Anh ngẩn ngơ ngắm cô cho đến tận khi cô đã gần trong gang tấc.
Cố Yến Nam ngờ vực, hỏi: “Sao vậy?” Nhìn cô đến độ không chớp mắt là sao? Cô cụp mi ngó nghiêng quần áo của mình, hôm nay cô cũng đâu ăn diện gì.
Vành tai Đường Dã nóng lên, anh vờ ho khan để che giấu vẻ thất thố vừa rồi, nhéo nhẹ cái cằm thon thon của cô, anh cười: “Lên xe nào.”
“Ò.” Dù chẳng hiểu vừa rồi anh bị sao nhưng Cố Yến Nam cũng không quan tâm nữa nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
Đường Dã hôn má cô một cái mới đạp chân ga cho xe chạy.
“Trấn Hạnh Phúc không có trung tâm mua sắm như ở thành phố lớn, anh chở em lên huyện, ở đó mới có trung tâm thương mại.”
“Xa không ạ?”
Đường Dã: “Không xa lắm, chạy xe khoảng hơn một tiếng là đến rồi.”
Thế cũng không phải gần, có điều nhân dịp này đi thăm thố những khu lân cận cũng được.
“Ăn sáng trước đã.” Đường Dã cho xe chạy tới một quán bán đồ ăn sáng.
Cả hai gọi một sâu bánh bao hấp, hai tô mì hoành thánh.
Đang ăn, Đường Dã chú ý thấy bên khóe miệng cô dính vụn bánh, anh tự nhiên chủ động dùng khăn giấy lau giúp cô.
Cố Yến Nam nhìn anh không lên tiếng.
Có vài khách quen biết Đường Dã, bọn họ tốt tính hỏi han anh chuyện hỏa hoạn giải quyết thế nào, Đường Dã bảo đã ổn.
Chủ quán có vẻ rất quý anh, khi cả hai ăn được một nửa bà ấy còn mang thêm một đĩa dưa chua ra. “Miễn phí cho hai đứa.” Bà ấy mỉm cười hết nhìn Đường Dã lại ngó Cố Yến Nam ở đối diện. “Bạn gái A Dã sao?”
Đường Dã liếm nhẹ môi, anh gật đầu, giọng điệu cực kỳ vui vẻ và tự hào: “Vâng, bạn gái nhỏ của cháu.”
Bà chủ quán cười ha hả, vỗ vào vai Đường Dã hai cái không ngừng gật gù đầu. “Tốt tốt, cô bé xinh lắm.”
“Đúng vậy ạ.” Đường Dã mặt dày hùa theo, Cố Yến Nam nghe mà ngứa ran hai vành tai, cô cười ngượng ngùng với bà chủ.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô bà chủ càng cười lớn hơn, lúc này có khách đến bà không ở lại trêu ghẹo nữa, bỏ lại một câu đầy hàm ý: “Chờ thiệp cưới của hai đứa.” rồi ngoắc mông chạy vào trong làm đồ ăn.
Cố Yến Nam cúi đầu ra sức ăn.
Đường Dã chống cằm, khuỷu tay đặt trên bàn, hai mắt anh chứa đầy ý cười sung sướng, anh gõ ngón tay lên mặt bàn. “Lần đầu thấy em xấu hổ.”
Là cố tình chọc ghẹo cô đúng không?
Cố Yến Nam ngẩng mặt lườm anh một cái.
Lấp đầy dạ dày no nê, cả hai tranh thủ lên huyện, hiện tại đã chín giờ sáng, đến nơi cũng hơn mười giờ rồi.
Không nghĩ tới trên đường đi, lúc Đường Dã dừng trước cửa hàng tiện lợi để ghé mua nước uống với ít đồ ăn vặt cho cô thì gặp lại cô gái được cô cứu tại sòng bạc ngày đó.
Cố Yến Nam xuống khỏi xe, cô nói hai câu với Đường Dã mới sải bước đến chỗ cô gái đang phát tờ rơi ven đường.
“Chị… sao chị ở đây?” Cô gái trẻ ôm xấp tờ rơi trong ngực, vô cùng ngạc nhiên khi Cố Yến Nam xuất hiện vào lúc này. Cô ấy còn tưởng rằng cả đời này cũng không được gặp lại Cố Yến Nam để trả ơn.
Cả khuôn mặt đều hiện rõ niềm vui sướng, chỉ là cô ấy không dám làm ra hành động gì quá khích.
Cố Yến Nam nhìn tập tờ rơi rồi lại dời lên quan sát khuôn mặt cô gái, không có vết thương, tuy không được tươi sáng lắm nhưng so với lần đầu tiên gặp nhau trạng thái của cô ấy đã tốt hơn.
“Hắn còn đến tìm cô không?” Đây là điều Cố Yến Nam muốn biết nhất, nếu tên khốn kia không giữ lời hứa thì đừng trách cô ra tay.
Cô ấy lắc lắc đầu. “Không có, hiện tại tôi và hắn đã đường ai nấy đi.”
Cố Yến Nam gật đầu. “Gần đây cô làm công việc này?”
“Vâng, tôi không có bằng cấp, rất khó để tìm được một công việc ổn định, chỉ có thể kiếm được việc gì thì làm cái đó.”
Không rõ là nghĩ đến gì, Cố Yến Nam hỏi: “Đã học hết cấp ba chưa?”
Cô gái cúi đầu, hơi xấu hổ, giọng be bé: “Học hết lớp 11.”
Vậy cũng được rồi.
“Đưa tôi số điện thoại đi.” Cố Yến Nam lấy điện thoại trong túi xách ra.
Cô gái ngẩng mặt, hai mắt trợn tròn lên vì ngạc nhiên, sau đó giật mình vội vội vàng vàng đọc số của mình cho cô.
Đường Dã mua đồ xong, anh đến cạnh Cố Yến Nam, thoáng qua Trang Linh một cái, gật đầu coi như chào hỏi lịch sự.
Trang Linh nhận ra người đàn ông đẹp trai ngời ngời này, ngày đó cô ấy đã chứng kiến tất thảy cũng nhìn thấy chính anh là người đã bắt kẻ khốn kia.
Bị anh nhìn một cái, Trang Linh đỏ bừng hai má, cô ấy vội cúi đầu.
Cố Yến Nam bật cười, cô liếc Đường Dã. “Anh dọa cô gái người ta rồi.”
Đường Dã bày ra biểu cảm vô tội, anh hoàn toàn chẳng biết mình đã làm cái gì mà dọa người ta.
Không có nhiều thời gian, Cố Yến Nam nói thêm với Trang Linh hai câu rồi chia tay.
“Tôi sẽ liên lạc lại với cô sau.”
Trang Linh siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cô ấy mỉm cười gật đầu. “Chào anh chị.”
Nhìn chiếc xe jeep quân đội đi xa mà Trang Linh vẫn còn thẫn thờ đứng yên đó.
Cô ấy thầm cầu nguyện hai anh chị sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Từ trung tâm ra, trên tay Đường Dã đã đầy túi lớn túi nhỏ, bỏ hết vào cốp xe, Đường Dã dẫn cô ăn trưa trước mới trở về trấn.
Đang ăn Cố Yến Nam nói muốn đi vệ sinh một lúc.
Ra khỏi nhà vệ sinh, đang sải bước trên hành lang thì gặp phải người quen.
“Ôi, Cố Yến Nam? Thật sự là cô này.” Thẩm Riêng ngạc nhiên đến mức không khống chế được âm lượng, giọng anh ta cao lên một quãng, vừa hô lên vì vui thích vừa bước nhanh đến trước mặt cô.
“Cô thừa nhận đi, chúng ta rất có duyên đúng không?” Anh ta vừa đùa cũng vừa thật, có ai lại năm lần bảy lượt gặp nhau một cách ngẫu nhiên thế này chứ, nếu không yêu đương với đối phương thì thật có lỗi với sự se duyên của ông trời.
Nhưng cô gái này không hề có chút phong tình nào, cô cười nhạt, khoanh tay trước mặt liếc anh ta một cái: “Duyên thì thôi đi, tôi có người đàn ông của mình rồi.”
Thẩm Riêng buồn khổ ghê gớm, anh bĩu môi quan sát cô, mày cau lại: “Thật?”
Cố Yến Nam gật đầu: “Lừa anh làm gì, tôi không phải người thích gieo hoa đào đâu.”
Thẩm Riêng lần nữa ôm trái tim nhoi nhói, anh ta ủ rũ lại ngắm cô vài giây.
“Sao anh lại đến đây rồi?” Dù sao cũng có duyên gặp qua vài lần, xem như là bạn bè, nên hỏi han người ta một chút.
Thẩm Riêng ỉu xìu ò một tiếng, anh ta dựa tường đáp: “Ông chú nhỏ của tôi ở đây.” Nghĩ tới gì đó, Thẩm Riêng lần nữa đưa cho cô danh thiếp của mình: “Cô không chịu kết bạn wechat với tôi, không sao, tôi là đàn ông sẽ không nhỏ nhen. Ông chú nhỏ của tôi làm ở đồn trưởng ở đây, sau này cô không may xảy ra ẩu đả rồi bị bắt vào đồn cảnh sát thì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ nói giúp vài câu.”
“Có chuyện tốt vậy à?” Cố Yến Nam cười cười, cô cụp mi vươn tay nhận lấy danh thiếp, dù sao cũng là một cành oliu người tặng cho mình, tạm thời không cần đến nhưng tương lai ít nhiều sẽ có tác dụng.
Thẩm Riêng hừ một tiếng: “Tôi tốt bụng như vậy đấy, cô xem sau này chia tay bạn trai rồi có thể nhìn tôi đầu tiên không?”
Cố Yến Nam bật cười, cô sảng khoái đáp: “Được thôi.”
Cả hai nói thêm vài câu rồi tạm biệt, Thẩm Riêng ở phía sau hô lên: “Vài bữa rảnh mời cô đi ăn nhé.”
“Để xem đã.” Cố Yến Nam không dừng chân, vừa bước đi vừa trả lời.
Thẩm Riêng vuốt cằm, tiếc nuối lần thứ n rồi cụp đuôi đi về phía nhà vệ sinh nam.