Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 22



Bản Convert

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Thể loại: Đam mỹ.

Chương 22: Ca ca nhận mình sai chưa?

Mấy ngày kế, triều đình trên dưới phập phồng lo sợ, từ khi Càn Minh đế ra lệnh cho Tam Pháp ti tra rõ chuyện kho hỏa khí của Binh bộ bị nổ, rất nhiều người đã bắt đầu ngửi được mùi bất thường ở đây.

Trong phủ Tuân vương, Tạ Triều Dung nôn nóng đi qua đi lại, chuyện Đông Sơn doanh có dính dấp, tuy còn chưa báo lên với Càn Minh đế, bọn họ đã nhận được tin trước, nhưng chuyện này quá lớn, không thể nào đè xuống được.

"Cậu, giờ phải làm sao đây? Chuyện này cuối cùng vậy mà khui ra Đông Sơn doanh, sao mà trùng hợp được vậy chứ, nhất định là thằng súc sinh Tạ Triều Kỳ. Không được, bổn vương phải đi cáo trạng nó với phụ hoàng."

Triệu Trường Minh ngăn gã lại: "Điện hạ có chứng cứ không? Đã không có chứng cứ thì tố cáo thế nào?"

Tạ Triều Dung đấm một đấm lên bàn, thật khó chịu!

"Điện hạ không cần lo." Triệu Trường Minh bình tĩnh nói: "Việc này khổ chủ là Binh bộ, nếu bệ hạ muốn phạt, chỉ có thể làm dáng bên ngoài. Sau này trùng kiến kho hỏa khí, Binh bộ còn có thể xin bạc của bệ hạ, chẳng có gì là không tốt. Chỗ Kinh Vệ quân cũng không cần lo, Thường Kha từ chức, đổi một người khác lên là được, nếu bệ hạ muốn hạch tội Binh bộ, thì không thể thiên vị Công bộ, đánh lão Dương Học Lâm vài gậy cũng thỏa lòng chúng ta. Còn Đông Sơn doanh, ta để Văn Thanh Tảo ra gánh, việc này không thể nào dính trên người chúng ta được."

"Nhưng nếu một hai mà phụ hoàng muốn truy cứu, Đông Sơn doanh có nhiều người như vậy...."

Triệu Trường Minh không để bụng: "Bỏ xe giữ tướng."

Bên trong Tích Nhạc đường, Tạ Triều Linh kiểm kê bạc mà mấy tháng nay vương phủ phát cho hắn, đưa cho Tạ Triều Uyên: "Điện hạ giúp ta quyên góp đi."

Tạ Triều Uyên nhướng mày: "Nhiều như vậy quyên hết luôn à?"

"Ừ, dù sao để lại ta cũng không dùng."

Một hồi lửa lớn, thống kê xong, con số thương vong gần vạn (10.000). Chỉ số người chết tại biển lửa trong đêm đã là hai ngàn bốn trăm (2.400).

Trong nội thành, dưới chân thiên tử, mà lại phát sinh chuyện thảm thiết bực này, từ khi Đại Lương khai quốc hơn trăm năm tới nay chưa từng thấy.

Mấy ngay nay triều đình đã xây dựng lều trại ở ngoại thành Tây Nam làm chỗ tạm thời cứu trợ nạn dân, Thục Nhu công chúa quyên chút bạc và thức ăn, được Càn Minh đế khen ngợi, sau đó quan viên huân quý trong kinh, thậm chí người dân giàu có bình thường cũng sôi nổi hưởng ứng, nhất thời tiền bạc nhu yếu phẩm được quyên góp nhiều vô số kể, cuối cùng cũng giúp triều đình đương lửa xem lông mày.

"Cứu tế vốn là việc của triều đình, vậy mà cuối cùng dân chúng tích cực góp tiền, Lâm Lang ngươi thật là ngay thẳng." Tạ Triều Uyên không cho là đúng.

Tạ Triều Linh rót cho y ly trà: "Điện hạ đừng nhỏ mọn vậy chứ, Khác vương phủ có một mình ngài là chủ, tiền nhiều cũng không xài hết, lấy ra một chút thôi mà."

"Hai người, ngươi cũng là chủ." Tạ Triều Uyên nhắc nhở hắn.

Tạ Triều Linh cười cười, không coi lời này là thật.

"Hộ bộ không có bạc à?"

"Phe phái trong Hộ bộ đấu tranh dữ lắm, cha vợ tương lai của lão tứ là thị lang Hộ bộ, y làm việc này dường như còn muốn quậy đục nước trong Hộ bộ nữa, từ từ chờ xem." Tạ Triều Uyên nói.

Tạ Triều Linh nói: "Mấy huynh đệ điện hạ đó, một đám đều không phải đèn cạn dầu."

"Ngươi mà để bổn vương bớt lo một chút thì tốt!"

Tạ Triều Linh cười chớp mắt, nắm tay Tạ Triều Linh, hỏi y: "Điện hạ, ta có thể ra ngoài xem một chút được không?"

Tạ Triều Uyên nhíu mày, cự tuyệt theo bản năng: "Ngoại thành lộn xộn lắm, nhất là lúc này, đừng đi, mấy ngày nay bệ hạ thường hạ triệu bọn ta vào cung, ta không có thời gian dẫn người đi."

"Ta tự đi được mà, dẫn nhiều thị vệ theo là được, coi một lát rồi về."

Tạ Triều Linh nài nỉ không tha: "Điện hạ, ngài đồng ý đi mà, về nhà ta sẽ mua kẹo cho ngài ăn."

Tạ Triều Uyên nhìn y, không hé nửa lời, dường như đang cân nhắc.

Vẻ mặt Tạ Triều Linh bình tĩnh, cười nhè nhẹ nhìn y.

Cuối cùng Tạ Triều Uyên gật đầu: "Đứng từ xa nhìn thôi, sau đó về ngay, nhiều nhất là một canh giờ."

Y không muốn để Tạ Triều Linh rời khỏi tầm mắt mình, nhưng nếu không đồng ý, Tạ Triều Linh sẽ không vui. Chỉ cần Tạ Triều Linh không chạy trốn, y sẽ miễn cưỡng nhân nhượng.

Được sự cho phép của y, Tạ Triều Linh thở phào, đảm bảo với Tạ Triều Uyên: "Được, một canh giờ, ta nhất định sẽ về."

Có qua có lại, Tạ Triều Linh xuống phòng bếp nhỏ lấy bánh ngọt cho Tạ Triều Uyên.

Vương Khiêm vào bẩm báo tin tức mới truyền về, tân thống tĩnh vừa nhậm chức không lâu của Đông Sơn doanh đã treo cổ ở thư phòng trong nhà, chỉ để lại một lá thư nhận tội, đem chuyện nuốt nhẹm quân lương ôm hết trên người, phủi sạch liên can của những người khác.

"Hành động nhanh vậy à?" Tạ Triều Uyên nhấp một ngụm trà, sáng nay Tam Pháp ti vừa mới báo cáo lên hoàng đế, bên này thống lĩnh Đông Sơn doanh đã nhận tội tự sát, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng kịp.

Lão già Triệu Trường Minh nay thật là ngoan độc, tên thống lĩnh này theo lão ít nhất cũng mười năm, mới nháy mắt cái đã đem người ta ra gánh tội thay. Nhưng chết một vị thống lĩnh lại bảo vệ được những người khác, từ đó, Càn Minh đế muốn mượn cơ hội thay máu Đông Sơn doanh, đã không còn khả năng thực hiện.

Vương Khiêm nhỏ giọng hỏi y: "Điện hạ, ngài tính cho lang quân ra ngoài một mình à?"

Tạ Triều Uyên liếc hắn.

Giọng của Vương Khiêm nhỏ dần: "Đồ đệ của nô tỳ là Vương Tiến, hầu hạ bên cạnh lang quân, mấy ngày nay nhìn có chút kỳ lạ, hình như đang giấu diếm gì đó."

Tạ Triều Uyên nghe vậy híp mắt, lạnh nhạt nói: "Để huynh ấy đi, tìm mấy người linh hoạt chút."

Vương Khiêm gật đầu.

Tạ Triều Linh cầm bánh về, dùng bước trong đình viện, ngẩng đầu nhìn mấy cái cây đã trơ trọi lá, rét đậm tới rồi.

Chuyển tầm mắt, đối diện với ánh mắt của Tạ Triều Uyên đang ngồi bên cửa sổ nhìn về hắn, Tạ Triều Linh nhẹ cong môi.

Tiểu điện nhìn hắn không chớp mắt, Tạ Triều Linh thầm nghĩ người này đẹp thật mà, dù chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ, cũng đã khiến người khác mụ mị. Đúng là sắc đẹp hại người.

Vào đêm.

Tạ Triều Linh nằm nghiêng trên giường, nhắm hai mắt không muốn động đậy, Tạ Triều Uyên vén mái tóc dài dính trên tấm lưng mướt mồ hôi của hắn lên, chiếc lược khô ráo chuyển động sau cổ hắn: "Lâm Lang so với trước kia càng thoáng càng nhiệt tình."

"Điện hạ dạy giỏi." Tạ Triều Linh lười biếng vươn tay, phủ lên bàn tay đang đặt trên eo mình: "Điện hạ đừng hôn nữa, nhột."

Tạ Triều Uyên dời môi đi, nhưng vẫn ôm, người vào lòng không buông.

Trong lòng Tạ Triều Linh sinh ra một cảm giác vi diệu, lật người qua, nhìn vào đôi mắt đen láy của Tạ Triều Uyên đang nhìn mình. Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn, ánh ánh xuyên thấu qua rèm, chiếu vào đáy mắt y, Tạ Triều Linh bị ánh sáng kia hấp dẫn, giơ tay xoa gò má Tạ Triều Uyên.

"Tối nay, điện hạ hơi kỳ lạ." Tạ Triều Linh khẳng định nói.

Hồi chiều còn tốt mà, không biết ai chọc ông trời con này không vui, hồi nãy phải lăn lộn hắn một hồi.

Lúc hắn vừa mới tới bên cạnh tiểu điện hạ, người này lâu lâu sẽ giả bộ cười, bây giờ làm màu cũng không thèm, không vui là xụ mặt ra, tính tình xấu thật sự.

Tạ Triều Uyên cầm tay hắn nắm trong lòng, vuốt ve ngón tay hắn, không biết đang suy nghĩ gì.

Loại cảm giác kỳ lạ này càng nghiêm trọng: "Điện hạ?"

"Lần trước ngươi nói thôn trang của hoàng thúc chơi vui, ta đã tìm được một thôn trang gần đó, lần sau dẫn ngươi qua chơi một chút."

Tạ Triều Uyên nói chậm rãi: "Chỉ cần người ra ngoài nhớ rõ đường về, ngươi muốn gì ta đều có thể thỏa mãn ngươi."

Tạ Triều Linh ngạc nhiên: "Sao điện hạ lại nghĩ vậy?"

Tạ Triều Uyên giương mắt, bình tĩnh nhìn hắn: "Nhắc nhở Lâm Lang một chút thôi."

"Nếu ta không về thật, có phải điện hạ tính đánh gãy chân ta không?" Tạ Triều Linh có chút giận, tiểu điện hạ này khó hiểu, nhưng hồi trước còn tốt, sao giờ đột nhiên phát bệnh.

Hồi trước khi Tạ Triều Uyên đòi đánh gãy chân hắn, hắn cảm này người này điên nặng, nếu giờ Tạ Triều Uyên lại nói vậy....

Tạ Triều Linh xoay người, ngồi trên eo Tạ Triều Uyên, từ trên cao nhìn xuống y, nắm lấy vạt áo y: "Điện hạ đừng có khinh người quá đáng."

Khi hắn nói chuyện, tóc tài xõa xuống, đuôi tóc chạm má Tạ Triều Uyên, bị Tạ Triều Uyên nắm lấy. Giương mắt nhìn, vẻ mặt Tạ Triều Linh tức giận, hai má còn vệt hồng khi làm tình sót lại, khiến cả khuôn mặt tràn trề nhựa sống: "Điện hạ nói, có phải muốn đánh gãy chân ta không?"

Tạ Triều Uyên nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười: "Nếu ngươi nghe lời, bổn vương tất nhiên sẽ chiều ngươi."

"Chỉ biết nói bậy." Tạ Triều Linh giơ tay, cố gắng nhịn lắm mới không đánh một đấm xuống: "Điện hạ mới vài tuổi hả? Ai chiều ai chứ? Ngài như vậy, có phải còn muốn ta nói ca ca thương ngươi không?"

"Ngươi nói, ta nghe." Tạ Triều Uyên mặt dày vô sỉ nói.

Tạ Triều Linh nghẹn họng, chớp mắt một cái.

Biểu cảm trên mặt hắn không thoát khỏi mắt Tạ Triều Uyên, Tạ Triều Uyên ngồi dậy ôm hắn, tựa vào đầu giường mà nói: "Ta nói vậy mà ngươi giận à?"

"Ta không thể giận sao? Điện hạ luôn như vậy, cứng đầu còn chuyên chế, ai nghe ngài nói chuyện mà dễ chịu trong lòng được."

Tạ Triều Uyên lại hỏi hắn: "Ta vừa nói gì chứ? Ta chỉ bảo ngươi đi ra ngoài thì biết đường mà về, vậy cũng coi là chuyên chế à?"

Tạ Triều Linh: "..."

Cái cây đánh gãy chân nà, quả thật Tạ Triều Uyên không có nói.

Vẻ mặt xấu hổ của Tạ Triều Linh lấy lòng được Tạ Triều Uyên: "Ca ca thừa nhận mình sai rồi sao?"

Tạ Triều Linh nắm vạt áo y, rồi lại buông ra, cuối cùng héo rũ nói: "Thôi, ta là ca ca, không chấp với mi."

Tạ Triều Linh nằm xuống, lật người lại không thèm để ý Tạ Triều Uyên.

Tạ Triều Uyên nghiêng người qua, vén tóc hắn ra sau tai: "Lâm Lang, chỉ cần người còn ở trong Khác vương phủ, ta sẽ luôn để ngươi vui vẻ."

Tạ Triều Linh liếc y, Tạ Triều Uyên nhìn đôi mắt hắn một lát, hạ giọng xuống: "Nếu không, nếu ngươi sợ đau, ta sẽ không đánh gãy chân ngươi, mà chỉ nhốt ngươi lại, để không có lần sau."

"Giống Tiểu Hoàng sao?"

"Giống như Tiểu Hoàng."

Tạ Triều Uyên tuy nói bâng quơ, nhưng cảm giác rất nghiêm túc, y đang nghiêm túc cảnh cáo Tạ Triều Linh.

Y có thể miễn cưỡng nhượng bộ, để Tạ Triều Linh rời khỏi tầm mắt mình, nhưng y không thể chịu được Tạ Triều Linh có ý muốn trốn khỏi y, nếu như vậy, y không đảm bảo được mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.

"Vậy nên, đừng nghĩ chuyện trốn đi nữa, ngoan ngoãn mà ở bên cạnh ta."

Hơi thở nóng rực ở gần, Tạ Triều Linh hình như cảm giác được gì đó, không hé răng nửa lời.

Nụ hôn của Tạ Triều Uyên rơi xuống, Tạ Triều Linh nhắm mắt lại. Thôi, chuyện sau này hãy tính!

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

08/8/2021.

----------------------

Chuyện là tui tính đăng chương này để ăn mừng sinh nhật nè, nhưng mà do tối hôm trước cày truyện thâu đêm, sáng dậy mơ màng ngất ngư, không làm được gì. Nên đăng trễ một ngày.

Awwwww, chúc bạn Khuynh tuổi 21 zui zẻ!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.