Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 10



Vào thời điểm bắt đầu, chúng ta đều biết, luôn luôn có một kết thúc.

Cuộc đối đầu trực tiếp với Kim Mao Sư Vương không đến như mong đợi, Chu Xuân và tôi, còn có Uông Nhiên có mặt đúng giờ trước tòa nhà thực nghiệm, đột nhiên sự xuất hiện đột ngột của Hướng Huy phá vỡ hoàn toàn kế hoạch chu đáo được sắp xếp từ trước của b, tự nhiên tôi khó khăn lắm mới thoát được khỏi kiếp nạn này.

Uông Nhiên nhìn ánh mắt Hướng Huy từ xa nhìn chằm chằm vào bóng dáng sau lưng mình, lập tức hòai nghi đảo mắt sang phía tôi, nhe răng cười nói: “Diệp Tử thân mến à, mình nói cho cậu nghe nè, vì một chàng trai tuyệt vời như vậy, chịu đựng một chút cũng đáng nha.”

Tôi cáu kỉnh trả lời: “Được, vậy thì cậu đi đi.”

Cô nói một câu khinh người: “Tớ đối với đám con trai không hứng thú. Nhìn người đã trắng trẻo như vậy còn mặc đồ đen, cứ như chỉ thấy mặt ý.”

Tôi ôm bụng cười, đương nhiên không quên trêu cô tối qua khi ngủ đột nhiên bật ra tên ai đó trong miệng.

Sau đó, tôi rất hài lòng khi nhìn thấy đôi má cô thoáng hai sắc mây đỏ.

Tiêu Hách, Tiêu Hách, tôi phải nhớ kĩ tên này.

Ngày hôm sau, Uông Nhiên muốn về Bắc Kinh, mang danh bạn đến thăm, tôi không thể để cô ra về tay không, trong một ngày Chu Xuân giúp tôi chuẩn bị mọi thứ.

Được một túi nilông chứa đầy bánh kẹo ngũ vị, thịt bò khô, quà lưu niệm, đặc sản Thượng Hải tôi mới hài lòng gói vào.

Lưu luyến không rời , miễn cưỡng chia tay Uông Nhiên, lúc trở về trường học đã gần nửa đêm, cửa trường đã bị khóa chặt, Uông Nhiên này đúng mồm quạ đen, việc tốt không linh việc xấu lại linh nghiệm, xem ra lâu rồi chưa thử “Thằn lằn công” với tôi hôm nay lại phát huy đến tận cùng.

Để tránh bị bảo vệ trường học cho tôi là một tên trộm muốn lẻn vào trường, tôi tha thẩn đi dạo một vòng rồi chọn chỗ yên lặng kín đáo, xoa xoa hai tay với nhau chuẩn bị vượt tường. Thật may, đúng là có dự kiến trước, trang phục tôi mặc hôm nay quần bò rộng và giầy thể thao rất thích hợp để leo trèo.

Tôi vừa bám tay vào tường, chợt nghe tiếng ồn ào từ phía sau, quay lại nhìn, cừ thật, còn kết bè kết đội này, xem ra những người cùng cảnh ngộ với tôi thật không thiếu.

“Hi,” một người trong đám mỉm cười và nói lời chào với tôi, tôi nheo mắt nhờ ánh sáng mờ tối của đèn đường cố xác định đó là ai, một hồi mới nhận ra. “Hi,” đây có tính là oan gia ngõ hẻm không nhỉ?

Chúng tôi còn chưa nói gì, người bên cạnh Hướng Huy đã lên tiếng, “Tiểu tử, một chân đạp hai thuyền à?”

Tôi không nói, trợn tròn mắt nhìn, nếu đây chỉ là hành vi rất bình thường với anh ta, chẳng lẽ những người bên cạnh Hướng Huy phẩm chất cũng thế này sao, chả trách Từ Văn Tiệp và Kim Mao Sư Vương đó không phân phải trái trắng đen liền tới tìm tôi hỏi tội, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, lời này quả không sai chút nào.

Hướng Huy ngại ngùng cười với tôi, “Bọn họ uống nhiều quá, em đừng để trong lòng.”

Tôi nhún vai, tôi nghĩ thế nào cũng không đúng, vốn không đủ tiêu chuẩn làm người thứ ba, thế nào ba lần bảy lượt đều bị người ta hiểu lầm đây?

Thấy tôi không nói, Hướng Huy lại hỏi, “Em cũng về muộn vậy sao?”

“Phải” tôi nhẹ giọng trả lời. “Tiễn một người bạn ra nhà ga.” Nói xong lại hối hận tự cắn đầu lưỡi của mình, tôi sao lại phải khai báo rõ ràng với anh ta như vậy?

Anh ta gật đầu, “Chúng tôi cũng là vì đi tụ tập bạn bè nên mới về muộn.”

Tôi chỉ vào tường. “Tôi đi trước đây, nói chuyện sau, không thì phòng ngủ cũng bị khóa nốt.”

“Em định trèo tường vào?” Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy,” thừa lời, cửa trường đã khóa, ngoài cách này tôi chẳng nghĩ ra cách nào khác.

Anh ta đột nhiên bật cười lớn, tôi ngạc nhiên quay lại nhìn, cười đã rồi anh ta mới chịu dừng lại, tôi hơi tức giận, hơn nửa đêm bổn cô nương không rảnh lãng phí thời gian với ngươi ở đây. Tôi xoay người đi không thèm quan tâm, tự hỏi có phải mình đang muốn tránh anh ta.

Cánh tay mạnh mẽ của anh ta chộp lấy tay tôi, không đợi tôi kịp phản ứng, Hướng Huy kéo tôi chạy, “Tôi đưa em đến một nơi.” Hàm răng trắng sáng trong bóng đêm của anh ta làm tôi liên tưởng đến một quảng cáo kem đánh răng trên truyền hình, “Vì một mục tiêu: Không sâu răng.” Tôi cười “phì” một tiếng, lần này đến phiên anh ta kinh ngạc nhìn tôi.

Mặt tôi ửng hồng, cố che giấu, nói: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Anh ta hướng về phía trước, cố gắng buông vài từ, “Đến sẽ biết.” Sau đó lại tiếp tục bổ sung: “Yên tâm, tôi không bán em đi đâu.”

Tôi liếc một cái, nghiêng đầu nhìn kĩ ánh mắt anh ta, rõ ràng anh ta đem những hành động nhỏ của tôi thu lại trong đáy mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Đi qua cả nửa khu vườn, chúng tôi dừng lại ở một bức tường thấp, nơi này cũng thuộc khu vực trường học, không biết vì sao đầu tường ở đây so với những chỗ khác thấp hơn rất nhiều, hơn nữa trên tường lại có một cái thang chống lên đó.

Tôi trước giờ không biết trường này lại có một nơi như vậy, con người này, đúng là loại điển hình đầu cơ trực lợi, vậy mà tôi vẫn nghĩ anh ta có phẩm chất tốt, giỏi nhiều mặt, là một học sinh gương mẫu.

Đầu tiên anh ta đạp cái thang, đứng vững sau đó đá thứ vài cái nữa, rồi mới nói: “Rất chắc chắn. em lên đi.” Anh duỗi bàn tay về phía tôi, tôi suy nghĩ một chút, vẫn không đưa tay ra cho anh. Dễ dàng bước lên, nhưng lúc đến đầu tường, nghĩ thế nào lúc xuống lại rất khó khăn.

Hướng Huy ngồi xổm người xuống, thả người nhảy một cái, rất phong độ tiếp đất nhẹ nhàng, khoanh hai tay nhìn tôi cười nhạo, tôi thở hắt ra, bất cứ giá nào, tôi cũng học cách của anh ta, cuối cùng hữu kinh vô hiểm[10], tôi ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn anh ta, thấy thế nào, đừng vội xem thường người khác.

Nụ cười của anh ta mờ dần, đi phía trước, nơi này tối đen như được bôi sơn, ai biết từ phía đông tây trong bụi cỏ có cái gì đột nhiên nhảy ra không, tôi vội vàng theo sát phía sau anh ta, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ vừa rồi biến đâu mất tiêu.

Lúc đến ký túc xá nữ, cả mấy dãy nhà hoàn toàn chìm trong bóng tối, ngay cả tầng dưới nơi phòng quản lý cũng tối lửa tắt đèn, tôi thầm than một tiếng, cửa trường khóa, cửa phòng cũng khóa nốt, cửa trường còn trèo tường vào được, còn đây là cửa ký túc được gia cố khung thép, trên dưới một vết nứt một khe hở cũng không có, kín đáo vậy làm gì cơ chứ? Tôi có thiên tính vạn tính cũng không tính đến điều này.

Tôi buông ba lô xuống, bên trong thứ nhất không có điện thoại di động, thứ nhì không có một xu tiền, bỏ đến cái phiếu ăn ra ngoài thì chỉ có tiếng leng keng của chùm chìa khóa.

Mắt tôi sáng ngời, chiếc chìa khoá màu bạc không phải là chìa khoá của câu lạc bộ thanh nhạc sao, tôi cầm nó trong tay tính toán, số tôi vẫn chưa tận, cuối cùng vẫn không phải lưu lạc đầu đường.

Đèn đường trong sân trường lúc sáng lúc tối, lúc đi qua đường mòn thông đến rừng tôi nghĩ Chu Xuân đã từ kể chuyện, trong lòng bất an, tay chân lạnh buốt, thực ra lúc bình thường cùng lắm tôi chỉ là hổ giấy, cứ bắt nạt trêu chọc Chu Xuân nhưng so ra gan tôi còn bé hơn.

Tay mò mẫn lên tường sờ soạng một hồi, một tiếng “Phụt”, đèn bật sáng lên, đột nhiên ánh sáng truyền tới, vì vậy tôi có chút khó thích ứng kịp, nhắm mắt lại thật lâu sau mới mở được mắt, hưởng thụ ánh sáng trở lại.

Trong không khí tựa hồ tràn ngập mùi thuốc lá thoang thoảng, tôi nhíu mày, cuộc đời tôi ghét nhất là cái mùi gây khó chịu này, tôi chạy ra mở cửa sổ, tình nguyện rước gió lạnh vào phòng, so với chất nicotine độc hại này còn tốt hơn nhiều.

Khép lại phía sau cửa, tôi tìm cái ghế ngồi xuống, thoáng thở dốc một hơi, tối nay tạm thời cư trú tại đây, ngày mai tốt xấu thế nào để sau hẵng nói.

Khóe mắt liếc đến góc bảng đen và đống poster màu trắng rắc rối, bắt đầu cảm thấy buồn bực bất an, cũng tại tôi chậm tốc độ công việc, hôm nay mới xứng đáng gặp xui.

Than thở một hồi, tôi chấp nhận số phận đem bảng đen treo lên, bắt đầu sắp chữ, lúc học trung học cũng đã từng trải qua khổ cực, nhưng hiện tại thì không can tâm tình nguyện.

Lúc trước Hướng Huy có đưa cho tôi chồng tư liệu thật dày, những tôi vẫn để trong ba lô, đại khái có vài lần lôi ra lướt qua, suy nghĩ qua loa. Tôi khoa tay múa chân trên bảng đen, đây là bảng thông báo trúng tuyển, ở đó có những hạng mục công việc chú ý, bao gồm danh sách mười người năm cuối biểu diễn và trao giải diễn xuất tình huống…. Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, cứ như đi trao giải Oscar, làm gì mà long trọng thế.

Giải thưởng này không phải của Hướng Huy sao, tôi kinh ngạc từ trong ra ngoài, mở to hai mắt, bài hát “Chia tay vẫn luôn vào ngày mưa” làm xúc động trái tim vô số giám khảo, vinh dự đăng quang ngai vàng, đây là tin từ bọn cẩu tử săn ảnh hâm hộ trong trường, không, là tin từ phóng viên của trường.

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, không nghĩ ra con người này còn có những tài năng như vậy, khó trách sinh viên năm hai mà đã an vị lên vị trí chủ tịch hội sinh viên, cũng không phải hư danh.

Tôi một tay cầm tạp tài liệu, tay kia phác khoát lên chiếc bảng đen, vạn sự khởi đầu nan, tôi theo tiêu đề báo vẽ lên. Vừa dùng phân trắng phác vài nét mờ, liền nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng vang nhỏ.

Tôi lấy chiếc dao từ chiếc bàn, hối hận vừa rồi nhất thời không để ý lại không khóa cửa lại, muốn trộm là gặp trộm, số tôi đúng là xui. Tay cầm cửa thong thả chuyển động, hiện tại khóa cửa cũng không kịp, tôi cắn chặt răng, đứng sau chiếc cửa, quyết định chỉ cần kẻ cắp tiền vào là cho hắn một đòn trí mạng.

Cánh cửa “Kẹt” một tiếng bị đẩy ra, “Là ai ở bên trong?” Nghe giọng nói quen thuộc, tôi mớ nhẹ nhàng thở ra, người cũng bình tĩnh lại, nhưng con dao trong tay vẫn còn run lẩy bẩy.

Hướng Huy thấy tôi ở trước mặt có đôi chút sửng sốt, sau đó bờ môi thoáng cười cũng từ từ mở rộng ra.

“Có cái gì buồn cười sao” tôi cầm dao ném lại lên bàn, hỏi tiếp “Sao anh cũng tới đây ?”

“Sợ rằng lý do của tôi và em cùng giống nhau” Anh ta cũng đem ba lô ném lên bàn, đứng ở bên cạnh tôi “Em đang viết bảng tin ?”

“Phải” tôi một bên trả lời, một tay cũng cũng không nhàn rồi, chỉ trong chốc lát vẽ phác hình tượng một cô gái thanh tú cầm microphone. “Xem có hiểu không ?” Tôi không xác định hỏi Hướng Huy, anh ta tử tế phân biệt một lúc “Tàm tạm thôi”

Tôi nghĩ rất muốn đem phấn viết trên tay ném vào mặt anh ta, nghĩ thì nghĩ vẫn nên nhịn xuống, tôi còn muốn làm thành viên của CLB Thanh nhạc, người này không thể đắc tội.

Tôi cầm danh sách điền lên bảng đen, Hướng Huy nhìn tôi bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi xem, không có chút nhã ý nào muốn giúp đỡ, tôi tức giận bất lực.

Cảm thấy ngứa mũi, tôi “Hắt xì” một cái, trực tiếp lên bảng đen, “Em bị cảm ?” Hướng Huy cau mày, mở ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc Thái Khắc đặt lên tay tôi, tôi lắc đầu trả lại, “Không phải cảm lạnh, mẫn cảm với bụi phấn viết thôi, một lúc là ổn”. Nói là như vậy, tôi liền hắt xì liên tiếp vài cái.

“Thực xin lỗi, nếu sớm biết rõ, tôi sẽ không giao cho em thực hiện việc này” Anh ta kéo nhẹ quần áo tôi: “Em nghĩ ngơi đi, phần còn lại để tôi làm nốt” Anh ta lấy danh sách từ tay tôi, cẩn thận chép lên.

Tôi nhàn nhã ngồi xuống, bây giờ tôi cảm thấy hoàn toàn an tâm, xem ra người này cũng không phải người xấu. Nhìn anh ta bận rộn, tôi ngồi cũng không yên, đem đống poster trên bàn mở ra, bắt đầu bố trí thiết kế, đầu tiên phải xác định phong cách tổng thể. Tôi xem qua mấy quảng cáo trước, nếu chỉ bắt chước những quảng cáo của cuộc thi văn nghệ lớn trong nước, sẽ chẳng ra cái gì, thật khó mà vừa mắt.

Tôi cắn bút xem xét kĩ lưỡng, bỏ đi, vẫn là ý tưởng của mình, cần gì đem đi so sánh đâu đâu, vừa phải lo chi phí cho trường vừa lại chậm trễ không biết khi nào mới hoàn thành xong.

Tôi mở ba lô lấy máy tính xách tay, suy nghĩ một chút, liền bắt đầu viết, mới viết được vài dòng đã cảm thấy cơ thể mỏi mệt, khó mà tiếp túc kéo dài, hai mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, lặng lẽ tấn công bao trùm cơ buồn ngủ của tôi. Bất tri bất giác liền nhắm hai mắt lại, bên tai nghe văng vẳng giọng nói yếu ớt của Hướng Huy , nhưng tâm thức tôi đã dạt trôđi mất.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.