng để lấy lòng bà, nhưng đồ của Kim di nương thì lão thái thái có thể nhận?
Nếu bà yêu thương Lạc Bảo Chương thì còn chấp nhận được, nhưng đáng tiếc đứa cháu gái này không có địa vị cao trong lòng bà, không thể sánh bằng ba cô nương kia vì thế lão thái thái dứt khoát phẩy tay: “Ngày nào ta cũng đánh bài, đeo thứ này làm gì, ngươi mau đi đi, lát nữa Vân Nhi thấy ngươi lại tức giận, ngươi chỉ cần không phạm sai lầm, hiểu rõ đạo lý thì sau này nó sẽ nhớ đến ngươi.”
Không đạt được mục đích, Kim di nương tràn đầy thất vọng lui ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Kim di nương, Ngọc Phiến đứng sau không biểu hiện gì, nàng chỉ rót thêm trà vào chén cho lão thái thái.
Ngày nào cũng có kịch hay để xem, Lạc Bảo Anh thầm nghĩ cho dù là cửa nhỏ nhà nghèo nhưng vẫn không yên tĩnh bằng Nghi Xuân Hầu phủ, dù sao nơi đó cũng chỉ có hai tỷ muội nàng, không hề có hiềm khích đấu đá gì, hạ nhân cũng không dám làm trò trước mặt chủ tử.
Nàng thở dài, xoa bóp gương mặt mình, trong lòng khẽ kêu “Tỉnh lại, tỉnh lại.”
Thật hy vọng đây chỉ là một giấc mơ!
Trông bộ dáng ngốc nghếch của nàng, khóe miệng Lạc Nguyên Chiêu nâng lên, không ngần ngại giơ tay véo má nàng: “Sao vậy? Buồn ngủ rồi?”
Khó có được ngày nghỉ nên hôm nay hắn luôn túc trực bên nàng, Lạc Bảo Anh vừa lắc vừa gật đầu, ngốc không chịu được: “Có chút, hai ngày nay trở lạnh nên không ngủ ngon như trước.”
Mùa hè không có băng, mùa đông không có than sưởi ấm, đúng là phụ thân chỉ có hai bàn tay trắng!
Lạc Bảo Anh xoa xoa tay, cảm thấy da mình bị nứt nẻ.

Lạc Nguyên Chiêu thấy vậy, đợi đến lúc ra ngoài mới lấy từ trong tay áo ra một cái lò sưởi tay nhỏ bằng đồng khắc hoa văn sinh động, phía trên còn có một sợi dây xích bạc được chế tác tỉ mỉ.
Đuôi mắt Lạc Bảo Anh cong cong ý cười, vui rạo rực nói: “Tặng cho muội?”
“Không muội thì ai?” Lạc Nguyên Chiêu buồn cười, lấy đâu ra người khác.
Lạc Bảo Anh nhanh tay ôm lò sưởi nhỏ vào trong ngực, bĩu môi nói: “Muội thấy mọi người đều có, chắc là mua từ mùa đông năm trước, mẫu thân nói hai ngày nữa sẽ dẫn muội đi mua…” Nàng nắm tay Lạc Nguyên Chiêu, “Vẫn là ca ca tốt nhất, giờ thì muội cũng có giống mọi người rồi.”
Lò sưởi tay ấm áp dễ chịu giống như tâm ý của nàng.
Lạc Nguyên Chiêu sờ đầu nàng: “Muội chưa trải qua mùa đông ở đây bao giờ, ta sợ muội bị lạnh nên lúc trở về liền vào cửa hàng mua, còn có chút than, lát nữa ta sẽ sai người đưa đến Đông Uyển.”
“Có than?” Lạc Bảo Anh chớp chớp mắt, “Sao ca ca không đưa tới chỗ tổ mẫu?”
“Chắc chắn tổ mẫu không sợ lạnh, cả người mập mạp như vậy có khi còn thấy nóng đấy, đâu giống như muội, lúc nào cũng sợ lạnh.”
Thiếu niên tuấn tú vô song lại nói ra mấy lời như vậy khiến Lạc Bảo Anh cười rộ lên: “Đại ca dám nói tổ mẫu như vậy!”
“Chính miệng tổ mẫu nói thế, ta có nói gì sai đâu?” Hai tay Lạc Nguyên Chiêu ôm trước ngực, “Lại nói, đây là bạc của ta, ta mua thứ gì hay cho ai thứ gì, người khác không quản được”
Lời này khiến tâm tình Lạc Bảo Anh nở rộ, luôn miệng gọi hắn là “Ca ca tốt, ca ca tốt”, dường như trở lại trước kia, có người nhà luôn quan tâm đến nàng. Hai người đùa giỡn một hồi sau đó thấy có gã sai vặt chạy tới, trong tay cầm một phong thư, nói là Hoa Trăn gửi cho hắn, Lạc Nguyên Chiêu vừa đọc ngay lập tức sắc mặt trầm xuống.
Lạc Bảo Anh vừa lùn vừa nhỏ, kiễng chân lên cũng không nhìn được, cho dù nhảy lên cũng không tới, vội vã hỏi: “Hắn viết gì vậy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai nhất định cho nam chủ xuất hiện…

 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.