Bản Convert
Chương 38: "Ngươi, lại đây!"
Tác giả: Bạch Giới Tử
Biên tập: Khuynh Khuynh
Sáng ngày ba mươi, trời còn chưa tỏ Tạ Triều Uyên đã dậy, y không làm ảnh hưởng tới Tạ Triều Linh còn ngủ say, rửa mặt chải đầy thay áo quan ra ngoài.Tạ Triều Kỳ mở mắt, đợi một lát rồi ngồi dậy.Vương Tiến bưng nước ấm vào, không đốt đèn, nhỏ giọng báo: "Xe liễn của điện hạ đã rời khỏi thôn trang rồi."Sáng nay vương công quý tộc đều phải vào cung triều bái hoàng đế, phải tới trước giờ Thìn. Thôn trang này xa kinh thành, Tạ Triều Uyên phải đi từ sáng sớm nên bây giờ còn chưa tới giờ Dần.Tạ Triều Linh nhanh chóng rửa mặt, Vương Tiến hầu hạ hắn thay quần áo thái giám trong cung."Xe ngựa ở cửa sau, lát nữa sẽ tới, điện hạ đi qua đó, người gác cổng rất lười nên nô tỳ mua chuộc gã để lại một khe hở, ngài cứ đi qua là được, cẩn thận thì sẽ không bị bắt gặp. Điện hạ, hay là nô tỳ đi cùng ngài?""Không cần." Tạ Triều Linh quăng một câu: "Ngươi làm không tệ."Trước khi hắn đi, Vương Tiên lớn gan hỏi một câu: "Điện hạ, ngài... còn về không?"Tạ Triều Linh ngừng chân: "Ngươi đừng nên hỏi nhiều."Giờ Thìn, quan lại đủ cấp bậc vào triều cũng là lúc một chiếc xe ngựa bình thường dừng ở cửa hông của Đông cung.Tạ Triều Linh xuống xe, nhìn nắng sớm rải rác trên mái ngói đen, hơi nheo mắt lại.Liêu Trực dẫn người ra đón, Tạ Triều Linh cất bước theo, vừa vào thì bọn họ đã quỳ xuống lạy."Đứng lên hết đi." Tạ Triều Linh nói: "Cô không ở lâu được, vào trong nói chuyện."Sau giờ Thìn thì Lý Hoàn tới, thấy Tạ Triều Linh thì đỏ mắt."Ngồi đi." Tạ Triều Linh nói với gã: "Trong nhà ổn cả chứ?"Lý Hoàn lau nước mắt, đáp: "Nhờ phúc điện hạ, trong phủ đều tốt. Khi điện hạ mất tích, người trong nhà rất lo, cũng may giờ điện hạ đã bình an trở về."
Tạ Triều Linh gật đầu: "Vậy thì tốt."Lý Hoàn kích động hỏi: "Hôm nay điện hạ về Đông cung, sao không lên triều. Ngài đã về, đám mơ ước vị trí của ngài cũng nên thôi mơ mộng viển vong.""Ngươi thấy cô về, thì bọn chúng sẽ thôi sao?" Tạ Triều Linh không cho là phải."Nhưng ngài là chủ Đông cung, không nên...""Có nên hay không, lòng cô rõ..." Tạ Triều Linh gằn giọng cắt lời gã: Được rồi, đừng nói chuyện này nữa."Lý Hoàn nắm chặt tay, rũ mắt che đi con ngươi tối sầm, khẽ hỏi: "Điện hạ, hôm đó kẻ hành thích ngài trong rừng rốt chỗ là ai?"Tạ Triều Linh nhíu mày: "Chuyện này cô cũng không rõ, nói sau đi. Hôm nay cô kêu ngươi tới là muốn ngươi để ý chuyện của Thục Nhu một chút, nghe nói mấy ngày trước Thẩm thủ phụ đã qua đời, giờ chắc Thẩm phủ đang rối ren, sợ có người nhân đây gây chuyện."Lý Hoàn cúi đầu đáp vâng.
...
Cung Thái Thanh đang tổ chức tiệc tất niên.Càn Minh đế ngồi tên ngai vàng, văn võ bá quan cùng nâng chén, ca mua tưng bừng náo nhiệt. Tạ Triều Uyên chỉ lo ăn uống, thỉnh thoảng có người tới kính rượu, nói mấy câu, tình huống kiểu này không cần y thể hiện quá nhiều.Đột nhiên có một bình rượu đưa tới trước mặt, Tạ Triều Uyên nhìn qua, là Tạ Triều Kỳ, mặt người này không cảm xúc đặt bình rượu trên bàn của y.Tạ Triều Uyên nhìn y: "Gì đây tứ ca?"Tạ Triều Kỳ rút rượu vào họng: "Người đưa đồ Đông cung cho Tuân vương phi, là người mà lục đệ tặng cho, chuyện này lục đệ biết được bao nhiêu?"Tạ Triều Uyên thấy mắc cười: "Chẳng lẽ tứ ca cũng nghi ngờ ta làm à, giá họa cho nhị ca? Tứ ca muốn kêu oan cho nhị ca sao?""Quảng Trữ tư vì chuyện này làm bị điều tra, ta vốn nghĩ chỉ bắt được chút nhược điểm của bộ Hộ, ai ngờ giờ cưỡi hổ khó xuống, tiến không được lùi không xong, đây là mục đích của người à? Là ta xem thường ngươi." Tạ Triều Kỳ cắn răng nghiến lợi mà nói.Tạ Triều Uyên lắc đầu: "Sao tứ ca nghĩ là ta?""Tự lòng ngươi hiểu rõ." Tạ Triều Kỳ cười lạnh.Tạ Triều Dung có ngu đi nữa cũng không hại mình, Chung Lương của Quảng Trữ tư nương nhờ Tạ Triều Khoái, mà Tạ Triều Khoái cắt bỏ một tay chân đắc lực vậy thì lỗ lắm, nên không trách Tạ Triều Kỳ nghi ngờ Tạ Triều Uyên.
Từ lần Tạ Triều Uyên nhắc nhở y đừng thể hiện trước mặt phụ hoàng quá, y luôn thấy thằng nhóc này có dã tâm chứ không như những gì thể hiện bên ngoài.Tạ Triều Uyên cầm bình rượu Tạ Triều Kỳ đưa cho, rót cho mình một ly, kề lên miệng, nói từ từ: "Ta nói không, tứ ca cũng không tin, tùy huynh nghĩ sao thì nghĩ."Ở bàn khác, Tạ Triều Dung bị cấm cửa cuối cùng cũng được tự do, gã xách theo bình rượu tới cạnh cha con Triệu Trường Minh vừa uống vừa lải nhải oán trách Càn Minh đế. Thấy càng nói càng quá quắt, Triệu Trường Minh không chịu nổi nữa phải mở miệng nhắc nhở gã: "Điện hạ, bệ hạ còn ngồi kia, nói năng cẩn thận."Tạ Triều Dung say lờ đờ, liếc Càn Minh đế đang ngồi trên ngai vàng, thấy ngài đang nâng chén cùng quan viên, bèn xách bình rượu tới chỗ khác tìm vui.Triệu Văn Thanh nhìn bóng lưng đi xa của Tạ Triều Dung, không khỏi nhíu mày, hỏi Triệu Trường Minh: "Thưa cha, Tuân vương như vậy, có phải hơi quá..."Hắn không nói hết nhưng hai cha con đều hiểu, Tạ Triều Dung gỗ mục khó đẽo, khiến người khác vô cùng thất vọng.
Triệu Trường Minh không để bụng, tiếp tục uống rượu: "Lo cái gì, không có nhị điện hạ thì còn có thất điện hạ."Thất điện hạ Tạ Triều Nghi, cũng là con của Triệu quý phi, tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã được vào triều, so với Tạ Triều Dung ngu ngốc kia thì thông minh nhanh nhạy hơn không ít.Tạ Triều Linh không ở Đông cung lâu, sắp xếp công việc, cuối giờ thân thì tranh thủ tới Thái Miếu.Thái Miếu ở phía đông hoàng cung, cách Đông cung không xa, giờ hoàng đế mới hiến tế xong, sau khi về cung thì tham gia tiệc tối, Tạ Triều Linh chọn lúc này tới Thái Miếu là để thắp cho mẫu hậu một nén nhang.Hắn vẫn ăn mặc giả dạng thái giám, dịch dung đơn giản, chiêu này là hắn học mấy ngày nay, cuối cùng cũng miễn cưỡng lừa được người khác.Giờ Thái Miếu hoàn toàn yên tĩnh, sau khi cúng tế xong thì hoàng đế đã dẫn mọi người đi hết, ngoại trừ mấy lính trực thì ai nấy cũng về nhà ăn tết, vì có người giúp đỡ mà Tạ Triều Linh thuận lợi đi vào.
Thắp ngang, đốt thêm kinh phật mình tự tay chép, Tạ Triều Linh yên lặng quỳ dưới bài vị mẹ mình hồi lâu.
Ba năm trước Lý thị bệnh chết, bà chỉ làm chủ trung cung chỉ có hai năm, ngày lành chưa được mấy hồi thì bệnh nặng không qua khỏi, Càn Minh đế vì để Tạ Triều Linh ngồi vững ngôi thái tử mà vẫn chưa lập hậu.
Tạ Triều Linh biết bệnh này của mẹ là lo mà thành bệnh, bà quá lo cho hắn, sợ hắn đi rơi vào vết xe đổ của tiền thái tử."Sau khi mẫu hậu qua đời, con đã hứa với mẹ sẽ giấu tài, bo bo giữ mình, không để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, cũng không làm bậy, không nghe theo ham muốn bản thân, nhưng bây giờ, con phải nuốt lời rồi.""Lục đệ là kẻ nguy hiểm, không rõ gốc gác, dã tâm ngút trời, tính tình cực đoan, đáng lẽ trước khi em ấy gây ra phiền toái thì con phải giải quyết em. Nhưng, hình như con không nỡ...""Mẫu hậu, con chỉ buông thả lần này thôi, chỉ cần em ấy không làm chuyện nguy hại cho đất nước, con muốn dung túng em ấy."
Giọng Tạ Triều Linh rất nhỏ, những lời này, hắn chỉ nói trước bài vị của mẫu hậu mình.Bước ra khỏi đây, dù là Tạ Triều Uyên, hắn cũng không nói lần hai.Ra khỏi Thái Miếu thì trời đã sẩm tối, người của Đông cung đi theo tới nói với hắn: "Điện hạ, ngài về Đông cung hay xuất cung?"Tạ Triều Linh nhìn nắng chiều ở cuối chân trời: "Về Đông cung trước."Dù sao trước khi về cũng phải ăn no cái đã, tiệc trong cung không kết thúc sớm, chỉ cần hắn về trước Tạ Triều Uyên là được.
Từ Thái Miếu về Đông cung, chỉ tầm một khắc, vì tránh tai mắt của ngời khác mà Tạ Triều Linh chỉ tự đi bộ, và dẫn theo một thái giám lanh lợi của Đông cung.
Giờ là đêm giao thừa, ngoài những lồng đèn treo trên đường thì hiếm thấy ai. Tạ Triều Linh ôm lò sưởi, dẫm trên tuyết đọng trở về, tơ lòng rối nùi cũng từ từ được gỡ.Sắp về tới Đông cùng, sau lưng bỗng vang lên giọng nói kiêu căng ngạo mạn. Tạ Triều Linh quay đầu nhìn một cái, liền thấy người của phủ Tuân vương, đang nâng một cái kiệu, hình như đi về hướng hậu cung.Tạ Triều Linh nhíu mày, hắn với thái giám nhỏ bên cạnh lùi ra sau một bước, khom lưng cúi người.Người trong kiệu ngồi khong vững, tuyết đọng đường trơn, khiến mấy người khiêng kiệu bị ngã, kiệu cũng bị nghiêng, Tạ Triều Dung ngã lăn xuống nền tuyết, cả đám hét lên nháo nhào. Một lát sau bọn chúng mới hoàn hồn đỡ người dậy.Tạ Triều Dung tức tới nổi gân cổ, lớn tiếng nạt nộ. Hồi trưa sau khi uống say, gã mới tới tẩm điện ngủ tạm, giờ mới tỉnh, vội đi tới yến tiệc ở hậu cung, sợ trễ lại chọc hoàng đế giận. Ai biết có đoạn đường vậy mà cũng bị đám nô tài đáng chết này làm ngã cắm đầu.
Người hầu phủ Tuân vương nơm nớp lo sợ quỳ xuống xin tội, Tạ Triều Dung chửi sa sả một trận, chợt thấy sai sai, bèn quay người nhìn lại, thấy hai người Tạ Triều Linh đang đứng xem trò nãy giờ."Các ngươi là người cung nào? Thấy bổn vương mà không quỳ xuống?"
Tạ Triều Dung nói xong, thấy đang ở gần Đông cung bèn nói: "Các ngươi là người Đông cung?"Tạ Triều Linh đại diện trả lời: "Thưa Tuân vương, chúng nô tỳ là người Đông cung, đang tính về."Tạ Triều Dung nghe thế thì cười lạnh: "Người Đông cung, giờ này không ở trong cung, lén chạy ra ngoài làm gì? Người đâu, bắt bọn chúng cho bổn vương."Thái giám đi cùng vội la lên: "Tuân Vương điện hạ, chúng nô tỳ là người Đông cung, ngài không thể bắt bớ như vậy."Tạ Triều Dung hừ một cái: "Hôm nay bổn vương không bắt bọn mi là không được, bệ hạ đã nói đóng cổng Đông cung, không cho ra vào. Bổn vương thấy bọn mi lén lút, vừa hay đụng trúng bổn vương, không làm rõ chuyện này thì sao mà được?"Thái giám nhỏ còn muốn nó gì nữa Tạ Triều Linh lén kéo tay áo nó.Từ đầu tới cuối, hắn chưa nói một câu.Người hầu Tạ Triều Dung đã nâng kiệu lên, dè dặt nhắc gã: "Điện hạ, hay là lên kiệu trước đi, không thể kéo dài thời gian nữa."Tạ Triều Dung lia mắt một lượt, dừng trên người Tạ Triều Linh. Gã nhướng mày, nãy giờ không để ý tới người này, tên này cho gã một cảm giác rất khó chịu, vì thế càng kiên định ý nghĩ muốn bắt bọn họ đi."Bắt người, chờ xong tiệc, bổn vương sẽ tự tay hỏi cung."
Ném câu này, Tạ Triều Dung nghênh ngang lên kiệu.Chuyện này rõ ràng trái quy tắc, người của Đông cung, sao tới lượt Tạ Triều Dung hỏi cung, nhưng Đông cung giờ chỉ trưng cho đẹp, ai cũng ăn hiếp được, bởi vậy mà Tạ Triều Dung không sợ chút nào.
Nếu mà nắm được nhược điểm nào đó của Đông cung, vậy thì không có gì tốt hơn.Tiệc gia đình được tổ chức ở điện Khánh Hòa, nơi đây vốn được quy định dùng làm địa điểm tổ chức tiệc gia đình hoàng thất. Trước giờ Càn Minh đế thể hiện sự hiếu kính với hái hậu, sợ bà đi lại vất vả, nên mấy năm này chỉ tổ chức ở cung Thọ An, không hiểu sao giờ lại về chỗ cũ.Lúc Tạ Triều Dung tới điện Khánh Hòa thì vẫn trễ, nhưng Tạ Triều Uyên còn trễ hơn gã, vừa hay chạm mặt nhau ở ngoài điện.
Tạ Triều Dung kệ y, bước vào trước một bước.Mấy người hầu quan trọng theo hầu, mấy người còn lại thì đứng chờ ngoài điện, Tạ Triều Linh cũng là một trong số đó.Tạ Triều Uyên bước chậm một bước, đang đứng mé cửa cởi áo khoác dính tuyết, đột nhiên quay qua nhìn Tạ Triều Linh ngoài điện.
Tạ Triều Linh cũng thấy y đang nhìn mình, ngoài mặt bình tĩnh mà trong lòng đã chửi Tạ Triều Dung tám trăm lần rồi.
Nếu Tạ Triều Uyên mà phát hiện, nó lại nổi điên nữa cho coi.
Mà nếu không phát hiện, hắn cũng phải nghĩ cách thoát thân.
Cái nào cũng là chuyện phiền phức.Rốt cuộc Tạ Triều Uyên cũng mở miệng, nói với hắn: "Ngươi, lại đây."Có hạ nhân phủ Tuân vương mở miệng ngăn cản ngay: "Khác vương điện hạ, hắn là người của phủ Tuân vương."Tạ Triều Uyên bơ gã ta, cười cười nhìn Tạ Triều Linh: "Bổn vương không có người hầu, người vào đây hầu hạ bổn vương dùng tiệc."
Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.
15/06/2023.
---