Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 18



Bản Convert

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Thể loại: Đam mỹ.

Chương 18: Tạ Triều Uyên đang sợ.

Sáng sớm hôm sau, khi dùng bữa sáng xong, Tạ Triều Uyên liền dẫn Tạ Triều Linh ra ngoài, đi đến phía sau thôn trang.

Hôm qua đã nói sẽ được dẫn đi chơi thuyền trên hồ, Tạ Triều Linh sáng sớm đã nhớ tới, hứng thú mười phần, hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi, đúng đang độ tuổi ham chơi.

Đi ngang Kì Minh hiên, Tạ Triều Linh nghiêng đầu liếc nhìn một cái, ở đây đã không còn sự ồn ào tối qua, cửa viện đóng chặt, trên đầu tường có một nhành ngọc lan vươn ra, làm nổi bật khung cảnh quạnh hiu.

"Trước kia người yêu đã mất của Định vương ở chỗ này thật sao?"Tạ Triều Linh do dự hỏi Tạ Triều Uyên, đêm qua bọn họ tới đây xem chuyện vui, nghe mọi người đang nhỏ giọng nhắc về chuyện này, không khỏi thổn thức.

Tạ Triều Uyên nhìn theo tầm mắt của hắn, ánh mắt ngưng lại một chút: "Không biết, lời đồn không nên quá tin, mười lăm tuổi hoàng thúc đã đến biên quan, hai mươi tuổi bị thương nặng hồi kinh, gần mười năm qua vẫn lẻ loi một mình, trong phủ ngày cả một thị thiếp cũng không có, cho dù nàng kia có tồn tại thật, cũng e thân phận không bình thường."

Tạ Triều Linh nghĩ nghĩ, có khi không phải nữ thì sao? Cả nhà tiểu điện hạ đều có ham mê đặc biệt.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Tạ Triều Linh vẫn chưa nói ra miệng.

Đi tới hồ, thuyền đã đậu sẵn chờ bọn họ, là sáng nay Tạ Triều Uyên xin Tạ Phụng Giác cho người đưa tới.

Sáng sớm đầu đông, sương núi lượn lờ, sóng nước dập dờn, trời lạnh đến thở cũng phả ra khói trắng, nhưng không ngăn được sự phấn khích của Tạ Triều Linh, hắn lên thuyền trước, cười cười đưa tay cho Tạ Triều Uyên: "Điện hạ, ta dìu ngài lên."

Tạ Triều Uyên nắm lấy tay hắn, sải bước lên thuyền.

Thuyền tới giữa hồ, một đường non xanh nước biếc.

"Định vương thật biết hưởng thụ, không ngờ sau thôn trang còn có một hồ nước lớn như vậy." Tạ Triều Linh tựa vào mạn thuyền ngắm phong cảnh bên ngoài, thuận miệng cảm thán, nếu so với hồ nước trong vương phủ bọn họ, thì cái hồ trong phủ chỉ là cái ao thôi.

Tạ Triều Uyên lột quýt, thuận tay đút vào miệng Tạ Triều Linh: "Giữa hồ có một đảo nhỏ, phong cảnh trên đó cũng đẹp."

Tạ Triều Linh nhìn Tạ Triều Uyên, cười hỏi: "Điện hạ hâm mộ cuộc sống này của Định vương không?"

"Hưởng phú quý cả đời, làm một nhàn vương như ông ấy cũng được mà, bất quá chí của điện hạ không ở đây."

"Bổn vương không giống hoàng thúc." Tạ Triều Uyên nói.

Y phải có được Tạ Triều Linh, y dùng thủ đoạn hèn hạ giữ Tạ Triều Linh lại cạnh mình, nhốt được nhất thời, nhưng không nhốt được cả đời. Cho nên y phải có được vị trí kia, chỉ có như vậy, y mới thật sự giữ Tạ Triều Uyên lại bên cạnh mình.

Nhưng mấy chuyện này, y không định cho Tạ Triều Linh biết.

Nửa canh giờ sau, bọn họ đặt chân lên đảo nhỏ giữa hồ, đảo này rất nhỏ, xây bậc thềm mà lên, có một lầu gác, có thể ngắm cảnh xung quanh.

Tạ Triều Linh đứng chỗ cao nhất nhìn về phía xa, mặt trời vừa lên hửng sáng ở chân trời, nhuộm rặng mây đỏ ửng, thỉnh thoảng có vài ba con chim xẹt qua mặt nước, để lại một bóng sáng lờ mờ, cho đến khi biến mất ở chân trời.

Chỗ này, quả thật không tồi.

"Lâm Lang thích chỗ này hả?"

Thấy được nét vui vẻ trong mắt Tạ Triều Linh. Tạ Triều Uyên ghé sát tai hắn mà hỏi.

Tạ Triều Linh gật đầu: "Đẹp lắm, đáng tiếc chỗ này thuộc thôn trang của vương phủ, không thể thường đến."

"Ngoại thành có nhiều chỗ phong cảnh như vậy, nếu ngươi thích, bổn vương cũng có thể xây một thôn trang thế này."

Tạ Triều Linh cười nhạo y: "Điện hạ có tiền không?"


Tạ Triều Uyên vỗ vỗ lưng hắn, không nói nhiều.

Buổi trưa sau khi dùng cơm trên lầu, Tạ Phụng Giác sai người đến mời Tạ Triều Uyên đi uống rượu, Tạ Triều Uyên chỉ đành đứng dậy, còn Tạ Triều Linh muốn ở đây chơi thêm một lát, để cho Tạ Triều Uyên đi về trước.

Tạ Triều Uyên không làm hỏng sự thích thú của hắn: "Buổi tối ta sẽ cho thuyền đến đón ngươi."

Tạ Triều Linh xua tay: "Điện hạ đi thong thả."

Nhìn theo du thuyền đã đi xa, Tạ Triều Linh vươn vai ngáp một cái, Vương Tiến đứng sau hỏi hắn: "Lang quân có muốn nghỉ trưa một lát không?"

Tạ Triều Linh không để ý hắn, thuận tay ngắt một nhánh hoa ngoài cửa sổ, bóp bóp trong tay, bỗng nhiên nói: "Trước kia ta đã từng tới chỗ này."

Vương Tiến kinh ngạc nhảy dựng, Tạ Triều Linh liếc hắn một cười: "Trước kia ta đã từng gặp Định vương?"

"Nô tỳ không biết." Vương Tiến nuốt nước bọt, đáp quanh co.

Tạ Triều Linh mỉm cười, vẻ mặt người này đã cho hắn biết, hắn đoán không sai.

Hắn đã từng tới nơi này, cũng từng quen biết Địnhvương.

Sau khi du thuyền cập bờ, Tạ Triều Uyên gặp được Tạ Triều Kỳ ngồi trong chòi nghỉ mát cạnh hồ, chủ động đi qua chào hỏi.

Vẻ mặt Tạ Triều Kỳ tái nhợt, mặc áo khoác kín mít, còn ôm một lò sưởi trong tay, vẻ mặt mệt nỏi, Tạ Triều Uyên hỏi y: "Tứ ca không khỏe sao? Giờ chỉ mới vào đông, sao lại sợ lạnh như vậy?"

Tạ Triều Kỳ mặt lạnh liếc y, để ý ai cả. Tạ Triều Uyên bâng quơ nói: "Hoàng thúc gọi đệ qua uống rượu, huynh không đi sao?"

Tạ Triều Kỳ vẫn không hé răng, Tạ Triều Uyên đến gần y, hạ thấp giọng: "Tứ ca, vài ngày trước đệ phát hiện một chuyện rất hay ho, huynh có muốn nghe không?"

Không đợi Tạ Triều Kỳ trả lời, Tạ Triều Uyên hãy còn nói tiếp: "Có tướng lĩnh Đông Sơn doanh lệnh binh lính ra ngoài cho vay nặng lãi, nghe nói còn bức tử người khác nữa kìa."

Vẻ mặt Tạ Triều Kỳ hơi thay đổi: "Sao lại nói với ta mấy chuyện này?"

"Không có gì, tự nhiên nhớ tới thôi, huynh coi như ta không vừa mắt nhị ca đi, gã luôn kiếm chuyện để ta không thoải mái, ta cũng phải cho hắn nếm mùi."

Bất luận biểu cảm chờ xem kịch vui, hay tức giận vui mưng đều viết thẳng lên mặt Tạ Triều Uyên. Tạ Triều Kỳ quan sát y, trong lòng tính toán, không phải không hoài nghi thằng nhãi này rắp tâm bất lương, nhưng Tạ Triều Uyên có tiếng ham chơi lười nhác, không có chí cầu tiến, lòng dạ không đặt ở đường ngay, y nói không vừa mắt Tạ Triều Dung, vẻ mặt đó quá mức thản nhiên, lời này khiến Tạ Triều Kỳ tin, áp chế nghi ngờ trong lòng.

"Sao không nói thẳng với phụ hoàng?"

Tạ Triều Uyên không cho là đúng: "Cái đệ nghe là tin lề đường, không có bằng chứng mà nói với phụ hoàng, không phải nhị ca càng ghi hận đệ hả. Lọt vào tầm mắt của gã rồi, sau này đệ còn có ngày lành không?"


"Vậy nên ngươi muốn ta đối phó gã?" Giọng nói Tạ Triều Kỳ lạnh lùng: "Sao ta phải làm như ngươi mong muốn?"

Tạ Triều Uyên cười cười: "Tùy huynh thôi, nếu huynh không tin, thì cứ coi như đệ chưa từng nói gì."

Nói xong câu này, Tạ Triều Uyên liền đi tới chỗ Tạ Phụng Giác uống rượu.

Hôm nay chỉ có chú cháu hai người, trải qua chuyện hôm qua, Tạ Phụng Giác tựa hồ không còn tâm trạng ăn chơi, chỉ để Tạ Triều Uyên uống rượu giải sầu với y.

"Nếu trong lòng hoàng thúc không vui, không bằng uống say một lần." Thấy ly rượu trước mặt Tạ Phụng Giác đã cạn, Tạ Triều Uyên liền rót thêm cho y.

Tạ Phụng Giác cười cười: "Chỉ có thằng nhãi là con dám nói như vậy."

"Lời con nói đều là thật."

Tạ Phụng Giác cầm ly rượu trong tay, thong thả lắc lắc, đột nhiên hỏi y: "Sáng nay dẫn người đi du hồ đúng không? Lần đầu tiên bổ vương thấy con quan tâm một người như vậy."

Tạ Triều Uyên nuốt một ngụm rượu vào niệng: "Aii, hắn muốn đi thì dẫn hắn đi thôi."

Tạ Phụng Giác nhìn về phía y, mắt sáng quắc, Tạ Triều Uyên bình tĩnh cười, tiếp tục uống rượu.

Tạ Phụng Giác không còn gì nói nữa, tiếp tục cạn ly.

Sắp tới giờ Thân, sắc trời đột nhiên tối sầm, Vương Tiến nhìn ngoài cửa sổ, trời vừa rồi còn sáng sủa, giờ lại mây đen dày đặc, sắp mưa rồi.

Hắn quay đầu nhìn Tạ Triều Linh, từ sáng tới giờ Tạ Triều Linh đều mang vẻ mặt này, gảy gảy dao găm trong tay, mặt lạnh tanh, chẳng biết đang nghĩ gì.

Trong lòng Vương Tiến bồn chồn, trơ mắt mà không dán hỏi, chủ động nhắc nhở hắn: "Lang quân, mưa rồi. Về thôi."

Tạ Triều Linh rốt cuộc chịu để ý tới hắn: "Thuyền còn chưa tới à?"

Không có.

Bên ngoài đã nổi gió, mặt hồ gợn sóng, nhưng không thấy bóng dáng con thuyền nào.

Sau một tiếng sấm vang đội, mưa to tầm tã tới.

Tạ Triều Uyên buông ly rượu, nghe tiếng mưa bên ngoài, nhíu mày bảo Vương Khiêm sau lưng: "Phái người đi xem, lang quân đã về chưa."

Lúc này Vương Khiêm mới sai người đi hỏi, một khắc sau hạ nhân vội vã đến báo. Chiếc du duyền kia được những người khác dùng, bây giờ vẫn chưa lên đảo nhỏ đón người, giờ trời mưa lớn, thuyền đang đậu trên bờ, không dám ra đảo.

Tạ Triều Uyên bỗng nhiên đứng dậy, thậm chí chưa kịp nói tiếng nào với Tạ Phụng Giác, đã vội vã ra ngoài.

Vương Khiêm miễn cường xinc cáo lui một tiếng, hớt hải đuổi theo Tạ Triều Uyên, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của y. Tới bờ hồ, chiếc thuyền kia đang lắc lư trong gió mạnh, hạ nhân phụ trách chèo thuyền chẳng biết đã chạy đi đâu trốn mưa, Tạ Triều Uyên hạ lệnh cho thị vệ nhổ neo, lập tức lên thuyền.

Vương Khiêm cả người ướt đẫm, luốn cuốn đuổi kịp Tạ Triều Uyên, nhắc nhở y một câu: "Điện hạ, mưa lớn quá, gió trên hồ lại mạnh, ngài đừng tự đi."

Tạ Triều Uyên ném một cho hắn một cái nhìn sắc lẻm, khiến lời khuyên can của Vương Khiêm mắc kẹt trong yết hầu, cúi đầu không dám nói.

Nếu Tạ Triều Linh có chuyện gì, chỉ sợ bọn họ đều chôn cùng.

Tạ Triều Uyên trầm giọng hạ lệnh: "Nhanh tay lên, đi tới đảo nhỏ giữa hồ." Sau đó đi vào khoang thuyền.

Theo từng luồng mưa nặng hạt trút xuống, Tạ Triều Linh đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm mặt hồ, nước hồ đã dâng lên đến bậc thang đá.

Vương Tiến lòng như lửa đốt, theo bản năng cầu cứu Tạ Triều Linh: "Lang quân..."

Tạ Triều Linh không để ý tới hắn, ánh mắt nhìn về phía trước.

Hơi nước đầy trời, chiếc du thuyền kia cuối cùng cũng xuất hiện, gian nan mà cắt sóng cắt gió, đi đến chỗ bọn họ.

Chúng tỳ nữ đứng sau lưng Tạ Triều Linh thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt Tạ Triều Linh khẽ chớp, hắn đã thấy được Tạ Triều Uyên đứng đầu thuyền, dáng vẻ chật vật,trong mắt tràn đầy lo lắng, nhìn chằm chằm hướng của mình.

Thuyền cập vào đảo, Tạ Triều Uyên rời thuyền, đạp nước mà lội lên, vì gấp gáp mà cánh tay bị cánh cửa sắt chỗ khoang thuyền cắt đứt, trên cánh tay xuất hiện một đường máu đỏ thẫm, y gần như không có cảm giác, một thân đầy hơi nước, đạp lên thềm đá, đi vào lầu.

Tạ Triều Linh đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt phức tạp nhìn Tạ Triều Uyên ướt nhẹp chạy nhanh tới, ôm hắn vào lòng.

"Không sao rồi, ta dẫn ngươi về." Giọng nói Tạ Triều Uyên trầm khàn, ôm chặt Tạ Triều Linh.

Sau một lúc lâu Tạ Triều Linh hơi do dự, cuối cùng vẫn nâng tay, vỗ nhẹ sau lưng y: "Ừ."

Trên đường về, Tạ Triều Linh băng bó đơn giản vết thương trên cánh tay cho Tạ Triều Uyên, Tạ Triều Uyên lại im lặng không nói một câu, chỉ chăm chú nhìn vào hắn.

Tạ Triều Linh thấy bắc đắc dĩ, cuối cùng vẫn dùng tay ôm lây hai gò má y: "Đừng lo nữa, ta không có việc gì thật mà, không phải còn tốt lành nè hay sao?"

Tạ Triều Uyên dùng sức nắm tay hắn, lại đem người ôm vào lòng.

Lần đầu tiên Tạ Triều Linh ý thức được, Tạ Triều Uyên đang sợ hãi, dù sao tiểu điện hạ cũng chỉ có mười sáu thôi.

Tạ Triều Uyên không sợ chết, mạo hiểm mưa to gió lớn tới đón hắn, còn lo sợ hắn gặp chuyện không may, Tạ Triều Linh chỉ thấy ngực đau ê ẩm, tình cảm khó nói lên men trong lòng.

Khi về đến đã thì giờ Thìn đã qua hơn phân nửa, thế mưa giảm nhỏ, đến nay chỉ còn tí tách vài giọt.

Tạ Phụng Giác tự mình dẫn người tới bờ hồ đón bọn họ, mấy người chèo thuyền trốn đi rảnh rỗi đã bị Tạ Phụng Giác sai người kéo đến, giao cho Tạ Triều Uyên xử lý. Sau khi lên bờ Tạ Triều Uyên nhìn bọn họ một lát, lạnh lùng nói: "Mỗi người năm mươi gậy."

Tạ Triều Linh vừa nghe, vội kéo tay áo y, Tạ Triều Uyên làm vậy rất không nể mặt, dù sao y cũng phải cho vị hoàng thúc này một chút mặt mũi chứ, sao mà há miệng ra là đòi đánh hạ nhân người ta năm mười gậy được.

Tuy Tạ Triều Linh rất là hoài nghi, nếu mấy người này trong phủ Khác vương, Tạ Triều Uyên đã trực tiếp sai người lôi xuống trượng tễ.

Tạ Triều Uyên quay đầu lại nhìn hắn, nhưng không hé răng, tất nhiên là không muốn thay đổi ý định.

Lại hỏi Tạ Phụng Giác: "Hoàng thúc, thấy đề nghị này của con có ổn hay không?"


Tạ Phụng Giác không để ý lắm, cười cười: "Bổn vương nói giao cho con xử lý, thì cho con xử thôi."

Tạ Triều Uyên gật đầu, ra lệnh: "Kéo xuống."

Tiếng kêu rên cầu xin dần dần đi xa, Tạ Triều Linh chỉ phải đành từ bỏ.

Tạ Triều Uyên không có tâm tình khách sáo với Tạ Phụng Giác, cho người sắp xếp cảm ơn y, liền dẫn Tạ Triều Linh đi.

Tạ Triều Linh đuổi kịp y, nhỏ giọng an ủi: "Điện hạ, đừng giận nữa."

Tạ Triều Uyên không để ý người khác, nắm tay hắn, còn không chịu buông ra.

Tạ Phụng Giác nhìn theo hướng bọn họ dần xa, trong mơ hồ nghe được âm thanh của Tạ Triều Linh, hai mắt co rút lại.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.

24/6/2021.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.