Giản Mặc Thư đem vali của Du Họa nhét vào cốp xe Land Rover, kéo cửa ghế phụ ra để Du Họa ngồi vào còn mình ngồi vào ghế lái.
Giản Mặc Thư hơi nghiêng mặt, nhìn người đang phát ngốc trên ghế phụ.
Từ lúc vừa rồi, tiểu cô nương vẫn luôn đỏ mặt tránh né ánh mắt anh, nếu không phải anh kéo cửa để cô ngồi vào phía trước, không chừng cô sẽ trốn ra ghế sau.
Quá dễ thẹn thùng, như vậy sao có thể bày ra thân thể xinh đẹp?
Quả nhiên còn muốn anh phải dạy dỗ mới được.
Giản Mặc Thư khởi động xe, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm.
*
Hai mươi phút sau, Land Rover tiến vào gara biệt thự tư nhân.
Du Họa bước nhỏ đi theo phía sau Giản Mặc Thư, đi trước nàng sắp vào ở phòng.
Cô đánh giá bốn phía, Giản Mặc Thư từng sống ở nước ngoài rất lâu, bởi vậy kiến trúc biệt thự cũng thiên về phong cách châu Âu hơn. Tầng một có bốn cánh cửa sổ lớn sát đất, rèm treo trong suốt, phòng khách ngoại trừ trang trí cơ bản, còn chia ra khu vực để vẽ, giá vẽ bày ra khắp nơi, quay đầu chính là cửa sổ sát đất, xem ra Giản Mặc Thư thường xuyên ngồi ở chỗ này nhìn ra phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ để tìm kiếm linh cảm. "Đây là phòng của em."
Giản Mặc Thư đẩy cửa ra, nghiêng người để Du Họa đi vào.
Cô liếc mắt một cái nhìn thấy giá sách lớn bên cạnh cửa sổ.
Toàn bộ khung cửa sổ là màu trắng gạo, cửa sổ đặt một bình hoa nhỏ bên trong có những bông hoa màu vàng nhạt mà cô không biết tên. Trên giường chăn đệm gọn gàng, trong góc phòng còn có một cái kệ sách nho nhỏ, mặt trên để vài bức tranh cùng vài cuốn sách.
Du Họa đã có thể tưởng tượng đến hình ảnh cô ngồi ở bên cửa sổ, đắp chăn dựa đầu vào gối, yên tĩnh đọc sách.
"Phòng này không toilet phụ, muốn tắm rửa chỉ có toilet ở tầng một." Giản Mặc Thư mắt hàm chứa ý xin lỗi: "Đối với phụ nữ hơi bất tiện một chút."
"Không sao, Mặc Thư lão sư, phòng của tôi như vậy là tốt rồi, không có gì bất tiện!"
"Em thích thì tốt." Giản Mặc Thư đem vali của cô đẩy đến tủ quần áo: "Đi thôi, tôi đưa em đi tham quan nơi này một chút."
Du Họa đi theo Giản Mặc Thư tham quan một vòng tầng một. Tầng một ngoại trừ phòng cô, còn có phòng bếp, nhà vệ sinh, còn có 2 phòng đập thông nhau làm phòng tập thể thao.
"Mặc Thư lão sư cũng tập thể hình sao?"
Du Họa trộm ngắm dáng người Giản Mặc Thư, áo thun hơi rộng thùng thình che đi vòng eo của anh, nhưng từ quần jean bên dưới đang bao lấy vòng mông có thể thấy được các cơ săn chắc mạnh mẽ.
"Lúc trươc ở nước ngoài, vì thường xuyên sưu tầm phong tục phải leo lên núi cao, muốn leo lên được chỉ có thể rèn luyện thân thể."
Giản Mặc Thư tự nhiên véo áo thun lên, lộ ra cơ bụng săn chắc.
"Nhìn tôi không giống người tập thể hình sao?"
Không đếm được đây lần thứ mấy sau khi gặp Giản Thư Mặc, mặt Du Họa lại hồng lên giống như quả cả chua. Cô che miệng, liều mạng ức chế nội tâm đang kêu gào, liếc mắt vội vàng đếm số múi bụng: Một, hai, ba... Sáu, sáu khối cơ bụng!
Còn có đường nhân ngư từ phía dưới eo một đường thẳng xuống dưới...
A, cô chết mất!
Giản Mặc Thư buông quần áo, không phát hiện ra tâm tình rối loại của Du Họa, nói: "Bây giờ tôi dẫn em đến xem phòng vẽ tranh ở tầng hai."
Du Họa giống cái đuôi nhỏ treo phía sau Giản Mặc Thư, dùng sức xoa xoa khuôn mặt, muốn cho chính mình khôi phục bình thường.
Du Tiểu Họa mày tới đây làm việc, sao có thể sinh ra ý tưởng không an phận với thủ trưởng cơ chứ!
"Về sau chúng ta sẽ ở chỗ này vẽ tranh." Giản Mặc Thư đẩy cửa phòng vẽ tranh ra.
Cũng là hai phòng nhập làm một, bốn phía trên tường phòng vẽ tranh đều treo tranh vẽ của Giản Mặc Thư.
"Oa, Mặc Thư lão sư 《 Venice mặt trời lặn 》《 Alps bạo tuyết 》《 tuệ điền 》 còn có..." ánh mắt Du Họa dừng trên một bức tranh, đột nhiên ngơ ngẩn. "《 bốn mùa 》..."
Du Họa bất động, Giản Mặc Thư đi lên, nghe được cô thấp giọng nói: "Đây là tác phẩm ba thích nhất..."
Giản Mặc Thư cảm thấy có chút không thích hợp, anh thử mở miệng: "Nếu ba em đồng ý ——"
"Cảm ơn Mặc Thư lão sư." Du Họa đánh gãy lời anh, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: " khẳng định ông ấy đồng ý, nếu như ông ấy còn sống..."
Giản Mặc Thư nghẹn lại lời mời như thế nào cũng không thể nói ra.
Thật lâu sau, một bàn tay to ấm áp chạm vào đầu Du Họa, xoa xoa.
"Nếu em cũng là họa mê của tôi, vậy em thích nhất bức tranh nào của tôi?"
"..."
Du Họa lại lần nữa định trụ, cả người bất lực giống như con mèo nhỏ bị người khác nắm cổ nhấc lên, bốn móng vuốt liều mạng với với cũng không thể làm gì được.
"Là... 《Tôi 》."
"Ân?" Giản Mặc Thư chỉ nhìn thấy Du Họa hơi hơi giật giật môi, lại không nghe rõ được giọng nói của cô. "Chính là, Mặc Thư lão sư kia... bức tự họa..."
Du Họa khóc không ra nước mắt, giống như đang nói nói cô yêu thầm Mặc Thư lão sư, tuy rằng nào đó trình độ đi lên nói cũng không sai...
Nhưng mấu chốt chính là, từ sau khi cô nhìn thấy bức tranh《 Tôi 》, cô bắt đầu nằm mơ...
Mơ thấy cô bị Mặc Thư lão sư một lần lại một lần sờ qua toàn thân...
——————
Du Họa: Mặc Thư lão sư cũng sẽ tập thể hình?
Giản Mặc Thư: Bằng không như thế nào thảo khóc ngươi?