Kì thi cuối kì kết thúc Nhạc Quân được nhận học bổng nhưng cô nói với nhà trường cô muốn để lại học bổng cho người cần nó hơn. Ban lãnh đạo vô cùng hãnh diện khi ĐH A có một sinh viên xuất chúng như vậy. Lại không kiêu căng như những cô gái khác, chỉ dùng toàn bộ những gì mình có để làm từ thiện. Cô gái này đúng là ngàn năm mới có một, là viên ngọc sáng của đất nước này.
Ngôi trường ở huyện S cũng vừa trang hoàng lại nhờ quỹ từ thiện của Nhạc Quân. Nhưng vì dạo gần đây ôn thi nên Nhạc Quân vẫn chưa đích thân tới tận nơi để thăm trường. Cô định trong hè sẽ cùng quản lý đến đó một chuyến.
Ánh Sáng cũng đang trong quá trình xây dựng. Vì Nhạc Quân muốn nhanh đưa vào hoạt động nên gia tăng thêm nhiều nhân công. Cô có thể bỏ thêm nhiều tiền để thuê thêm nhân công chứ tuyệt đối không bắt họ phải tăng ca ép sức. Cô còn nói với chủ thầu công trình hoàn thành sẽ có một phần thưởng hậu hĩnh khiến cho chủ thầu mặt mày hớn hở khôn xiết.
Kí túc xá ĐH B
“Thi xong rồi mọi người về quê vui vẻ nhé.”
“Tôi không về mà ở lại đi làm thêm.”
Lại Di Tranh liếc ba người trong phòng khẽ nói: “Tớ về biệt thự.”
Cô nàng Lưu Ly Tâm nghe Lại Di Tranh nói vậy thì lập tức bật chế độ nịnh nọt: “Di Tranh hôm nào dẫn bọn mình tới biệt thự nhà cậu tham quan được không”
Hai người còn lại mắt cũng sáng lên: “Đúng đúng, nghe cậu miêu tả như lâu đài vậy cũng muốn chiêm ngưỡng một lần nha.”
Lại Di Tranh hài lòng nhìn thái độ của mấy cô bạn: “Có dịp tớ sẽ dẫn mấy cậu tới. Dì tớ hơi khó, cũng không thích người lạ vào biệt thự nên tớ cũng không dám dẫn bạn về. Nhưng đợi khi dì ra ngoài tớ sẽ đưa mấy cậu đến chơi.”
Ba cô nàng vui mừng nhảy lên ôm cô ta: “Ôi phải vậy chứ. À cậu nói biệt thự cậu ở khu nào nhỉ, quên rồi.”
“Royal Villa!” Lại Di Tranh cao giọng khi nhắc đến tên của khu biệt thự này.
“Tớ có biết khu này nè nha, siêu siêu giàu chỉ dành cho giới thượng lưu. Di Tranh dì cậu giàu ghê luôn đó.” Cô nàng Lưu Ly Tâm này ngoài mặt thì nịnh nọt, lấy lòng nhưng bên trong cũng chả ưa thích gì Lại Di Tranh.
Trước đây nhà cô ta cũng nghèo như bọn họ, tự nhiên gần đây không hiểu sao lại giàu lên như vũ bão còn có thể ở biệt thự khu Royal kia, nhưng như cô biết nơi đó chỉ giàu không cũng không thể mua được, mà còn phải có quyền thế nữa. Nên mới gọi là biệt thự hoàng gia. Còn nhà dì Lại Di Tranh bỗng nhiên có nhiều tiền cũng không thể nào vào đây được. Trừ khi cô ta nói dối, nhưng vừa rồi khi cô thử Lạc Di Tranh, nhìn qua thì cô ta không hề từ chối cũng không lo sợ. Nhưng cô vẫn thấy kì kì chỗ nào đó.
“Dì tới giàu nhưng tớ thì cũng là cháu dì thôi.” Lại Di Tranh đã nói với ba người này dì cô không có con cái, chỉ có mình cô là cháu. Chỉ nói vậy thôi đã đủ biết tài sản của dì sau này chắc chắn sẽ thuộc về cô.
“Cháu thì cháu chứ. Dì cậu thương cậu như vậy mà.”
“Đúng vậy, dì cậu cũng không có con mà, cậu cũng coi như là con của bà ấy rồi.”
Lại Di Tranh cười ngoài mặt nhưng trong lòng khinh thường, cô ta chẳng lẽ không hiểu mấy người bạn giả vờ giả nghĩa này à. Chẳng qua cô cần người đồng minh để làm nhiều chuyện nên mới cho mấy người này được nói chuyện với cô ta. Chứ nghĩ sao cô thèm đếm xỉa tới bọn họ. Đợi khi cô làm thiếu phu nhân của Trần Cảnh Vũ đi thì cô không còn phải cần sợ ai khinh thường như trước kia nữa.
“Dì đúng là rất yêu thương tớ.”
Lưu Ly Tâm quan sát cô ta vẫn cảm thấy chắc chắn có điều gì đó. Nhưng kệ đi, cứ tạm thời nịnh cô ta một chút không chừng cô ta thật sự quen người quyền thế có thể cạy nhờ giúp mấy vai diễn.
Lúc Lại Di Tranh trở về biệt thự thì thấy Trẩn Cảnh Vũ đang xem tin tức trên Tivi, không thấy Tần Nhạc Quân đâu cả.
Cô ta vui mừng trong lòng, tiến lại gần Trần Cảnh Vũ giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên: “Chào ông chủ ạ!” Trần Cảnh Vũ nghe giọng nói lạ lẫm kia cũng không nâng mắt nhìn Lại Di Trinh một cái chỉ lạnh giọng “Ừ” một tiếng liền tiếp tục xem tivi.
Lại Di Tranh không ngờ đến nhìn anh cũng không nhìn cô ta lấy một cái. Cô ta tự nhận mình cũng xinh đẹp, đúng là không sánh bằng Tần Nhạc Quân nhưng là kiểu con gái mong manh dễ vỡ, đàn ông đều thích kiểu này mà.
Trần Cảnh Vũ phát hiện Lại Di Tranh vẫn đứng đờ đó chưa đi thì nhíu mày liếc sang nhìn cô ta. Bị anh nhìn như vậy Lại Di Tranh vừa vui vừa sợ bởi vì đây là lần đầu anh nhìn cô ta nhưng ánh nhìn không có nữa điểm ôn nhu như khi nhìn Nhạc Quân mà đầy ý cảnh cáo và xa lạ. Cô ta giật mình cúi đầu lại nghe anh hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Lại Di Tranh vì giọng nói lạnh tanh của anh mà hơi run, cô ta khẽ nhỏ giọng hỏi: “Dạ, là…tôi không thấy dì Chu.”
Trần Cảnh Vũ càng nhíu chặt mày, từ khi nào anh còn phải trả lời mấy việc của người làm như vậy, anh gằng từng chữ: “Tôi không có phận sự phải trả lời cô chuyện này. Lui xuống.” Câu lui xuống anh gần như quát lên.
Lại Di Tranh cắn chặt môi khẽ Dạ một tiếng liền rời đi. Lúc vừa vào phòng cô ta lập tức ném phăng luôn balo của mình xuống sàn. Cô ta nghiến răng: “Chờ xem khi anh ngủ với em rồi còn dám đối xử như vậy với em không?”
Phòng điều chế…
“Sắp thành công rồi Nhạc Quân.” Tần Ly Ly kể từ khi hiểu chuyện đã cắt đứt hoàn toàn với đám bạn hư đốn của mình. Cô cũng không còn ăn chơi mua sắm phung phí như trước nữa. Hầu như khoảng thời gian rảnh không làm luận văn thì cô đều ở phòng điều chế. Cô thực sự thích điều chế nước hoa. Nên cô mới đăng ký học nhưng mấy năm nay cô đều bỏ bê việc học nên điểm chát cũng quá tệ. Chỉ đành miễn cưỡng cố gắng bài luận văn cuối này để kéo ít điểm.
Nhạc Quân đang thử mùi hương cô điều chế riêng cho Trần Cảnh Vũ, đã hoàn thành. Như cô tưởng tượng mùi hương rất xuất sắc.
“Chắc khoảng nửa tháng nữa sẽ có kết quả. Chị cứ chưng cất thêm, càng lâu mùi hương càng đậm. Có điều chị phải tưởng tượng ra được mùi hương của từng tầng một cách rõ ràng. Nó phải hợp nhau mới có thể giúp mùi nước hoa lưu giữ vừa lâu lại vừa khó quên.”
Tần Ly Ly khâm phục nhìn Nhạc Quan hỏi : “Nhạc Quân em thật sự không hề học qua trường lớp nào?”
Nhạc Quân cười gật đầu: “Em được mẹ bày một số phương pháp, quan trọng là em đúng là bẩm sinh giỏi ở lĩnh vực này nên 12 tuổi em đã làm ra nhiều loại mùi hương khác nhau rồi. Sau đó vì để hiểu rõ về phản ứng hóa học của nhiều loại tinh dầu và hoa nên em tự tìm sách tài liệu đọc thêm.”
“Quá đỉnh luôn. À lọ nước hoa này sao em làm có một thôi vậy?” Tần Ly Ly đã thấy lọ thủy tinh này từ lâu, thấy Nhạc Quân vô cùng quan tâm tới nó nên cô khá tò mò.
“Này là cho Cảnh Vũ. Đợi tới sinh nhật anh ấy em tặng đó.” Nhạc Quân vuốt ve thành phẩm của mình.
Tâng Ly Ly wow lên: “Ôi tặng nước hoa do chính mình điều chế cho người yêu, lãng mãn chết đi mất. Sau này chị mà có người yêu cũng sẽ dùng cách này, đảm bảo tuyệt vời vô cùng luôn”
Nhạc Quân cười đưa lọ nước hoa gói vào trong hộp quà nhỏ, sau đó bỏ vào túi xách.
“Em về trước nhé, chị coi đừng về muộn quá.”
Tần Ly Ly giờ tay kí hiệu OK liền tạm biệt Nhạc Quân.
Nhạc Quân vui vẻ trở về biệt thự.
Lại Di Tranh đang tỉa cây cùng chú Chu thì thấy cổng mở ra, nhìn chiếc siêu xe màu trắng quen thuộc kia cô lại bực bội không thôi.
Chú Chu thấy Nhạc Quân bước ra từ hầm để xe liền chào hỏi: “Bà chủ”
Nhạc Quân đã quen với cách gọi này nên cũng không cần họ phải đổi lại nữa. Cô gật đầu cười liền đi vào, lúc cô liếc mắt qua nhìn Lại Di Tranh đứng bên kia thì hơi nhíu mày. Cô nhóc này vì trời nóng hay là thói quen lại mặt đầm hai dây rất mát mẻ khoe được thân hình yểu điệu, mảnh mai của mình gợi cho đàn ông ý muốn bảo vệ.
Nhạc Quân nhìn hai giây liền thu hồi tầm mắt đi vào trong, cô cũng không quan tâm nhiều.