Đánh Mất Em

Chương 13: Thả thính (5)



Sau hôm ở nhà anh về thì cô nhận ra một chuyện rất quan trọng đó là nhà anh cách chỗ trọ của cô rất xa. Thế nhưng mỗi lần đưa đón cô thì anh đều nói là nhà gần. Cô không hiểu anh làm thế để làm gì nên bèn nhắn tin kể với chị họ.

Chị họ cô cười ha ha trả lời lại: “Nó thích mày chứ còn gì nữa? Thích thì 100km cũng là gần, không thích thì 100m cũng là xa hiểu không?”

“Thật ạ?”

Thu Hương thấy hơi mông lung, người xung quanh mà cô có thể xin lời khuyên được đều nói là anh thích cô. Ngẫm lại thì anh đã làm rất nhiều chuyện quan tâm đến cô, lần trước cô bị ngất cũng là anh đã sơ cứu kịp thời, sau đó còn rất để ý đến việc ăn uống của cô. Nhưng mà anh lại chưa từng nói thích cô, chỉ là hay đùa về chuyện muốn lấy cô mà thôi. Nói thật lòng thì cô cũng rất có cảm tình với anh, nếu anh nói thích cô thì có thể tìm hiểu kỹ hơn về nhau cũng được. Minh Nhật cũng phù hợp với mẫu người cô muốn lấy làm chồng, ngoại trừ việc anh là con nhà giàu ra khiến cô có cảm giác mình là đũa mốc mà đòi chòi mâm son ra thì không có gì khiến cô thấy lăn tăn cả. Nhưng cô đâu thể nói ra là em cũng hơi hơi thích anh đó anh mau tỏ tình với em đi, cô là con gái cũng phải giữ giá phần nào chứ.



Minh Nhật hỏi cô về chuyện khoản vay mua nhà đó, khi biết là nếu anh đăng ký thì cô sẽ chia thưởng với người bạn đi cùng nhưng phần của cô nhiều hơn thì anh mới đăng ký.

Lúc này họ đang ngồi ở một quán cà phê, anh mời cô ra ngoài uống gì đó nhân một ngày đông đẹp trời. Gần đây anh vẫn hay lấy lý do thời tiết đẹp để rủ cô ra ngoài đi dạo hay ăn uống.

“Em thích nhà như thế nào?” Minh Nhật nhìn cô hỏi.

“Em ạ? Em thì làm gì có tiền mua nhà ha ha” cô cười nói.

“Chồng tương lai của em sắp mua nhà đây thôi, em thích kiểu nào thì cho ý kiến, anh sẽ mua kiểu đó”

“Thôi mà, anh cứ đùa em” cô lại ngượng ngùng đỏ mặt.

Minh Nhật bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh nói thật mà. Em thích nhà ở trung tâm hay ngoại thành? Em thích căn nhà mặt đất hay nhà chung cư? Em thích trang trí hiện đại hay cổ điển để anh còn tính nào”.

“Ha ha nhà anh mà, anh cứ làm tuỳ ý anh thôi”

“Sớm muộn gì nó cũng là của em, đợi lúc nào em chịu lấy anh thì sẽ đi xin đứng tên 2 người”

“Thôi thôi, anh cứ đùa mãi em ngại ạ. Nhưng có chuyện này em muốn nói, sau này anh không cần chạy qua đón em nữa đâu, nếu có cần gặp việc gì thì hẹn sẵn địa điểm em tự đến được mà, nhà anh xa chỗ em vậy anh không cần vất vả đi lại đâu ạ”

“Xa đâu mà xa, anh thấy gần. Hơn nữa em thấy có ai đang theo đuổi con gái mà để cô ấy tự đi tới điểm hẹn bao giờ chưa?”

Thu Hương lắc đầu.

Minh Nhật lại cười nói: “Thế là đúng rồi, anh đang theo đuổi em mà, em không nhận ra à? Thế nên anh đi đón em là chuyện dĩ nhiên”.

“Anh…theo đuổi…em ý ạ?” cô dè dặt hỏi lại.

“Tất nhiên, em không nhận ra thật à?”

“Em…em…cứ tưởng chúng ta là bạn bè”

“Mới bao nhiêu tuổi mà đòi làm bạn với anh hả, em gọi anh là chú cũng không quá đáng đâu” Minh Nhật trêu cô.

“Chú thì nghe già quá ạ, anh hơn em có 7 tuổi”

“Ừ anh cũng không muốn em gọi anh là chú, anh mong được em gọi là chồng hơn”

“Á lần sau em không ra ngoài với anh nữa đâu, anh cứ trêu em thôi” Thu Hương áp tay lên má che bớt gương mặt nóng bừng xấu hổ của mình.

“Nói thật mà cứ bảo anh trêu. Nhưng sắp đến Noel rồi, hôm đó anh không phải trực, anh đưa em đi chơi nhé?”

“Thôi ạ, em không đi đâu”

“Haizz, thế anh đành phải đi một mình. Đêm Noel năm nay có một người bơ vơ ngồi ở góc tường nhìn người ta vui vẻ đi lại…”

“Em định kể chuyện cô bé bán diêm đấy ạ?”

“Ừ, anh cũng cô đơn tội nghiệp như thế đó. Bạn bè anh đều đi với gia đình, người yêu cả rồi. Bố mẹ anh thì không đón Noel, có ai thèm đi với anh đâu” nét mặt anh rất ủ rũ.

“Nếu…nếu em đi với anh thì anh…không được trêu em nữa nhé” cô ngập ngừng nói.

Thu Hương nghe thế cũng có phần đồng cảm. Cô cũng hay cảm thấy cô đơn mỗi mùa lễ vì người ta đều có người yêu, còn cô sẽ ở nhà nấu một món ngon, cho mình một ngày cheat day là hết lễ. Thế nên cô không thích những ngày lễ không nằm trong diện được nghỉ lễ. Nếu được nghỉ để về quê thì sẽ không thấy cô đơn nữa.

“Được, nhất định sẽ chỉ toàn nói thật thôi” anh lập tức vui vẻ cười nói.



Tối Noel năm nay rơi vào cuối tuần, anh đã hẹn 7h sẽ qua đón cô đi chơi. Bởi vì là đi chơi Noel nên cô cũng chú ý ăn mặc hơn một chút. Năm nay đang thịnh hành kiểu phối cả set dạ tweed đi kèm bốt cao cổ, ở chỗ làm của cô mỗi người đều có một set nên cô cũng đã mua, cảm thấy mặc nó vào hôm nay rất hợp.

Lúc thấy Thu Hương ăn mặc cầu kỳ hơn mọi khi đi ra thì Minh Nhật biết cô gái này đã xem trọng buổi hẹn với anh hơn rồi. Trước đây cô toàn mặc váy hoa rồi khoác thêm áo, tuy trông dịu dàng ngọt ngào nhưng lại có phần nhàm chán. Khi cô mặc như thế này anh thấy hợp với độ tuổi của cô hơn, những cô gái trẻ đều thích ăn mặc thời thượng thế này.

Bọn họ ăn tối ở một nhà hàng Pháp gần với nhà thờ cổ kính nhất thành phố. Tối nay sẽ có nhiều chương trình đặc sắc ở đó, ăn xong thì có thể đi xem ngay.

“Em thấy hương vị thế nào? Có hợp với khẩu vị của em không?” Minh Nhật nhìn cô hỏi sau khi cô nếm thử món khai vị.

Thu Hương cười ngại ngùng: “Xin lỗi anh em không biết bình phẩm về món ăn đâu ạ, em chỉ biết ăn vào thì thấy ngon miệng hay không thôi ý”.

“Không sao, em chỉ cần nói ngon hay không thôi” anh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng với cô.

“Dạ ngon ạ”

“Nếu có lần sau thì em có muốn ăn món này nữa không?”

Thu Hương gật đầu nhẹ.

“Thế là tốt rồi, lần sau chúng ta lại tới đây ăn nhé”

“Dạ, lần sau để em mời anh nha”

Nhà hàng này là một nơi có nhiều kỷ niệm với Minh Nhật, đều liên quan đến mối tình đầu. Tuy nhà anh giàu nhưng từ khi lên đại học anh đã không còn xin bố mẹ tiền tiêu vặt nữa, chỉ xin tiền học phí. Anh kiếm tiền bằng cách dành thời gian rảnh để viết những bài chia sẻ kiến thức y khoa cho các website, họ sẽ trả nhuận bút cho anh. Bạn gái cũ cũng không khác anh, gia đình có điều kiện nhưng không muốn dựa dẫm, đều tự mình lăn lộn kiếm tiền để dùng cho việc cá nhân. Khi anh tích góp được tiền để đưa cô ấy đến đây ăn thì cả hai đã rất háo hức, vui vẻ vì đến nơi sang trọng bằng tiền của chính mình.

Bây giờ anh dẫn cô đến đây ăn là muốn tìm lại cảm giác lúc đó. Cùng tên cùng họ, ngồi cùng một vị trí, ăn cùng một món nhưng biểu cảm lại không giống nhau lắm. Bạn gái cũ của anh sẽ luôn miệng khen đồ ăn ngon, còn nhận xét về hương vị rất chi tiết. Còn cô gái này thì khác, cô ấy chỉ biết nó ngon miệng hay không. Bạn gái cũ của anh là thưởng thức món ăn, còn với cô gái này thì chắc chỉ là một bữa ăn mà thôi. Vậy là mục đích tìm lại cảm giác cũ của anh thất bại rồi.

“Anh Nhật? Anh Nhật? Sao anh không nói gì vậy ạ?” Thu Hương thấy anh im lặng hồi lâu, chỉ nhìn vào ly rượu vang mà không nói gì.

Nghe tiếng gọi của cô thì anh mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng nói: “À không có gì, xin lỗi em, vừa rồi anh hơi bất lịch sự”.

“Không sao ạ, anh có tâm sự sao ạ?”

“Không có gì, đột nhiên nhớ đến một số chuyện cũ thôi. Không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn tiếp thôi. Nâng ly với anh chứ?”

“Dạ, chúc anh Giáng sinh vui vẻ ạ”

“Chúc em Giáng sinh vui vẻ”

Họ chạm ly rồi cùng uống một chút rượu vang, bữa ăn tiếp tục trong không khí vui vẻ.

Khi cô đang dùng món tráng miệng thì anh ra hiệu cho nhân viên, họ mang một bó hoa hồng tươi tắn và một hộp quà tới bàn của họ. Anh cảm ơn nhân viên rồi quay sang nói với cô:

“Anh có một món quà nhỏ tặng em, chúc em Giáng sinh vui vẻ”

“Ơ…sao…em lại được nhận quà vào hôm nay ạ?”

“Các bạn nhỏ sẽ được nhận quà vào lễ Noel, em kém anh 7 tuổi, vậy cũng là bạn nhỏ rồi, xứng đáng được nhận quà mà. Em nhận đi cho anh vui nhé”

Anh vẫn còn giơ hộp quà ra nên cô cũng không tiện từ chối, sợ người khác nhìn vào sẽ khó coi. Cô cười ngượng, gò má phiếm hồng, nhẹ nhàng nói:

“Dạ, em cảm ơn anh. Ngại quá, em không chuẩn bị quà cho anh”

“Anh thì không phải bạn nhỏ nữa rồi, em đừng ngại, mau mở ra xem đi”

Thu Hương mở hộp quà ra dưới ánh mắt mong chờ của anh, cô thấy bên trong là một set quà Noel có nến thơm hình cây thông, một chiếc cốc màu đỏ và một quả cầu tuyết xinh xắn.

“Đẹp quá, em đã luôn muốn mua một quả cầu tuyết. Em cảm ơn anh nha” cô cười rất vui vẻ vì món quà này đúng là thứ cô thích.

“Em thích tuyết à?”

Cô gật đầu nói: “Dạ, em luôn muốn được chạm vào tuyết thử một lần”.

“Sau này anh sẽ đưa em đi ngắm tuyết nhé”

“Dạ thôi…”

Cô đang định từ chối thì anh cắt lời:

“Cho anh cơ hội đó được không em? Anh thích em”

Mục đích tặng quà của anh cũng chỉ vì một câu này, anh biết đến lúc nên ra đòn quyết định rồi, khả năng cao cô gái này sẽ đồng ý.

“Anh…anh đừng đùa thế…” cô nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh.

“Anh không đùa em, anh thích em là thật. Anh nói muốn được làm chồng em, câu này cũng là thật. Anh nói muốn đưa em đi ngắm tuyết lại càng thật hơn. Em có thể cho anh cơ hội đó không?”

Tất nhiên trong mấy câu mà anh nói chỉ có câu muốn đưa cô đi ngắm tuyết là chân thành không vụ lợi, là dành cho Trương Dương Thu Hương này chứ không phải người cùng tên cùng họ kia. Đáng buồn thay, hai câu trước lại là điều quan trọng hơn.

“Em…em không biết nữa…điều này bất ngờ quá…em không biết em với anh có thể không…” cô ngập ngừng nói.

“Để anh giúp em xác nhận thử xem nhé”

“Sao cơ ạ?”

Anh không đáp mà nắm tay cô, đan tay vào đôi tay gầy nhỏ của cô.

“Khi anh nắm tay em, em có thấy cảm giác gì không? Ví dụ như tim đập nhanh hơn chẳng hạn”

Thu Hương gật đầu, quả thật trái tim cô đang đập loạn lên vì hành động của anh.

“Nếu anh bỏ tay ra, em muốn tiếp tục nắm tay anh hay mặc kệ anh rời đi?”

Lòng bàn tay của cô rất lạnh còn tay anh lại rất ấm, cô hơi lưu luyến cảm giác này, bàn tay vô thức siết nhẹ.

Minh Nhật mỉm cười vì anh đã dự đoán đúng, sau đó lại ghé sát vào nhìn cô, làm cô không thể trốn tránh mà phải nhìn vào mắt anh.

“Khi anh nhìn em ở cự ly gần thế này, em có thấy cảm giác hơi nóng nóng trên má và sau tai không?”

Thu Hương lại gật đầu, mặt cô đã đỏ lựng lên rồi, vành tai cũng phiếm hồng.

Minh Nhật tiếp tục ghé sát hơn nữa, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, làm động tác như sắp hôn cô.

“Em có biết anh định làm gì tiếp theo không?”

Cô gật đầu nhẹ.

“Em có thấy phản cảm về điều này không?

Cô lắc đầu, cô không hề thấy khó chịu nếu anh làm thế.

Minh Nhật buông tay ra, ngồi ngay ngắn lại chỗ của mình rồi nói:

“Vậy là đủ biết rồi, em có cảm xúc đặc biệt với anh, chúng ta hoàn toàn có thể trở thành người yêu. Xác nhận thành công, em có đồng ý kết luận này của anh không?”

“Đồng ý…nghĩa là nếu em đồng ý…thì anh sẽ làm bạn trai em ạ?”

“Tất nhiên, anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc này từ lâu rồi” anh mỉm cười nhìn cô.

“Cũng…cũng được ạ…có thể thử xem sao ạ. Nhưng mà em đã nói rồi, em không yêu đương cho biết, em có yêu cũng phải lấy kết hôn làm mục tiêu”.

Thu Hương cũng có cảm xúc khác lạ với anh, chỉ có điều trong lòng cô luôn mang theo rào cản là cô không nên kết đôi với người không môn đăng hộ đối, chỉ sợ sau này sẽ khó sống chung.

Minh Nhật vươn tay xoa đầu cô nói: “Đừng quên, anh đã nói anh muốn làm chồng em”.

“Dạ”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.