Ba chữ Phùng Ti Nhi vừa thốt ra, Lãnh Nguyệt lập tức cảm thấy cánh tay Cảnh Dực hơi căng lại, vẻ mặt ngây ngô thoáng chốc trở nên trầm ngâm, khó diễn tả.
Lãnh Nguyệt bất giác lạnh đi, khẽ mím môi.
"Sao lại nhắc đến cô ấy..."
Cảnh Dực như một tiểu hòa thượng ngơ ngác, vừa mông lung vừa tò mò nhìn nàng.
"Nàng lại gặp cô ấy sao?"
Lãnh Nguyệt không đáp, cúi đầu dùng khăn ấm chậm rãi lau cánh tay hắn, giọng bình thản.
"Nghe người trong Tước Sào kể lại, Phùng Ti Nhi khi ở Tước Sào làm quan thanh được huynh đích thân ra tay nâng đỡ, mới treo bảng hành nghề chưa đến ba tháng đã nổi như cồn."
Cảnh Dực rõ ràng ngửi thấy mùi dấm chua, chua đến mức hắn muốn khóc.
Một cánh tay mềm nhũn bị Lãnh Nguyệt bóp lấy, Cảnh Dực làm ra vẻ mặt khổ sở, không do dự mà ăn ngay nói thật:
"Chuyện này không phải tại ta... Ta chỉ tình cờ nghe nàng đàn hay, nên thưởng thêm chút bạc, ta vừa thưởng thì đám công tử nhà giàu khác đều đổ xô đến cạnh tranh, đua nhau đổ bạc lên người nàng đến suýt chút nữa ch·ết ngạt... Ta lúc ấy định ra tay cản, nhưng tú bà Tước Sào dọa sẽ đánh ch·ết ta nếu dám đứng ra... Thế nên sau đêm đó, Phùng Ti Nhi thành nổi danh cả vùng."
Nghe vậy, răng Lãnh Nguyệt ngứa ngáy.
Suýt bị tiền đè ch·ết...
Nàng phải dầm mưa dãi nắng bao nhiêu vụ án mới có thể tích góp được từng ấy tiền thưởng chứ!
Khó trách An Vương gia luôn khuyên nàng học cầm kỳ thi họa để nâng cao giá trị bản thân.
"Mai huynh dạy ta đánh đàn... há mồm làm gì?"
Dưới ánh mắt lạnh buốt của Lãnh Nguyệt, Cảnh Dực cố gắng khép chặt cằm lại, cười mếu:
"Ta... đói."
Lãnh Nguyệt tiện tay nhặt một miếng bánh đậu đỏ, vừa định nhét vào miệng hắn, bỗng dừng lại nhìn cái đầu bóng loáng, như chợt nhớ điều gì, nàng cắn một nửa bánh, nhấp trong miệng, cúi xuống áp gần môi hắn, mắt phượng khép hờ.
Cảnh Dực hơi ngẩn ra.
Nếu đây là nữ nhân khác, hắn đã ngầm hiểu là muốn "ban phát ân tình." Nhưng...
Hắn chắc chắn, dù có mơ giữa ban ngày, tức phụ của hắn cũng sẽ không làm việc này.
Huống hồ, hắn từ nhỏ đã có thói quen nhai kỹ nuốt chậm, Lãnh Nguyệt thừa biết điều đó, mà giờ nàng đang ngậm một lượng bánh đủ để hắn nhai ba lần, sao có thể là đút hắn ăn?
Ngược lại, phần bánh nàng đang cầm dường như mới là để cho hắn ăn.
Nghĩ vậy, Cảnh Dực do dự, thấy Lãnh Nguyệt hơi đỏ mặt, bừng tỉnh mà dồn hết sức lực, cố nhấc tay, run rẩy chạm vào má nàng.
Lãnh Nguyệt thoáng đỏ mặt, cúi người xuống, bộ ngực gần như ép sát ngực hắn.
Cánh tay Cảnh Dực chầm chậm dịch tới, vươn ngón tay chọc vào miếng bánh đỏ ẩn trong răng nàng...
Chọc sâu vào miệng nàng.
Cảnh Dực nhẹ thở ra, mặc kệ cánh tay rơi xuống bên người, chưa kịp nở nụ cười thỏa mãn thì đã thấy mặt Lãnh Nguyệt từ đỏ hồng chuyển sang xanh mét.
Miếng bánh đậu đỏ trong miệng nàng, dường như...
Có hơi nghẹn.
"Cái đó..." Cảnh Dực lúng túng nhìn hai mắt như tóe lửa của nàng, cố gắng cười cầu hòa.
"Nàng không định đút ta sao... Vậy nàng cắn lớn thế, là muốn ta ăn bớt giúp nàng sao?"
Sắc mặt Lãnh Nguyệt càng tái nhợt.
Nàng chỉ là nhớ đến chuyện đêm qua hắn uống chén nước mật từ tay nàng suýt mất mạng, nên muốn làm điều gì đó dịu dàng bù đắp, vừa hay nhớ lời Hoạ Mi kể nam nhân thích sự dịu dàng đến sôi trào máu huyết...
Việc nàng cắn miếng lớn chẳng qua là để Cảnh Dực lưu luyến bên môi mình thêm chốc lát, lưu luyến lâu rồi thì tự nhiên sẽ có chuyện sôi trào tiếp theo xảy ra...
Ai ngờ đâu...
Một ngón tay của hắn đã chọc toàn bộ tâm tình dịu dàng của nàng trở lại bụng.
"Ta sai rồi..." Cảnh Dực chớp đôi mắt hồ ly to tròn, thành khẩn nhìn nàng,
"Nếu không, nàng lấy ra, ta thử lại lần nữa..."
Lấy ra rồi thử lại...
Mặt Lãnh Nguyệt lập tức xám ngắt, nàng nhai vài cái miếng bánh đậu trong miệng, nuốt xuống rồi bỏ nốt phần bánh trong tay vào miệng, lạnh giọng,
"Không cần."
Chuyện này đời nàng sẽ không làm lại.
Nàng hất chăn, đỡ Cảnh Dực dậy, mặt lạnh nói.
"Tinh thần huynh có vẻ vẫn phấn chấn, vừa hay còn vài việc trong nhà, huynh xem làm thế nào đi."
"Không cần, không cần..." Cảnh Dực cười ngoan ngoãn.
"Nhà này của nàng, do nàng quyết định."
Lãnh Nguyệt hơi nhướng mày.
"Đây là huynh nói đấy."
Cảnh Dực gật đầu như gà mổ thóc.
Lãnh Nguyệt nhấc chậu nước ra ngoài, khoảng một nén nhang sau, nàng quay lại, sau lưng là hai gia đinh khiêng Quý Thu - mặt sưng phù đến giống hệt cái mông - theo sau là Tề thúc cúi đầu.
Bất ngờ nhiều người đứng xếp hàng trước giường khiến Cảnh Dực ngẩn ra.
Quý Thu nhìn thấy Cảnh Dực, mắt bỗng sáng lên, vành mắt đỏ au, "Oa" một tiếng òa khóc, vừa khóc vừa nói gì đó, nhưng miệng sưng quá lợi hại, Cảnh Dực không nghe được chữ nào.
Lãnh Nguyệt nói lại giúp.
"Cô ta nói cô ta thật lòng với huynh, huynh cũng thật lòng với cô ta, bảo huynh đừng ủy khuất chính mình, mau bỏ ta mà cưới cô ta đi."
Dứt lời, Lãnh Nguyệt mắt phượng thoáng chuyển, hàm chứa một nụ cười nhẹ nhìn về phía Quý Thu, rất ôn hòa hỏi.
"Ý này phải không?"
Quý Thu trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt, không nói nên lời, bèn tụ nước bọt phun mạnh về phía nàng.
Lãnh Nguyệt lùi bước, nhẹ nhàng tránh đi, nước bọt rơi trên mặt đất nghe "bộp" một tiếng thật chói tai.
Từ nhỏ đến lớn, Tề thúc chưa từng thấy Cảnh Dực sai bảo ai hành xử thẳng tay như vậy, nên thoáng khựng lại.
Cảnh Dực ngước nhìn Tề thúc, giọng ôn hòa.
"Ta cũng không rõ gia pháp Cảnh gia ra sao, nhưng cô ta dám hỗn láo đến mức này, chẳng lẽ không xứng vả miệng sao?"
Ánh mắt Cảnh Dực ôn hòa đến mức làm người ta lạnh sống lưng, Tề thúc vội nói.
"Vâng... Vâng!"
Lãnh Nguyệt thoáng sững sờ, Tề thúc đã xoay người phất tay, vung vài cái bàn tay như trời giáng, đánh đến khi Quý Thu khóc lóc thảm thiết. Đợi đến khi hai bên miệng nàng rỉ máu, Cảnh Dực mới nhẹ nhàng cất lời.
"Được rồi."
Dứt lời, Cảnh Dực lại nhìn Tề thúc, hỏi khẽ.
"Bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi, cũng phải phép chứ?"
Tề thúc liếc nhìn hai gia đinh, cả hai run rẩy nghe lệnh, chẳng dám để ý đến tiếng khóc của Quý Thu, vội ấn nàng quỳ xuống, dập đầu mạnh trước mặt Lãnh Nguyệt. Mãi đến khi nghe Cảnh Dực nói "Được rồi", hai người mới kéo Quý Thu đứng lên.
Nhìn Quý Thu không dám khóc thành tiếng, Cảnh Dực chau mày nhìn về phía Lãnh Nguyệt.
"Quý Thu... phạm lỗi sao?"
Lãnh Nguyệt sửng sốt, một lúc lâu sau mới nhớ ra.
"À..."
Lãnh Nguyệt dừng lại, nhìn gương mặt bầm tím của Quý Thu.
Quý Thu cắn môi, đôi mắt đẫm lệ si mê dán chặt vào Cảnh Dực, như thể chỉ cần hai gia đinh buông tay, nàng sẽ bò đến trong lòng hắn.
Lãnh Nguyệt chợt không còn kiên nhẫn.
"Ta đã đánh sưng mắt cá chân nàng, nhổ ba cái răng, có hơi mạnh tay... Nhưng nàng cũng từng giết mèo của huynh, bỏ độc vào cá, cho huynh uống thuốc "Say Hồng Trần", cho ta uống "Mỹ Nhân Ngâm" mà chẳng nương tay."
Sắc mặt Cảnh Dực thoáng biến, nhìn Quý Thu, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn thu lại, trở về vẻ ôn hòa.
Thấy Cảnh Dực im lặng hồi lâu, Lãnh Nguyệt quay sang nhìn hắn, thấy ánh mắt phức tạp của hắn đang chăm chú nhìn mình.
Hắn đây là... không tin?
Lãnh Nguyệt nhíu mày.
"Thời gian không còn sớm, huynh muốn nói gì thì nói thẳng."
Lãnh Nguyệt và mọi người đều sững sờ, quay đầu nhìn Quý Thu, mặt cô ta đã xám xịt.
"Quý Thu.
" Lãnh Nguyệt giơ tay quơ trước mặt cô ta, xác nhận Quý Thu đang nhìn mình rồi mới nói.
"Cô là nha hoàn mà dám hạ độc chủ tử, suýt nữa hại người bỏ mạng, đây không phải chỉ là phạm lỗi, mà là phạm pháp. Theo luật, cô phải bị đưa đến mỏ làm cu li."
Toàn thân Quý Thu bỗng run lên, liên tục lắc đầu, miệng phát ra những âm thanh không rõ ràng, ánh mắt nhìn Lãnh Nguyệt giờ đã không còn phẫn hận, chỉ còn lại cầu xin.
"Yên tâm. "
Lãnh Nguyệt cười nhạt.
"Ta và gia của cô đều làm trong nha môn kinh thành, có nhẫn tâm đến mấy cũng không chịu nổi cảnh mất mặt như vậy."
Quý Thu vội vàng gật đầu, run rẩy đến nỗi hai gia đinh cũng gần như không đỡ nổi.
"Mạng cô xem ra vẫn còn tốt, trong kinh hiện đang thiếu người đi đổ phân, ta đã nói với quản sự, hắn đồng ý cho cô một chén cơm. Tề thúc sẽ giúp cô thanh toán tiền công, rồi tự cầu phúc cho mình đi."
Dứt lời, Lãnh Nguyệt không thèm để tâm đến Quý Thu khóc lóc cầu xin, giơ tay ra hiệu cho mọi người lui hết.
Đợi trong phòng đã yên tĩnh, Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi, tiến lại mép giường, giáng một cái cốc lên cái đầu trọc lóc của Cảnh Dực.
Cảnh Dực ôm đầu, suýt hét toáng lên.
"Im ngay.."
Lãnh Nguyệt cúi xuống đặt lên môi hắn một nụ hôn sâu, chặn lại tiếng kêu thảm. Hôn xong, nàng đưa tay lên đầu hắn, xoa nhẹ hai cái, bực bội nói.
"Trước mặt người khác huynh cái gì cũng dám nói? Cái đầu huynh có tật xấu à?"
"Ừm... trọc!"
Lãnh Nguyệt không nhịn được, "Phốc" một tiếng bật cười, vừa cười vừa mắng hắn.
"Huynh có biết không, mỗi ngày ta đều muốn lộng chết huynh mấy lần!"