Đang Thi Mà Nhỡ Tay Chọt Vô Mông Giáo Viên Thì Làm Sao Bây Giờ?

Chương 2



Tôi vốn cho rằng cả tối sẽ mất ngủ, kết quả lại ngủ cực cmn kỳ ngon, đến sáng sớm thì bị chuông điện thoại gọi dậy.

Mấy người nói xem, phí sinh hoạt một tháng của tôi có 2000, thế thì làm sao mua biệt thự ở trung tâm thành phố bây giờ? Không có nhiều tiền như vậy, thì làm sao cho thầy giáo một bao lì xì đỏ, để ổng không ghi hận mối thù này đây?

... A, tôi đã không còn là anh sinh viên trong sạch năm nào, tôi là một tên đàn ông đã bị vấy bẩy, tôi là điện, tôi là ánh sáng, là kẻ ngu si duy nhất.(*)

Thầy giáo khả năng là muốn làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, kỳ thực, đà điểu châu Phi như tôi cảm thấy như vầy là quá perfect rồi, thế nhưng bài thi của tôi còn nằm trên tay thầy, thành tích cuộc thi sẽ quyết định lúc về ăn Tết mẹ tôi sẽ lập tức ghét bỏ tôi hay đợi ba ngày sau mới bắt đầu ghét bỏ. Là việc rất nghiêm trọng, hơn nữa, cân nhắc tới tác phong thường thấy của vị giáo viên kia, tôi không thể mạo hiểm.

Giáo viên dạy đại số tuyến tính cho bọn tôi họ Hạ, Hạ Thần, tuổi cũng không lớn, nghe nói là tiến sĩ ngành thống kê của Cảng đại, mới vừa tốt nghiệp đã tới trường chúng tôi. Năm nay là năm đầu ổng dạy học, mặc dù không quá thu hút nhưng thắng ở chỗ giải đáp vấn đề logic rõ ràng, còn có thể cung cấp một vài luận văn liên quan cho học sinh tham khảo, năng lực chuyên ngành cũng không có gì để hoài nghi. Có lẽ bởi vì mới thoát ly khỏi thời sinh viên xong nên xem chúng tôi tựa như bạn cùng tuổi, thích mặc áo hoodie và giày thể thao, khi nói chuyện mang theo chút khẩu âm Chiết Giang, lúc đang giảng bài không kìm được mà cười lên, chúng tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng mà cười theo.

Thế nhưng, dù là giáo viên trẻ đấy, nhưng mà lúc chữa bài tập đều rất nghiêm túc, trong quá trình làm bài có chút sai xót cũng sẽ bị chỉ ra mà phê bình, đây cũng là lý do vì sao tôi sợ thầy khó chịu vì chuyện ở phòng thi, sẽ bới móc lỗi sai nhỏ của tôi, vậy thì tôi có cẩn thận thế nào cũng chạy không thoát khỏi ma chưởng. Nhưng tôi vẫn hy vọng mình nhận được học bổng năm nay.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy vẫn phải đi tìm thầy giáo nhận lỗi sai, tuy rằng thầy cũng nên hiểu cho là tôi vô ý, nhưng tâm nhận lỗi thì vẫn phải có. Vì bày tỏ thành ý, trước khi đến trường tôi còn đi mua chút thuốc và một ly starbucks, không dám hẹn trước thầy, tôi chỉ có thể đến trước văn phòng giáo viên thử vận may. May mà lúc tôi mới tới gần liền nghe thấy thầy Hạ cũng một giáo viên khác đang thảo luận độ khó của kỳ thi lần này.

Chờ chút... Trong văn phòng không phải chỉ có một mình Hạ Thần, vậy tôi mở miệng kiểu gì đây? Nói, thầy ơi em xin lỗi, không phải em cố ý chọc vào mông thầy đâu, à? Như vậy, có khi thầy một câu cũng không nói mà rút dao ra đâm tôi luôn ấy chứ.

Đã từng có người nói như vậy, sau đó hắn ta đã đi đời.jpg

Quên đi, đưa đầu ra hay rút đầu vào cũng bị trúng một đao, mà đầu cũng chỉ có một cái này, còn sợ cái gì. Nghĩ vậy, tôi liền lễ phép gõ cửa, lúc đẩy cửa, hai giáo viên đã dừng trò chuyện, Hạ Thần còn đang xem điện thoại, cười đến vui vẻ, sau đó ổng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tôi, nụ cười đột nhiên cứng ngắc.jpg

Tình cảnh lại một lần nữa trở nên hết sức khó xử.

Trước đó đã nói rõ, là một học sinh tốt biết chăm sóc quan tâm đến giáo viên, tôi đã tri kỷ mà mò đi mua Maying long, pavidone- iodine(**) và vài ba loại thuốc khác, cho hết vào một cái túi đen đáng ngờ (tôi nghi rằng ông bán thuốc có chút hiểu lầm khi nghe tôi hỏi về thuốc chữa đau mông). Hít sâu một hơi, tôi bước nhanh đến trước mặt thầy giáo, cúi đầu 90°, dùng hai tay dâng túi thuốc cùng cốc starbucks cho ổng, trầm giọng nói "Thưa thầy, em xin lỗi!"

Hạ Thần rõ là bị tôi làm cho hết hồn, hoài nghi mà cẩn thận nhận đồ, đồng thời mở túi ra liếc mắt nhìn.

Ngay sau đó, ổng lập tức buộc chặt cái túi lại, tùy ý chọn một ngăn kéo tủ mà ném vào, sắc mặt triệt để đen.

Sau nữa thì, ngăn kéo vì nhiều đồ mà không đóng được.

Nội tâm không chút gợn sóng nhưng tôi muốn cười.jpg

Tôi trơ mắt nhìn Hạ Thần dùng sức đẩy hai lần, ngăn kéo vẫn không nhúc nhích, sau đó ổng liền làm bộ như không có gì phát sinh, đẩy đẩy kính mắt, cúi đầu xem bài thi. Đồng thời còn hướng tôi vung vung tay, ra hiệu để tôi đi.

Nhưng mà gáy lại đỏ ửng.

Được khai sáng luôn! Tôi phát hiện một điều thần kỳ!

Sự thực chứng minh, khi anh cùng người khác đối mặt với một tình huống lúng túng, nếu như anh phát hiện đối phương còn lúng túng hơn so với anh, anh sẽ đột nhiên bình tĩnh trở lại, thậm chí có khi còn nổi lên ác tâm.

Tôi nghiêm túc, ra vẻ gánh trách nhiệm nặng nề, thẳng người thành khẩn nói với giáo viên: "Thưa thầy, em thật sự xin lỗi, chuyện xảy ra đều là lỗi của em, tạo ra chấn thương lớn cho thầy, hi vọng thầy có thể tha thứ cho em, ngày đó trên trường thi, em đã chọc vào quần..."  Tôi vừa nói vừa pha tạp 5 phần hổ thẹn, 3 phần lo âu, 2 phần sợ hãi mà nhìn thầy.

Lúc tôi nhắc tới chuyện ở phòng thi, Hạ Thần ho lớn hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, quả thực không thể tin tôi lại dám ở trước mặt mọi người mà nói ra chuyện này.

Này, cậu là ma quỷ sao?! Đúng vậy đó đại huynh đệ à!

Cô giáo bên cạnh phỏng chừng cũng có chút hiếu kỳ, nhìn tôi một cái, lại dùng vẻ mặt ý vị sâu xa nói với tôi: "Bạn học à, không nên lúc nào cũng chăm chăm quay cóp gian lận trong thi cử, biết không? Điểm không quan trọng, em học được tri thức và phẩm cách mới là việc nên ưu tiên, em như vậy sao có thể xứng với giáo viên của mình đây? Em xem, thầy Hạ tức giận bao nhiêu kìa!"

Tôi đang định mở miệng bác bỏ cái vung nồi này, đột nhiên nghe thấy Hạ Thần nói với cô giáo kia: "Không phải đâu, Tưởng Dịch Viễn rất có tinh thần học tập, em ấy nghe nói tôi muốn làm một đề tài nghiên cứu trong kỳ nghỉ đông, luôn năn nỉ tôi thêm tên em ấy, thi xong rồi mà vẫn cứ quấn quít không cho tôi đi. Tôi nói với em ấy, một năm đã không về nhà rồi, giờ nên quay về bồi cha mẹ, em ấy liền bảo rằng bản thân muốn học thêm tri thức với tôi, có ở trong phòng thực nghiệm cả ngày cũng thấy hài lòng, phải không Tiểu Viễn?"

À, quên nói, tên tôi là Tưởng Dịch Viễn, rất đẹp trai.

Chờ chút...

Không phải thế! Tôi không nói vậy!

Sau đó tôi thấy cô giáo dùng ánh mắt vui mừng tán thành nhìn tôi.

Không! Cô à, ở cái xã hội tăm tối này, lời đàn ông nói, tuyệt đối không thể tin a a a!!

- --

Hal: (*) Nó là lời bài hát Super Star của S.H.E hơi lái đi một chút, cơ mà tôi không hiểu lắm =)))))

(**) Pavidone- iodine có tính kháng khuẩn, maying long là thuốc trị... trĩ =)))) 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.