Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 34



Bản Convert

Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Chương 34: Ca ca xót đệ đi.

Sáng hôm sau khi Tạ Triều Linh dậy thì Tạ Triều Uyên đã lên triều. Vương Tiến dẫn người vào, hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Thấy Vương Tiến cúi đầu càng thấp, hành động cũng cẩn thận tỉ mỉ hơn, Tạ Triều Linh không khỏi liếc gã một cái:

- Vậy mà điện hạ không ném người ra vườn sau.

Vương Tiến nói nhỏ:

- Nô tỳ vô dụng, không thể giúp gì cho lang quân. Điện hạ giữ nô tỳ lại, nói bây giờ trong viện đổi người mới, sợ lang quân dùng không quen. Sáng nay nô tỳ có đi xem thử Lục Phù cô nương thế nào, cô ấy làm ở vườn sau cũng không bị người ta làm khó. Đa tạ lang quần đã cầu xin giúp cô ấy.

Tạ Triều Uyên bây giờ coi như đã nhường một bước, đuổi Lục Phù, nhưng giữ một Vương Tiến không được việc lại bên cạnh hắn, khiến hắn chẳng nói được cái gì.

Tạ Triều Linh gật đầu, ý bảo gã không cần nhiều lời nữa.

Trên Nghị Chính điện, Tạ Triều Uyên vẫn đứng chỗ cũ của mình, mà hôm nay Tạ Triều Dung lại không tới, vì chuyện hôm qua mà hai vợ chồng gã bị Càn Minh đế cưỡng chế về phủ đóng cửa xám hối, sợ là trong thời gian ngắn không xuất hiện được. Hiện giờ người đứng đầu trong chúng hoàng tử, là tam hoàng tử Tạ Triều Khoái.

Cái gọi là thời thế thay đổi, nay đã diễn ra trước mắt.

Mà Tạ Triều Nghi mới mười hai tuổi vừa vào triều, cũng bị hoàng đế gọi tới nghe quyết định. Tuy Càn Minh đế đề phòng Triệu thị, nhưng lại cho đứa con mà Triệu thị sinh ra một cơ hội. Đầu óc của ngài cũng thật là khó đoán.

Một đám quan lại ai cũng có ý xấu, thỉnh thoảng lại dời mắt nhìn mấy vị hoàng tử, ai nấy đều mất tập trung, cho đến khi hoàng đế nói đến vị trí thống lĩnh quân bảo vệ thành:

- Tiêu thị hưởng hoàng ân, thế tử Tiêu thị thừa kế sự nghiệp trăm năm của dòng tộc, tư chất khí thế oai hùng, xuất sắc hơn người, nay ban trọng trách này.

Lời vừa dứt, quần thần lập tức ồ lên, có ngay một vị quan viên bộ Lại bước ra khỏi hàng muốn phản đối, nhưng Càn Minh đế nào cho gã cơ gội, không phải ông đang bàn bạc với triều thần, mà là đang thông báo. Công văn nhậm chức vượt mặt Lại bộ phát đi chắc đã đến phủ Tiêu vương rồi.

Tiếp theo Càn Minh đế trực tiếp cho người tuyên bố bãi triều, để lại chúng quần thần bàn tán rôm rả. Tạ Triều Uyên nhìn Tạ Triều Khoái và Tạ Triều Kỳ, hai kẻ này đều nhíu chặt mày, hiển nhiên chuyện này cũng khiến họ rất bất ngờ.

Tạ Triều Uyên nghĩ, có lẽ người duy nhất đoán được tính toán của hoàng đế, chỉ có một mình thái tử ca ca.

Tạ Triều Uyên bị Càn Minh đế giữ riêng lại, dẫn y tới cung Thọ An.

Vẻ mặt Triệu thái hậu áng chừng rất khó chịu, Tạ Triều Uyên thỉnh an mà làm như không thấy, hỏi Càn Minh đế:

- Ý hoàng đế là sao?

- Vốn lúc trước trẫm đã đồng ý hôn sự của Trều Uyên và Triệu cô nương, nhưng bây giờ chị gái Triệu cô nương ở Lâm phủ làm ra chuyện không hay, bên ngoài đồn đãi ầm ĩ cả lên, có đầu có đuôi chính xác. Bây giờ danh dự con gái trong nhà đã hỏng, Triều Uyên là con vua cháu chúa, Triệu cô nương gả vào phủ, chỉ sợ tổn hại danh tiếng của nó. Việc này hy vọng mẫu hậu châm chước, chọn người khác.

Triệu thái hậu nghe xong mặt mày lạnh ngắt:

- Ý của hoàng đế là sao, danh tiếng con gái Triệu thị không tốt, không xứng gả vào vương phủ?

- Trẫm không nhằm vào Triệu thị, mong mẫu hậu chớ hiểu lầm. Dù sao Triều Uyên cũng là con trẫm, trẫm phải suy nghĩ cho nó nhiều hơn.

Càn Minh đế rất cứng rắn, rõ ràng không cho thái hậu một chút mặt mũi nào.

- Có phải nhằm vào họ Triệu hay không, ngài rõ nhất!

Mặt Triệu thái hậu đầy phẫn nộ, Càn Minh đế bình tĩnh nói:

- Mẫu hậu bớt giận, tức giận hại thân.

Tạ Triều Uyên hơi bất ngờ, vị hoàng đế luôn tự xưng hiếu thuận này sao mà hôm nay như biến thành người khác vậy?

Mà thôi mặc kệ mẹ con họ gây thế nào, Tạ Triều Uyên không để trong lòng, tóm lại Càn Minh đế dẫn riêng y tới đây gặp thái hậu nói trực tiếp, rõ ràng là hạ quyết tâm không để con gái họ Triệu gả cho y nữa.

Sao đó Tạ Triều Uyên xin phép đi trước, khi ra ngoài Uông Thanh cho một thái giám lấy áo khoác cho y. Lúc y ra ngoài, trong tay đã có thêm một mảnh giấy nhỏ.

Mấy hôm trước xuất cung bệ hạ có gặp một nhũ mẫu xuất cung khi còn trẻ, bà vú nọ nói vài chuyện với bệ hạ, lúc ấy bệ hạ không cho ai hầu hạ bên cạnh, nhưng chắc là có liên quan tới Thái hậu và Thục thái phi.

Nháy mắt Tạ Triều Uyên đã hiểu, mẹ đẻ Càn Minh đế là Thục thái phi, bà mất sớm, sau khi Càn Minh đế đăng cơ vẫn luôn muốn truy phong bà làm Thái hậu, nhưng vướng phải quy định tổ tông và Triệu thái hậu tạo áp lực, mãi mà vẫn chưa như nguyện.

Thục thái phi chết bệnh, Càn Minh đế liền thành con nuôi Thái hậu khi ấy vẫn còn là hoàng hậu, nếu trong này còn có chuyện độc ác gì mà Càn Minh đế mới biết, vậy khó trách thái độ ông với thái hậu thay đổi như vậy.

Thú vị vậy á, Tạ Triều Uyên ngẫm nghĩ, tiện tay ném mảnh giấy vào chậu than ngoài điện.

Cấm vệ quân di theo Càn Minh đế đang đứng chờ ngòai điện, trong đó có một người ngoái nhìn Tạ Triều Uyên, Tạ Triều Uyên cũng nhìn lại gã, bốn mắt chạm nhau, đối phương nhìn hắn lom lom, không một chút e dè.

Gã kia là Lý Hoàn.

Ngươi này sau khi vào được cấm vệ quân thì thăng chức nhanh chóng, giờ đã được làm việc bên cạnh hoàng đế. Gã xem như là người có tương lai nhất trong dòng họ Lý, vậy mà từ trước tới nay Tạ Triều Uyên còn xem thường gã cơ đấy.

Tạ Triều Uyên không thèm quan tâm, lập tức quay người đi.

Lúc đi ngang qua Lý Hoàn, thằng nhóc kia bỗng gọi hắn:

- Khác vương.

Tạ Triều Uyên quay đầu, hai mắt Lý Hoàn nặng nề, nhìn y hỏi:

- Làm việc lén lúc trước mặt bệ hạ, không sợ ngài phát hiện sao?

Tạ Triều Uyên biết hành động ném giấy vào chậu than của mình đã bị gã bắt được, nhưng không sợ mà còn cười khinh:

- Ngươi đang nói mình à?

- Khác vương điện hạ đã làm gì, đâu có cần ai nhắc?

Lý Hoàn cắn răng nói.

- À, bổn vương đã làm gì?

Tạ Triều Uyên cười cười hỏi, dường như không nghe ra ám chỉ trong lời nói của gã.

Sau đó không đợi gã nói mấy lời vô nghĩa, Tạ Triều Uyên thu lại nụ cười, phất tay áo lạnh lùng đi khỏi.

Sau khi xuất cung, y liền về phủ. Trên con phố cách vương phủ không xa, đột nhiên có một đứa nhóc chạy ra chặn đường, Tạ Triều Uyên xốc màn xe nhìn, không bất ngờ gì ngoài Tạ Huy Chân.

- Lục thúc, cho con tới phủ thúc ăn bánh uống trà với.

Tạ Huy Chân không thèm khách sáo, xe ngừng thì tự bò lên.

Tạ Triều Uyên cười hỏi nó:

- Mi muốn ở trong kinh không về luôn à?

- Đúng vậy, ở quán trọ một đêm, trong kinh chơi vui lắm, con định mua một tòa nhà, sẽ thường xuyên về đây ở.

Tạ Huy chân cười híp mắt gật đầu.

Tạ Triều Uyên không phản bác, sảng khoái đồng ý:

- Chọn chỗ đi, bổn vương mua cho mi.

Tạ Huy Chân chỉ chờ câu này:

- Cảm ơn lục thúc ạ.

Phủ Khác vương, Tạ Triều Linh nghe tiếng cười nói bên ngoài, buông sách trong tay ngẩng dầu nhìn, Tạ Triều Uyên cũng vừa dắt Tạ Huy Chân vào tới.

Thấy Tạ Triều Linh, Tạ Huy Chân sửng sốt nhưng nó phản ứng nhanh, chạy tới gần thỉnh an Tạ Triều Linh:

- Chào lục thẩm, người bây giờ còn đẹp hơn hôm qua nữa.

Tạ Triều Linh bình tĩnh hỏi nó:

- Sao con nhận ra?

- Người ở trong Tích Nhạc đường, hiển nhiên là lục thẩm của con, bề ngoài thay đổi thì có gì lạ đâu, ai cũng có bí mật cả. Con không nhiều chuyện đâu, người yên tâm đi.

Tạ Huy Chân cười đảm bảo với hắn.

Tạ Triều Linh thầm nghĩ thằng nhóc này thông minh thật, tiền thái tử sinh được đứa con tốt ghê. Nếu phụ biết nhất định rất vui, tiếc là...

Tạ Triều Uyên đứng sau lưng Tạ huy Chân, cười nhìn hắn, bị ánh mắt như thế của Tạ Triều Uyên nhìn mình, trong lòng Tạ Triều Linh biết y đã đoán được mình nghĩ gì.

Ta Huy Chân tuy hơi phiền phức, nhưng chỉ một chút thôi. Nó là con vợ lẽ của tiền thái tử, còn chưa dù trình độ uy hiếp vị trí trữ quân của hắn, đơn giản chỉ sợ kẻ lòng mang ý xấu mượn cớ gây chuyện. Nhưng hắn không phải lòng dạ hẹp hòi không chấp nhận được nó, chỉ cần thằng nhóc này ngoan ngoãn, hắn vốn không định coi nó là đối thủ.

Tạ Triều Linh không quan tâm Tạ Triều Uyên, mà lấy bánh trái cho Tạ Huy Chân ăn.

Tạ Huy Chân vừa ăn ngấu nghiến, vừa hỏi Tạ Triều Uyên:

- Con mới từ phủ Tiêu vương chạy qua, thấy quan viên trong cung tới truyền chỉ, không biết có chuyện gì tốt ạ?

Tạ Triều Uyên buồn cười:

- Sao mi biết là chuyện tốt mà không phải chuyện xấu?

- Nếu là chuyện xấu, người đi truyền chỉ sẽ không có biểu cảm như thế, nhìn là biết ngay. Tạ Huy Chân nuốt miếng bánh trong miệng xuống, duỗi tay lấy thêm cái nữa.

- Biết mi hông minh mà.

Tạ Triều Uyên nhanh chóng nói lại chuyện trên triều một lần, Tạ Triều Linh không chút ngoài ý muốn, hắn đã sớm đoán được.

Phụ hoàng hắn đột nhiên chỉ hôn Nhạc Bình quận chúa cho Tiêu phủ, còn bày mưu đặt kế làm tiệc sinh nhật linh đình để Tiêu thị quay trở lại tầm mắt mọi người, chỉ vì lý do này. Càn Minh đế cần một quân cờ đủ trọng lượng lại có ràng buộc, Tiêu thị là lựa chọn thích hợp. Khai quốc thân vương, qua trăm năm đã mất hơn phân nữa quyền lực, hoàng đế còn dùng một cô quận chúa thân phận trớ trêu ràng buộc họ, cũng là đang cảnh cáo. Người Tiêu gia thức thời bo bo giữ mình, chắc chắn sẽ vì hoàng đế mà máu chảy đầu rơi.

Tạ Huy Chân "à", một tiếng:

- Ông nội xấu quá chừng, con mới mấy tuổi, đã đem con làm quân cờ, chẳng thương cho con chút nào.

Tạ Triều Linh: "..."

Đầu óc thằng nhóc này quả nhiên không bình thường.

Tạ Triều Uyên cười, kí đầu Tạ Huy Chân:

- Mấy lời này chỉ được nói chỗ ta, đừng ra ngoài nói bậy.

Tạ Triều Linh ngạc nhiên, Tạ Triều Uyên vậy mà cũng biết bảo ban người khác? Đâu có giống y.

Tạ Huy Chân ở lại phủ ăn cơm trưa, sau khi ăn xong không chịu ngồi yên mà đòi ra vườn hoa chơi.

Trong phòng không con tiếng trẻ con líu ríu, Tạ Triều Linh bảo Tạ Triều Uyên ngồi xuống, kéo tay trái y, vén ống tay áo lên.

Vết thương vẫn nguyên vẹn lớp vải hắn băng bó tối qua, máu lại chảy ra ướt hết cả bông băng, Tạ Triều Linh nhíu mày:

- Sáng nay điện hạ không bảo người thay băng cho à? Cũng không đi khám thái y?

Tạ Triều Uyên không quan tâm lắm:

- Không rảnh.

Y thà để vết thương này còn mãi, không ngừng chảy máu thối rửa, như vậy mới khiến thái tử ca ca quan tâm y, thậm chí thể hiện mấy phần áy náy với y.

Tạ Triều Linh tháo băng ra, nhìn hai vết thương còn đang chảy máu, liền gọi người:

- Đi truyền thái y tới.

- Không cần.

Tạ Triều Uyên cản.

Tạ Triều Linh giương mắt, lạnh lùng nhìn y:

- Điện hạ không biết vết thương sẽ thối rữa à, cho dù chỉ một vết nhỏ, cũng đủ làm chết người.

- Ta chết thì Lâm Lang sẽ đau lòng à?

Tạ Triều Linh nhíu mày:

- Có đau lòng hay không phải chờ ngài chết rồi mới biết, mà ngài chết rồi thì có thấy đâu, còn có ý nghĩa gì chứ?

- Nếu có thể thấy, vậy ta cũng muốn chết thử một lần xem thế nào.

Tạ Triều Uyên bình tĩnh nói.

Tạ Triều Linh hoàn toàn không còn gì để nói, quả nhiên hắn bị ngu mới đi nói phải quấy với đồ điên.

Dù nói thế nào, Tạ Triều Linh vẫn kiên quyết cho người đi truyền thái y.

Vết thương của Tạ Triều Uyên có chiều hướng sinh mủ, Hồ thái y cẩn thận xử lý sạch vết thương, Tạ Triều Uyên không hé răng nhưng đôi mày chau lại, hiển nhiên là rất đau. Tạ Triều Linh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, quả nhiên làm bậy không sống được.

Chờ vết thương được Hồ thái y bôi thuốc rồi băng bó xong Tạ Triều Linh nói:

- Chỉ một lần này, không có lần sau.

Tạ Triều Uyên im lặng nhìn hắn.

Tạ Triều Linh nghiêm túc:

- Điện hạ bớt dùng mấy cách nhảm nhí này uy hiếp ta, ta không để mình bị xoay mòng mòng đâu, nếu có lần sau, ta sẽ không cản ngài, dù ngài có tự đâm chết mình, cũng chả liên quan gì tới ta.

Tạ Triều Uyên không nói gì, y khom lưng, nắm lấy tay hắn, nơi đó có vết thương vì cản y tối qua, rồi khẽ đặt lên trên đó một nụ hôn.

Tạ Triều Linh bị hành động đột ngột của y làm giật mình, bờ môi ấm áp dán lên bàn tay, khiến tim đập lệch nhịp:

- Ngài làm gì?

Tạ Triều Uyên nắm tay không thả, áp trán mình lên tay hắn, im lặng hồi lâu mới khàn giọng nói:

- Ca ca xót đệ một chút đi mà.

Tạ Triều Linh ngẩn người, không nói nên lời.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

08/12/2022.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.