Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Càng nghĩ càng xấu hổ, Du Họa ôm hộp quanh co vài vòng, chạy ra ngoài giống như trốn, định tìm một chỗ giấu hộp đi, đừng để cho nó có thể nhìn thấy mặt trời nữa.
Giản Mặc Thư nghe tiếng Du Họa lục tung bên ngoài, rốt cuộc cười thành tiếng.
Thì ra, cô gái nhỏ đã có ý nghĩ với anh từ rất sớm như vậy, trách không được lần đầu tiên gặp mặt lúc bị anh mò mẫm cả người lại ngoan như vậy, khi chạm vào hoa huyệt của cô cũng đã ướt đẫm rồi.
Hóa ra trong mơ cô sớm đã bị anh làm trăm ngàn lần rồi, hễ anh động vào thì huyệt nhỏ cũng sẽ tự giác phun nước ra chào đón anh.
Nghĩ đến những dòng chữ mới nhìn thấy, trong đầu Giản Mặc Thư hiện lên dáng vẻ cô gái ngây ngô của Du Họa, mỗi ngày mỗi đêm đều bị anh làm đủ kiểu sờ ngực liếm cánh hoa ở trong mơ, dâʍ ŧɦủy̠ không ngừng chảy, lúc tỉnh lại còn phải cởϊ qυầи lót ướt sũng, cởi truồng lặng lẽ giặt bỏ chứng cứ hứng tình đêm hôm qua. Phần dưới của Giản Mặc Thư siết chặt một trận, sau đó bàn tay to đặt lên chỗ gồ lên trên đũng quần, hơi hơi ép xuống.
Khụ khụ, trong nhà của bố vợ, không được gấp gáp.
Tiếng động bên ngoài vẫn còn, nhưng mà âm thanh đã dần xa hơn, sợ là trong chốc lát Du Họa cũng không dám không biết xấu hổ mà xuất hiện, Giản Mặc Thư mở ra album ảnh cô nhét vào trong tay, từ từ lật xem.
Mở đầu là một tấm hình Du Họa khi còn nhỏ, hình dáng khoảng bảy, tám tuổi, tết tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy hoa, hai cánh tay căng thẳng đặt ở sau người, ánh mắt nhìn về một phía, không dám nhìn người chụp ảnh.
Mấy tấm tiếp theo đều là ảnh một mình của Du Họa, nhưng cô ở trong đó khác rất nhiều so với tấm ảnh đầu tiên, càng ngày càng cởi mở hơn, nụ cười cũng từ từ tăng lên, cả người đều trở nên sáng sủa hơn. Sau khi lật tiếp một tờ, cuối cùng thì Giản Mặc Thư cũng thấy ảnh chụp chung của Du Họa và bố cô, nhìn hoàn cảnh hẳn là đang ở một khu vui chơi nào đó, một tay cô cầm kem, một tay thì cầm tay bố, tươi cười xán lạn về phía máy ảnh.
Bố của Du Họa trái ngược với nét gầy của cô, dáng người ông mập mạp, nhưng nhìn thoáng qua thì tuổi rất trẻ, ông hơi híp mắt nhìn vào máy ảnh, lộ ra tám cái răng, cười chẳng khác gì Du Họa, thật sự là hai người bố và con gái huyết mạch liền nhau.
Giản Mặc Thư đứng thẳng lưng, đặt album ảnh lên trên bàn.
"Xin chào... bác trai."
"Con tên là Giản Mặc Thư, là bạn trai của con gái bác."
"Cảm ơn sự yêu thích của bác đối với tranh của con, còn đưa Du Họa đến xem triển lãm tranh của con, mới có thể giúp con có cơ hội gặp được cô ấy sau này." ...
Lén lút đẩy cửa ra một cái khe, Du Họa bám vào cạnh cửa nhìn vào trong xem động tĩnh của Giản Mặc Thư, anh đưa lưng về phía cô, thỉnh thoảng có tiếng nói truyền đến, bởi vì âm thanh quá nhỏ nên nghe không rõ lắm.
Thầy Mặc Thư đang gọi điện thoại sao?
Cảm giác được tầm mắt phía sau lưng, Giản Mặc Thư giơ di động quay đầu lại nhìn thấy Du Họa đang nhìn lén anh ở ngoài cửa.
Đột nhiên đối diện với mắt anh, Du Họa khẽ run lên, theo phản xạ có điều kiện định đóng cửa lại.
"Họa Họa." Giản Mặc Thư gọi cô lại.
"Không phải em nói muốn anh giúp em xem những bức tranh trước kia à?"
Hả? Không nói chuyện vừa rồi...
Du Họa thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giản Mặc Thư, giống như định bỏ qua chuyện ngại ngùng kia, cô bình tĩnh lại, đẩy cửa ra ngoắc ngoắc anh.
"Đúng rồi, phòng vẽ tranh ở bên cạnh." "Gửi email chi tiết cho tôi." Giản Mặc Thư nhẹ giọng nói một câu vào điện thoại, tắt điện thoại bước theo Du Họa.
Phòng vẽ tranh lớn hơn phòng ngủ của Du Họa khoảng một nửa, bên cạnh có một chiếc cửa sổ nhỏ thông gió để đón ánh sáng. Một bên tường có hai giá vẽ dựa vào, bên kia xếp chỉnh tề hơn mười bức tranh sơn dầu, được bảo vệ rất tốt, không hề có bụi phủ, màu sắc vẫn tươi sáng như trước.
Du Họa lấy một bức tranh ở gần phía dưới lại, từng bức từng bức bày ra cho Giản Mặc Thư.
Những tranh này hơn nửa là tranh phong cảnh sáng sủa, tươi đẹp, còn có một số tranh kiến trúc, nhưng có một số chỉ đơn giản là hai người vẽ bậy, con một bút bố một bút vẽ màu lên trên vải vẽ tranh sơn dầu, không cần biết rốt cuộc bức tranh sẽ thành kết quả gì, chỉ cần vui là đủ rồi. Thật ra những bức tranh phong cảnh hay tranh kiến trúc đều không hề tệ, mặc dù thiếu kỹ xảo và định hướng nghệ thuật lớp lang theo chiều sâu, muốn thể hiện gì thì thể hiện thẳng ra, nhưng mục đích lần này là tham gia chiêu mộ, muốn khiến cho giám khảo sáng ngời ánh mắt, những bức tranh này vẫn hơi theo khuôn phép cũ.
"Bức này thì sao?"
Giản Mặc Thư giữ động tác của Du Họa lại: "Em cảm thấy thế nào?"
*
Ngoại trừ bức tranh được chọn, Giản Mặc Thư còn thu dọn thêm mấy quyển album của Du Họa cùng nhau chuyển xuống dưới, gọi một cách mĩ miều là muốn ngắm dáng vẻ xinh đẹp trước đây của cô.
Trước khi đi, Du Họa lau khô sạch sẽ bụi bặm trên những đồ dùng trong nhà, tưới nước đầy đủ cho những cây xanh trên ban công nhỏ, sắp xếp tất cả ổn thỏa rồi mới rời đi. Giản Mặc Thư ôm bức tranh chọn được trước ngực, Du Họa nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh anh. Lần này đi khỏi, tâm tình của cô đã khác hoàn toàn so với lúc trước, không cần phải mang đầy lòng thương cảm sống cuộc sống cô đơn nữa, cô đã có nhà mới, còn có cả người thân mới nữa.
"Thầy Mặc Thư."
"Hửm?" Giản Mặc Thư quay đầu lại thì đụng phải đôi môi Du Họa đang kiễng chân dâng lên.
Du Họa hôn anh: "Anh thật tốt."
Chỉ tiếc là hai tay Giản Mặc Thư không rảnh, nếu không chắc chắn sẽ ôm lấy cô hôn ngược lại mấy cái. Anh nghiêng đầu, dùng hai má cọ lên mái tóc của cô, lúc đang định nói những lời quyến luyến, bỗng nhiên phát hiện ra gì đó, quay đầu nhìn lại về một hướng xa xa.
Nhưng mà chỗ anh nhìn chỉ có hai cụ già đang phe phẩy chiếc quạt, thảnh thơi ngồi hóng mát dưới bóng cây, cũng không có gì khác thưởng cả. "Có cái gì sao?" Du Họa nhìn theo tầm mắt Giản Mặc Thư, cùng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt.
"Không có gì."
Có lẽ là anh hơi nhạy cảm.
Lái xe quay về biệt thự, Giản Mặc Thư khiêng bức tranh lên phòng vẽ tranh trên lầu hai, rồi sau đó lập tức kéo Du Họa đến sofa phòng khách, ngồi xuống, mở nguồn máy tính trên bàn nhỏ.
"Thầy Mặc Thư muốn cho em xem gì vậy?" Du Họa nhìn thấy hình ảnh máy tính đang khởi động, vẻ mặt nghi hoặc.
"Anh tìm người điều tra Tần Nhĩ Na."
"Hả?"
"Cứ cảm thấy không yên tâm nên làm như vậy." Giản Mặc Thư mở hòm thư ra, nhập ID và mật mã tài khoản.
Hôm qua anh nhờ bố anh giúp tìm một thám tử tư đáng tin cậy, điều tra bối cảnh của Tần Nhĩ Na và mối quan hệ giữa cô ta với Du Họa.
Hiệu suất của thám tử rất cao, vừa nãy báo cáo đã tra ra tương đối rồi, nhưng mà lúc đó anh không rảnh, bảo thám tử gửi tài liệu đến email của anh để anh tra cứu. Mặc dù Du Họa hơi ngạc nhiên, ngược lại cũng không cảm thấy hành động này của Giản Mặc Thư cường điệu quá, dù sao thì thầy Mặc Thư muốn bảo vệ cô thôi. Hơn nữa cô cũng rất tò mò có phải sau lưng Tần Nhĩ Na thật sự có nguyên nhân gì đó mới có thể tạo nên loại tính cách như hiện giờ.
Hành vi châm biếm đủ trò của Tần Nhĩ Na làm với cô thật sự giống như lời nói của thầy Mặc Thư sao, là bởi vì ghen tị à?
Email mới đã yên lặng nằm trong hộp thư.
Giản Mặc Thư click mở ra, ngoại trừ những hình ảnh trong email, còn có một tệp nén đính kèm.
Trong hình ảnh viết rất rõ tài liệu cá nhân cơ bản của Tần Nhĩ Na, từ lúc tám tuổi đến giờ, vô cùng kĩ càng tỉ mỉ, ngay cả hình ảnh dán ở trường thời thơ ấu cũng có,
nhưng mà chỉ nhìn hình ảnh cũng không thể nhìn ra một cô bé tướng mạo bình thường, sau khi dậy thì sẽ trở thành nét đẹp sắc bén thế này. Tần Nhĩ Na từ một khu nông thôn thi vào Giang Thành, trong nhà ngoại trừ bố mẹ thì còn có một em trai nhỏ hơn hai tuổi.
Xem một đường xuống dưới, cuộc sống của Tần Nhĩ Na cũng giống như người bình thường, từng bước từng bước học cao hơn, hơn nữa cô ta vẫn học trong huyện ở địa phương, chưa bao giờ rời khỏi vùng đó, không hề xuất hiện cùng với Du Họa.
Sau khi lướt qua mớ tài liệu rườm rà, thân thế của Tần Nhĩ Na mới xem như đã tìm được nguồn gốc.
[Bố mẹ ruột không rõ, bị vứt bỏ ngoài cửa bệnh viện huyện Hoài Thủy, được viện phúc lợi địa phương thu nhận.]
Viện phúc lợi ở địa phương ... huyện Hoài Thủy?
Du Họa ngây người, đó không phải là nơi cô từng sống hay sao?