Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 35



Đàn ông giống như củ hành tây, nếu muốn biết được lớp bên trong như thế nào, bạn phải bóc từng lớp, từng lớp một.

Cứ mỗi lần bóc như thế, lại khiến bạn phải chảy nước mắt. Và sau bao nhiêu nước mắt, đến lớp vỏ cuối cùng bạn mới phát hiện thì ra hành tây không hề có trái tim…

Vậy là liên tục chiến tranh lạnh với Hướng Huy suốt một tuần, mỗi ngày tôi đều ở trong trạng thái nôn nóng bất an. Không muốn hỏi đến chuyện của anh, cho nên cũng không cố làm phiền ép Chu Xuân. Không muốn, nhưng tại sao mỗi ngày mỗi đêm vẫn thấy anh lặng lẽ xuất hiện trong giấc mơ. Có vẻ như việc làm không thuận mắt người, khiến cho Mai Mai trêu đùa nói tôi đã sớm bước vào thời kì mãn kinh.

May mắn trong phòng có Liễu Như Yên và Chu Xuân cao thủ tạo không khí khôi hài, bởi vậy ngày qua ngày cũng không quá khó khăn.

Yêu cái đẹp là thiên tính của con gái, giảm cân làm đẹp vẫn là chủ đề không đổi trong phòng.

Như Yên không biết tìm được ở đâu bí quyết giảm cân, tinh thần cao đề xuất phương pháp, nghe nói là được nhập khẩu từ nước ngoài.

Vì thế mỗi buổi sáng rời giường, mọi người không cần đồng hồ báo thức, cứ sáu giờ đúng, Như Yên gào rú rung trời điên cuồng hét lên, “Ta phải giảm cân.”. Chắc chắn như vậy, không ngày nào là ngoại lệ.

Tâm lý của cô ảnh hưởng khắp mọi nơi. Lúc ăn cơm, một bên nhét miếng thịt kho tàu vào trong miệng, một bên than thở, “Không béo đâu, không béo đâu. Chất béo sẽ bị đốt cháy, đốt cháy hết.”. Khi tắm, thường xuyền mở vòi nước tối đa, điều chỉnh nhiệu độ cao, cô đứng dưới vòi nước, để bọt nước xả vào những vùng nhiều thịt trên cơ thể. Không chỉ thế, miệng luôn kêu to, “Nước nóng, rửa trôi mỡ thừa đi.”. Cứ như thế mà hét đến tẩu hỏa nhập ma, dọa mấy em nữ sinh viên năm nhất mặt cắt không còn giọt máu, nhưng may lầu dần cũng quen.

Đáng sợ nhất là một hôm, tôi nửa đêm tỉnh dậy phát hiện trên sân thượng có bóng một người đang đứng. Trong trường thường xuyên lưu truyền những câu chuyện ma, tuy rằng tôi hoàn toàn không để ý, nhưng nghe nhiều cũng khó tránh khỏi sinh hoài nghi. Bây giờ vừa thấy được, trong đầu tôi lập tức xuất hiện những tình tiết tiếp theo. Sau một hồi kinh sợ ngắn ngủi, tôi đã nhìn rõ, không phải ai khác , chính là hồn thiên ám địa giảm béo Liễu Như Yên. Đoán là cô ấy đói quá không ngủ được đành leo lên đó ngắm sao. Tôi nghe rõ lời tuyên ngôn chí khi của cô nàng không sót một từ, “Chân trời sáng thế kia nhất định có ngôi sao giảm béo trong truyền thuyết. Nó phù hộ cho ta mau gầy đi một chút.”.

Lúc ấy, tôi thật muốn tìm một cục gạch đập cho cô ấy xỉu luôn. Hôm sau, Chu Xuân kể chuyện hài này cho mọi người nghe, khiến họ ai cũng cười đến gập người không đứng thẳng nổi.

Thực ra Như Yên cũng không quá béo, cùng lắm được gọi là đầy đặn. Nhưng có thể lý giải cô cũng chỉ là ‘nữ vi duyệt kỷ giả dung’[39].

Có một ngày, Như Yên đang thực hiện các biện pháp của mình, điện thoại trong phòng vang lên.

Như Yên vừa lúc đứng ở bàn điện thoại, nhận máy rồi lập tức hét lên: “Diệp Tử, điện thoại của cậu.”. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi có chút quái dị, tôi nhận điện thoại, không quên trừng mắt nhìn lại cô ấy.

“Diệp Tử đây, ai đó?”

“Diệp Tử, là anh.” Hóa ra là Trần Vũ Hoa.

Tôi ghé sát tai nghe, nhíu mày kinh ngạc. Từ khi là tôi và anh ấy chia tay, chúng tôi rất ít liên lạc với nhau, trên đường có gặp cũng chỉ gật đầu chào một cái cho xong. Cũng không lạ gì mà Như Yên lại có biểu hiện như vậy.

Phía bên kia điện thoại hơi do dự, “Diệp Tử, có chuyện này... em biết không? Anh... nghĩ tới nghĩ lui. Vẫn cảm thấy có việc quan trọng em cần biết rõ.”.

Anh không nói làm sao em biết rõ việc quan trọng đấy đây. Trần Vũ Hoa không phải người không có đầu óc, gần đây mấy người bên cạnh sao ai cũng có biểu hiện khác lạ, từ Chu Xuân, thậm chí giờ cả Trần Vũ Hoa.

Tôi hắng giọng, “Chuyện gì vậy?”.

“Hướng Huy mấy ngày trước cố gắng làm thủ tục xin nhà trường tạm nghỉ học.”

Tạm nghỉ học… Đầu tôi « bùng » một tiếng nổ tung.

“Diệp Tử, em vẫn nghe chứ?” Trần Vũ Hoa nôn nóng hỏi.

Tôi giả vờ tỉnh táo, “Em nghe đây.”.

Anh nhanh chóng nói, “Anh cũng vừa mới biết...”.

Câu nói tiếp theo của anh tôi không các nào nghe vào, trong lồng ngực, trái tim dường như không kịp đau, tất cả bị xé toạc ra. Trong phút chốc tim tôi lạnh đến cực điểm.

Cúp điện thoại, tôi lập tức tìm Chu Xuân, trong ánh mắt không có chút do dự gắt gao khóa chặt cô, “Cậu biết rõ đúng không? Vì sao không sớm nói cho tớ? Vì sao?”. Âm thanh trong kẽ răng dần gãy vụn, ánh nắng ngoài trời bao quanh người cô, rực rỡ đến chói mắt.

“Diệp Tử, đừng như vậy.” Chu Xuân đứng lên ôm lấy tôi, tôi không cố giãy thoát ra, trong mắt dâng lên lớp sương mù.

“Tớ biết đến lúc này không thể cứu vãn đươc nữa. Anh ấy không muốn tớ nói cho cậu biết, bởi vì anh ấy có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.”

Tôi cười lạnh, “Mặc kệ nỗi khổ tâm gì, anh ấy có thể trực tiếp nói cho tớ biết, mà không phải phiền đến cậu, Chu Xuân, nhờ cậu chuyển lời hộ.”. Tôi hơi mất lý trí, châm biếm nói.

“Diệp Tử.” Đôi mắt long lanh của Chu Xuân như có gì đó lóe sáng, “Dù lúc ấy tớ nói cho cậu biết, kết quả vẫn không thể thay đổi. Hướng Huy muốn tớ giấu cậu là không muốn làm cậu đau lòng.”.

“Các người ai có quyền thay tôi quyết định chuyện tôi làm sao?” Tôi không hề nghĩ ngợi, buột miệng nói ra, “Tôi đau lòng thì sao, buồn khổ thì sao, đó cũng là chuyện riêng tôi.”. Tôi cố sức đẩy cô, đầu óc choáng váng chạy ra cửa, Chu Xuân đuổi theo, bắt lấy cánh tay tôi, “Diệp Tử, cậu bình tĩnh đi.”.

Bình tĩnh ư? Chuyện đến thế này bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây? Bạn trai muốn tạm nghỉ học, mà tôi lại là người cuối cùng được biết.

“Chu Xuân, cậu buông tớ ra, nếu như cậu còn là bạn tớ.” Tôi nhấn mạnh từng chữ, tinh thần uể oải, cảm giác rất mệt mỏi.

Cô ấy quả thực buông tay ra, nhưng ngay lập tức khoác tay tôi, “Diệp Tử cậu muốn đi đâu, tớ sẽ đi cùng cậu.”

Cô ấy nghĩ tôi có thể đi đâu? Một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ? Tôi không phải người như vậy, cũng không làm những chuyện như vậy. Tôi chỉ cần Hướng Huy nói cho tôi một lý do đủ để thuyết phục, một lý do để tôi phá bỏ cái đáp án mình đang nghi ngờ, không cần gì hơn.

Tôi kiên quyết lắc đầu, Chu Xuân lại cân nhắc một chút, nhưng cũng chỉ tùy ý tôi.

Lúc tôi đến tìm anh, anh đang ở ký túc xá xử lý một số việc.

Tim chợt nhói đau, nếu như tôi không tìm anh, có phải anh sẽ quyết định không chào mà cứ thế đi?

Ở phòng tôi gặp Chim To sắc mặt xanh mét, liên tục không ngừng nói: “Diệp Tử, em tới à, hai người cứ nói chuyện, tớ xuống dưới trước.”. Nói xong, đưa mắt ra hiệu cho Lăng Phong, Lăng Phong phản ứng kịp, tiếp lời nói, “Tớ cũng có việc muốn ra ngoài, chúng ta cùng đi.”.

Khi bọn họ đi ngang qua tôi, tôi hu trợn mắt liếc nhìn Chim To, hắn và Hướng Huy sống cùng một phòng, quan hệ không hề xấu, hắn nhất định biết trước chuyện này, mà hắn đã biết, Như Yên hẳn không thể không biết, nhưng hai người này dường như cố tình không nói cho tôi, tôi phải tính sổ với bọn họ.

Hướng Huy ngừng việc thu xếp hành lý, chậm rãi ngẩng đầu, vô cùng bình tĩnh tỉnh táo, thậm chí, một chút ấm áp cũng không có.

Hướng Huy như vậy, xa lạ khiến tôi sợ hãi.

Không gian im lặng bao trùm rất lâu.

Anh lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì chỉ có tiếng thở dài còn sót lại quanh quẩn bên thân, đánh sâu vào nơi sâu thẳm trái tim, xé rách đến đau đớn.

Tôi biết rõ mình đến đây mục đích không phải chỉ gặp anh một lần, nhưng những lời nói chuẩn bị từ trước đến giờ mắc ở cổ họng không sao nói lên lời.

“Em đã biết rồi?” Giọng của anh bình thản như chào hỏi một người không quan trọng gì.

Bỗng nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi đột ngột đến. Hướng Huy ở trước mắt mờ mịt hư ảo, tôi không dám nhắm mắt, chỉ sợ một chút không chú ý, anh sẽ biến mất ngay trước mắt tôi.

Tôi bước lên cầm tay anh, đầu ngón tay lạnh buốt, anh nghiêng thấp người, nhẹ nhàng vuốt gọn tóc mai vương lộn xộn trên trán lúc tôi cố sức chạy băng băng đến đây, tôi không khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt cứ thế trào ra, “Hướng Huy, vì sao vậy?”.

Khuôn mặt góc cạnh của anh hiện lên vẻ tội lỗi, rất nhanh che dấu lại, thản nhiên nói, “Mẹ anh ở Anh đã sắp xếp một trường học tốt cho anh, vì thế, anh tạm dừng học tập ở đây.”.

“Phải đi bao lâu? Bao giờ trở về? Việc này sao không nói với em?” Tôi khẩn cấp tuôn một chuỗi nghi vấn.

Ánh mắt anh xẹt qua đỉnh đầu tôi, ánh mắt ảm đạm không sắc, thấp thấp giọng, “Diệp Tử…”. Tiếng nói dần dần nhỏ hơn, dường như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, bất lực, chua sót, hoang vắng, cô đơn, thất vọng…

Tôi ngẩng đầu lên, tay anh dịu dàng vuốt khóe mắt tôi, thong thả nói, “Có lẽ sẽ không trở về, cho nên Diệp Tử, em đừng chờ anh.”. Lời nói của anh vô cùng rõ ràng truyền vào tai tôi.

Tôi trong đầu “ù ù” rung động, cắn chặt môi dưới. Một bàn tay vung lên ngay lúc đó, tôi nghiến răng nghiến lợi mắng, “Hướng Huy, anh là đồ khốn nạn.”.

Anh giữ chặt tay tôi trên không trung, sau lại buông ra, từ từ hạ xuống, “Em đánh đi, đó là cái anh nên trả cho em.”.

Trái tim bị tổn thương sâu sắc, những giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, tôi nhắm mắt lại, cố gắng giữ nó không tuôn trào, hai mắt nhìn chằm chằm anh, “Anh đừng đánh giá cao bản thân mình, tôi sẽ không vì anh thủ thân như ngọc, sẽ không chờ anh về, vĩnh viễn sẽ không chờ anh.”.

Nói xong câu đó, tôi thở nặng nề, tháo chiếc vòng cổ đeo chiếc nhẫn, ném xuống đất, sắc mặt Hướng Huy tối sầm lại, anh đưa tay bóp chặt eo tôi, càng lúc càng tăng thêm lực, tôi từng bước từng bước gỡ ngón tay anh, sải bước rời đi, không quay đầu lại.

Gió thổi mưa bay lất phất rơi xuống, tôi ngẩng đầu lên, khóe miệng nặn ra nụ cười khổ, ông trời thực là hợp với tình hình.

Đi ra ngoài trường học qua phòng trà Duyên đến duyên đi, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, chẳng lẽ thực đã đến nhiều ở nơi đó, cho nên đây là duyên kiếp chúng tôi không thể tránh được?

Nước mắt không nghe lời cứ thế rơi, vừa rồi tôi cố tỏ ra lạnh lùng, chỉ không muốn anh biết rõ tôi rất lưu luyến anh.

Anh muốn đi thì đi, tôi không muốn trở thành gánh nặng đối với anh, cũng không muốn hèn mọn so sánh mình với con đường tiền đồ phía trước của anh.

Trên thế giới có một số việc, ngay cả tình yêu cũng không thể làm bất kì điều gì.

Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra, tôi vẫn như trước nghiêm túc nghe giảng, nỗ lực học tập, trước mặt mọi người vẫn cười vui, giống như trước kia. Gương mặt vui vẻ, người khác có thể dễ dàng nhìn thấy, nhưng trong lòng đau đớn liệu ai có thể cảm giác được?

Hai ngày sau, Chim To đến tìm tôi.

Hắn thông qua Liễu Như Yên hẹn tôi, gặp mặt câu đầu tiên chính là: “Diệp Tử, chiều mai Hướng Huy lên máy bay, anh lấy tư cách bạn bè đến nói với em, đi hay không là ở chính em.”.

Tôi bình tĩnh nói, “Tôi sẽ không đi.”.

Khuôn mặt Chim To trông khó khăn, nặng nề thở dài, “Lời cần nói anh đã nói, quyền quyết định nằm trong tay em.”.

Tôi nhún vai, xoay người, đưa bóng lưng về phía hắn.

Bởi vì chuyện lúc trước, tôi cũng ghét lây cả hắn, Như Yên và tôi là bạn cùng phòng, là chị em tốt, cũng do cô khép nép khẩn cầu tôi, tôi cũng hết giận hơn nửa, nhưng đối với hắn, tuyệt đối sẽ không hòa nhã.

Ngày hôm sau, sau khi Như Yên và Chu Xuân đi, tôi cũng ra ngoài, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Tại đại sảnh sân bay Phố Đông[40], tôi thấy Hướng Huy trong đám người đi tiễn Chu Xuân, Như Yên, Chim To, Lăng Phong, và mấy người bạn biết nhưng không quen, thậm chí còn có cả bóng dáng Viên Lang.

Tôi trốn trong một góc, nhìn thấy Hướng Huy ôm từng người tạm biệt, nhìn thấy anh cố ý hay vô ý đến cửa lớn nhìn xung quanh, lại nhìn thấy anh thất vọng bước vào cửa soát vé đăng kí, tôi vẫn thủy chung không xuất hiện. Mặc cho điện thoại di động trong túi không ngừng rung, tôi vẫn không liếc mắt xem lấy một lần.

Tôi lặng yên quay đầu rời đi trước tất cả mọi người, không có người nào biết tôi đã từng đến sân bay ngày hôm đó.

Đấu tranh suốt trên đường về trường, tôi lấy điện thoại di động ra, đầy đủ một hàng cuộc gọi nhỡ, năm cuộc gọi từ Chim To, ba cuộc từ Chu Xuân, ngoài ra cũng có hai cuộc từ Liễu Như Yên. Tôi biết bọn họ không từ bỏ, cũng vì lo lắng cho tôi, nhưng tôi thật không có cách nào đối mặt biệt ly, tôi sợ một khi tôi đứng trước mặt Hướng Huy, nước mắt sẽ tuôn rơi như mưa, sẽ đánh mất niềm kiêu ngạo cuối cùng của mình.

Tôi đứng ngược gió đỡ lấy khóe mắt, cố gắng không chớp mắt… cho nên … tôi đã không rơi lệ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.