Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 45: Phiên ngoại 3.1



Mặc dù trong lời nói của anh mang theo ý trách cứ nhưng cũng không có vẻ gì là tức giận. Anh chậm rãi tiến về phía cô, ngũ quan tuấn mỹ cũngtheo đó mà tới gần. Giản Tình nhìn vào trong mắt anh, cảm thấy như đangbị hút hồn.

“Xin lỗi…” Thật lâu sau cô mới đứng lên, thấp giọng lẩm bẩm.

Giọng nói của cô nhẹ đến nỗi chỉ cần một trận gió thổi qua cũng dễ dàng làm phát tán ra xung quanh.

Phương Khiêm nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt, tâmtrạng dâng lên một cảm giác quen thuộc. Bọn họ hẳn là đã từng gặp mặt,chỉ là anh không nhớ ra. Cô gái này thật xinh đẹp, chẳng qua đang đêmlại đơn độc ở đây làm người ta không khỏi có ý nghĩ kì quái.

Nghe được cô chủ động giải thích, Phương Khiêm cười khẽ một tiếng, thuận miệng hỏi:”Chúng ta đã từng gặp nhau?”

Giản Tình không nghĩ rằng anh lại hỏi như vậy, cô vừa giật mình lạivừa mừng thầm: “Tôi là nhân viên của Phương thị, tên là Giản Tình.” Nếugiờ trước mắt không phải là người đàn ông đã đi vào trong trái tim cô,thì cô khẳng định mình sẽ không vội vàng giới thiệu như vậy Tình yêu,quả nhiên có thể làm người ta tăng thêm dũng khí.

Phương Khiêm nhíu mày, vươn tay lên: “Xin chào.”

Thấy anh vươn tay, Giản Tình cũng vội vàng nắm tay anh, tim đập dồn dập: “ Xin chào.”

Phương Khiêm nhìn cô: “Cô ở lại vui vẻ, tôi đi trước.” Vừa nói xong,anh liền xoay người rời đi. Vũ hội đêm nay làm anh rất khó chịu, quyếtđịnh tới nơi này quả thực là sai lầm. Người đàn bà kia muốn chia tay thì anh đáp ứng, anh không hơi sức đâu mà đi ứng phó với cô ta.

Vừa quay người đi, anh chợt nghe Giản Tình nói: “Phương boss, vì saokhông chờ một lát? Bạn gái anh hẳn là hy vọng anh vào trong. Nếu anhkhông đuổi theo, tôi tin cô ấy sẽ nhanh chóng ra đây thôi.”

Nghe cô nói như vậy, Phương Khiêm cười nhạt, cũng thấy chút hứng thú: “Cô khẳng định cô ta sẽ ra đây? Vì sao?”

“Vừa rồi nghe bạn gái anh nói chuyện, tôi cảm giác được cô ấy rất yêu anh, chỉ mong muốn anh quan tâm đến cô ấy. Nếu như không thấy anh đivào, cô nhất định sẽ ra ngoài tìm anh.”

Phương Khiêm ngắm cô, thản nhiên nói:”Quả nhiên cô đã nghe thấy hết.”

Một làn mây hồng lập tức đáp trên má Giản Tình, cô vội nói: “Xin lỗi…” Đại boss ngay cả tổn hại người khác cũng thật thản nhiên.

Chỉ thấy Phương Khiêm xoay người một cái, đi đến chiếc ghế dài ngồi xuống: “Vậy đợi chút xem.”

Thế là hình thành một cảnh sắc tĩnh mịch làm nền, còn hai người một đứng một ngồi tạo ra hình ảnh rất kỳ quái.

Không khỏi dự liệu của Giản Tình, chưa đến năm phút đồng hồ, một côgái cao gầy vội vàng chạy ra từ trong đại sảnh. Giản Tình đang muốn quay đầu nói cho Phương Khiêm, không ngờ lại bị anh dùng sức kéo xuống. Chỉthấy anh vươn tay đặt lên môi trên của cô, ý bảo cô đừng lên tiếng. Tình thế cấp bách cùng hành động thân thiết này làm Giản Tình ngây ra nhưphỗng, toàn bộ dây thần kinh trên người đều bãi công, chỉ còn lại cảmgiác hơi lạnh của đầu ngón tay tiếp xúc với làn môi cô. Giờ nhiệt độ đãtăng lên nhanh chóng đủ để làm bỏng cô.

Chỉ thấy cô gái vội vàng chạy ra sân, nhìn trái phải xung quanh xong, lại chạy ra ngoài cửa chính, không phát hiện bóng người, liền dùng sứcđạp đôi giầy cao gót lên trên mặt đường phát ra âm thanh vang dội. Saukhi xác định thật sự không có ai, cô mới ủ rũ trở lại sân, bước vào đạisảnh.

Nhìn cô gái biến mất ở sau cửa, Giản Tình mới phục hồi lại tinh thần. Phương Khiêm đã buông cô ra, ngồi trở lại trên ghế.

Giản Tình khó hiểu nhìn anh: “Cô ấy đuổi theo đến đây, sao anh lại không ra gặp?”

Phương Khiêm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, giọng nói trầm thấp:“Tôi không hơi sức đi ứng phó với sự yếu ớt của cô ta, chia tay chỉ làchuyện sớm muộn.”

Nghe lời nói của anh Giản Tình rất không đồng ý. Thái độ đối đãi củangười này với tình cảm thật sự rất lạnh lung, chẳng trách bạn gái anhlại làm ầm lên. Người đàn ông như vậy quả nhiên vẫn thích hợp với vịtrí ở trên cao, làm cho người khác cứ vậy mà sùng bái anh, nhưng khôngngười nào có thể chiếm giữ anh.

Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được hỏi anh: “Tình cảm đối với anh chỉ là một loại gánh nặng thôi sao?”

Nghe cô chất vấn, Phương Khiêm than nhẹ một tiếng, đứng lên: “Chỉ làtôi không có nhiều thời gian như vậy.” Anh có rất nhiều chuyện cần giảiquyết, thật sự không có thời gian suy nghĩ cho bạn gái. Nếu các côkhông chịu nổi, thì cũng không cần thiết phải dây dưa làm gì.

Anh luôn tin rằng anh cần tình cảm, nhưng cũng không muốn biến nó trở thành sự trói buộc. Lúc này anh ngàn vạn lần không nghĩ tới, cô gáitrước mắt sẽ trở thành người làm tâm tư anh đảo điên.

Phương Khiêm nói xong lời này, liền xoay người rời đi, Giản Tình nhìn bóng dáng anh thật lâu, có một câu nghẹn lại ở cổ họng mà cô chưa kịpnói .Cô muốn nói: “Bởi vì anh chưa gặp đúng đối tượng của mình, cho nênmới cảm thấy lãng phí thời gian.”

Ai mà ngờ được, cô lại chính là người đó của anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.